Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 27


Đọc truyện Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi – Chương 27

Võ Tu Văn nghe hai đạo nhân Toàn Chân giáo kia trò chuyện, đã đoán ra được cô nương mà bọn họ đang muốn đối phó là Lục Vô Song. Mà y cũng không muốn xen vào chuyện này, tuy năm đó ở Lục gia trang có trò chuyện vài lần với Lục Vô Song, nhưng cũng không có quen thân, hơn nữa, Võ Tu Văn luôn nhớ rất rõ việc mẫu thân mình cũng bởi vì đến Lục gia trang nên mới chết, mặc dù đầu sỏ gây ra chuyện đó là Lý Mạc Sầu, nhưng không hẳn không có liên quan tới Lục gia trang. Cho dù Lục Vô Song chỉ là một cô bé đáng thương vô tội, nhưng cũng chưa tới mức cần Võ Tu Văn phải chạy đi giúp. Hơn nữa, tùy tiện xông ra giúp đỡ, người ta có tiếp nhận hay không còn chưa chắc nha. Hiện tại Võ Tu Văn cũng không muốn dính vào vũng bùn này, nhưng nếu tình cờ gặp được, cũng có thể ra tay giúp đỡ một chút.

Còn Dương Quá, tuy không thích Toàn Chân giáo, nhưng cũng không rảnh tới mức lúc này cũng đi đối chọi với bọn họ, hơn nữa, hiện tại thân thể Võ Tu Văn không khoẻ, ở trong lòng hắn, thân thể Võ Tu Văn mới là quan trọng nhất. Vì vậy, sau khi ăn xong, hai người liền quay trở về phòng.

“Văn nhi, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?” Dương Quá rót một ly trà đưa cho Võ Tu Văn, nhìn y hỏi.

Võ Tu Văn có chút trầm tư, trong nguyên tác, sau khi ra Cổ Mộ thì Dương Quá sẽ tới Giang Nam với Lục Vô Song, sau đó lên Tuyết Sơn, cuối cùng mới tới đại hội anh hùng ở Cái Bang. Y muốn đi tìm đại ca, nhưng hiện tại lúc này cũng không biết đại ca có rời Đào Hoa Đảo chưa nữa. Nếu đi Đào Hoa Đảo, y và Dương Quá cũng không quen thuộc lộ tuyến trên biển, dĩ nhiên sẽ không vào được Đào Hoa Đảo. Nếu đại ca đã rời Đào Hoa Đảo, thì trong khoảng thời gian ngắn này y cũng không biết nên đi đâu để có thể gặp được đại ca của mình. Xem ra phải đợi tới buổi đại hội anh hùng kia rồi. Bất quá, cũng có thể đi dạo Tuyết Sơn một chút, dù sao trong nguyên tác Dương Quá ở đó học được không ít võ công, hơn nữa có thể gặp được Âu Dương Phong và Cửu Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công cũng tốt. Nói thật,  Âu Dương Phong trừ bỏ có chút điên điên khùng khùng ra, không thể phủ nhận ông ta thật lòng đối xử rất tốt với Dương Quá, có đôi lúc người thần chí không rõ khi đã nhận thức được ai đó sẽ toàn tâm toàn ý, chân chính đối tốt với người đó, mà Dương Quá chính là người may mắn ấy. Nhưng đây không phải là do ông trời an bài sao? Dương Khang, cha của Dương Quá, đã hại chết con trai của Âu Dương Phong là Âu Dương Khắc, mà con trai của Dương Khang bây giờ lại là nghĩa tử của Âu Dương Phong.

“Hiện tại chúng ta cũng không thể vào Đào Hoa Đảo được, không bằng tới Hoa Sơn đi. Về sau nhất định sẽ cơ hội gặp lại đại ca.” Võ Tu Văn mỉm cười nói.

Dương Quá gật đầu, không hỏi vì sao phải tới Hoa Sơn. Bởi vì buổi chiều đã ngủ một giấc, hiện tại hai người cũng không thấy mệt mỏi, cho nên ngồi thêm một chút liền bắt đầu ngồi thiền luyện công. Ngày đó, Âu Dương Phong đã dạy lộn xôn võ công Hàm Mô Công với Cửu Âm Chân Kinh cho hai người, cả hai đều cố ghi nhớ ở trong lòng, cũng chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được, hiện tại tĩnh tâm ngồi xuống, hai người cùng phát hiện Cửu Âm Chân Kinh không hổ là võ công thượng thừa, quả nhiên là ảo diệu vô cùng! Chẳng qua nó cũng khó luyện cực kỳ, cũng may hai người đều là người kiên nhẫn, lại có thể thảo luận với nhau, cho nên tiến bộ cũng rất nhanh.


Đột nhiên trên nóc nhà vang lên ‘lộp bộp’ hai tiếng, hai người trong phòng đồng thời mở mắt ra. Ngồi tại chỗ cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, phát hiện tiếng động dừng lại ở gian phòng đầu tiên, mơ hồ còn nghe được tiếng mở cửa sổ, sau đó không còn tiếng động nào nữa. Võ Tu Văn và Dương Quá liếc nhau, không quan tâm, nhắm mắt lại tiếp tục luyện công.

Sáng hôm sau, hai người xuống lầu dùng bữa sáng, thanh toán xong liền dắt ngựa từ từ đi về phía trước. Hai người cũng không biết đường tới Hoa Sơn, nhưng cũng may, lúc trước có hỏi thăm tiểu nhị trong khách điếm, cứ đi thẳng ra trấn nhỏ là được, rất đơn giản.

Ra tới đường lớn, hai người lên ngựa, lần này Dương Quá đã sớm có chuẩn bị, trải một lớp đệm dày lên chỗ Võ Tu Văn ngồi, như vậy đùi trong sẽ không bị cọ xát nữa, Võ Tu Văn ngồi lên, quả nhiên rất thoải mái. Ở trong Cổ Mộ lâu như vậy, hai người nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cũng rất thích, hơn nữa thời gian cũng không gấp, bởi vậy cũng không có phóng ngựa chạy như điên, ngược lại thả ngựa để nó đi thong thả về phía trước.

Võ Tu Văn dựa vào lòng Dương Quá, nhìn cảnh sắc ven đường, tâm tình thật khoan khoái, y cầm lấy tay Dương Quá đang ôm lấy eo mình, cẩn thận nhìn, nếu áp tay mình lên so, rất rõ ràng là tay Dương Quá lớn hơn tay mình rất nhiều, bởi vì thường xuyên luyện kiếm nên trên tay có một lớp chai mỏng. Võ Tu Văn vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao đều ở trong Cổ Mộ, da của mình thì trắng, còn da của Dương Quá thì vẫn có thể giữ nguyên màu đồng?! Quả nhiên là tên khác người!

Nhưng mà Võ Tu Văn cũng biết đó là do trước đây quanh năm mình đều sinh bệnh, cho nên làn da mới có thể trắng như thế, trước kia là tái nhợt do bệnh hoạn, còn hiện tại là do ở trong Cổ Mộ quá lâu.

Dương Quá giật giật ngón tay, lồng mười ngón tay vào tay Võ Tu Văn, nhìn ngón tay đan lại cùng một chỗ, trong lòng thỏa mãn vô cùng, hắn dúi đầu vào hõm vai Võ Tu Văn, ngửi vị thuốc nhàn nhạt trên người y, Dương Quá rất thích mùi hương này. Trên người Võ Tu Văn có mùi hương này là do từ nhỏ đã phải liên tục uống thuốc, cho dù sau này ở trong Cổ Mộ, thân thể đã tốt lên rất nhiều, nhưng cũng vẫn phải uống, chỉ là giảm bớt số lần uống xuống mà thôi.


Võ Tu Văn mỉm cười, so với Dương Quá, bàn tay trắng nõn của y có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, thân thể Võ Tu Văn phát dục vẫn không tốt lắm, đã là thiếu niên mười tám tuổi mà trông cứ như mười sáu.

Bỗng Dương Quá đứng lên, nhìn về phía trước, Võ Tu Văn thản nhiên nhìn người phía trước đang đi về phía bọn họ. Là một cô nương, bước đi khập khiểng, nhưng nhìn kỹ lại, lại không thấy dấu vết bị thương, xem ra là chân có tật, gương mặt trái xoan, dung mạo tú lệ, tuổi chừng mười bảy, mười tám, mặc bạch y, làn da ngâm đen, bên hông có đeo một thanh loan đao. Tuy bộ dạng của cô nương này không tệ, có thể coi là mỹ nhân, nhưng Võ Tu Văn và Dương Quá ở chung với Tiểu Long Nữ đã lâu, thẩm mỹ quan cũng tăng cao, đối với nữ tử bình thường này làm sao còn để ý. Bởi vậy bọn học cũng chỉ nhìn thoáng qua liền xoay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, nhưng cái nhìn này lại gây họa rồi.

“Keng!” Âm thanh kiếm và đao va vào nhau vang lên.

Dương Quá lạnh lùng nhìn nữ tử đang công kích mình kia, nàng ta thấy loan đao của mình bị dội trở về, trừng mắt nhìn hai người, tiếp tục vung đao chém tới, lưỡi đao trên không trung xẹt qua, phát ra một chuỗi âm thanh ‘ong ong’.

Võ Tu Văn đã đoán được cô gái này chính là Lục Vô Song, xem ra nàng bị thành như vậy hẳn là đã đánh nhau với đám người Toàn Chân giáo. Nhưng không nghĩ tới Lục Vô Song lại đột nhiên công kích mình, rồi chợt nhớ tới vừa rồi hình như mình có nhìn cô ta một cái, cái nhìn này đúng là gây họa rồi. Hình như trong nguyên tác, đạo nhân của Toàn Chân giáo cũng bởi vì nhìn Lục Vô Song chân có tật này một cái, mới bị cô ta cắt lỗ tai, cô ta vừa đánh nhau xong liền quay trở về, hiện tại nhìn cô ta, trách không được mình và những người đó có cùng đãi ngộ.

Dương Quá lạnh lùng nhìn Lục Vô Song, xuất kiếm đánh trả loan đao của nàng ta, binh khí va vào nhau, Lục Vô Song liền bị đẩy lùi về phía sau, Dương Quá vô cùng tức giận khi thấy nàng ta công kích Võ Tu Văn, cho nên ra tay không chút khoan dung, kiếm thế ép sát, chỉ trong giây lát đã liên tục xuất mấy chiêu. Lục Vô Song chật vật ngăn cản, liên tiếp lui về phía sau, Dương Quá dùng lực, đập vào cổ tay Lục Vô Song, ‘keng’ một tiếng, loan đao trong tay Lục Vô Song rơi xuống đất, Dương Quá đặt kiếm ở ngay cổ nàng ta.


Tuy bị Dương Quá kề kiếm ngay cổ, nhưng Lục Vô Song không hề tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn hai người. Võ Tu Văn thở dài một hơi, bắt lấy tay Dương Quá, nhìn Lục Vô Song nói: “Cô nương, chúng ta không có ác ý, ngươi đi đi.”

Mấy năm nay, mặc dù Võ Tu Văn đã cao hơn, nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra bóng dáng năm đó của y. Lục Vô Song nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của y, trong lòng liền cảm thấy người này rất quen, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể nhớ ra đó là ai. Nhưng nàng biết mình đánh không lại hai người bọn họ, bây giờ nhìn nam tử này, cũng không thấy đáng ghét nữa, hừ một tiếng, liền xoay người nhặt loan đao lên, xoay người rời đi.

Võ Tu Văn và Dương Quá tiếp tục đi về phía trước, Lục Vô Song ở phía sau nhìn theo, nhìn hai người kia ngồi ở trên ngựa, nhàn nhã đi về phía trước, trong lòng đột nhiên có chút hâm mộ. Nàng cũng từng là một đại tiểu thư vô ưu vô lự, nhưng bây giờ lại trở thành bộ dạng này, nhìn cái chân cà thọt của mình, nàng mím môi, trong mắt hiện lên tia quật cường, không còn ai thương yêu nàng, quan tâm nàng, thứ hạnh phúc giống như hai người kia với nàng mà nói, là một loại hy vọng xa vời, không thể đạt được. Quay đầu, lau hơi sương trong mắt, đã bao lâu không cảm thấy như vậy rồi, từ khi ở chung với nữ ma đầu kia, cho tới bây giờ nàng chưa từng rơi lệ, đơn giản vì biết không còn ai thương mình, nàng tiếp tục đi về phía trước, bóng dáng đơn bạc có chút trĩu nặng, nhưng cũng có một tia kiên cường.

Võ Tu Văn lẳng lặng nhìn về phía trước, vừa rồi nhìn thấy cô bé ngây thơ năm đó trở thành như vậy, trong lòng y đột nhiên có chút không đành lòng, thật sự để nàng bị Lý Mạc Sầu bắt đi, rồi nhận hết tất cả giày vò sao?

“Văn nhi, đang nghĩ gì vậy?” Dương Quá nhẹ nhàng hỏi.

“Cô nương kia. . . . . . Ngươi có quen không?” Võ Tu Văn chần chờ hỏi, Dương Quá hẳn là đã gặp qua Lục Vô Song.


“Không có ấn tượng, ta với cô nương đó đã từng gặp qua trước kia sao?” Dương Quá không quan tâm hỏi, lúc trước hắn chỉ là một tên lưu manh, cũng chỉ có duyên gặp gỡ Lục Vô Song vài lần, cho nên ấn tượng đối với chuyện này cũng không sâu, sau đó lại gặp được Võ Tu Văn, hắn liền đem sự tình trước kia đều ném ra sau đầu.

“. . . . . .” Võ Tu Văn ở trong lòng Dương Quá điều chỉnh tư thế, bắt lấy tay hắn, không nói gì. Y thầm nghĩ, nếu đã gặp lại Lục Vô Song, vậy giúp nàng ta một chút cũng được.

Mặt trời dần ngã về phía tây, đoạn đường này không có thôn trang hay trấn nhỏ nào cả, Võ Tu Văn và Dương Quá vì không muốn ăn ngủ nơi hoang dã, chỉ có thể bắt đầu thúc ngựa chạy về phía trước, may mắn là khi sắc trời dần tối, liền nhìn thấy khói bếp từ một trấn nhỏ bay lên ở cách đó không xa. Trên trấn có rất nhiều người, hai người xuống ngựa dắt bộ, đi thẳng về phía trước. Trấn này có vẻ phồn hoa, tiếng người cười nói vô cùng náo nhiệt, võ lâm nhân sĩ mang theo vũ khí trên người nhiều hơn so với trấn nhỏ lúc trước rất  nhiều. Hai người đều đói bụng, cho nên tìm một khách điếm nghỉ trọ qua đêm, ăn xong bữa cơm chiều liền về phòng nghỉ ngơi.

Hai người dừng chân ở trấn nhỏ này mấy ngày, hỏi thăm tiểu nhị xem ban ngày có thể đi đâu ngắm cảnh đẹp, buổi tối thì quay về tiếp tục luyện công, cứ như vậy đến sáng ngày thứ ba, hai người ngồi ở lầu hai khách điếm, trên bàn bày mấy món ăn sáng, ung dung ăn. Đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh, tuy đây là khách điếm, người đến người đi rất nhiều, đây là chuyện rất bình thường, nhưng khi Võ Tu Văn nhìn thấy cô nương kia liền sửng sốt, y buông bát đũa xuống, cười khổ, quả nhiên có một số việc vẫn không thể tránh khỏi, y im lặng chờ đợi sự tình phát sinh.

Trên đầu của người đang ngồi bên cạnh có hai búi tóc, mặc thanh y, hiển nhiên là nữ tử. Chỉ là gương mặt rất quái dị xấu xí, cơ mặt không hề chuyển động, mặt không chút thay đổi, thật sự là quái tướng. Nhưng thân hình thì thon thả, dáng vẻ thướt tha mềm mại. Võ Tu Văn vừa nhìn đã biết đây là cô bé khác ở Lục gia trang năm đó, biểu tỷ của Lục Vô Song, Trình Anh. Hiện tại nàng xuất hiện ở nơi này, chắc hẳn Lục Vô Song cũng sắp tới, xem ra không có Dương Quá tham gia, cô nương Lục Vô Song kia quả nhiên rất nhanh đã bị Lý Mạc Sầu bắt được.

Đối với cô nương có tướng mạo xấu xí kia, thật ra Võ Tu Văn không có cảm giác gì, biết nàng đang mang mặt nạ da người. Nhưng người vào khách điếm ai cũng nhìn Trình Anh đầy vẻ chán ghét, ngồi cách nàng rất xa. Trình Anh cũng không ngại, kêu một bình trà rồi từ từ uống.

Dương Quá thấy Võ Tu Văn dừng dùng cơm, theo tầm mắt của y nhìn thoáng qua Trình Anh, không nhìn ra cái gì bất đồng, quay đầu lại nghi hoặc nhìn Võ Tu Văn. Võ Tu Văn cầm tay hắn, mỉm cười. Lẳng lặng nhìn mấy người khác vào cửa khách điếm, người đã tới đủ, buổi diễn này, quả nhiên vẫn phải tham gia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.