Đọc truyện Thần Đao Sát Thủ – Chương 4: Anh hùng lừng bốn bể – Thống khổ trước mỹ nhân
Gã giật mình là phải, trong quan tài chỉ đầy xương khô!
Gã ngửa mặt nhìn trời mây, hoàng hôn đã sau núi!
Trong khoảnh khắc gã quyết định dứt khoát ôm tất cả xương quan tài ra ngoài. Đến khi trước quan tài trống không, gã lại ngửa mặt lên cười quái dị rồi không do dự nhảy vào trong chiếc quan tài. Gã còn sửa soạn y trang áo mão rất cẩn thận, khuôn mặt lạnh lùng thê thiết…
Tay phải gã cầm lên chiếc Tuyệt Mệnh hoàn, tay trái gã cầm chiếc Qui Đồng Kính đan chéo vào nhau ngay ngắn…
Bỗng nhiên, từ trên lưng chừng núi một bóng người lao đến như một cơn lốc.
Phút chốc đã hiện ra rõ trước nấm mồ kèm theo một tiếng quát như sấm :
– Đợi đã!
Hình Độc Ảnh quay đầu nhìn lên, người mới đến chợt thở dài :
– Quả nhiên là nhân huynh!
Thì ra người mới đến chính là Triển Nhược Trần. Chàng vốn đã đi khá xa bỗng chàng nhìn lại thấy xa xa có đến ba bóng người thoạt đầu chàng nghĩ rằng là đồng bọn của Cô Lâu bang nên lập tức quay lại. Lúc chàng đến chừng nửa dặm mới nhận ra là Huyết Hồn Hình Độc Ảnh.
Triển Nhược Trần cảm thấy nghi hoặc trong lòng, hai người đã đi rồi kia là ai? Tại sao Hình Độc Ảnh lại ném tất cả những gì trong quan tài ra ngoài? Vì vậy chàng phải gia cước bộ. Bây giờ thì chàng đã hiểu được phần nào mọi chuyện!
Triển Nhược Trần khoát tay lia lịa, nói ra :
– Hình huynh hãy đợi đã, ngàn lần không nên làm như vậy!
Hình Độc Ảnh nhìn lên Triển Nhược Trần khuôn mặt gã lạnh băng :
– Triển Nhược Trần! Ta chẳng bao giờ nghe người nói nữa, hãy tránh ra!
Đứng thẳng người, buông thõng tay bên cạnh ngôi mộ, Nhược Trần cũng lạnh lùng :
– Hình Độc Ảnh! Ta muốn xem khí phách của ngươi đó thôi!
– Nhược Trần, ngươi muốn làm nhục ta ư?
Nhược Trần dịu giọng :
– Dù là hắc đạo hay là bạch đạo trên giang hồ bao giờ cũng xem chúng ta là người có nghĩa khí, Hình huynh! Ta là người nỡ đi làm nhục huynh sao?
Dừng một lúc chàng nói tiếp :
– Giữa chúng ta dù đối đầu nhưng cũng có thể gọi là thâm tình, huynh đừng vì phẫn nộ nhất thời mà rũ bỏ tất cả!
Hình Độc Ảnh nhướng mày :
– Đúng, ta cũng nghĩ như vậy song từ khi ta chấp nhận tình cảm của Hoàng Tuyên….
Nói tới đó gã lại nhớ đến lúc gặp Hoàng Tuyên sau khi thụ thương, nàng không an ủi gì gã trái lại hình như chỉ tỏ vẻ phẫn nộ vì tâm nguyện không thành. Một hiền thê làm sao có thái độ như vậy?
Gã không muốn nói lại điều đó với ai cả, cúi đầu đau đớn…
Triển Nhược Trần vươn tay ra, nhẹ nhàng :
– Hình huynh! Đứng dậy thôi!
Hình Độc Ảnh không đưa tay, gã nhìn sang bên không nói năng gì!
Nhược Trần lại thấp giọng :
– Hình huynh! Ta thấy hình như như lúc nãy đến ba người, hai người kia là…
Hình Độc Ảnh trừng mắt hung dữ :
– Đừng hỏi nữa, người đi ngay đi!
Triển Nhược Trần thoáng chấn động :
– Chẳng nhẽ hai người kia là Hoàng Tuyên và thân phụ cô ta!
Hình Độc Ảnh đau đớn :
– Đừng đề cập đến họ nữa!
Triển Nhược Trần thở dài :
– Hình huynh! Xin bỏ lỗi!
Hình Độc Ảnh nhìn vào vết thương, hai mắt đỏ ngầu nghiến răng :
– Lúc ta phát hiện Hoàng Tuyên không thực lòng, ta hận không cam tâm giết chết nàng, trong một thoáng suy nghĩ nhất thời chợt hiểu một điều.
Triển Nhược Trần không nói gì, chàng quỳ xuống quan tài nhìn thẳng vào Hình Độc Ảnh.
Vẫn với khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo, Hình Độc Ảnh tiếp :
– Hoàng Tuyên đã trao thân nàng cho ta mục đích là muốn ta lấy mạng của ngươi, Triển huynh! Huynh nên biết một điều, ta là sát thủ Huyết Hồn. Người ta thường dùng vàng bạc để thuê sát thủ nhưng Hoàng Tuyên thì lại không dùng vàng bạc để thuê ta, nàng đã dùng chính tấm thân của nàng. Ta đã nhận lấy, tuy rằng nàng không thực sự yêu thương vì đây chỉ là một cuộc mua bán. Ta đã thất bại Nhược Trần, ta lấy gì để đề bù cho nàng nếu không là chính mạng của ta!
Đột nhiên Triển Nhược Trần ngẩng mặt lên trời cười vang lên và đứng vụt dậy, đáp lời :
– Hình Độc Ảnh! Huynh thật là có nghĩa khí, song tại sao huynh không nghĩ rằng nàng vì lợi dụng huynh? Đúng vậy! Một sát thủ khi đã nhận lời người khác nếu một ngày thất bại chắc hẳn phải lấy chính mạng mình bồi lại, nhưng là huynh Huyết Hồn Hình Độc Ảnh, có bao giờ tiền bạc có thể sai khiến được huynh đâu? Sao bây giờ chỉ có một Hoàng Tuyên là đủ trói buộc cả cuộc đời huynh vậy? Hình huynh! Đại trượng phu sá gì nhi nữ huống hồ nàng Hoàng Tuyên đối với huynh chỉ là một tình cảm giả mạo?
Chàng dừng một lúc rồi tiếp :
– Nếu bây giờ huynh chết đi thì thật là oan uổng!
Từ từ đứng dậy bước ra khỏi quan tài, gã nói :
– Ta hiểu ý của Triển Huynh!
Triển Nhược Trần lại bật lên cười ha hả :
– Hình huynh! Cảm ơn huynh đã hiểu! Bây giờ ta chỉ muốn mời huynh về Kim Gia lâu để điều trị thương thế! Xin huynh vui lòng!
– Kim Gia lâu vốn là chống bồng lai tiên cảnh, đáng tiếc là ta biết đến còn quá ít, không thể cùng Triển huynh đồng hành, thôi hẹn ngày sau sẽ cùng huynh tái ngộ!
Nhược Trần cười nói :
– Lời của huynh không sai, ngày sau tại hạ chuẩn bị nghênh tiếp.
Hình Độc Ảnh chống cây gậy đứng dậy cười khổ :
– Nếu ta về Kim Gia lâu dưỡng thương, Hoàng Tuyên có thể tìm ta để đòi mạng, thôi ta đã có chỗ để đi, huynh đừng bận lòng thêm nữa!
Gã vùng gậy bước đi, bỗng gậy gõ vào chiếc xương khô dưới vang lên một âm thanh rất lạ tai!
Triển Nhược Trần cau mày, cầm vội thanh xương khô bất giác ồ lên một tiếng :
– Đúc bằng sắt! Đây là…
Hình Độc Ảnh cũng vô cùng ngạc nhiên, gã vơ vội những khúc xương tán loạn trên mặt đất, trong đó có hơn nửa là đúc bằng sắt những khúc có móng trảo phát ra một ánh hàn quang lạnh lẽo- hiển nhiên là có chất kịch độc!
Triển Nhược Trần phẫn nộ :
– Quả nhiên là có người của Đại Mạc Cô Lâu bang đã đến! Chúng dám tiềm nhập vào địa phận của Kim Gia lâu, thật quá quắt!
Hình Độc Ảnh nhìn xung quanh rồi bĩu môi nói :
– Là kiệt tác của Triển huynh đó ư?
Nhược Trần lắc đầu :
– Ta chỉ đả thương gã, còn gã chết chính là do độc vật mà gã tự phóng ra!
Hình Độc Ảnh ngồi phịch xuống đất, Triển Nhược Trần giúp gã rắc thuốc vào vết thương và băng bó rất nhanh nhưng vẫn cẩn thận. Gã lại nhìn những khúc xương trên mặt đất, nói :
– Ta đề nghị huynh mang những khúc xương này về Kim Gia lâu nhắc nhở mọi người!
Gã nặng nề đứng dậy, tiếp :
– Thanh sơn không đổi giang thủy còn trường lưu, chúng ta sau này hẳn có ngày tương kiến.
Dứt lời không đợi Triển Nhược Trần đáp lời gì gã quay mình bước đi.
Nhược Trần nhìn theo bóng gã cười cảm thông!
Chàng cúi xuống kiểm tra những khúc xương rơi vãi trên mặt đất, quả thật là những vũ khí được đúc bằng sắt rất tinh xảo!
Lòng chàng lại nghĩ về sự an nguy của nghĩa mẫu, hy vọng rằng nghĩa mẫu truy kích hung thủ. Nếu không thì…
Khi Triển Nhược Trần quay lại Kim Gia lâu thì trời đã tối, Kìm Gia Lâu đèn đuốc sáng rực. Trong đại sảnh, ngoài Thân Vô Kỵ, Kim Thúc Nghĩa và vợ chồng Đoan Lương, Thân Vô Mộ và chị em của Vô Cầu, cùng Thi Gia Gia còn có đầy đủ các Hộ pháp của Kim gia!
Nên biết rằng thân thế của Kim Gia lâu vùng Liêu Bắc có thể nói là tối cao, họ vẫn ho phong hoán vũ trên trường Hắc đạo. Tổ chức của Kim Gia lâu vô cùng cẩn mật, thượng hạ phân định, quy củ rạch ròi. Từ lúc Nhị đương gia mưu phản thất bại, Kim Gia lâu cũng đã tổn thương thanh khí không nhỏ. Lôi, Điệu, Nguyệt, Tinh bốn cấp và hai mươi bốn vị bảo hầu đã tử thương một nửa. Qua sự trùng hưng của Lâu chủ Kim Thân Vô Ngân, Kim Gia đã được bổ khuyết đầy đủ song thường khi phần lớn được điều phái ở vùng ngoài. Mỗi nơi đều có tổ chức hẳn hoi, mỗi người lại có nhiệm vụ rõ ràng! Cho nên để ứng phó kịp thời với các sự cố trong Kim gia, thực chất chỉ có Long Bất Vệ là đầy đủ!
Bấy giờ…
Triển Nhược Trần đang bước vào đại sảnh của Kim gia, mọi người thấy khúc khô cốt trên tay chàng đều bật lên những tiếng kinh ngạc!
Đầu tiên Vô Hình Đao Cố Ung bước vội tới nói :
– Thì ra Thiếu chủ cũng đã gặp loại binh khí này.
Triển Nhược Trần ngạc nhiên :
– Các tuyến truy kích đều về cả rồi hả? Các vị có phát hiện điều gì không?
Vô Hình Đao Cố Ung vội bước lên trên kể lại mọi chuyện lão đã gặp tại Tùng Hương trấn, ngày sau đó là lão Biện Tử Vụ Hoành Đạt, Bát Quái Tăng Tú Hùng, Nguyễn Nhi… đều tường thuật mọi chuyện quái dị họ đã gặp!
Triển Nhược Trần cũng đem toàn bộ câu chuyện của mình kể lại tường tận, ngồi trên chiếc ghế Kim Bối, Đại cửu công Thân Vô Kỵ có vẻ kỳ quái hỏi :
– Nhược Trần! Đại Mạc Cô Lâu bang là môn phái nào mà ta chưa hề nghe qua?
Nhược Trần giọng tầm trọng :
– Thật tình chưa ai hoàn toàn hiểu rõ về họ, chỉ biết một đều là họ là một môn phái rất lớn, môn hạ rất tinh nhuệ, nhân tài và cao thủ cũng không ít, võ công thì vô cùng quái dị và đặc biệt rất giỏi sử dụng đọc!
Bên kia, Kim Thúc Nghĩa run giọng :
– Đã hơn một ngày rồi, chắc phải cho người báo cho Nhị đương gia hay!
Nhị đương gia của Kim gia lâu hôm nay là Hỏa Ấn Tinh Quân Phan Đắc Thọ.
Vốn là Nhị đương gia Đơn Thận cùng với Ngũ đương gia Hướng Cảm mưu phản thất bại, hai người tử chiến, cả Đương gia Đơn Kính cũng bỏ mạng.
Kim Thân Vô Ngân đã đưa Phan Đắc Thọ lên làm Nhị đương gia. Thường thì Phan Đắc Thọ làm Tổng quản ở bên ngoài, lão phụ trách việc kinh thương và điều hành nhân mã. Phải biết rằng việc buôn bán của Kim Gia lâu vô cùng quy mô, hầu như tất cả các mặt hàng của hắc bạch lương đạo đều có sự giám sát của người Kim gia. Trước đây là do đến hai vị Đương gia phụ trách, hôm nay tất cả chỉ tập trung vào trên người của Phan Đắc Thọ. Tất nhiên là vô cùng bận rộn!
Lúc này Phan Đắc Thọ chưa hề biết đến sự mất tích của Lâu chủ, đương nhiên cần cho lão biết.
Thế nhưng Triển Nhược Trần nhìn khúc xương trên bàn lắc đầu nói :
– Nhị đương gia, thân mang trọng trách, trước khi chưa xác định chắc chắn tông tích của Lâu chủ thì khoan làm cho lão phân tâm!
Thân Vô Kỵ gật đầu :
– Đúng! Nhân mã của chúng ta không thiếu, trước hết phải điều tra rõ Lâu chủ đi đường nào, nhỡ ra Lâu chủ truy tìm tông tích hung thủ giết Kim Phúc thì sao?
Thi Gia Gia có vẻ hoang mang :
– Phải làm thế nào đây Nhược Trần trầm giọng :
– Từ nay trở đi, các nơi của Kim Gia lâu phải gia tăng phòng vệ nghiêm mật.
Mọi người mệt trọn ngày hôm nay, bây giờ nghỉ sớm…
– Ngày mai có lẽ sẽ có tin tức của Lâu chủ!
Thân Vô Cầu bước tới đến gần Triển Nhược Trần, thấp giọng :
– Chúng ta không tiếp tục tìm kiếm sao Nhược Trần lắc đầu, vươn tay nắm lấy khúc xương trên bàn, nói :
– Chúng ta không nên khinh động nữa, có thể lấy bất biến để đối ứng với vạn biến!
Kim Thân Vô Ngân mất tích đã hai ngày!
Hai ngày đằng đẵng tựa như hai năm, người của Kim Gia lâu cấp hoảng chẳng khác gì kiến bò trong chảo nóng, kể cả Triển Nhược Trần cũng vậy.
Kim Gia lâu ngoài việc phái người đi canh giữ phòng bị các nơi ra, còn cho người đi cấp báo cho Nhị đương gia Ô Hỏa Ấn Tinh Quân Phan Đắc Thọ biết tin về tin Lâu chủ mất tích.
* * * * *
Lúc này.
Toán người thứ nhất của Kim Gia lâu từ Hổ Đầu trấn sau khi hay tin vội quay về, do Đại bảo đầu cấp chữ Điện là Uyên Ương Cước Vũ Lục và Nhị bảo đầu Đại Hồng Lâu Hạ Minh dẫn đầu mười lăm huynh đệ trên đường trở về Kim Gia lâu.
Bọn họ đi trên sơn đạo khúc khủyu ngoằn ngoèo, một bên là suối róc rách trong càng thêm hoang vu thanh vắng.
Sơn đạo chạy luồn lách trong cánh rừng tùng. Từ phía bên kia cánh rừng chợt có tiếng vó ngựa và tiếng người từ từ tiến lại!
Bọn Vũ Lục sắp tiến ra khỏi cánh rừng, bỗng nghe những tiếng xào xạc phát ra tứ phía. Có một toán đại hán áo tro đột ngột xuất hiện từ tứ phía, vây lấy người của Kim Gia lâu ở trong rừng tùng.
Một đại hán áo tro cất cao giọng nói với đồng bọn :
– Các huynh đệ, nghênh tiếp Đông Phong đường chủ!
Bọn đại hán áo tro sắc mặt người nào cũng lạnh lẽo, cùng ứng thanh :
– Cung nghinh Đường chủ.
Đột nhiên, những chiếc đầu lâu trong tay bọn đại hán áo tro gõ vào nhau phát ra những tiếng leng keng. Liền sau đó, từ trong rừng rậm xuất hiện ba người.
Người đi đầu là một nữ nhân có sắc mặt trắng xanh, tay phải cầm Khô Cốt trảo, tay trái cầm chiếc đầu lâu, người cô ta trông lạnh lùng tợ như một khối băng.
Theo sau cô ta là hai gã đại hán, hình tướng quỷ quái trên tay mỗi người nắm một chiếc xương khô có hình thù kỳ dị, trên mũi của xương khô có gắn một đầu người, trông thật ghê rợn!
Uyên Ương Cước Vũ Lục quay sang nhìn Đại Hồng Lâu Hạ Minh đang ngồi trên ngựa, cất giọng cười hắc hắc nói :
– Lão nhị, từ đâu chui ra bọn quỷ quái chẳng có mũi người này?
Hạ Minh nhìn quanh một vòng, cười tiếp lời :
– Lão đại, lão chớ quên gần đây có một bãi mồ hoang, tôi thấy họ đúng là yêu ma quỷ quái từ đó chui ra!
Vũ Lục lắc mạnh đầu cãi lại :
– Ban ngày thế này làm sao có quỷ được? Không phải, không phải!
– Không phải quỷ cũng là yêu, lẽ nào…
Thanh âm nghe có phần chối tai, nữ nhân đứng bên kia cất giọng cười quỷ quái lên tiếng :
– Nói rất được, nói rất đúng, bọn ta không quỷ thì yêu, hi hi….
Cô ta bỗng trợn ngược đôi mắt đầy phẫn nộ, mặt lạnh như băng, lườm giọng :
– Dù là quỷ, cũng phải uống máu quỷ, là yêu ắt sẽ rạch da yêu!
Nói xong cô ta ngẩng đầu cười một tràng dài.
Vũ Lục ánh mắt rực lên như hai làn điện chiếu nhìn đối phương, lớn tiếng :
– Cô nương chớ hù dọa người. Ngươi đâu uống máu rạch da được ai, bọn ta cũng không phải là ngọn đèn trước gió. Trên địa phận của Kim Gia lâu mấy mươi năm nay chưa có bất cứ người nào đến đây quấy rối, như hôm nay đột nhiên chui ra lũ yêu tặc ba phần người bảy phần quỷ các ngươi, nghĩ rằng ắt có mưu đồ gì, nói nghe xem, bọn ngươi thuộc môn phái nào?
Nữ nhân cất giọng cười quỷ quái, đưa chiếc đầu lâu trên tay lên, hô :
– Đại Mạc Cô Lâu bang vạn tuế!
Vừa dứt lời, bọn đại hán áo tro đứng vây quanh tứ phía cùng hô lớn :
– Đại Mạc Cô Lâu bang vạn tuế, vạn tuế!
Vị nữ nhân hiện nụ cười mãn ý, ném ánh mắt nhìn Uyên Ương Cước Vũ Lục, hỏi :
– Đại Mạc Cô Lâu bang ngươi đã nghe nói qua rồi chứ?
Vũ Lục lạnh lùng trả lời :
– Là cái thứ gì!
Đại Hồng Lâu Hạ Minh cười hắc hắc xen lời :
– Thì ra là đồng bạn với người chết!
Vị nữ nhân nét mặt vẫn không hề có biểu hiện gì, nhếch môi nói :
– Các ngươi quá sai lầm! Cô Lâu bang ta không phải là đồng bạn với người chết, nghĩ xem cũng biết, người chết rồi làm sao kết bạn được?
Giọng cô ta càng lạnh lùng hơn :
– Bọn ta chuyên đi sang lập danh môn đại phái của người chết.
Cô ta nhấn mạnh giọng hơn :
– Nghe rõ rồi chứ, chuyên đi chế tạo người chết…
Vũ Lục nói giọng giận dữ :
– Ngươi bò đến địa phận Kim Gia lâu để chế tạo người chết sao?
Vị nữ nhân nhìn thẳng vào mặt Vũ Lục nói giọng ngạo nghễ :
– Các ngươi từ Hổ Đầu trấn quay về, vậy ngươi có lẽ chính là Đại bảo đầu Uyên Ương Cước Vũ Lục cấp chữ Lôi của Kim Gia lâu chăng?
Vũ Lục giật thót trong long quát :
– Quỷ quái, bọn ngươi nhận ra ta sao?
Vị nữ nhân sấn bước lên một bước, lạnh giọng :
– Ngươi lại quên là bọn ta chuyên đi chế tạo người chết rồi sao? Đã muốn chế tạo người chết, trước khi hành sự cần sắp đặt ổn thỏa, xem xét kỹ thời gian địa điểm và đối tượng…
Cô ta nhìn sang Hạ Minh đang ngồi lặng thinh trên ngựa, nói tiếp :
– Ngươi luôn cận kề bên Vũ Lục, có lẽ chính Đại Hồng Lâu Hạ Minh chứ gí?
Hạ Minh lên tiếng :
– Không sai! Ngươi cũng có ý muốn đem ta chế tạo thành người chết luôn sao? Yêu nữ kia!
Vị nữ nhân cười nhạt phán một câu :
– Đương nhiên!
Giọng nói kiên định rắn chắc như đinh đóng cột.
Vũ Lục cơ nhục trên mặt giật giật liên hồi…
(mất trang)
Bộ Tiểu Kiều chẳng thèm quay đầu lại, nhẹ bước đi về phái bờ rừng.
Một tiếng quát như hổ gầm vang lên từ sau lưng Bộ Tiểu Kiều, binh khí bằng chiếc thương có gắn đầu lâu của Bạc Bì Lão Tử Hồ Hiên vung lên, giống như một quả chùy đón đánh ngọn trường thương của Hạ Minh. Ánh mắt di chuyển liên tục nhìn theo những vòng sang từ ngọn trường thương của đối phương gây lên, chiếc xương trên tay gã phát lên những tiếng kêu kỳ quái, chiếc đầu lâu tợ như quả chùy khi cứng khi mềm quật vào đối phương.
Chỉ trong nháy mắt, hai người lao vào cuộc chiến khốc liệt!
Lúc này Vũ Lục đã xuống ngựa, bảo bọn thuộc hạ :
– Các huynh đệ, chuẩn bị làm thịt bọn chúng!
Mười lăm tay hắc y đại hán trong long thầm hiểu, trên lưng mười lăm con ngựa chở toàn vật phẩm của Kim Gia lâu dùng trong cả qúy và có cả vàng bạc, mệnh lệnh của Đại bảo đầu thực ra chính là muốn tập trung binh lực bảo hộ những thứ trên lưng ngựa.
Vì thế, mười lăm tay tuấn mã liền chụm lại một chỗ, bọn hắc y đại hán chắn giữ chặn trước đầu ngựa, búa và đoản đao đều đã cầm sẵn ở tay, chuẩn bị quyết chiến.
Phóng Huyết Cuồng Sinh Triệu Cảm nhảy người về phía Vũ Lục, cười giọng quái gở nói :
– Vũ đại bảo đầu, hôm nay sợ rằng các ngươi không một ai sống sót!
Dứt lời, gã ta bay người lên không trung, chiếc đầu lâu trong tay đánh bổ xuống trên đầu đối phương với một lực mạnh kinh hồn.
Vũ Lục song cước liên hoàn xoay chuyển, hai thanh đoản đao xé gió vung lên, Triệu Cảm người chưa đáp xuống đất, chiếc đầu lâu từ trên không vụt nhanh vào mặt đối phương, kèm theo một đạo hàn phong lành lạnh!
Vũ Lục sà chân xoay nhanh người, miệng kêu lên :
– Hảo chiêu!
Cặp đoản đao trên tay lão vút nhanh, keng… binh khí của song phương xán nhau phát lên một tiếng kêu chát chúa, kèm theo những vệt sang xanh lè.
Vũ Lục kinh ngạc buột miệng thốt lên :
– Thì ra chiếc xương khô trên tay ngươi là làm bằng sắt!
Triệu Cảm hoa chiếc đầu lâu, rít qua kẽ răng :
– Kim Gia lâu từ nay trở đi bắt đầu lâm vào con đường hủy diệt bại vong.
Lão tiểu tử kia các ngươi khó thoát khỏi đại kiếp đã chủ định, chết không có nơi gởi gắm xương tàn!
Vũ Lục song cước liên hoàn xoay chuyển ba mươi hai cước, miệng quát lớn :
– Tên cuồng ngạo kia, mở to mắt ra để nhìn thử ai bại vong.
Lão phất tay trái mấy cái, hai thanh đoản đao bay vút ra, Triệu Cảm chưa biến đổi chiêu thức, hai vật sang đã xẹt tới trước mặt. Nhanh như chớp, gã ta hươi nhanh chiếc đầu lâu, hai tiếng keng keng khô khốc vang lên, hai thanh đoản đao đã găm gọn vào trong tròng mắt của chiếc đầu lâu.
Phía bên kia, Hạ Minh đang giáp chiến với Hồ Hiên, nghe tiếng động khác lạ liền gọi lớn :
– Đại bảo đầu, lão có sao không?
Vũ Lục vừa đối phó với Triệu Cảm vừa nghiến răng nói :
– Ta không sao, ngươi chớ phân tâm.
Trong lúc Hạ Minh cất tiếng gọi Bạc Bì Lão Tử Hồ Hiên lợi dụng sơ hở này, liền tung một đòn đánh vào người đối phương. Hạ Minh tức tốc quật ngược ngọn Trương thương chống trả keng một tiếng, hóa giải được một chiêu của đối phương, không ngờ lại nghe bốp một tiếng, chiếc đầu lâu trên tay Hồ Hiên đã bật trở lại đánh tạt ngang qua đầu Hạ Minh, lão ta xây xẩm mặt mày, hai dòng máu tươi từ mũi chảy ra…
Bị nếm đòn của đối phương, Hạ Minh điên tiết rống lên như một con mãnh thú :
– Các huynh đệ Kim Gia lâu, ra tay quyết tử!
Mười lăm tay hắc y đại hán nghe vậy liền vung đao búa xông lên chém. Bổ vào bọn thuộc hạ của Bộ Tiểu Kiều.
Từ trong rừng tùng, Bộ Tiểu Kiều cười lanh lảnh vung tay, lập tức có một toán đại hán áo tro lao ra sáp chiến với người của Kim Gia lâu, tiếng binh khí sáp vào nhau chan chát, đương trường trở nên hỗn độn.
Uyên Ương Cước Vũ Lục nhìn cuộc diện mà long đầy lo hoảng, thầm nghĩ “Địch nhân tuyệt đối không chỉ có mấy người đó, xung quanh nơi này có thể còn nhiều người ẩn nấp chưa lộ diện”.
Tiếng quát tháo ầm ĩ, tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng, máu tươi chảy tràn trên mặt đất, nhuốm cả lên cành cây, ngọn cỏ.
Hạ Minh mặt đầy máu, kêu cuồng lên :
– Đại bảo đầu, hôm nay tung tích đã hiện, chúng ta nhanh quay về bẩm báo với Lâu chủ về tin tức này mới được!
Hạ Minh và Vũ Lục chỉ biết Kim Gia lâu có cấp sự chứ hoàn toàn không biết Lâu chủ Kim Thân Vô Ngấn đã mất tích mấy ngày.
Vũ Lục đang giao đấu với Triệu Cảm nghe vậy liền hô :
– Hạ Minh thoái nhanh! Tức tốc đưa tin này đến Kim Gia lâu.
Hạ Minh gọi lớn :
– Không, để tiểu đệ chặn hậu cho Đại bảo đầu, nhanh!
Vũ Lục quát :
– Đây là mệnh lệnh, Hạ Minh, ngươi dám trái lệnh sao? Đi nhanh!
Đột nhiên, một tiếng quát lanh lảnh vang lên, Âm Dương Trảo Bộ Tiểu Kiều không biết tự lúc nào đã xuất hiện giữa đấu trường. Cô ta trầm giọng :
– Các ngươi hôm nay đừng mong trốn thoát!
Dứt lời, thân hình hình kiều diễm đã bay vọt lên không trung, chiếc đầu lâu trên tay trái cô ta đánh quật vào Song Nhẫn phủ trên tay Vũ Lục, chiếc xương đầy móng vuốt trên tay phải cô ta vung nhanh đến độ quỷ thần chẳng hay, toạc một cái, kèm theo một dòng máu bắn vọt ra, vai trái của Vũ Lục đã bị rạch một đường, máu đỏ chảy ra ướt đẫm cả áo.
Bộ Tiểu Kiều cất giọng cười khanh khách…
– Độc! – Vũ Lục thất thanh kêu lên!
Phía bên kia, Hạ Minh đã gọi lớn :
– Thoái nhanh, Đại bảo đầu!
Ngọn trường thương trong tay vút lên, Hạ Minh đã thoắt người lao đến bên cạnh Vũ Lục, thấy Vũ Lục sắc mặt tái sạm đi, hai chân đứng không vững. Hạ Minh chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, quát một tiếng quét ngang một ngọn trường thương, trong lúc địch nhân dạt lùi trở lại, lão ôm xốc Vũ Lục nhảy phóc lên ngựa, hô lớn :
– Thoái!
Lão giật mạnh dây cương, hét một tiếng, con tuấn mã phóng đi như bay.
Từ phía sau giọng của Bộ Tiểu Kiều cất lên :
– Chớ truy đuổi, mục đích của chúng ta là giữ những phẩm vật này, đi thu thập những thứ đó rồi tính.
Ở gần đó còn có năm tay hắc y đại hán đang tử chiến, thấy hai vị Bảo đầu trốn thoát, họ không hề có ý chạy trốn, cùng dốc lực ngăn chặn địch nhân muốn đuổi theo.
Trong lúc này, Hồ Hiên và Triệu Cảm chậm rãi bước tới.
Triệu Cảm nói với Hồ Hiên với giọng phẫn nộ :
– Lão Hồ, chúng ta bắt năm tên này lột da hắn ra!
Hồ Hiên chợt lấy trong lòng ra hai ngọn tiểu đao, cười gằn tiếp lời :
– Lão Triệu, hãy xem ta!
Gã bay người lên cao hai trượng, từ trên không bẻ ngoặt hướng nhắm lao xuống trên đầu một gã hắc y đại hán.
Một tiếng rú kinh hoàng vang lên, đỉnh đầu của gã hắc y đại hán máu và não phun ra, gã ngã gục chết ngay tại chỗ.
Bốn tay hắc y đại hán còn lại thấy đồng bọn chết, cơn nộ khí xung ngược lên, một tên trong bọn quát lớn :
– Lũ độc ác vô nhân tính!
Bộ Tiểu Kiều cất giọng cười cuồng ngạo nói :
– Người của Kim Gia lâu cũng biết nói đến nhân tính sao?
Cô ta sấn bước đến gần nói tiếp :
– Từng nghe các ngươi lộng hành ở Liêu Bắc, nắm quyền cả hắc bạch lưỡng đạo, khiến cho Tử Anh đội, Tam Long hội, thậm chí cả Thái lão bà ở Tây Thùy đều bị các ngươi bức hiếp phải bỏ đi. Cô Lâu bang ta nhìn không quen hành vi của các người, bởi vậy mới…
Triệu Cảm cao giọng :
– Bộ đường chủ đi nói với loại tiểu tốt vô danh đó làm gì, giết phứt đi cho rảnh mắt!
Bộ Tiểu Kiều quay người bước đi nói :
– Ta tặng bọn hắn cho các vị đấy!
Triệu Cảm và Hồ Hiên cất giọng cười man rợ, cùng lao vút người lên…
Bốn tay hắc y đại hán đã nhào người xuống, chết càng thảm thương hơn gã đại hán vừa rồi.
Bây giờ….
Bộ Tiểu Kiều bước đi rất nhanh, Hồ Hiên và Triệu Cảm tùy tùng đi theo sau, chỉ trong nháy mắt cả ba bong người đều mất hút trong rừng cây.
Hai mươi bảy tên đại hán áo tro cũng chỉ còn bảy người không bị thương, ngoài số tử vong ra, những người thụ thương được vội vã đưa vào mất dạng trong rừng.
Mười lăm con tuấn mã chở phẩm vật của Kim Gia lâu, bị tiếng quát tháo làm kinh hoảng đã chạy mất vào rừng, không biết đi hướng nàọ. Đương trường trở nên vắng lặng thê lương!
Tửu điếm của gã họ Đoạn cách Tùng Hương trấn không xa, bên ngoài vắng vẻ lạnh lùng, còn bên trong Đoạn điếm chủ không thấy đâu cả kể cả hai tên tiểu nhị cũng không biết đi đâu.
Cửa tửu điếm vẫn mở, cửa đã mở, bên trong đương nhiên có người.
Không sai, bên ba chiếc bàn tròn lớn trong tửu điếm, có hai bàn đang ngồi độ hai mươi vị quái nhân áo tro.
Chỉ có chiếc bàn ở giữa đang để không, tuy chưa có người ngồi nhưng trên bàn đã dọn sẵn bảy đôi bát đũa, như đang đợi khách nhân đến là đưa thức ăn lên.
Ngay lúc này, một đoàn người ngựa gồm Nhị bảo đầu Ảo Chưởng Nghiêm Hóa. Thiết Đầu Nghê Dũng và Sách Mệnh Phán Trình Thiên Lý cấp chứ Tinh của Kim Gia lâu, dẫn bốn tay thuộc hạ đến dừng lại trước tửu điếm.
Các Bảo đầu cấp chữ Tinh và những thuộc hạ phụ trách việc kinh thương buôn bán trong phạm vi bốn trăm dặm về phía Đông bắc của Kim Gia lâu, trong sáu vị Bảo đầu trừ Lão Biện Tử Vu Hoành Đạt thường túc trực ở Trường Xuân sơn ra, năm vị Bảo đầu còn lại đều được phân bố đi các nơi để cai quản việc kinh thương của Kim Gia lâu.
Khi nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp của Kim Gia lâu, cũng là lúc Nhị bảo đầu Nghiêm Hóa và Tam bảo đầu Nghê Dũng đang áp tải hai chiếc rương đựng nhân sâm qúy giá.
Mệnh lệnh đó được đích thân Tứ bảo đầu Sách Mệnh Phán Trình Thiên Lý đến báo, vì thế Nghiêm Hóa lập tức dẫn mấy huynh đệ tùy tùng vội vã trở về Trường Xuân sơn.
Lúc này, bảy con tuấn mã đứng sánh vai nhau trước sân, một hắc y đại hán cất cao giọng gọi Đoạn điếm chủ :
– Lão Đoạn lùn, lão Đoạn!
Không có tiếng trả lời, cũng chẳng có ai bước ra cả.
Trình Thiên Lý quay lại nhìn Nghê Dũng, nói giọng ngạc nhiên :
– Kỳ quái thật, lão Đoạn đi đâu nhỉ?
Thiết Đầu Nghê Dũng ngẩng cao đầu nói :
– Kể cả mấy tên tiểu nhị cũng không thấy ra!
Nghiêm Hóa có ý cảnh giác, trầm giọng bảo bốn tên thuộc hạ :
– Các ngươi chớ vào, cẩn thận canh giữ hai chiếc rương này!
Bốn hắc y đại hán nghe vậy liền rút Song Nhẫn phủ ra đứng giữ bên lưng ngựa, Nghiêm Hóa bảo Trình Thiên Lý :
– Bước vào xem thử, điếm môn mở lại không thấy người, nhất định có phát sinh chuyện gì đây!
Trình Thiên Lý gật đầu, bước về phía sau, tay phải thọc lui sau lưng án trên Song Nhẫn phủ Trình Thiên Lý vừa bước lên bậc thềm, vội khựng người lại, nghe một trung niên đại hán áo tro từ bên trong nói với đồng bọn, như là mật hiệu :
– Các huynh đệ đón gió gì?
Tiếng đáp lại đều răm rắp vang lên :
– Bắc Phong!
Giọng của gã trung niên đại hán tiếp tục vang lên :
– Cung nghinh Bắc Phong đường chủ!
Bọn đại hán áo đen ngồi ở hai bên bàn đồng loạt đứng dậy cung kính đáp lại :
– Cung nghinh Đường chủ!
Tiếp đó, những tiếng kêu leng keng vang lên, khiến người ta nghe phải sởn gai ốc!
Trình Thiên Lý đang bước lên bậc thềm định quay đầu lại, chợt nghe từ trên thềm có tiếng cười ha hả nói :
– Bằng hữu, Đường chủ bọn tôi cung hầu các vị đã lâu!
Trình Thiên Lý quay đầu trừng mắt hỏi :
– Ngươi là ai?
Người đứng trên thềm, trên mặt có một vệt đao, bồi nụ cười đáp lại :
– Tại hạ tính Bạch!
Trình Thiên Lý trầm giọng :
– Làm gì?
Gã họ Bạch chính là người đã cùng gây chiến với Cổ Ung và Lạc Đại Hoành vào hôm trước, bấy giờ gã ta dẫn đầu đoàn nhân mã chở theo những chiếc hòm gỗ, bị Cổ Ung tra xét…
Bây giờ, gã tính Bạch dẫn huynh đệ đợi ở nơi này, rõ ràng là có mưu tính trước, mục đích đương nhiên là nhằm công kích vào quân cứu viện của Kim Gia lâu!
Gã tính Bạch cười quỷ quyệt, cất giọng :
– Bằng hữu, các hạ bất tất phải nôn nóng, nhanh mời những vị kia cùng vào đây, lẽ nào các người giờ này lại chưa đói sao?
Trình Thiên Lý hừ một tiếng, quay người bước trở lại.
Gã tính Bạch cười hắc hắc mấy tiếng rồi bước vào trong tửu điếm.
Trình Thiên Lý bước đến đứng cạnh bên Nghiêm Hóa, nhỏ giọng :
– Nhị bảo đầu đoán đúng, trong tửu điếm đang có trò quỷ gì!
Nghiêm Hóa trầm giọng hỏi :
– Người vừa rồi là ai?
Trình Thiên Lý nhìn về phía cửa trả lời :
– Hắn ta tính Bạch, tuy nhiên… tiểu đệ thấy bên trong ngồi đầy người, khoảng hơn hai mươi tên.
Nghê Dũng nói xen vào :
– Vừa rồi bọn chúng hò hét gì vậy?
Trình Thiên Lý nhíu mày trả lời :
– Hình như nghênh tiếp Đường chủ của họ.
Nghiêm Hóa vung tay nói :
– Vào xem bọn hắn là cái thứ gì? Ta không tin trên địa phận của Kim Gia lâu này lại có người dám đến đây tạo phản.
Ba người cùng tiến về phía cửa, tiếng bước chân kêu lộc cộc.
Bên trong tửu điếm lại trầm tĩnh lạ thường, người ngồi đầy phòng, nhưng kể cả tiếng thở cũng không nghe thấy.
Nghiêm Hóa đứng ở trước cửa, đôi mắt báo chiếu nhìn vào bên trong, không sai, ngoài hai chiếc bàn hai bên có những đại hán áo tro ngồi ra, chiếc bàn chình giữa quả nhiên không có người ngồi. Bảy đôi bát đũa được đặt rất ngay ngắn, ghế cũng được kéo sẵn ra, chính là đang đợi người ngồi vào.
Nghê Dũng chợt cất cao giọng gọi :
– Đoạn điếm chủ, ngươi chết đâu rồi hả?
Từ hai cánh cửa, có ba người, có ba người bước ra. Nhưng người đó không phải là Đoạn điếm Chủ và hai tên tiểu nhị, mà là ba gã đại hán có hình dáng kỳ dị và lạnh lùng.
Nhìn bọn Nghiêm Hóa, nói như ra lệnh :
– Nhập tiệc đi, còn đợi gì?
Nghiêm Hóa không giận, ngược lại còn cười, nhún hai vai nói :
– Quái đản, chẳng lẽ giữa ban ngày lại gặp quỷ rồi sao? Ngồi khắp phòng toàn là những thứ ma quỷ không có mùi người.
Nghê Dũng trợn mắt chen lời vào :
– Ta cảm thấy khắp cả tửu điếm này nặc cả mùi yêu quỷ, giữa thanh thiên bạch nhật bầy yêu nghiệt này lại chui từ đâu ra vậy?
Trình Thiên Lý ngạc nghiên nói nhỏ :
– Đại bảo đầu, thật là tà môn, bầy yêu quái này sao lại biết trước chúng ta sẽ đến đây? Lẽ nào hai thứ đó của chúng ta đã bị lộ rồi sao?
Gã tính Bạch nói giọng gắt gỏng :
– Không được làm chậm trễ thời gian lên đường, nhanh vào ăn đi!
Nghê Dũng quát lớn :
– Ai thèm ăn đồ của các ngươi, đừng mong dùng rượu thịt đó để giở trò ám hại chúng ta.
Nghiêm Hóa cười lạnh nhạt, điềm tĩnh nói :
– Các vị dám tìm đến địa phận Kim Gia lâu để lộng hành, tất nhiên có lai lịch không nhỏ, vậy xin báo danh hiệu được không?
Gã tính Bạch lớn tiếng :
– Ăn xong rồi nói cũng không muộn!
Trình Thiên Lý xỉ vào mặt :
– Ai biết tổ tông các người ở đâu? Các ngươi thuộc môn phái nào?
Gã đại hán Đường chủ cất giọng như ma quỷ gầm thét :
– Đinh mỗ tuy muốn các vị bó tay chịu chết, nhưng cũng không muốn nhân lúc các vị đói bụng lại lấy đi tính mạng các ngươi, bởi vậy ta khuyên các ngươi ăn một bữa no nê đi!