Đọc truyện Thần Cố – Chương 18: Langzan khủng hoảng (Tám)
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Trước mắt Ningya một vùng tối om, mà trước mắt người vây xem cũng là một vùng tăm tối. Bọn họ nhìn hàng loạt hắc khí từ phía sau Ningya lan ra, dày đặc như sương mù, lại vừa giống như khói lơ lửng, tràn ra mù mịt giữa pháp trường.
“Con cóc” thần sắc bất định: “Đại nhân, tình huống khá là quái dị, ngài mau tìm một chỗ tránh đi một lúc.”
Dover sắc mặt âm trầm: “Không, ta nhất định phải nhìn thấy khoảnh khắc đầu nó rơi xuống. Chỉ khi nó chết đi thì những người này mới có thể triệt để nhảy lên thuyền của ta.” Hắn lạnh lùng nhìn đám người vây xem, những người này là hắn và “Con cóc” dùng các loại mánh lới lừa gạt đến Wipanz, một khi thoát khỏi khống chế, sẽ một lần nữa ngả về phía quốc vương. Hắn quyết không thể cho bọn họ cơ hội như thế, chỉ có khiến tay của bọn họ dính máu tươi của tiểu vương tử, mới có thể triệt để trói chặt.
Vốn muốn lấy cớ hộ tống để rời khỏi pháp trường “Con cóc” cười khan một tiếng, đôi mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm đao phủ đang lần mần, ra hiệu động tác của hắn nhanh nhẹn chút.
Nhưng mà đao phủ không phải không muốn động tác nhanh nhẹn, mà là tay hắn đột nhiên giống như tiến nhập trạng thái cứng ngắc của năm mươi, sáu mươi năm sau, dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể hơi hơi nâng lên, căn bản với không tới rút về dây thừng. Năm ngón tay hắn duỗi ra nắm vào mấy lần cũng không cách nào khiến gân cốt hoạt động. Người vây xem nghị luận sôi nổi, hắn có thể cảm giác được hai ánh mắt sắc bén như muốn lăng trì mặt mũi mình, một trong đó thuộc về Dover · You, một tên nam nhân lạnh lùng đến tàn nhẫn, nếu cứ kéo dài thêm, đứng trên đây sau đó không chừng chính là mình.
Thời điểm hắn đang đấu tranh với thân thể, kiên nhẫn của Dover cạn kiệt. Hắn nhảy xuống từ trên đài quan sát lầu hai, nhanh chân nhảy lên giá treo cổ, đẩy tên đao phủ đang đứng ngốc ở một bên xuống, tay cầm dây thừng, dữ tợn nói nhỏ: “Thay ta gửi lời hỏi thăm Tử Thần! Em họ thân mến.” Năm ngón tay cầm lấy dây thừng dùng sức kéo! Dây thừng, vẫn không nhúc nhích.
Dover ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía dây thừng đột nhiên so với sắt còn kiên cố cứng rắn lạnh lẽo hơn. Dây thừng vẫn như cũ là dây thừng, mà mu bàn tay của hắn ta lại hiện lên chi chít chú văn, so với cái trên mặt Ningya giống nhau như đúc.
“Đây là cái gì?” Dover kéo khăn trùm đầu trên mặt Ningya xuống, lại phát hiện người đã ngất đi, chú văn quỷ dị kia che kín toàn thân của cậu, từ mặt đến cổ tới tay, cơ hồ như là lớp da thịt thứ hai. Chú văn ở mu bàn tay truyền đến cảm giác nóng rực rất nhỏ, bắt đầu nhẹ như muỗi chích, dần dần, lửa nhỏ chuyển thành trung hỏa, rồi đến đại hỏa…
“Đây rốt cuộc là cái gì!” Dover đau đến vặn vẹo khuôn mặt bóp cổ Ningya, sắc mặt đỏ bừng.
Ningya đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen kịt vô thần nhìn hắn, dường như xuyên thấu qua hắn nhìn nơi khác.
“Nói mau!” một nửa ngón tay cái Dover đâm vào cổ họng của cậu.
Con ngươi Ningya yên lặng nhìn một hướng, đôi môi giật giật, chậm rãi nói: “Ngài muốn gì?”
Đau đớn từ mu bàn tay đã lan tràn đến rãnh tay cổ tay, cũng một đường đi lên trên, Dover không để ý tớisắc mặt kỳ quái của Ningya, cả giận nói: “Giải thích! Nhanh, giải thích cái này rốt cuộc là thứ gì! Mau giúp ta bỏ nó, xóa nó!”
Ningya dường như không nghe thấy hắn, thẫn thờ khép mở đôi môi, nhả ra từng chữ nhẹ mà kiên định: “Là, chỉ cần ngài tha cho Langzan, tôi nguyện ý dâng lên mạng sống của mình. Nếu vẫn không đủ, ngài có thể để cho tôi chịu hết tra tấn rồi chết.”
Dover nheo mắt lại: “Bây giờ ngươi đang bàn điều kiện với ta sao? Được rồi, ta không giết ngươi, chỉ cần ngươi giải trừ nguyền rủa đáng chết này, ta sẽ tha cho ngươi! Ta cũng sẽ tha cho Langzan, cho phụ vương thân ái của ngươi tiếp tục ngồi trên cái ghế quốc vương chết già.”
“A!”
Trong đám người vây xem đột nhiên phát ra tiếng kêu thất thanh.
Dover quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khói đen từ trong thân thể Ningya đã lan tràn ra toàn bộ pháp trường, dù cho rất mỏng, nhưng lại giăng khắp mọi nơi.
Những người bị khói đen bao phủ đều giống nhau,, thế mà từ đầu da tróc bắt đầu tan ra. Nhìn từng tưng từng người đang sống sờ sờ lần lượt biến mất trước mắt, biến thành từng vũng từng vũng máu, tâm can dover có sắt đá đến mấy cũng không nhịn được mà run rẩy. Tay đang bóp cổ lỏng ra, thân thể Ningya ngã xuống đất, Dover cúi đầu nhìn chứ văn trên mu bàn tay, quai hàm cắn chặt. Mặt của hắn so với mặt Ningya giống nhau đến sáu phần mười, chỉ riêng quai hàm, là khác biệt lớn nhất.
Hắn phân tích tình huống rất nhanh. Người bị hòa tan rất có quy luật, từ trái sang phải, từ dưới lên trên, tựa như có một linh hồn, đuổi theo đám người. “Con cóc” đứng ở lầu hai, đang chạy trốn tốp đầu, mắt thấy đang muốn mở cửa sắt ra, rời khỏi pháp trường, đột nhiên hét thảm một tiếng, ngã xuống.
Người phía sau bị dọa sợ, liền quay đầu chạy trở về, đúng lúc thấy hình ảnh người đi theo phía sau ngã xuống giống như một bãi bùn loãng.
Không có đường nào có thể đi.
Trong đầu của tất cả mọi người đều giống nhau sinh ra tuyệt vọng.
Bọn họ nhìn về phía Dover, trong mắt tràn đầy cừu hận cùng oán hận.
Nếu như Dover cùng “Con cóc” không dụ dỗ bọn họ đến Wipanz, nếu như hắn không phán xử tử hình Ningya, nếu như hắn không bức bách bọn họ đến đây xem tử hình, tất cả những thứ này đều sẽ không xảy ra.
Ánh mắt của bọn họ khiến Dover bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần.
Nếu tất cả những thứ này đều do Ningya mà lên, như vậy, cũng sẽ vì Ningya mà kết thúc đi. Nghĩ tới đây, hắn không quan tâm đến chú văn trên cánh tay mình nữa, trực tiếp nhấc người lên, giơ bàn tay đánh, tay còn chưa hạ xuống, ngay tại giữa không trung hóa thành tro bụi.
Thật sự hóa thành tro bụi.
Dover khiếp sợ nhìn tay mình giống như xói mòn, từng tí một biến thành tro, bay trong không trung, gió vừa thổi, trực tiếp không còn gì.
“Không, không, không!”
Hắn hoảng sợ đứng lên, muốn che cánh tay, muốn ngăn cản thương tích lan tràn, lại chỉ tóm được một đoàn bụi. Hắn há miệng, muốn nói gì đó, lại cảm nhận được miệng mình từng điểm một rơi xuống…
Lặng ngắt như tờ.
Khói đen từ từ ngưng tụ thành một hình người cao lớn thon dài, ưu nhã nhấc chân bước chân đến bên người Ningya, cúi đầu, im lặng nhìn khuôn mặt bất an một chút, rồi phất tay đem bụi còn sót ở trên người cậu phủi đi.
Wipanz đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Thân vệ quân của quốc vương gióng trống khua chiêng đi vào trong thành, quân đôi vốn đóng ở Wipanz không có người cầm đầu, ngay cả ra vẻ phản kháng cũng không có, trực tiếp nộp vũ khí đầu hàng. Thân vệ quân một đường thuận lợi, trực tiếp tiến vào ngục giam Wipanz.
Trong ngục giam yên tĩnh.
Nhóm thân vệ quân phát hiện đám người hầu, binh sĩ đều ngang dọc tứ tung ngã trên mặt đất ngủ mê man. Chỉ có các phạm nhân nhốt trong phòng giam đang kêu gào. Ngục giam quá lớn, bọn họ một bên tìm tòi tung tích Dovers, một bên thấm vấn phạm nhân.
Chờ thời điểm bọn họ lục soát pháp trường, Ningya đã tỉnh lại.
Cậu hoảng hốt ngồi một lúc, nhìn ánh mặt trời chiếu trên người, có chút không phân biệt được giữa mộng cảnh với hiện thực. Chờ khi cậu vất vả ý thức được mình đã tỉnh lại, nghĩ đến liền không nhịn được một trận sợ hãi. Lần này có thể diễn ra như vậy, còn lần sau thì sao?
Phải chăng sẽ có một ngày, cậu xem mộng cảnh thành hiện thực, còn hiện thực lại thành mộng cảnh, sau đó phát điên?
Ngoài cửa đột nhiên xông vào một đám người, mặc áo giáp, uy phong lẫm liệt, trường mâu sắc nhọn vắt ngang, quét ngay chỗ của cậu, sáng đến chói mắt.
Ningya chậm rãi đứng lên.
“Điện hạ.” Một người đàn ông trung niên mặc áo giáp bạc màu trắng kích động đi ra, trường kiếm treo ở thắt lưng lay động không ngừng theo bước chân của hắn, “Không nghĩ tới ngài trở về nước! Ngài… Tại sao lại ở chỗ này?”
Ningya cũng có chút kích động. Ngoại trừ chính mình những người thân này cùng này đó chính trực đại pháp quan, phụ vương tín nhiệm nhất ba người trong đó tất nhiên có hắn, đội trưởng đội cận vệ, Chamberlain · Teg. Cậu đang muốn tiến lên, thì thấy Chamberlain đột nhiên dừng bước, tim loạn nhịp nhìn một cái huân chương bên chân Ningya cùng nhẫn cách đó không xa lắm.
Thân vệ quân có phần ồn ào.
Ningya thấy bọn họ nhặt lên từ trên mặt đất các loại trang sức cùng vũ khí ngắn nhỏ.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Chamberlain nhíu mày, rất nhanh đi đến trên đài hành hình, đè lại vai Ningya, quan sát từ trên xuống dưới vài lần, chân mày nhíu chặt hơn, lại hỏi một lần, “Ngài tại sao ở đây? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ningya há miệng, nhất thời yên lặng. Kỳ thực cậu cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, đêm qua sau khi cậu bị trùm vải, liền lâm vào mộng cảnh, trong giấc mộng người đàn ông tóc đỏ kia ở trước mặt cậu, nhìn cậu không nói một lời, ánh mắt vừa nóng rực lại hung ác. Cậu muốn hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng từ đầu đến cuối không có được đáp án.
Chamberlain thấy cậu không nói gì, lại hỏi: “Ngài đã gặp anh họ người sao?”
Ningya nói: “Dover?”
Trương Bá Luân trầm mặt xuống: “Là hắn mang ngài mang đến đây?” Nghĩ đến đây là nơi nào, hắn đầy mặt tức giận, “Hắn thế mà muốn giết hại ngài! Hắn ở đâu? Thần nhất định sẽ lôi hắn về thành Klein, giao cho quốc vương bệ hạ xử lý!”
“Phụ vương ở thành Klein sao? Người không sao chứ?” Sau khi Ningya nhận được đáp án khẳng định, cậu thoáng thả xuống tâm sự, nhưng mà nói tới tung tích Dover, thì cậu hoàn toàn không biết.
Chamberlain thấy thực sự không hỏi được gì, không thể làm gì khác hơn là trước tiên dẫn cậu đi nghỉ ngơi, lần cuối thấy Ningya thời gian cũng là nửa năm trước rồi, nhưng chỉ sau nửa năm, tiểu vương tử ngây thơ khả ái đã tiều tụy như vậy. Hắn không đành lòng suy đoán mấy ngày nay tiểu vương tử mới mười sáu tuổi ở bên ngoài đã gặp phải cái gì.