Thần Cố

Chương 11: Langzan khủng hoảng (Một)


Đọc truyện Thần Cố – Chương 11: Langzan khủng hoảng (Một)

Edit: Nguyệt Bạch

Beta: Ly

Không biết qua bao lâu, mặt trăng từ phía đông dần di chuyển đến giữa bầu trời, ánh sáng bàng bạc rọi vào phòng, vừa vặn chiếu lên khuôn mặt người lùn đang nằm bất động bên trong. Mí mắt người lùn đột nhiên giật giật, từ từ hé ra một chút, sau đó hắn ngồi dậy.

Hắn cúi đầu nhìn tay của mình, chầm chậm đứng lên, đi tới trước gương quan sát bản thân một lúc. Đoạn, hắn nhấc bồn cây từ trên giá xuống rồi quay người đặt trước gương, hai chân đạp lên, soi gương tự mình chỉnh đốn trang phục.

Sửa sang quần áo xong, hắn nhìn đồng hồ rồi xoay người ra cửa, đi đến phòng cách vách

Cửa phòng Ningya vẫn khóa chặt.

Người lùn nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở ra.

Trong phòng cũng có một quầng sáng bạc.

Người lùn đi vào trong, ánh sáng bạc từ từ tối đi, dần biến mất ngoài cửa sổ, trong phòng chỉ còn lại bóng tối nhìn không rõ năm đầu ngón tay. Thế nhưng điều đó không gây chút trở ngại nào cho người lùn, hắn bước thẳng tới mép giường. Ningya nằm ngửa mặt, mồ hôi lạnh túa ra, mày nhíu chặt, ngủ cực kỳ không yên giấc.

Người lùn giơ tay lên, muốn chạm vào môi cậu, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó nên rụt tay lại.

Ningya đột nhiên phát ra một tiếng “A”, khóe miệng giật giật, thanh âm cực thấp nỉ non đôi câu.

Ánh mắt người lùn tối lại, giơ tay ra, một luồng khói đen tràn ra từ đầu ngón tay hắn trực tiếp chui vào giữa đôi môi Ningya đang khẽ nhếch.

Ningya biết mình đang nằm mơ. Người mấy hôm trước lại tới. Cậu cứ vừa chợp mắt không bao lâu là lại mơ thấy cảnh tượng hệt như nhau. Trước mắt là thành Tiểu Bối thủ đô của Langzan, trái với sự phồn vinh náo nhiệt trong trí nhớ là khung cảnh bị cát vàng bao phủ, gió bão cuồn cuộn sau đống phế tích.

Cậu đi rất lâu trong thành mới tìm được nóc của vương cung. Cát vàng gần như đã phủ kín nơi này, nếu không phải gác chuông sừng sững còn lộ ra phần đầu thì e rằng cậu đã chẳng tìm được. Ngồi một lúc trên cầu đối diện vương cung, Ningya ngẩng đầu nhìn trời.

Mộng cảnh ngày hôm nay có chút dài.


Mỗi lần cậu bước vào cảnh trong mộng thì đều bắt đầu đi từ bên ngoài cổng Quang Minh thần điện tới trước vương cung, giấc mơ kết thúc ở đó, Thế nhưng lần này, cậu ngồi trên cầu một lúc lâu lại vẫn không tỉnh lại.

Lạo xạo, lạo xạo…

Phía sau vang lên tiếng giày giẫm lên cát.

Trong giấc mộng Ningya phản ứng hơi chậm một chút, chờ đến khi tiếng chân cách mình không đến hai ba thước thì mới quay đầu lại.

Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ để trần thân trên ngược sáng đi đến. Dung mạo hắn khuất giữa ánh sáng nóng rực không thể nhìn rõ, chỉ trông thấy mái đầu đỏ rực khoa trương, giống như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Ningya kinh ngạc nói: “Là ngươi?”

Lần nằm mơ trước lúc ở ngoại ô thành Neil, cậu tỉnh lại sau khi thấy mình vô cớ bị người ta rạch mở tim trong Quang Minh thần điện – cảnh trong mơ không phải ở trong thành, lúc ấy trời xanh cát vàng, nhưng vẫn là người đàn ông này ngược sáng đi đến, chẳng qua là khi đó hắn cách cậu xa hơn, xa đến mức ngay cả áo choàng đỏ cũng không thấy rõ.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy rõ hình dáng của người này.

Chỉ là không biết giấc mộng này kéo dài bao lâu thì mới có thể nhìn rõ mặt đối phương.

“Cuối cùng cũng tìm được em.” Người đàn ông giơ tay lên, như muốn vuốt ve mặt của cậu.

Ningya lập tức lùi về phía sau.

Người đàn ông bỏ tay xuống, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng Ningya cảm thấy rõ ràng hắn đang không vui. Cát dưới chân có chút không bình thường, cứ lạo xạo ồ ạt cuộn xoáy. Ningya cảnh giác nhìn sang hai bên, không có gió, cát chuyển động như vậy thật kì lạ.

“Nếu không nghe lời ta, thì đây chính là kết cục của Langzan.”

Vừa dứt lời, cát vàng xung quanh đột nhiên biến mất, trước mắt là một mảnh đen kịt.

Ningya cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, sau khi dùng sức thở hắt ra cậu mới phát hiện mình đang nín thở trong mộng, lúc này mới hô hấp bình thường, hít thở từng ngụm từng ngụm.


Trời bắt đầu sáng, tia sáng đầu tiên chiếu vào bên trong phòng.

Ningya chớp mắt một cái, là ảo giác sao? Sao lại cảm thấy nhoáng cái trời đã sáng vậy?

Cậu không nghĩ nhiều, rửa mặt qua loa, sau đó ngồi trong phòng chờ. Mấy ngày nay, cậu đã quen với việc người lùn sắp xếp mọi chuyện, mình cũng vô thức mà làm theo. Chỉ là ngày hôm nay sao người lùn lại chậm chạp vậy?

Cậu xuống tầng, trong phòng ăn của quán trọ rất vắng người.

Người lùn ngồi ăn cơm trong góc phòng, thấy cậu xuống tới lập tức ân cần tiến lên đón.

Mặc dù thái độ của hắn không khác trước mấy nhưng Ningya vẫn cảm thấy quái dị không nói nên lời.

Khi hai người ăn xong cơm sáng, Ningya tựa như vô ý đề cập tới Ork, người lùn lập tức vỗ ngực cam đoan mình đã phái người thông báo cho Ork tới đây rồi, bọn họ hoàn toàn có thể gặp Ork rồi sau đó mới cùng lên đường.

Mặc dù như vậy vừa hợp ý cậu, nhưng là… Thái độ của người lùn thay đổi quá nhanh, khiến Ningya trở tay không kịp, luôn cảm thấy lo lắng, hình như là lạ ở chỗ nào đó. Quả nhiên, đợi hai ngày sau, điều không thích hợp liền lộ ra.

Ork vẫn chưa tới.

Ningya nhìn bộ dạng nhàn nhã ung dung [1]của người lùn, so với thái độ vồn vã không ngừng thuyết phục mình ngày đầu tiên đến đây tựa như hai người khác nhau, dáng vẻ cường ngạnh ban đầu cũng đổi thành không chịu nổi một kích. Mấy ngày nay, trong giấc mộng người đàn ông tóc đỏ kia dọa dẫm càng ngày càng hung dữ, nhiều lần làm cậu tỉnh lại. Hơn nữa, chú văn trên người phát tác càng ngày càng gay gắt.

“Chúng ta đi trước đi.” Cậu rốt cuộc mở miệng.

Người lùn kinh ngạc nhìn cậu: “Không chờ thêm mấy ngày nữa sao? Có lẽ xe ngựa đang trên đường tới, nói không chừng chân trước chúng ta vừa mới đi, thì chân sau bọn họ đã đến rồi. Nếu lạc mất nhau như vậy thì thật đáng tiếc!”

Nói vô cùng có lý.


Nhưng Ningya cảm thấy lời hắn nói mang theo hàm ý châm chọc, không khỏi nhìn kỹ hai mắt hắn.

Vẻ mặt chân thành, con mắt như hạt đậu cũng phát ra hào quang vạn trượng.

Ningya nhìn hắn thật sâu, đột nhiên nói: “Đã quen biết lâu như vậy, tôi vẫn chưa biết tên của anh.”

Người lùn sửng sốt một chút, nói: “À, vậy ngài là…”

Ningya nói: “Tôi là Ningya.” Ningya cũng không phải là tên đặc biệt hiếm gặp, không cần phải che che giấu giấu.

Con mắt đậu xanh của người lùn lóe lên một cái, cười rộ lên: “Ngài có thể gọi tôi là Harvey.”

Harvey?

Tim Ningya thấy rạo rực kì lạ.

Người lùn vô tội nhìn cậu.

Ningya hít một hơi thật sâu nói: “Xuất phát thôi.” Mặt khác cậu lại tìm lý do để thuyết phục hắn.

“Được rồi.” Người lùn xoay người đi trả tiền.

Ningya: “…” Lý do chết ngay trong bụng.

Họ dùng ma pháp truyền tống trận đi thẳng đến Feldip. Ningya cùng người lùn vừa đi ra, liền thấy công hội ma pháp nhao nhao ồn ào, đông như kiến cỏ, không ít người ăn mặc như lính đánh thuê ở đó giơ bảng biểu như đang chào hàng buôn bán.

Ningya cố ý bước chậm lại, chen trong đám người nghe ngóng, mới biết được bọn họ là đang tìm ma pháp sư để nhập hội. Cậu có chút nghi ngờ, lính đánh thuê thường chiêu mộ dân địa phương, dù muốn bổ sung thêm thành viên thì cũng không thể cần nhiều người đến như vậy.

Thấy cậu có ý định thăm dò, người lùn liền chạy đi hỏi, rất nhanh trở về nói: “Có vài quý tộc Langzan tuyển người, treo giải thưởng vô cùng hậu hĩnh, chỉ là có điều kiện đặc biệt.”

“Điều kiện gì?”

“Phải là ma pháp sư hệ mộc.”


Ningya hiểu được lệnh chiêu mộ này có khả năng đến từ phụ vương của mình.

Trước khi cậu rời vương cung, đã có đại thần kiến nghị trồng cây để ngăn cát vàng từ Đông Côi Mạc lan rộng ra. Nhưng không phải một sớm một chiều là có thể trồng xong cây, chỉ có ma pháp sư hệ mộc làm được việc này.

Nhìn quần chúng trong đại sảnh hăng hái, Ningya âm thầm vui vẻ, nhanh chân ra ngoài tìm xe ngựa.

Xe ngựa không khó tìm, cái khó là khi phu xe nghe bọn họ nói muốn tới Langzan thì lập tức hỏi họ có giấy thông hành hay không.

Ningya thân là Vương tử, làm sao lại không có giấy thông hành được. Nhưng! Mà! Ningya thân là Vương tử, sao có thể cầm giấy thông hành theo người chứ? Vừa nghĩ tới văn kiện vẫn còn đang ở trong tay Ork, cậu lại có chút hối hận vì đã không chờ Ork.

Người lùn sờ sờ túi không gian, chỉ có giấy tờ đi Julan, không có đi Langzan.

Người đánh xe thấy hắn từ không có gì có thể “biến” ra nhiều thứ, ánh mắt sáng lên nói: “Nhìn bộ dạng của hai vị, nhất định là kỵ sĩ đúng không?”

Người lùn lắc đầu, Ningya gật đầu.

Hả?

Ningya ngạc nhiên nhìn người lùn. Rõ ràng là kỵ sĩ cấp bảy, tại sao lại phủ nhận?

Ánh mắt người lùn chợt lóe, rất nhanh lại gật đầu một cái.

Người đánh xe nói: “Các vị có thể gia nhập đoàn lính đánh thuê. Chỉ cần là lính đánh thuê, thì có thể qua thành Đông của Langzan nhận giấy thông hành do sứ giả của các quý tộc đại nhân phái đến phát.”

Ningya nói: “Không phải là chỉ cần tìm ma pháp sư hệ mộc thôi sao?”

“Trong đoàn lính đánh thuê có một ma pháp sư hệ mộc thôi. Hiện tại đang không được yên ổn, cần cả những ma pháp sư khác hệ và kị sĩ cao cấp. Chỉ cần các vị phù hợp yêu cầu là được.” Người đánh xe nháy mắt gợi ý.

Ningya đã hiểu.

Người đánh xe nói địa điểm, bảo rằng nếu như bọn họ lấy được giấy thông hành thì có thể vào thành tìm ông ta, ông đồng ý hộ tống bọn họ đi Langzan.

[1] Nguyên văn: “老神在在”- “lão thần tại tại”, là ngạn ngữ tiếng Mân Nam, ý nói “hết sức ung dung”, cũng đôi khi mang nghĩa tiêu cực, dùng để chê trách người chậm chạp, không có hành động gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.