Bạn đang đọc Thần Chiến – Chương 54: Hội Chiến Nhân Yêu 1
Trên không trung, Trần Thừa ánh mắt đang nhìn về không gian phía xa, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt của ông.
Khi Trần Cảnh tiến ra phía ngoài cùng những đội nhóm khác, Trần Thừa thoáng nhìn về phương hướng đó.Trong lòng ông ngàn vạn lần không ngờ tới chuyến đi lần này lại nguy hiểm như vậy, đến bản thân ông hiện giờ cũng không nắm chắc được mấy phần thắng.
Mà nỗi lo lắng lớn nhất chính là Trần Cảnh, cậu là con trai duy nhất của ông, cũng là niềm hy vọng của ông.Mà quả thật Trần Cảnh đã không khiến ông thất vọng, dù liên tiếp gặp nguy hiểm nhưng cũng đã tiến bộ không ngừng, chỉ vỏn vẹn hai tháng mà tu vi đã tăng liên tiếp mấy cấp, thực lực cũng đã tăng cao đến mức ông cũng không ngờ.Vốn ông muốn để Trần Cảnh rút lui ra bên ngoài nhưng xét tới hoàn cảnh quá nguy hiểm nên không thể thực hiện được.
Hiện giờ lại nhìn đứa con trai của mình xông xáo lên tiền tuyến, ông vưà tự hào nhưng cũng đầy bất an.Nhưng thân nam nhi, phải qua khó khăn nguy hiểm mới có thể trưởng thành, ông tin con trai mình có thể làm được.Hơn nưuã có Trần Quân bên cạnh ông cũng bớt được một phần lo lắng, thực lực của vị quản gia này ông là người rõ nhất.Ánh mắt ông cũng dần chuyển về phía xa, lúc này ông cần tập trung vào trận chiến trước mắt.
Chỉ có chiến thắng mới có thể đảm bảo an toàn cho Trần Cảnh.Bên dưới chiến trường, ngoài doanh địa chừng một ngàn năm trăm mét, từng đội ngũ ngự nhân sư đã tập kết xong.
Cứ ba nhóm hợp thành một trận hình phòng ngự.
Mỗi nhóm đều có ít nhất một Dị nhân sư chỉ huy.
Nhiệm vụ của họ chính là ngăn cản đám yêu thú dưới dung thần cảnh.Mà ở phía trước nhất, sáu nhóm nhân mã tinh nhuệ đang bảo vệ chừng ba chục vị trận pháp sư, họ tỏa ra phạm vi mấy nghìn mét vuông không ngừng tu bổ trận pháp chống lại sự công kích của yêu thú.
Ngoài ra họ còn đang tìm kiếm những con yêu thú thống lĩnh trong đám đông yêu thú.
Chỉ có tiêu diệt chúng mới khiến cho sự tấn công của yêu thú giảm bớt đi.Lúc này trong phạm vi hai trăm mét từ mép ngoài của trận pháp.
Không ngừng có dã thú, yêu thú bị trận pháp làm nhiễu loạn, thậm chí còn quay ngược lại công kích lẫn nhau, cũng có vài con yêu thú cường hãn vượt qua được trận pháp quấy nhiễu, nhưng chờ đợi chúng là tử vong từ các đòn công kích của trận pháp.Đủ loại công kích, có lửa lớn, có hố sâu, có gai nhọn..chỉ mới có một giờ gần ngàn con yêu thú, dã thú đã bỏ mạng.
Nhưng số đó so với vai chục vạn con đang điên cuồng lao vào thì như muối bỏ biển.
Một vài trận pháp vòng ngoài bị công kích liên tục cũng đã xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.Mà lúc này có mấy vị trận pháp sư nhân loại cũng nhận ra điều đó, dưới sự yểm hộ của một nhóm tinh nhuệ liền tiến ra tu sửa lại trận pháp.
Cứ giằng co như vậy gần một ngày trời, đã có hơn nưả số trận pháp vòng ngoài bị phá hủy, yêu thú bị giết cũng đã tới hơn vạn con.Nhân loại tạm thời vẫn giữ được ưu thế.
Tuy nhiên đến khi trời xẩm tối sự công kích của yêu thú vốn hỗn loạn bỗng trở lên bài bản, thậm chí chúng còn phục kích ngược lại nhân loại, phía nhân loại liền bắt đầu xuất hiện thương vong.Nhận ra sự thay đổi của đám yêu thú, phía nhân loại cũng mau chóng thay đổi chiến lược.
Các ngự khí sư lần lượt được điều động vào trận pháp, bắt đầu đánh trực diện với yêu thú.
Mà sáu nhóm tinh nhuệ thì lợi dung bóng tối, bắt đầu từ bên hông tìm kiếm săn giết những con yêu thú thủ lĩnh.Ở một đoạn của tuyến phòng ngự, nhóm của Trần Cảnh và hai nhóm khác đang vây giết hơn chục con yêu thú lạc đang bị vây trong trận pháp.
Trong số mười năm con yêu thú bị bao vây, có tới ba con tu vi đạt đến hơn hai ngàn năm, cũng tức là tương đương với Hóa thần cảnh của nhân loại, còn lại lần lượt xuống dưới, con thấp nhất tu vi chỉ có ba, bốn trăm năm.Trần Quân đang đánh với một con hỏa lang yên tu vi hai ngàn chín trăm năm, nó chính là con yêu thú thủ lĩnh ở đây.
Hai bên đã vờn nhau chừng nửa giờ đồng hồ, con hỏa lang yên này chỉ là yêu thú bình thường, chiến lực chỉ ở mức trung bình, thiên phú là hỏa nham, có thể nung chảy sắt trong phạm vi ba bốn mươi mét.Trần Quân đang từ từ mài chết nó tránh nó nổi điên tự bạo thì người xung quanh cũng lãnh đủ.
Mà ở bên này Trần Cảnh đang giao chiến với một con nhị thủ thiết ngưu, con yêu thú này tu vi tới gần năm trăm năm, tuy chưa kích hoạt được thiên phú nhưng sức mạnh vẫn rất đáng gờm.Nó có hai đầu, ba đuôi, cao cỡ bảy, tám mét.
Hai cắp sừng cong như hình trăng lưỡi liềm, thi thoảng lại lóe lên hào quang của kim loại.
Toàn thân nó bao phủ bởi một lớp vảy giáp đen xì đen xịt, cứng rắn như sắt thép.Trong khoảng không gian trăm mét xung quanh Trần Cảnh và con thiết ngưu, mặt đất đã bị đào xới đến không còn nhận ra hình dạng.
Nếu nói về cảnh giới con thiết ngưu này cũng coi như là bán Dị nhân nhưng sức mạnh của nó thì hơn xa so với những thị vệ mà Trần Cảnh từng đấu luyện trước đó.Mà mấy người bên cạnh Trần Cảnh đều đã bị thương, đã sớm phải lùi về vị trí an toàn để chữa trị, dù sao ngự nhân sư cấp mười hai muốn chống lại con thiết ngưu này vẫn là khó khăn, mà mấy Dị nhân cấp đều đang đối phó với mấy con thủ lĩnh, không rảnh tay để sử lý đám yêu thú khác.
Lúc này Trần Cảnh chỉ đành một mình đấu tay đôi với nó.Hai cái đầu của nó có thể công thủ lẫn nhau, một cái công kích, một cái ở bên coi chừng, nếu bị tấn công nó sẽ ngay lập tức đón đỡ, nếu đối thủ sơ hở nó sẽ nhanh chóng đâm lén một cái.
Cộng thêm ba cái đuôi dài như ba cái roi sắt, lúc nào cũng sẵn sàng quất về đối thủ.Chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị nó hành cho ra bã ngay lập tức.
Trần Cảnh đã đánh với nó gần một tiếng đồng hồ, vũ khí thông thường căn bản không thể đả thương nó.
Cậu hoàn toàn nhờ vào bộ pháp xảo diệu của phi vân bộ để tiêu hao sức lực của con thiết ngưu.Sau trận chiến lần trước phi vân bộ của Trần cảnh đã có bước đột phá lớn, hiện giờ cậu có thể thoải mái thi triển cả tám bước trong phi vân bộ, hơn nữa còn có thể biến đổi vị trí không ngừng khiến đối thủ khó xác định được nhịp độ.Nhưng rõ ràng Trần Cảnh vẫn hơi coi thường sức bền của con nhị thủ thiết ngưu, đánh đến gần một giừo đồng hồ mà con yêu thú vẫn sung sức không kém lúc ban đầu, xem ra phải thay đổi chiến thuật.Nghĩ vậy Trần Cảnh ném ra mấy chiếc bùa khói, tạo ra một màn khói bao phủ phạm vi vài chục mét , mau chóng nhảy lùi vào trong màn khói, lại lấy ra mấy chiếc đoản nhận có treo bùa nổ, Trần Cảnh ném chúng xuống các vị trí dưới đất.Ở bên kia thấy đối thủ đột nhiên chui vào màn khói, con nhị thủ thiết ngưu rống lên giận dữ, nó điên cuồng lao vào màn khói, xem ra lúc trước Trần cảnh đã thực sự chọc giận nó mới khiến nó bất chấp lao vào như vậy.
Nhưng nó vừa lao vào bên trong liền liên tiếp đón nhận những vụ nổ do bùa nổ tạo thành, khói bụi từ các vụ nổ càng khiến cho không gian trở nên mù mịt.Mà Trần Cảnh lúc này lại đang trốn ở một chỗ khác, màn khói đó quả thật để ngụy trang nhưng cậu cũng không hề trốn trong màn khói đó.
Đứng bên ngoài, Trần Cảnh tập trung kết ấn, dù sao phụ khí thuật cũng đòi hỏi sự tập trung rất lớn nên thời gian cũng dài hơn so với thuật pháp khác, cậu phải nhử con thiết ngưu vào àm khói lại liên tiếp bố trí cạm bẫy từ bùa nổ để cầm chân nó, tạo thêm thười gian để kết ấn.May mắn trong khí xoáy của Trần cảnh có hai loại khí tiên thiên, kết ấn vừa thành một luồng tiên thiên hỏa khí tụ lại trên hai bàn tay của Trần Cảnh, lấy trong túi trang bị tám chiếc phi tiêu, đây cũng không phải là loại phi tiêu thông thường mà là loại đặc biệt được cha cậu chuẩn bị riêng cho cậu, có tác dụng cộng hưởng với phụ khí thuật.Trên phi tiêu có khắc ký tự đặc biệt, chính nhờ nó mà Trần Cảnh mới có thể truyền khí từ bản thân sang phi tiêu.
Cầm tám cái phi tiêu trên tay, bằng mắt thường cũng có thể thấy bên ngoài từng chiếc phi tiêu lần lượt xuất hiện một vòng sáng màu đỏ mờ ảo.Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh sử dụng phụ khí thuật trong thựuc chiến, cậu cũng lo lắng, không biết đòn đánh này có thể xuyên thủng được vảy giáp của con thiết ngưu kia không.Bên trong màn khói, mấy vụ nổ liên tiếp khiến cho con thiết ngưu bị trấn đến hoa mắt chóng mặt, dù không thể đả thương nhưng cũng đủ phân tán sự tập trung của nó.
Trần Cảnh ở bên ngoài dựa vào cảm giác để phán đoán vị trí của con thiết ngưu, cậu lặng lẽ tiến lại gần khu vực mà con thiết ngưu sẽ lao ra.Sau khi cái bùa nổ cuối cùng phát nổ, con thiết ngưu không lâu sau cũng đã xông ra khỏi màn khói, nhưng nó không ngờ vừa mới lao đầu ra thì chờ đợi nó là bốn luồng sáng màu đỏ đang lao đến với tốc độ như điện xẹt.Mấy luồng sáng lao đến quá bất ngờ, cộng thêm với việc nó vừa phải chống đỡ những vụ nổ liên tiếp khiến khả năng phản xạ của nó giảm đi đáng kể.
Lúc này liền không cách nảo tránh thoát, nó chỉ cố gắng nghiêng mình một chút hy vọng làm chệch được mục tiêu của mấy luồng sáng.Xẹt xẹt..phập phập..
phừng phừng..Liên tiếp những âm thanh vang lên, bốn luồng sáng phân biệt lao thẳng vào hai chân trước và hai con mắt trên cái đầu bên trái của con thiết ngưu.
Việc nó nghiêng người chỉ làm mấy chiếc phi tiêu chệch đi một chút nhưng vẫn xuyên qua được lớp vảy giáp và cắm sâu mấy phân vào da thịt của nó, đặc biệt là vị trí gần hai con mắt bị găm vào hai chiếc phi tiêu.Đây cũng không phải là điều tồi tệ nhất, ngoài sát thương vật lý mấy chiếc phi tiêu không ngờ bắt đầu bùng cháy, thiêu đốt da thịt của con thiết ngưu.
Con thiết ngưu trở lên điên cuồng, nó không ngờ mấy chiếc phi tiêu nhìn như tầm thường lại có thể xuyên thủng vỏ giáp của nó.Nhưng còn chưa kịp đợi nó phản ứng, bốn chiếc phi tiêu khác lại mau chóng lao đến hai con mắt ở cái đầu bên phải của nó.
Tuy cả người của nó là vảy giáp chắc chắn nhưng mắt thì rõ ràng không có thứ đó, nếu bình thường nó sẽ luôn bảo vệ kín kẽ nhưng hiện giờ nó đã liên tiếp để lộ ra sơ hở.Bốn chiếc phi tiêu lần này không chút sai xót cắm chuẩn vào hai con mắt của con thiết ngưu, ngọn lửa bùng lên khiến chúng máu chóng bị hủy, con thiết ngưu đã không thể đứng vững được nữa, nó điên cuồng lăn lộn trên đất, cố gắng dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt hai mắt.Trần Cảnh đang đứng cách đó hơn hai chục mét, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ để kết liễu nó, mà điểm yếu của nó chính là trái tim nằm ở vị trí giao nhau của hai cái đầu.Máu và lửa khiến cả bốn con mắt của con thiết ngưu đã hoàn toàn bị hủy hoại, đau đớn khiến nó trở nên điên cuồng nhưng đồng thời cũng làm giảm khả năng phòng ngự của nó.
Lăn lộn tới vài phút khi mà mấy ngọn lửa lúc này đã bị dập tắt, nó không còn ý chí đánh nhau nữa, liền chồm người bò dậy, định chạy trốn.Nhưng khoảnh khắc nó nhướn người chuẩn bị đứng lên, một thân ảnh nhanh như chớp xuyên vào khoảng không giữa hai cái đầu của nó, một cảm giác mát lạnh truyền từ vị trí trái tim khiến sức lực của nó bị rút đi như thủy triều.Dùng chút súc lực còn lại, ba cái đuôi mau chóng đập về phía vị trí của tên địch nhân.
Mà Trần Cảnh lúc này tay đang cầm thủy vân kiếm, trong khoảnh khắc con thiết ngưu định bỏ chạy cậu đã ngay lập tức vận dụng phi vân bộ tiếp cận nó và dùng thủy vân kiếm đâm trúng trái tim của con thiết ngưu.Nếu tình huống bình thường muốn đâm xuyên qua lớp vảy giáp dù là bán linh khí như thủy vân kiếm cũng không phải đơn giản, nhưng lúc này khí của con thiết ngưu đã bị đánh tan đi mấy phần, lại thêm nó chỉ có ý nghĩ bỏ chạy mà bỏ qua việc phòng ngự nên Trần cảnh mới có thể dễ dàng đắc thủ.Nhưng còn chưa kịp vui mừng, ba tiếng xé gió từ trên đầu giáng xuống, thoáng liếc lên trên, Trần Cảnh liền thấy ba dải màu đen đang xé không lao đến đầu mình, chớp mắt đã đến ngay trước mặt cậu..