Đọc truyện Thần Chết Mỉm Cười: Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo – Chương 70: Người quen cũ
Thịnh Diệp Kiêu đương nhiên cũng biết An Tịnh Tuyết đang giữ khoảng cách với mình, trong lòng càng thêm cảm thấy hứng thú. Ngay từ lần đầu tiên gặp An Tịnh Tuyết, hắn ta đã nhìn ra cô không giống với những con mồi trước đây của hắn rồi. Bề ngoài luôn nở nụ cười rất thân thiện, nhưng lại có một trái tim sắt đá và cẩn thận vô cùng, một người không dễ dàng rung động trước cái bẫy dịu dàng và ngọt ngào của hắn, hay bất cứ ai. Con mồi có tính thách thức cao như thế này, quả thật trăm năm khó gặp, nên, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Hình như chúng ta hơi khách sáo với nhau rồi. Hay là thế này đi, thầy sẽ gọi em là Tiểu Tuyết, còn em gọi thầy là thầy Kiêu, như vậy sẽ tự nhiên và thoải mái hơn nhiều, em thấy có được không?” (Ngôn Ái: Chương trước mình sửa câu của chị Tuyết thành “chào buổi sáng, thầy Thịnh” nhá, nhưng do pic nên vẫn chưa hiện kết quả chỉnh sửa được)
Nếu là cô gái khác, nhất định sẽ bị chất giọng trầm ấm của hắn mê hoặc mà lập tức đồng ý ngay. Nhưng An Tịnh Tuyết thì khác, cô chỉ cảm thấy hơi ghê tởm. Nha, cô mới không muốn thân thiết với một tên biến thái như vậy đâu, tổn thọ lắm.
“Thầy Thịnh cứ đùa, chúng ta là thầy trò, vẫn nên xưng hô xa cách một chút thì tốt hơn, nếu không bị người khác hiểu lầm thì không hay đâu ạ.”
Câu trả lời thẳng thừng của An Tịnh Tuyết khiến Thịnh Diệp Kiêu hơi cứng người lại một chút, nhưng hắn rất nhanh lấy lại phản ứng bình thường, cười đáp:
“Ha ha, em nói rất phải, xem ra thầy vừa đưa ra một đề nghị quá khiếm nhã rồi. Đúng rồi, thầy thấy em có thể lực rất tốt, là do thường xuyên luyện tập sao?”
An Tịnh Tuyết cũng không muốn tiếp tục kích thích hắn thêm nên miễn miễn cưỡng cưỡng trả lời:
“Trước đây em từng có một thời gian sống ở Anh. Ở đó rất coi trọng việc giáo dục thể chất cho học sinh.”
Thịnh Diệp Kiêu rất bất ngờ vì biết được việc An Tịnh Tuyết cũng là người từng sinh sống ở nước ngoài giống như mình. Hắn ta còn chưa kịp vui mừng vì tìm ra đề tài mới để tiếp tục nói chuyện, một vài học sinh thay xong quần áo đã đi ra. Thịnh Diệp Kiêu đành không tình nguyện kết thúc cuộc đối thoại này, nhưng ánh mắt nóng rực vẫn sâu kín không rời khỏi người An Tịnh Tuyết.
Năm phút sau, tất cả mọi người đã tập hợp đầy đủ. Thịnh Diệp Kiêu thổi còi, cuộc chạy bộ chính thức bắt đầu. Tốc độ của đoàn người thật sự không dám khen tặng, so với rùa còn muốn chậm hơn mấy lần, thậm chí đa số nữ sinh còn vừa “chạy” vừa trò chuyện cười đùa, vô cùng nhốn nháo. Thịnh Diệp Kiêu không còn cách nào khác là phải chạy theo đốc thúc. Khó khăn lắm cả lớp mới hoàn thành nhiệm vụ chạy bộ này, lúc về đến khu cắm trại, mặt ai cũng trắng bệch, nhễ nhại mồ hôi, tiếng kêu than không ngừng vang lên.
An Tịnh Tuyết lại đối lập hoàn toàn với số đông ấy. Cô trông rất bình thường, sắc mặt hồng hào tươi sáng, thong thả uống từng ngụm nước một, hoàn toàn không có cảm giác vừa phải chạy một quãng đường dài. Đám nữ sinh thấy vậy đều rất ghen tỵ, không ít người thì thầm to nhỏ nói xấu cô. Còn đám nam sinh lại cảm thấy mất mặt xấu hổ, đặc biệt là Trần Phùng. Từ sau vụ đạn bắn trong rừng kia, cậu ta đã không còn một chút tự tin nào trong việc theo đuổi An Tịnh Tuyết nữa, thậm chí là còn tìm mọi cách tránh né cô càng xa càng tốt. Cứ mỗi lần nghĩ đến việc cậu ta đã từng run rẩy sợ hãi như thế nào, từng phụ thuộc vào An Tịnh Tuyết như thế nào, Trần Phùng lại hận không thể chui vào một cái động ngay lập tức, quyết tâm chinh phục An Tịnh Tuyết gì đó thì đã hoàn toàn bay biến hết sạch.
La Bích Như vừa thở hồng hộc, vừa lau mồ hôi trên trán, trong lòng âm thầm nguyền rủa chuyến dã ngoại này hàng trăm lần. Cô ta từ nhỏ đến lớn đều được nuôi dạy theo phong cách thục nữ dịu dàng, ngoài vẽ tranh, đàn hát ra, cô ta chưa từng phải động đến bất kì môn thể thao nào, vì thế sức khỏe không tốt lắm. Cuộc chạy bộ này gần như đã vắt kiệt hết tất cả sức lực của cô ta, khiến cô ta có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. La Bích Như nhìn xung quanh, phát hiện đám nữ sinh ai cũng thê thảm giống như mình, lòng tự trọng không khỏi được cứu vãn một chút. Tuy nhiên, khi tầm mắt chạm đến An Tịnh Tuyết đang khỏe mạnh đứng đó, La Bích Như lại ghen tỵ và nhục nhã đến muốn điên. An Tịnh Tuyết, lúc nào cũng là An Tịnh Tuyết, con nhỏ đó lúc nào cũng nổi trội hơn cô ta về tất cả mọi mặt, không ngừng đả kích sự kiêu ngạo của cô ta.
La Bích Như nắm chặt tay, ánh mắt hiện lên một mảng tàn nhẫn cùng kiên quyết. Cô ta nhất định phải diệt trừ An Tịnh Tuyết, nhất định.
“Nhiên Nhiên. Chẳng phải cậu muốn đến chỗ có cảnh đẹp đó sao, lát nữa mình sẽ dẫn cậu đi, nhớ cầm theo máy ảnh đấy.”
La Bích Như vừa cười nói với Trần Ngọc Nhiên, vừa âm thầm liếc nhìn đồng hồ trên tay. Xem thời gian này thì chắc bọn người kia đã đến rồi, cơ hội chỉ có một lần, cô ta tuyệt đối phải nắm chắc.
— —— —
Ở Mĩ, tình cảnh của Bạc Á Thần lại không được thoải mái như An Tịnh Tuyết. Anh không ngờ trong chuyến đi lần này mình lại xui xẻo như vậy, gặp phải phiền phức mà mình không muốn gặp nhất.
“Sao cô lại đến đây?”
Bạc Á Thần lạnh lùng hỏi, chân mày cau lại thể hiện tâm trạng anh đang vô cùng không tốt.
Trước cửa phòng của Bạc Á Thần lúc này là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ. Cô ta có nét mặt cực kì sắc sảo, sự kết hợp hoàn mỹ giữa phương Đông và phương Tây. Môi son màu đỏ rực gợi cảm, thân hình bốc lửa với chiếc váy bó sát cực ngắn của Gucci cùng mái tóc nâu vàng óng ả, không thể không nói là cực phẩm trong cực phẩm. Tuy nhiên, nhìn thấy cô ta, Bạc Á Thần không những không nổi lên chút dục vọng nào, mà còn cảm thấy chán ghét và ghê tởm cực độ.
Mỹ nữ bị Bạc Á Thần lạnh nhạt lại không hề chùn bước. Thay vào đó, cô ta nở một nụ cười vô cùng mị hoặc, rồi nói:
“Kelvin, chúng ta đã hơn năm năm không gặp rồi đó, anh không hề nhớ em một chút nào sao?”