Thần Chết Mỉm Cười: Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 53: T- rex


Đọc truyện Thần Chết Mỉm Cười: Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo – Chương 53: T- rex

Đợi Bạc Á Thần lên
trực thăng riêng bay sang Mỹ, An Tịnh Tuyết mới bắt taxi về nhà. Không
hiểu sao, dọc đường đi, mắt trái của cô cứ nháy liên tục. Cô luôn có cảm giác tâm thần không yên, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Lúc này, chiếc hoa tai hồng bảo thạch trên tai An Tịnh Tuyết bỗng nhiên
rung lên. Cô hơi nhíu mày, sau khi phát hiện đoạn đường đang đi cách nhà mình không còn xa lắm, cô liền bảo tài xế taxi dừng lại. Vừa bước xuống xe, An Tịnh Tuyết liền tìm một góc vắng vẻ rồi bắt đầu nhận cuộc gọi
tần số.

Đó là một cuộc gọi không mong muốn.

Một cuộc gọi từ một người mà An Tịnh Tuyết không bao giờ muốn nhận được.

T- Rex!

“Hello, my angel!”

Chất giọng nam tính lại đầy sức cám dỗ quen thuộc vang lên, kéo theo một
chuỗi ký ức tăm tối bừng mở trong đầu An Tịnh Tuyết. Cô không hề chần
chừ, lập tức kéo phăng chiếc hoa tai trên vành vai xuống, quăng mạnh!

Tuy nhiên, thậm chí khi lớp ngọc hồng bảo thạch đã vỡ nát để lộ một đống vi mạch phức tạp, giọng nói dụ hoặc kia vẫn chưa ngừng.

“Ôi ôi, thiên thần của tôi, em vẫn nóng tính như ngày nào nhỉ. Thế nào, nghe được giọng của tôi…em rất sợ hãi à~”

“Grắc”


Chân trái trắng nõn giơ lên, An Tịnh Tuyết giẫm mạnh lên chiếc hoa tai vẫn
chưa hỏng hoàn toàn kia, lực đạo kinh khủng đến mức gần như nghiến nát
cả đá sỏi trên mặt đất.

“Vô ích thôi, Red, em nghĩ em có thể
chạy trốn khỏi tôi sao~, hắc hắc hắc, đừng quên, lời nguyền của tôi vẫn
còn trên lưng em…Rè…rè…”

Đến cú giẫm thứ ba, cuối cùng chiếc hoa
tai đã hoàn toàn biến thành phế thải. An Tịnh Tuyết thở hồng hộc, cả
người ngã quỵ trên mặt đất. Ánh mắt cô lúc này giống như đã mất đi toàn
bộ ánh sáng, chỉ còn một màu đen vô tận của địa ngục. Cô nghĩ, cô đã
thoát khỏi tay tên ác quỷ đó rồi, nhưng sự thật lại buồn cười biết bao.
T- Rex a T- Rex, ngươi đang coi ta là món đồ chơi sao, hay là gia súc
được chăn thả?

An Tịnh Tuyết bỗng cảm thấy lưng mình đau rát,
đau đến mức tim cũng muốn ngừng đập, đau đến không thể thở nỗi. Xem ra,
ngày đó T- Rex không hề nói đùa với cô, hắn đúng là đã để lại cho cô một lời nguyền. Ha ha, lời nguyền, là virut ăn não ư, hay là dung dịch có
thể khiến người ta nổ tung mạch máu mà chết.

An Tịnh Tuyết không
biết, hơn nữa cũng không muốn đoán. Cô chỉ biết, mình bây giờ chẳng khác nào một mầm bệnh đang chờ lây lan. Thứ T- Rex tiêm vào trong người cô,
tuyệt đối không phải là thứ tốt đẹp gì.

Cơn đau trên lưng An Tịnh Tuyết càng lúc càng nặng hơn. Hai mắt cô bắt đầu mờ dần đi, sau đó cả người hoàn toàn mất đi tri giác.

— —— ———

“Tít…tít…tít…”

An Tịnh Tuyết mở mắt ra liền bị ánh sáng trắng lóa làm cho đau đớn. Cô lập tức nhắm mắt lại lần nữa, sau đó từ từ mở ra để làm quen với ánh sáng.
Đây là một căn phòng bốn bề trắng xóa hệt như trong bệnh viện, xung
quanh đặt rất nhiều máy móc hiện đại, còn cô thì đang nằm trên một chiếc giường kim loại, tay chân gắn đầy các loại dây đủ màu sắc. Cô bất giác
rùng mình, chỗ này là…

Lúc này, từ bên ngoài hành lang bỗng vang
lên tiếng bước chân đều đặn cùng một giọng nam đang hát. Bài hát đó vô
cùng quái dị, cả về giai điệu lẫn ca từ. Đối với An Tịnh Tuyết, bài hát
đó chẳng khác nào ma chú mở cánh cổng sợ hãi trong người cô. Bài ca của
sự chết chóc.


“My angel, my angel, thiên thần mang màu đỏ của tôi…

Em rất đẹp, tựa như máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng…

Tựa như hoa hồng giữa địa ngục…tựa như mặt trăng đã vỡ nát…

Hỡi thiên thần của tôi, cho tôi xem trái tim em nào…

Phải chăng nó màu đỏ…hay trắng tinh hệt như đôi cánh của em…”

Tiếng hát càng lúc càng gần, An Tịnh Tuyết run lên, sợ hãi nhìn về cánh cửa phòng đang đóng chặt. Kẻ đó sắp đến rồi, sắp đến…”

“Két…”

— —— ——–

An Tịnh Tuyết giật mình, hai mắt bừng mở. Cô nhìn xung quanh, phát hiện
chỗ này vẫn là góc đường ban nãy mình đã đi vào. Cô vẫn ở đây, vẫn chưa
trở về nơi kinh khủng đó, tất cả chỉ là mơ, chỉ là mơ…

“Reng…reng…”

Thì ra tiếng chuông điện thoại đã đánh thức cô. An Tịnh Tuyết vội vàng lấy
điện thoại trong giỏ xách ra, phát hiện trên màn hình hiện ba chữ “Ông
chú ngốc”. Nỗi sợ hãi còn xót lại vì ác mộng lập tức không còn, cô khẽ
nở nụ cười trên khuôn mặt tái xanh, nhấn nút nhận cuộc gọi:

“Alo.”

“Tiểu Tuyết, em không có việc gì chứ?”


Bạc Á Thần thở phào một hơi vì An Tịnh Tuyết đã chịu nghe điện thoại. Ban
nãy, ngực anh đột nhiên đau đớn dữ dội, khiến anh cứ nghĩ rằng cô vợ nhỏ của mình đã xảy ra chuyện. Lúc đó, anh cực kì hối hận, hận không thể
bắn cho mình một phát súng. Đáng lẽ ra anh không nên để cô một mình mới
phải, đáng lẽ ra anh nên hủy việc ký hợp đồng với Aroic!!! Vớ vẩn, một
hợp đồng nhỏ nhoi đó có thể sánh với Tiểu Tuyết sao, cho dù là Huyết
Long bang hay tập đoàn XSX, vì Tiểu Tuyết, anh đều có thể bỏ!

An
Tịnh Tuyết biết người đàn ông kia đang lo lắng cho mình đến phát điên,
liền cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Được người khác quan tâm, thật tốt.

“Em không có chuyện gì đâu, còn đang trên đường về nhà đây. Bạc Á Thần, em
ra lệnh cho anh, không được làm quá lên rồi bay về, hợp đồng kia nhất
định phải ký, nếu không anh đừng hòng ăn cơm em nấu nữa.”

Bạc Á Thần tuy cảm thấy An Tịnh Tuyết có gì đó không ổn, nhưng vì cô kiên quyết giữ ý kiến của mình, anh đành phải nghe theo.

“Vậy, chờ anh, anh sẽ vè sớm thôi.”

An Tịnh Tuyết “ừ” một tiếng rồi ngắt điện thoại. Cô nhìn lên bầu trời, ánh mắt lộ ra sự kiên quyết cùng sát khí dày đặc. T- Rex, cứ đến đây đi,
tôi đã không còn là đứa nhóc mười tuổi yếu đuối ngày đó nữa đâu. Nếu anh nghĩ có thể hù dọa tôi bằng thứ được gọi là “lời nguyền” đó thì anh
nhầm rồi. Tôi bây giờ…so với đám virus của anh còn nguy hiểm hơn gấp
trăm lần. Tôi sẽ không chết, bởi vì…tôi vẫn còn có người để…bảo vệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.