Đọc truyện Thần Châu Tam Kiệt – Chương 67: Hán ngọc quan âm
Mỹ Hoa vừa nói xong liền đưa mắt liếc nhìn Âu Dương Siêu, rồi lại nhìn Tiểu My mà cười vẻ huyền bí.
Tiểu My khẽ nói với Mỹ Hoa rằng :
– Kể ra đôi mắt của lão tổ tôn cũng sành đấy! Trông y có vẻ hăng hái lắm, nhưng không biết võ công của y ra sao?
Hoa Mỹ cười khanh khách, đáp :
– Người ta làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ được. Công lực cũng không đến nỗi kém lắm đâu, nhưng so sánh sao được với đại tiểu thư của chúng ta.
Tiểu My nghe xong tiến lên mấy bước rỉ tai nói thầm với Mỹ Hoa một hồi.
Âu Dương Siêu không hiểu hai nàng giở trò gì thế.
Ma gia Song chu không trả lời chàng ngay mà chỉ gật đầu nói với nhau rằng :
– Thôi được! Chúng ta cứ thế nhé!
Nói xong, cả hai không hẹn mà nên, vội múa song chưởng, mồm thì đồng thanh nói lớn :
– Nếu công tử địch nổi Ma gia Song chu này hai mươi hiệp, thì chúng tôi sẽ đưa công tử đi gặp lão tổ tôn ngay. Nếu địch không nổi thì khôn hồn mau cụp đuôi ra khỏi núi Thiên Trụ này tức thì.
Hai người nói xong, không đợi chờ Âu Dương Siêu trả lời, cả hai đã chia làm tả hữu hai bên, múa chưởng tấn công liền.
Âu Dương Siêu nghĩ thầm :
– “Trông thái độ của họ thì không có vẻ gì là coi mình như kẻ thù kẻ địch đâu? Nhưng tại sao họ lại cứ nhất định bắt mình phải đấu với họ hai chục hiệp như thế làm chi?”
Chàng vừa nghĩ tới đó, bốn chưởng của Ma gia Song chu đã tấn công tới rồi.
Âu Dương Siêu không dám suy nghĩ nữa, vội vận công lực lên, đồng thời chàng lớn tiếng nói :
– Hai vị phải nên cẩn thận nhé!
Nói xong, chàng giở ngay thế “Dã Mã Phân Tung” ra (Ngựa rừng rẽ bướm) chia làm tả hữu hai bên chống đỡ thế công của hai người.
Thế chưởng này của chàng tuy rất tầm thường, nhưng sức mạnh vô cùng. Ngờ đâu thân pháp của Song chu rất kỳ lạ, chưởng lực của chàng chưa va đụng trúng tay của hai nàng thì đã thấy mất dạng hai người rồi. Đồng thời lại thấy hai người ở phía trước với phía sau mình cùng tấn công tới. Thế là thế chưởng của chàng đã đánh hụt mà lại biến thành trước sau bỏ trống, để cho hai kẻ địch hợp sức tấn công.
Chỉ trong nháy mắt, chường thế của Ma gia Song chu đã tấn công tới.
Âu Dương Siêu kinh hoảng vô cùng, không kịp ra tay chống đỡ, đành phải tung mình nhảy lên trên cao tránh né, suýt tý nữa thì bị đối phương đánh trúng.
Mỹ Hoa cười nhạt nói :
– Tưởng là gì. Không ngờ tài ba của chàng chỉ có thế thôi?
Tiểu My cũng lên tiếng nói :
– Thế mà người trong võ lâm đồn đại chàng là người có tài ba xuất quỷ nhập thần như thế nào, đủ thấy lời đồn không bao giờ đúng với sự thật hết.
Âu Dương Siêu ở trên cao nghe thấy hai nàng nói như vậy, không sao nhịn được, liền khòm lưng quát lớn :
– Hai con nhãi nào táo gan thật. Không biết nếp tẻ gì cả. Hãy coi thế công của ta đây.
Chàng vừa nói vừa múa chưởng đánh mạnh xuống. Thế chưởng của chàng còn mạnh gấp thế “Dã Mã Phân Tung” trăm bội.
Ma gia Song chu cũng không phải là tầm thường, thấy chàng giở thế võ này ra, liền đồng thanh nói :
– Ừ! Thế này mới có chút ý nghĩa.
Tuy mồm nói như vậy, nhưng họ đã vội tránh sang hai bên và cùng giơ song chưởng lên chống đỡ. Thân pháp và chân tay của họ có vẻ thạo lắm.
Âu Dương Siêu thấy vậy cũng phải khen ngợi thầm, và bụng bảo dạ rằng :
– “Chỉ nghe giọng nói của Song chu, cũng đủ biết họ là thị tỳ của Ma gia Tứ tướng. Ngay thị tỳ mà cũng có võ nghệ cao siêu như thế này, đủ thấy trong võ lâm còn có rất nhiều người tài giỏi.
Môn phái của Ma gia Tứ tướng đã không xuất hiện giang hồ lâu năm, không ngờ võ nghệ của họ lại lợi hại đến như thế.”
Nghĩ đoạn, chàng liền giở thế Toàn Phong Kinh Điện của mình sáng tác ra đối địch chứ không dám khinh thường như trước nữa.
Lúc này Mỹ Hoa, Tiểu My kẻ tiến người lùi liên tay rất chặt chẽ.
Mặt trời đã lặn, ba người vẫn còn kịch chiến với nhau.
Với công lực của Âu Dương Siêu thì Song chu theo sao kịp?
Nhưng hai nàng nhờ có thân pháp kỳ ảo như xuyên hoa hồ điệp nên mới đấu ngang tay như vậy. Vả lại, Âu Dương Siêu đã thấy rõ chưởng lực của hai nàng khôn có vẻ e dè, hình như lại có ý đùa giỡn với mình chứ không có vẻ gì là đấu chí mạng cả. Cũng vì thế mà chàng nhất thời không tiện giở độc thủ và giở toàn lực ra đối phó.
Chỉ trong nháy mắt, đôi bên đã đấu được trên hai mươi hiệp. Âu Dương Siêu đã có vẻ nóng lòng sốt ruột, liền lớn tiếng quát bảo :
– Này! Hai người đừng có quấy nhiễu như thế nữa? Tôi sẽ không nể nang nữa đâu?
Nói xong, chàng tung mình nhảy lên cao hơn hai trượng, rú lên một tiếng thật dài như long ngâm hổ tiếu, khiến những dãy núi ở quanh đó đều có tiếng vang vọng tới.
Rú xong, chàng phi thân xuống thay đổi chưởng thế, hoàn toàn dùng lối đánh nhanh và tấn công nhanh, thể thức nào cũng chỉ tấn công thôi chứ không chống đỡ.
Lúc này Ma gia Song chu chịu đựng không nổi, cả hai bị chưởng phong của chàng dồn cho chạy vòng quanh như đèn kéo quân vậy. Chúng tự bảo vệ lấy cũng cảm thấy khó khăn, như vậy thì làm sao mà còn liên tay được chặt chẽ như trước?
Càng tấn công càng nhanh, càng mạnh, Âu Dương Siêu liền quát lớn :
– Hai con sen kia, các ngươi phải cẩn thận?
Tiếp theo đó, có hai tiếng kêu cùng nổi lên :
– Ối chà!
– Ái chà!
Ma gia Song chu đã bị đẩy bắn ra ngoài xa mấy trượng, cả hai cùng trố mắt lên nhìn Âu Dương Siêu, trong lòng có vẻ hoảng sợ vô cùng.
Âu Dương Siêu đẩy lui Song chu, liền trầm giọng hỏi :
– Thế nào? Bây giờ hai người đã biết ta là ai rồi chứ? Mau nói cho ta biết hiện giờ Ám Tống Vô Thường ở đâu?
Song chu sầm nét mặt lại, quát lớn :
– Không được nói bậy. Chẳng lẽ người không biết điều cấm ky của núi Thiên Trụ này hay sao?
Âu Dương Siêu cười ha hả, đáp :
– Cấm kỵ ư? Đó là việc của Thiên Trụ sơn của các người, chứ cấm sao nổi ta. Nói đi!
Ma gia Song chu nhìn nhau, rồi đồng thanh nói :
– Y ngông cuồng thật! Nào chúng ta cùng xông lên đi!
Nói xong, hai nàng lại múa chưởng xông lên tiếp.
Bỗng có tiếng rú như tiếng phượng hỏa kêu ở dưới thung lũng vọng lên.
Ma gia Song chu giật mình kinh hãi, cả hai vôi thâu tay lui về phía sau. Mỹ Hoa bỗng thất kinh la lên :
– Nguy tai! Giờ luyện tập võ công của tiểu thư đã tới.
Tiểu My cũng vội đỡ lời :
– Thôi chúng ta đừng có dây dưa với y nữa, đi thôi!
Nói xong, nàng ta vội đỡ cái hồ lô treo ở trên cây xuống, rồi cùng phi thân xuống dưới thung lũng liền.
Mỹ Hoa không dám chậm trễ, vội đuổi theo ngay.
Âu Dương Siêu muốn ngăn cản không cho họ đi thì không khó khăn gì cả, nhưng chàng đang muốn có người đẫn đường cho mình, nên chàng chỉ tủm tỉm cười, nói :
– Được, hai người cứ việc đi đi, ta không làm khó dễ đâu!
Nói xong, chàng vội giở khinh công ra đuổi theo ngay. Không ngờ chàng mới đuổi được nửa đường thì Song chu đột nhiên ngừng chân quát lớn :
– Ngươi cứ đuổi theo chúng ta mãi làm chi? Nếu chưa chịu thua ngay thì ngày mai quay trở lại, chúng ta sẽ ra tay tiếp ngươi ngay.
– Lạ thật! Các người đi đường của các người, tôi đi đường của tôi.
– Hừ! Vô loại thật. Người không theo chúng tôi làm sao lại xuống Bảo Đầu Cốc này làm chi?
– Ta tới phó ước với Ám Tống Vô Thường.
– Đừng có nói bậy. Lão tổ tôn ở đằng tiền sơn, đây là hậu cốc, ngươi lừa ai chứ lừa sao nổi chị em chúng ta?
Nghe thấy Song chu nói như thế, biết họ không nói dối mình đâu nên chàng. vội ngừng chân lại, u oán hỏi :
– Tiền sơn nào? Tiền sơn ở đâu thế?
– Thiên Trụ, Cửu Phong, Nhất Cốc, ai ai cũng đều biết cả. Nơi đây là Bảo Đầu Cốc, tức là Nhất Cốc. Lão tổ tôn ở trong Nhạc Thường Phong, tức là ngọn núi thứ chín của Cửu Phong. Đấy, người đi đi!
Hoa Mỹ chẩu môi lên nói một thôi một hồi như vậy. Âu Dương Siêu gật đầu kêu ồ.
Nhưng chàng bỗng sực nghĩ đến nơi đây núi vừa cao vừa nhiều như thế này, vậy biết đi đâu mà tìm thấy ngọn núi ấy. Phàm người nào đã là người của bọn Ám Tống Vô Thường mà chẳng sợ lão quái vật ra mặt?
Nghĩ tới đó, chàng lại dùng giọng giễu cợt nói tiếp :
– Ta không biết cái gì là Cửu Phong hay thập phòng, cứ biết đã tìm thấy các người là ta phải hỏi để các người đưa ta đến gặp Ám Tống Vô Thường.
Song chu nghe nói lo âu hết sức. Tiểu My một tay vỗ vào cái hồ lô, nũng nịu đáp :
– Sao người này cứ quấy rầy người ta…
Nàng ta chưa nói dứt, đã có ánh sáng vàng thấp thoáng, và phía sau Song chu đã có thêm một người, giọng nói rất khẽ hỏi rằng :
– Tiểu My, Mỹ Hoa, hai người đang nói chuyện với ai thế?
Ma gia Song chu mặt liền thất sắc, vội quay lại, quỳ ngay xuống đất, sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên nữa.
Dưới ánh sáng trăng, Âu Dương Siêu đã trông thấy rõ người vừa nói đó là một thiếu nữ, tuổi chừng, mười tám, mười chín, không thoa phấn son, nhưng trông rất tao nhã, và đẹp một cách tự nhiên, mình mặc cung trang màu vàng, trông rất cao quý, siêu tục xuất trần.
Cô nương ấy thấy Song chu không trả lời, cũng hình như không thấy chàng vậy, chỉ dùng giọng mũi kêu hừ, rồi bảo Song chu tiếp :
– Trở về Sơn Cốc đi!
Song chu nghe nói liền đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu, chẳng nói chẳng rằng, trông vẻ mặt của hai người rất hãi sợ, hình như phải đợi chờ cô nương nọ đi trước rồi hai người mới dám đi sau vậy.
Lúc ấy cô nương nọ mới liếc mắt lườm Âu Dương Siêu, rồi phất tay áo định bỏ đi.
Âu Dương Siêu thấy vậy vội kêu gọi :
– Cô nương hãy khoan đã. Tại hạ có câu này muốn hỏi.
Cô nương nọ hơi chần chừ, nhưng vẫn đường hoàng hỏi lại :
– Quý khách ở Thiên Trụ sơn tới, chẳng hay có việc gì muốn chỉ giáo thế?
Lời lẽ và dáng điệu của nàng rất đoan trang, không có vẻ gì là một người trong võ lâm cả. Ngay đến những vị thiên kim tiểu thư của các nhà quý tộc cũng chưa chắc đã cao quý bằng nàng.
Âu Dương Siêu khen ngợi thầm, vội chắp tay vái chào, và làm ra vẻ tao nhã, hỏi tiếp :
– Xin hỏi cô nương, nơi đây có một vị tiền bối mà người ta vẫn gọi là Ám Tống Vô Thường, chẳng hay vị ấy với cô nương xưng hô ra sao?
Lúc này cô gái áo vàng mới ngắm nhìn chàng một hồi, rồi lẩm bẩm đáp :
– Ủa? Y là đầy tớ trung thành đã ba đời nay của gia đình tôi. Chẳng hay người tới đây kiếm y có việc gì?
– Ông ta ở núi Thiên Trụ hẹn tôi tới đây, bây giờ tôi đã đến phó ước nên muốn được gặp ông ta.
– Ồ! Thế ra người là công tử của Thần Kiếm Trấn Bát Hoang, Âu Dương đại hiệp đấy, và tên là Âu Dương Siêu phải không?
Nói xong, nàng đưa mắt ngắm nhìn chàng từ đầu tới chân.
Âu Dương Siêu ngạc nhiên vô cùng bụng bảo dạ rằng :
– “Thế ra lão quái vật Ám Tống Vô Thường đã sắp đặt từ trước bằng không, sao người ở núi Thiên Trụ này ai cũng đều biết tên ta như thế?”
Nghĩ đoạn, chàng mỉm cười, ung dung đáp :
– Quả chính là tại hạ đây! Phiền cô nương đưa tại hạ đi gặp ánh Tống Vô Thường.
Cô nương nọ cau mày lại, đáp :
– Y ở tận ngọn núi thứ chín, cách đây xa lắm. Ngày mai người hãy tới.
Nói xong, nàng giơ cái khăn lụa vàng lên phảy một cái.
Ma gia Song chu thấy nàng phẩy khăn ra hiệu, cả hai liền chạy thẳng xuống dưới đáy thung lũng.
Cô bé áo vàng chờ thân hình của Song chu khuất dạng rồi, liền tủm tỉm cười và nói tiếp :
– Chúng ta sẽ tái kiến.
Nói xong, nàng cũng quay người đi luôn.
Âu Dương Siêu thấy vậy không dám chậm trễ, vội đuổi theo và kêu gọi :
– Cô nương, tôi rất khó khăn mới tìm tới nơi đây, cô nương bảo tôi ngày mai quay trở lại, chỉ sợ đến ngày mai chưa chắc tôi đã tìm kiếm ra được gặp Ám Tống Vô Thường ngay, vì tôi với y có một món nợ cần phải giải quyết tức thì.
Cô nương áo vàng nghe nói, cũng ngạc nhiên hỏi lại :
– Món nợ nào? Ám Tống Vô Thường ẩn dật ở ngọn núi thứ chín gần đây đã mấy chục năm rồi, chưa hề bước chân vào giang hồ. Chỉ có mấy ngày trước đây y mới đi Sao Hồ một phen, không hiểu y nợ nần gì với người?
Âu Dương Siêu nghe nói cười nhạt một tiếng, rồi đáp :
– Cô nương, nếu lời nói của cô nương là thật, thì có lẽ cô nương đã bị người ta lừa dối rồi!
Sao người lại nói như thế? Trước đây Ám Tống Vô Thường đã dùng thủ pháp ác độc điểm huyệt, khiến đệ tử của Ngọc Thiên Nữ Liễu Vi bị điên. Người đó chính là Lăng Giao Cơ. Y lại hạ độc thủ giết chết Ngân Y Ngọc Nữ Giang Mẫn, đệ tử đời thứ hai và cũng là đơn truyền của Huyền Huyền Ngọc Nữ La Lãnh Phương. Giang Mẫn là… tri kỷ hồng phấn của tại há.
Như vậy y chả thiếu tại hạ một món nợ là gì?
– Lời nói này có thật không?
– Kẻ điên, người chết, chả lẽ tôi lại nói dối hay sao?
Cô nương áo vàng cau mày lại, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu đáp :
– Không có lẽ. Không có lẽ? Ám Tống Vô Thường là người như thế nào, sao tôi lại không biết? Huống hồ mấy chục năm nay, quả thật y không hề rời khỏi núi Thiên Trụ này, thì làm sao mà y đi được Mê Tiên cốc để hại người như vậy? Có lẽ người đã nghi ngờ lầm cho y cũng nên.
– Thưa cô nương, câu chuyện này cũng không phải là đẹp đẽ gì, chẳng lẽ tôi lại dối cô nương hay sao? Tốt hơn hết, xin cô nương cứ mời y ra đây. Khi y đối diện với tại hạ, chỉ nghe lời nói của hai người, cô nương sẽ tin lời nói của tại hạ là thật ngay.
Thấy vẻ mặt của chàng hơi thất thường, cô bé áo vàng có vẻ không vui, nhưng vẫn hỏi tiếp :
– Chẳng hay người có bằng cớ gì không?
– Sao lại không? Người bị điên, người bị chết, đều do Thiên Địa chỉ của y gây nên cả.
Đó là bằng chứng thứ nhất. Còn bằng chứng thứ hai, là khi ở Liễu Ám Hoa Minh trang tại Sao Hồ, Ám Tống Vô Thường tuy chưa nhìn nhận việc làm của mình, nhưng y đã ngấm ngầm chịu gánh vác hết trách nhiệm. Rồi y lại hẹn tôi đến núi Thiên Trụ này, chắc là để dứt khoát câu chuyện ân oán ấy. Đó là điểm thứ ba. Có ba điểm ấy còn chưa đủ hay sao?
– Đó chỉ là ba lý do thôi, chứ không phải là bằng chứng.
– Tại sao?
– Điều thứ nhất. Thiên Địa chỉ của Ám Tống Vô Thường ở trên núi Thiên Trụ này có những hai người biết sử dụng môn thủ pháp đó.
– Ủa! Thế còn một người nữa là ai?
– Người đó là Tiếu Diện Vô Thường Doãn Lượng, thư đồng của gia tổ phụ và cũng là đệ tử riêng của Ám Tống Vô Thường. Còn lý do thứ hai của người thì không thể căn cứ vào đó mà đổ tội cho y được.
– Nếu không phải là y, sao y lại không biện bạch?
– Tính nết của Ám Tống Vô Thường như thế nào, sao tôi lại không biết? Khi y đã phát hiện Giang, Lăng, hai vị cô nương đều bị Thiên Địa chỉ đả thương, việc gì y phải nói nhiều, và dù có biện bạch cũng vô ích cơ mà? Huống hồ ví dụ là đệ tử riêng của y đã ra tay hạ độc thủ, y cũng có lỗi gia giáo bất nghiêm. Thử hỏi như thế y còn chối cãi sao được.
– Y hẹn tôi đến núi Thiên Trụ này, không hiểu y định nói gì với tôi thế?
Thiếu nữ áo vàng nghe thấy Âu Dương Siêu hỏi như vậy, thái độ đàng hoàng, vẻ mặt đang thản nhiên, không hiểu tại sao nàng bỗng cúi đầu xuống, hai má đỏ bừng, nhưng trông nàng lúc này lại còn đẹp hơn trước nhiều.
Âu Dương Siêu thấy nàng không trả lời, lại hỏi tiếp :
– Cô nương, tại sao cô không nói tiếp đi!
– Tôi… tôi biết nói gì bây giờ?
– Cô hãy cho tôi biết điểm thứ ba, y hẹn tôi đến đây để làm chi?
Cô nương nọ càng hổ thẹn thêm, ngập ngừng mãi mới trả lời được :
– Đến… đến lúc ấy người sẽ biết!
Nói xong, nàng vội quay người đi luôn.
– Cô nương! Cô chưa nói nốt cầu chuyện, muốn bỏ đi thì phải trao Ám Tống Vô Thường ra đây.
Âu Dương Siêu vừa nói vừa đuổi theo luôn, như bóng theo hình, cứ theo dõi nàng hoài.
Tốc độ khinh công của cô nương áo vàng tuy nhanh thật, nhưng không sao nhanh hơn được chàng.
Chỉ trong nháy mắt, chàng không những đuổi kịp mà lại còn vượt qua người nàng, đón đường lên tiếng hỏi tiếp :
– Cô nương, tại hạ tới được nơi đây không phải là việc dễ. Ám Tống Vô Thường đã hẹn tại hạ tới, sao y lại thất ước như thế?
Bị người ngăn cản lối đi, cô nương áo vàng có vẻ tức giận, vội ngừng chân lại, ngồi lên trên một tảng đá lớn, vẻ mặt giận dữ đáp :
– Trong lúc đêm khuya canh vắng này, người con Hàn Ngọc Quan Âm Ma Chưởng Châu tôi là hạng người như thế nào, mà người cứ đuổi theo hoài như thế?
Âu Dương Siêu vốn dĩ không có tà niệm gì cả, nay nghe thấy Ma Chưởng Châu hỏi như thế chàng bỗng nghĩ tới câu “nam nữ thụ thụ bất thần”, chàng cũng biết mình ngăn cản nàng như thế này quả thật rất không nên không phải.
Bây giờ chàng hãy tạm gác bỏ chuyện trả thù cho cha mẹ, việc đại sự của sư môn, việc Ngũ Kỳ minh, với sự ân oán của mình ở trên giang hồ sang bên, nhưng chàng đã tới núi Thiên Trụ này để phó ước, chẳng lẽ vừa mới nghe có mấy lời nói của nàng nọ như thế mà lại chịu bỏ đi hay sao? Nên chàng rất nghiêm nghị đáp :
– Tại hạ chỉ cần cô nương giao Ám Tống Vô Thường ra đây thôi. Ngoài ra, tại hạ không có ý định gì hơn thế nữa.
Chưởng Châu nghe nói càng không vui thêm, nàng hậm hực đáp :
– Trao y ra đây ư? Sao người nói năng thế? Tuy Ma gia Tứ tướng đã chết, nhưng võ công của Ma gia vẫn còn, người cần phải nghĩ kỹ thì hơn. Người phải biết câu “già néo đứt dây” chứ?
Âu Dương Siêu không tiện trở mặt ngay, nhưng chàng vẫn cười nhạt nói tiếp :
– Dù là tể tướng cũng phải bái huyện quan, Âu Dương Siêu tôi đâu dám làm càn như thế?
Nhưng nợ máu phải trả bằng máu, tôi chỉ muốn Ám Tống Vô Thường cho tôi biết rõ nguyên nhân của hai vụ ấy thôi, còn sự tranh cường hiếu thắng, thì tại hạ cũng coi thường chuyện ấy lắm rồi.
– Thiên Trụ sơn này cũng nổi tiếng ở trong võ lâm là xưa nay không tranh cường đấu thắng với ai hết. Phen này người được mời tới đây là… là…
Hình như có nỗi ẩn bí gì ở bên trong, nên nàng mới ngập ngừng như vây, nhưng lại gặp phải Âu Dương Siêu là người rất nóng tính, chàng dồn hỏi ngay :
– Là cái gì?
– Là khách!
Ma Chưởng Châu mặt đỏ bừng, gượng trả lời như vậy hình như bất đắc dĩ lắm nàng mới thốt ra được câu ấy.
Âu Dương Siêu vẫn không hiểu rõ nguyên nhân lại tưởng Chưởng Châu hổ thẹn quá hỏa tức giận. Vì vậy chàng cũng không chịu lép vế, trợn ngược đôi lông mày lên, nói tiếp :
– Cô đừng giở điệu tiểu thư ấy xa nữa. Bất cứ oai phong của Ma gia ra sao, và bất cứ Ám Tống Vô Thường định giở trò huyền ảo gì, hôm nay tối đã đến núi Thiên Trụ rồi thì các người đừng có hòng được yên ổn.
– Người đừng có nói hăng như thế nữa. Nếu có việc gì, Ma Chưởng Châu này cũng dám tiếp tay hết.
Âu Dương Siêu chưa kịp trả lời, trong bóng tối đã có người xen lời nói :
– Khỏi cần phải tôn đại tiểu thư ra tay, Thiên Trụ dù có hèn kém đến đâu cũng không đến nỗi phải để cho một tiểu thư ẻo lả ra đánh trận đầu như thế.
Giọng nói của người ấy có vẻ thiếu đứng đắn.
Ma Chưởng Châu cau mày lại, nhảy xuống dưới đất quát hỏi :
– Ngươi đến Bảo Đẩu cốc này làm chi?