Thần Châu Kỳ Hiệp 2 - Dược Mã Hoàng Hà

Chương 30: Thần Châu kết nghĩa - Hết


Đọc truyện Thần Châu Kỳ Hiệp 2 – Dược Mã Hoàng Hà – Chương 30: Thần Châu kết nghĩa – Hết

Khi Diêm Quỷ Quỷ rơi xuống nước cũng chính là lúc Tả Khâu Siêu Nhiên nắm được thời cơ xoay chuyển thế cục!
Ngọn thương Tiêu Thu Thủy vội vàng phóng đi lúc trước hóa ra là nhắm vào An Phán Quan.
Yên ngựa của An Phán Quan tuy lợi hại nhưng hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên nặng tựa ngàn cân, hắn cũng phải dùng hai tay đè xuống mới có thể kiềm chế được.
An Phát Quan nổi hung tính, muốn mượn sức của gai nhọn và móc câu, vặn ngược tay đang bị dính vào của Tả Khâu Siêu Nhiên, trước tiên cứ phế đi đôi tay hắn đã rồi hẵng tính.
Phải biết rằng quy tắc trong tình trạng kiềm chế này là thực lực đứng hàng đầu, nhưng hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên bị gai, móc bắt lấy, chỉ có thể cố gắng kéo về hướng ngược lại. An Phán Quan muốn dùng sức kéo về hướng khác, Tả Khâu Siêu Nhiên rất có thể thể sẽ vì đau đớn mà lỏng tay, hai tay liền lập tức bị phế. Tả Khâu Siêu Nhiên kiệt lực chống đỡ, liều mạng nhịn đau, há lại không biết tình thế nghiêm trọng?
Chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, Tiêu Thu Thủy đã phóng trường thương tới!
Nếu vào lúc thường, An Phán Quan muốn tránh mũi thương này thật dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ đang đúng lúc toàn lực tranh giành với Tả Khâu Siêu Nhiên, không cách nào phân tâm, lại thấy trường thương thế tới hung hiểm, không thể không tiếp!
An Phán Quan hoảng hốt sinh trí, tuy không thể ra tay nhưng lại mượn lực bẻ sang, kéo theo cả hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên, cố sức cản lại. “Binh” một tiếng, yên ngựa đánh bay trường thương.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên đột nhiên giãy thoát ra được.
An Phán Quan ngẩn người, trước khi hắn kịp có bất kỳ hành động nào khác, đôi tay Tả Khâu Siêu Nhiên đã khóa chặt cổ tay hắn.
Cầm nã đệ nhất thủ Hạng Thích Nho không những là cao thủ cầm nã hạng nhất mà đồng thời cũng là hảo thủ thoát khỏi cầm nã, hoặc “phản cầm nã cầm nã” hạng nhất.
Tả Khâu Siêu Nhiên từ nhỏ đã được ông ta chỉ dạy, có thể bắt được cá đang bơi trong nước, lại cũng có thể như cá bơi, thoát ra khỏi thế khóa của tám người cao lớn.
Vì bị gai, móc trên yên ngựa khống chế, Tả Khâu Siêu Nhiên vẫn mãi không thoát ra nổi, bây giờ An Phán Quan vừa phân tâm, hai tay hắn liền lập tức thoát được. Biết sự lợi hại của An Phán Quan, vừa có thời cơ, Tả Khâu Siêu Nhiên liền nhanh chóng dùng Tất xuất cầm nã, khóa chặt hai cổ tay An Phán Quan!
An Phán Quan hai cổ tay bị bắt, tức thời cảm thấy tê dại, yên ngựa rơi xuống đất.
Tiếp đó hắn liền nghe thấy tiếng cổ tay mình bị tháo khớp.
Hắn muốn giãy ra nhưng Tả Khâu Siêu Nhiên đã nhanh như chớp chế trụ khớp xương trên hai tay hắn.
Lúc này, cảm giác đau giác đau đớn từ khớp cổ tay mới truyền tới thần kinh não, An Phán Quan gào lên một tiếng, nhưng hắn lại lập tức nghe thấy tiếng hai cánh tay trật khớp.
An Phán quan sợ hãi đến cực điểm, kêu lên thảm thiết:
– Không….
Hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên đã chạm tới hai vai hắn, cùng lúc bắt tới, An Phán Quan chỉ cảm thấy xương tì bà hai bên kêu “rắc” lên một tiếng, hai tay xuội xuống hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa.
Tả Khâu Siêu Nhiên liên tiếp tháo rời mấy điểm gân cốt trên người An Phán Quan rồi lộn người lùi lại, thở dốc nói:
– Võ công ngươi rất cao, tuy giở trò trên yên ngựa nhưng ta thắng cũng không công bằng.
An Phán Quan cố nhịn đau, mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ xuống tong tỏng.
Tả Khâu Siêu Nhiên cười nói:
– Ngươi đi đi. Ta không giết ngươi.
An Phán Quan căm hận nhìn trừng trừng vào Tả Khâu Siêu Nhiên, khi hai người giao đấu toàn là Tả Khâu Siêu Nhiên xông tới gần An Phán Quan mà chiến, đến bây giờ An Phán Quan vẫn còn ở trên lưng ngựa, hai chân hắn thúc lại, con ngựa hý dài, rẽ nước chạy đi.
An Phán Quan vừa đi, Tả Khâu Siêu Nhiên liền lảo đảo muốn ngã, vội bắt lấy tuấn mã ở bên cạnh, đứng thở hồng hộc.
Hóa ra gai móc trên yên ngựa đều có tẩm độc, hiện tại trên tay Tả Khâu Siêu Nhiên có mười mấy lỗ nhỏ, đang chảy ra máu đen, nếu đổi thành người khác thì đã sớm bị độc phát tác lấy mạng rồi.
Chỉ có Tả Khâu Siêu Nhiên được Ưng trảo vương Lôi Phong chỉ dạy, Ưng trảo vương đến giai đoạn cuối cùng, đối tượng cầm nã đều là ngũ độc, rèn luyện đến mức có thể bắt rắn mà tay không bị thương, giữ bọ cạp mà không bị tổn hại, vì thế đôi tay Tả Khâu Siêu Nhiên vẫn có thể miễn cướng ép trụ được độc trên yên ngựa của An Phán Quan, không cho phát tác.

Sau này trong võ lâm, ngoài Ưng trảo vương Lôi Phong ra, người có thể thực sự luyện đôi tay đến mức vô kiên bất tồi, bách độc bất xâm cũng chỉ có một mình Thiết Thủ trong Tứ đại danh bộ mà thôi.
Diêm Quỷ Quỷ rơi xuống nước, hét lớn, vung roi!
Diêm Quỷ Quỷ dù sao cũng là một trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang, tuy đã rơi vào thế bại nhưng lâm nguy không loạn.
Lúc này Đường Phương, Thiết Tinh Nguyệt cũng phát động công kích!
Đường Phương vừa ra tay đã bắn ba mũi thiết tật lên, ép Diêm Quỷ Quỷ phải thu roi về quét ngang, đánh văng ba mũi ám khí!
Thiết Tinh Nguyệt thừa cơ xông tới gần, chém xuống một đao!!
Đao này vốn nặng năm mươi sáu cân, lực đạo một đao này của Thiết Tinh Nguyệt lại nặng tới một trăm mời hai cân, hợp lại thành đại đao nặng tới một trăm sáu mươi tám cân, bổ thẳng xuống!
Roi ba khúc của Diêm Quỷ Quỷ do thừng gai, xích sắt, roi da hợp thành, vừa có thể quét ngã định thủ, vừa có thể đánh rơi ám khí của Đường Phương, nhưng nếu muốn đấu cứng với một đao này thì vẫn không thể được.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “choang” cực lớn, hoa lửa bắn khắp nơi, không biết từ lúc nào, Diêm Quỷ Quỷ đã rút ra một thanh quỷ đầu đồng hoàn đại đao, đỡ lấy một đao của Thiết Tinh Nguyệt!
Hai bên va chạm nhau, Thiết Tinh Nguyệt hai chân đang ở trong nước vẫn lùi liên tiếp bảy tám bước, Diêm Quỷ Quỷ thì ngã ngồi xuống nước. Hai người đều là loại sức cánh tay cực lớn, bình thường khi ở trên lưng ngựa, Diêm Quỷ Quỷ tay trái roi dài, tay phải đao lớn, đánh đâu thắng đó, cũng không biết đã chém giết bao nhiêu địch thủ.
Cả hai cùng đẩy lùi đối phương, Thiết Tinh Nguyệt chưa kịp định thần lại, Đường Phương không ngờ Diêm Quỷ Quỷ vẫn còn một đao, nhất thời không kịp phóng ám khí, thoáng chậm mất một nhịp. Diêm Quỷ Quỷ hồi khí lại đứng lên, dùng roi dài đao lớn, gầm thét quét ngang chém dọc, Tiêu Thu Thủy vung kiếm tấn công, hai người nhất thời đánh giết khó phân thắng bại.
Tình thế Khâu Nam Cố ở phía khác vẫn luôn cân bằng nhất.
Đối thủ của hắn có hai người, ngay từ lúc bắt đầu đánh hắn đã tìm hai người bọn chúng, bọn chúng của vừa khai chiến đã xông tới chỗ hắn.
Trách nhiệm của Thiết kỵ Lục phán quan vốn là kiềm chế hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố.
Hai tên “phán quan” này một dùng xích sắt, một dùng trường mâu, đều là binh khí dài.
Kẻ dùng xích sắt gọi là Âm ty thỏa thác Thiết Phán Quan, dùng trường mâu gọi là Nhất mâu xuyên tâm Mao Phán Quan.
Hai người đấu với Khâu Nam Cố, Khâu Nam Cố nổi danh nhờ thân pháp mau lẹ, chiêu thức xảo quyệt, hai người cũng không làm gì được hắn, đánh đến hơn mười hiệp vẫn chưa phân thắng bại.
Lúc này chính là khi Thiết Tinh Nguyệt giết Thạch Phán Quan, cứu viện Đường Phương.
Xích sắt của Thiết Phán Quan vung lên vù vù, Khâu Nam Cố di động tránh né, vẫn có phể ứng phó, nhưng Mao Phán Quan thì thật sự đáng sợ.
Trường mâu của Mao Phán Quan không chỉ có một cây, mỗi lần trường mâu của hắn nắm ra, Khâu Nam Cố lại gần như dạo qua một vòng trước điện Diêm La, suýt chút nữa thì không còn mạng mà về nữa.
Mao Phán Quan ném ra mâu thứ ba, Khâu Nam Cố phải cố sức tránh né, không cần thận lại bị Thiết Phán Quan quất trúng một roi vào mông, đau đến mức kêu loạn cả lên.
Lúc này chính là lúc Tả Khâu Siêu Nhiên giết Tác Phán Quan, tới giải nguy cho Tiêu Thu Thủy.
“Cứ tiếp tục đánh thế này cũng không phải là cách!”
Khâu Nam Cố thầm nghĩ.
Bấy giờ Mao Phán Quan đang chuẩn bị ném ra mâu thứ tư.
Khâu Nam Cố lộn người một vòng, gào lên:
– Này, dừng tay, các ngươi có biết ta là ai không?
Câu này liền khiến hai phán quan đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu gì hết.

Khâu Nam Cố dương dương tự đắc hạ xuống, ngạo nghế nói:
– Ta là người của nhà Mộ Dung, nếu quyết ý giết các ngươi thì các ngươi không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi.
Sắc mặt hai phán quan Thiết, Mao đều biến đổi, phải biết rằng tứ đại thế gia trong võ lâm đường thời không phải là “Đông bảo, Nam trại, Tây trấn, Bắc thành” như trong “Tứ đại danh dộ hội kinh sư” mà là bốn nhà “Mộ dung, Mặc, Nam Cung, Đường”.
Trong bộ truyện này, đệ tử đời sau của Đường môn xuất hiện ba người, võ công, học thức của họ đều cực kỳ bất phàm. Nam Cung thế gia chỉ có được một đệ tử xấu xa: Nam Cung Tùng Hoàng, nhưng võ công cũng rất liễu đắc.
Người họ Mặc là con cháu trực hệ của Mặc Địch. Mặc Địch là vị đại hiệp đầu tiên của Trung Hoa, cứu người gặp nguy, giúp người gặp khó, hi sinh vì nghĩa, chết không chối từ. Mộ Dung thế gia còn được xếp ở trên họ Mặc, nổi danh với dịch dung, thủy tính, kiếm pháp, mà càng đáng sợ hơn là một loại tuyệt học thần bí, “lấy đạo của người, trả lại cho người”, quả thực là thế gian không ai địch nổi.
Cái gọi là “lấy đạo của người, trả lại cho người”, đó là không cần biết đối phương dùng binh khí, chiêu thức, tuyệt học, võ kỹ gì, người của Mộ Dung thế gia đều có thể dùng binh khí, chiêu thức đó để lấy mạng đối phương. Người trong giang hồ vừa nghe tới Mộ Dung thế gia, bất kỳ vũ khí bí mật, tuyệt chiêu bất truyền nào, đều trở thành đòn trí mạng với chính mình, thì không ai không tránh xa ba bước.
Mà nay Khâu Nam Cố tự xưng là đời sau của Mộ Dung thế gia, hai phán quan Thiết, Mao vốn tự cho rằng roi sắt trường mâu trong tay mình là kỳ kỹ thế gian, nếu như gặp phải người của Mộ Dung thế gia chẳng phải là tự chuốc quả đắng sao? Vì thế nhất thời đều dừng tay lại.
Khâu Nam Cố chỉ dùng lời lẽ làm loạn tâm trí hai người, không ngờ là những lời xằng bậy hôm nay ngày sau lại làm nổi lên một trường đại họa, chuyện này tạm thời không nhắc tới nữa.
Ở bên này hai phán quan Thiết, Mao lại đưa mắt nhìn nhau, ngây ra một thoáng. Mao Phán Quan cáu kỉnh nói:
– Nói láo! Nếu ngươi là người của Mộ Dung thế gia thì sao lại không biết “lấy đạo của người, trả lại cho người”?!
Khâu Nam Cố vừa nghe lập tức biết hai người trong lòng đã tin được vài phần, liền nói:
– Đấy là ta đã ra tay nương tình! Được! Bây giờ ta không nương tay nữa! Các ngươi xuất tuyệt chiêu ra đi! Để cho các ngươi biết thế nào là “lấy mâu của người đâm thuẫn của người”!
Câu này Khâu Nam Cố nói với Mao Phán Quan. Mao Phán Quan và Thiết Phán Quan đưa mắt trao đổi rồi lại phát động công kích. Khâu Nam Cố lấy một địch hai, không thể dốc toàn lực, có điều hai người Thiết, Mao trong lòng cũng có cố kỵ, thà tin rằng có, đừng ngờ là không, để tránh bị người ta dùng tuyệt kỹ khống chế tuyệt chiêu của mình, mất đi tính mạng, hai người lập tức không dám ra tay quá tuyệt nữa.
Lần này, xích sắt không còn mãnh liệt như trước nữa, trường mâu mất hồi lâu mới ném ra được một mũi, Khâu Nam Cố liền dễ thở hơn nhiều.
Lúc này chính là khi Tả Khâu Siêu Nhiên éo trụ An Phán Quan, Tiêu Thu Thủy đẩy ngã Diêm thiết kỵ.
Đúng lúc Mao Phán Quan lại ném ra một mâu!
Mâu này ném ra trong khi đang chột dạ, Khâu Nam Cố lộn người vung tay, không ngờ lại bắt được giữa mâu.
Khâu Nam Cố bắt mâu, vung ngang đỡ lấy một roi, đoạn lấy mâu chống xuống đất, phóng qua đầu Mao Phán Quan, hạ xuống sau ngựa.
Mao Phán Quan có tổng cộng chín mũi trường mâu, đã ném ra bốn mũi, một thanh cầm trên tay, hai bên lưng ngựa còn cắm bốn thanh. Mao Phán Quan trước nay đều rút mâu ném người, đã sớm thuộc lòng phương vị, do vậy căn bản không cần phải quay lại.
Bây giờ Khâu Nam Cố hạ xuống sau ngựa hắn, hắn liền buộc phải quay ngựa lại.
Trong chớp mắt lúc hắn quay ngựa, Khâu Nam Cố đã làm một chuyện.
Nhanh như chớp dùng trường mâu trong tay đâm ngược vào túi da đeo bên mông ngựa Mao Phán Quan.
Mao Phán Quan đang quay ngựa, không nhìn thấy động tác này.
Thiết Phán Quan không hiểu gì cả, nhưng lại nghĩ rằng Khâu Nam Cố tập kích không chuẩn, còn làm mất mâu, lập tức vung xích quật thẳng xuống!
Mao Phán Quan vừa quay ngựa liền phóng ngay ra một mâu!
Khâu Nam Cố vất vả đủ đường, dùng lời kiềm chế hai phán quan, phóng người vượt được ra nhau, nhưng lại chỉ cắm ngược mũi mâu đã đoạt được vào trong túi da của đối phương, thế là có ý gì? Chẳng lẽ lại thật sự là vội vàng mà đâm không chuẩn?
Lúc này chính là lúc Diêm Quỷ Quỷ phản kích, dùng roi dài đao lớn chiến đấu với ba người Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Thiết Tinh Nguyệt.
Khâu Nam Cố ở bên này bắt được xích sắt trong đường tơ ké tóc, buộc vào một nút, không ngờ lại chặn được mũi mâu.

Hai tay hắn bắt lấy xích sắt, đang muốn tháo mâu xuống, chính là thời cơ tốt nhất để kẻ địch tấn công.
Mao Phán Quan lập tức phát hiện ra điểm này, tức khắc rút mâu, phóng ra!
Trong khoảnh khắc rút mâu ra, hắn không khỏi giật mình, bởi vì hắn nhớ kỹ, mình chỉ còn lại bốn cây mâu, sao bây giờ lại có cây thứ năm?
Nhưng thời cơ chỉ thoáng lóe lên rồi mất, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, rút mâu ném đi!
Khi mâu chưa phóng đi, hắn đã cảm giác thấy mâu tuy là mâu nhưng lại không vừa tay, có điều cũng không có thời gian xem xét cẩn thận, lập tức ném ra!
Một lượt hai lần liên tiếp thoáng ngừng lại, Khâu Nam Cố đã một tay nắm xích sắt, một tay phóng ngược mũi mâu vừa đoạt được lại!
Biến đổi diễn ra cực nhanh, Khâu Nam Cố đoạt mâu ném mâu, Mao Phán Quan rút mâu phát mâu, gần như xảy ra cùng một lúc. Ở cự ly ngắn như thế này gần như không cách nào tránh né nên hai bên cũng gần như đồng thời trúng mâu.
Nhưng kết quả hai người trúng mâu lại hoàn toàn khác biệt.
Mao Phán Quan bị mũi mâu xuyên thủng bụng, máu tưới Ô Giang.
Khâu Nam Cố bị cán mâu đập trúng, cổ họng khẽ ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Thiết Phán Quan thấy vậy cả kinh, phát lực kéo mạnh, muốn đoạt xích sắt về.
Cú kéo này đúng là thu được xích sắt về, nhưng Khâu Nam Cố đã như một cánh lá rụng, bắt chặt khoen xích, cũng phóng tới chỗ hắn!
Thiết Phán Quan vô cùng kinh hãi, thả tay bỏ xích, Khâu Nam Cố ở giữa không trung phóng xích ra, nhưng lại không đánh Thiết Phán Quan mà đánh vào ngựa cưỡi của hắn. Con ngựa bị đau hí lên một tiếng, tung vó chạy đi, mang theo Thiết Phán Quan ba hồn đã bay mất bảy phách lao về phía thượng ngạn, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Nhìn Thiết Phán Quan ngựa đau người chạy, Khâu Nam Cố miễn cưỡng cười nói:
– Không phải sao? Ta đã nói ta là Khâu Nam Cố con cháu nhà Mộ Dung rồi, không phải sao? Bây giờ không phải ta đã lấy đạo của ngươi trả lại cho ngươi sao?
Khi đang ở trên lưng ngựa phóng đi, Thiết Phán Quan vốn cũng có ý quay lại quyết chiến, nhưng thấy tại trường Diêm Quỷ Quỷ đã ngã ngựa khổ chiến, Thạch Phán Quan, Mao Phán Quan, Tác Phán Quan, Hướng Phán Quan đã chết, An Phán Quan hoảng hốt chạy trốn, bản thân mình sao có sức xoay chuyển tình thế nữa, nào dám ở lại, vội vã thúc ngựa bỏ chạy, vừa đi vừa nghĩ thầm:
Khâu Nam Cố đúng là dùng mâu giết Mao Phán Quan, dùng xích đánh lui mình, chẳng lẽ thật sự là người của Mộ Dung thế gia?
Thiết Phán Quan nghĩ lần này bại dưới tay người họ Mộ Dung, nhà Mộ Dung trong võ lâm tiếng tăm vang dội, tính lại cũng không oan. Vì thế hắn liền nhận định là Mộ Dung thế gia ra tay, làm giang hồ sau này nổi lên một trường sóng gió khác.
Khâu Nam Cố ở bên này nghiêng nghiên ngả ngả, dựa vào bên ngựa, thoáng cười khổ. Một nhát xích trên tay của Thiết Phán Quan, một phát mâu trước ngực của Mao Phán Quan, cả hai đều mang theo mười phần lực lượng.
May mà Khâu Nam Cố dù sao cũng là Khâu Nam Cố, hắn còn chịu được.
Diêm Quỷ Quỷ biết mình sắp sửa phải đi gặp quỷ rồi.
Đại đao của hắn liên tục bị Thiết Tinh Nguyệt áp chế, roi dài không cách nào bắt được khinh công của Đường Phương cùng Tiên nhân chỉ và Phi nhứ chưởng của Tiêu Thu Thủy.
Cẩm Giang tứ huynh đệ từng dùng sức của ba người Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm, mạo hiểm chiến đấu, giết chết Thiết Oản thần ma Phó Thiên Nghĩa.
Càng huống hồ hiện tại có Thiết Tinh Nguyệt, võ công chỉ có cao hơn Đặng Ngọc Hàm chứ tuyệt đối không kém, cùng với Đường Phương ám khí và khinh công đều cao hơn Tả Khâu Siêu Nhiên một bậc.
Còn võ công của Diêm Quỷ Quỷ thì chưa chắc đã cao hơn Phó Thiên Nghĩa.
Lại cộng thêm hắn đã mất ngựa cưỡi, binh bại tốt đào, thủ hạ Thiết kỵ Lục phán quan có bốn tên đã xuống địa phủ gặp phán quan rồi, hai tên còn lại cũng đang chạy trối chết.
Những chuyện đó đều ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý tác chiến của hắn.
Đúng lúc này, lại có một chuyện xảy ra.
Hắn vốn muốn thừa cơ bỏ chạy giữ mạng, nhưng chuyện đó cuối cùng cũng khiến hắn không sống được nữa.
Roi của hắn đứt rồi.
Roi của hắn đương nhiên là không dễ đứt, nhưng vừa rồi hắn quấn lấy kiếm của Tiêu Thu Thủy phát lực kéo mạnh.
Tiêu Thu Thủy đã mất kiếm.

Nhưng thanh kiếm chẳng chút nổi bật của Tiêu Thu Thủy lại là Cổ Tùng tàn khuyết.
Cú kéo đó đã làm cây roi bị tổn hại nặng, Diêm Quỷ Quỷ không hề phát hiện ra, liên tiếp vung mạnh, cây roi cuối cùng cũng “bục” một tiếng, đứt thành hai đoạn, một nửa văng lên không trung.
Trong chớp mắt đó, Thiết Tinh Nguyệt, Tiêu Thu Thủy, Đường Phương đều phát động toàn lực.
Đao của Thiết Tinh Nguyệt áp chế đại đạo của hắn.
Chỉ, chưởng Tiêu Thu Thủy kiềm chế roi đứt của hắn.
Đường Phương liền hạ sát thủ.
Bụi độc cùng năm cây phi kiếm mà nàng cầm ban đầu, bây giờ đều được bắn ra!
Diêm Quỷ Quỷ không nhìn thấy gì cả, bởi vì bụi độc che kín mắt hắn.
Khi Đường Phương lấy bụi độc ra thì đã đeo găng tay sợi bạc, bụi độc này tuy chỉ có một lượng nhỏ chất độc nhưng cũng là một trong những loại ám khí có độc tính nặng nhất trên người Đường Phương.
Bản thân Đường Phương đã rất ghét ám khí tẩm độc.
Năm cây phi kiếm nàng phóng ra mới là trí mạng.
Khi Diêm Quỷ Quỷ ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ một phần nước Ô Giang.
Mọi người đều thở phào một hơi, Đường Phương nhẹ giọng nói:
– May mà hắn ngã rồi, ám khí trên người tôi cũng sắp dùng hết, nếu không…
Nếu không, thật khó mà tưởng tượng được.
Tiêu Thu Thủy, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đường Phương tung người lên ngựa. Quần áo mọi người đều ướt đẫm, lại thêm ở giữa dòng sông, gió thổi lồng lộng, mọi người bỗng đều nổi lên hào tình tráng chí.
Thiết Tinh Nguyệt sảng khoái cười, nói:
– Quyền Lực bang danh chấn thiên hạ, Thiết Kỵ thần ma Diêm Quỷ Quỷ, Tam Tuyệt kiếm ma Khổng Dương Tần, Phi Đao thần ma Sa Thiên Đăng trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma hoành hành võ lâm, cùng với thủ hạ đệ tử của bọn chúng, Tam Tài kiếm khách, Song Động nhị ma, Thiết kỵ Lục phán quan đều hoặc chết hoặc bại dưới tay chúng ta. Tôi Thấy Quyền Lực bang tuy danh chấn thiên hạ, Lý Trầm Chu tuy quán tuyệt giang hồ nhưng cũng chẳng có gì mà không thể trêu vào được cả.
Tiêu Thu Thủy cười đáp:
– Chỉ cần mấy người chúng ta tồn tại, cho dù chỉ còn lại một hơi thở cũng phải quét sạch bọn chúng… Có điều chúng ta cũng phải tăng cường bản thân, võ công phải luyện cho tốt, học thức phải đầy đủ mới có thể hoàn thành chí hướng thanh tẩy thiên hạ.
Tả Khâu Siêu Nhiên nói:
– Vậy thì một loạt trận đấu vừa rồi chỉ là tiền đề cho đại chí bình thiên hạ sau này mà thôi. Hôm nay ruổi ngựa Ô Giang, thật chẳng thống khoái!
Tiêu Thu Thủy cười lớn:
– Đoạn sông này tuy không phải nơi Sở Bá Vương vạn nhân chi địch tự sát năm xưa nhưng cũng là thiên hiểm tuyệt địa, Hôm nay chúng ta vượt sông ở đây, là phải thay giang hồ khai sáng nên một thế cục mới! Bây giờ ruổi ngựa Ô Giang, ngày sau quét sạch thiên hạ, dương uy Trung Nguyên, sẽ cùng nắm tay nhau phóng ngựa Hoàng Hà!
Khâu Nam Cố cười ha hả, hói:
– Năm xưa Hán cao tổ chém rắn mở đường, chúng ta giờ trừ yêu dưới thác, chém địch Ô Giang… Đó là chiến công đầu tiên của Thần châu kết nghĩa chúng ta!
Tiêu Thu Thủy ngẩng mặt lên trời cười lớn:
– Tuyệt vời, tuyệt vời! Sảng khoái, sảng khoái! Tiền đồ hiểm trở nhưng lá cờ Thần Châu kết nghĩa sẽ luôn phất cao, tung bay theo gió!
Đường Phương thất mọi người trên lưng ngựa, giữa gió lớn, vui vẻ hào hứng, liền hé miệng cười nói:
– Kiếm Lư cấp bách, chúng ta hãy nhanh tới Quế Lâm rồi hẵng bàn đại chí.
Tiêu Thu Thủy nghe vậy lập tức tỉnh ra, nhìn Đường Phương cười nói:
– Đúng. Giờ chúng ta phải vượt Ô Giang đã.
Đường Phương mỉm cười, rạng rỡ như hoa, ôn nhu vô hạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.