Thần Châu Kỳ Hiệp 2 - Dược Mã Hoàng Hà

Chương 2(2)


Đọc truyện Thần Châu Kỳ Hiệp 2 – Dược Mã Hoàng Hà – Chương 2(2)

Còn chưa đến đại sảnh đã mơ hồ nghe thấy tiếng Tiêu Tây Lâu gầm thét.
Tiêu Thu Thủy lạnh ngắt cả chân tay, hắn không sợ trời, không sợ đất nhưng sợ nhất là cha mình.
Càng huống hồ trước khi cho hắn ra ngoài, Tiêu Tây Lâu còn nhắc nhở: “Tuyệt không được phép trêu chọc đến người của Quyền Lực bang!”
Bây giờ hắn không những chọc vào mà thậm chí còn giết cả Thiết oản thần ma trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang!
Nghĩ đến vẻ mặt giận giữ của cha, Tiêu Thu Thủy trong lòng phát rét.
Tả Khâu Siêu Nhiên không nhịn được, hỏi:
– Trong sảnh rút cuộc là có những ai?
Khang Kiếp Sinh đáp:
– Tiêu thế bá, bá mẫu, Đường đại hiệp, gia sư, cùng với Chu thúc thúc.
… Tiêu Tây Lâu là tông sư Hoán Hoa kiếm phái.
… Tiêu phu nhân vốn họ Tôn, khuê dang Tuệ San, là con gái độc nhất của lão chưởng môn Thập tự Tuệ kiếm Tôn Thiên Đình.
… Đường Đại, là vị đại hiệp nổi danh nhất Đường môn.
… Khang Xuất Ngư, sư phụ Khang Kiếp Sinh, mười lăm năm trước đã được liệt danh trong đương kim Thất đại kiếm bảng.
… Bốn người này ở cùng một chỗ, chuyện lớn bằng trời cũng gánh vác được.
… Chu thúc thúc thì sao, Chu thúc thúc là ai?
Khang Kiếp Sinh nói:
– Chu thúc thúc… Chu Hiệp Vũ thúc thúc.
Ba người Tiêu Thu thủy đều biến sắc.
… Chu Hiệp Vũ, ngoại hiệu “Thiết y, Thiết thủ, Thiết kiểm, Thiết la võng”, trên giang hồ, phàm là chuyện bất bình người này đều muốn quản, một khi biết được ai đúng ai sai, Chu Hiệp Vũ sẽ không bao giờ nhẹ tay.
… Chu Hiệp Vũ không thích nhiều lời, một vụ án tử, từ đầu đến cuối có khả năng chỉ nói đúng hai chữ “đáng giết”.
… Ông ta ra tay cũng ít như lời nói, xuất đạo mười sáu năm trời đến nay, ông ta chỉ giết có mười một người.
… Nhưng mười một kẻ này đều là loại người khác giết không được, không dám giết, chỉ cần Chu Hiệp Vũ ra tay, những kẻ đó đều biến thành người chết.
Chu Hiệp Vũ vốn đang ở kinh thành, tại sao lại đến Thành Đô? Nếu là Đường Đại mời ông ta đến thì kẻ ông ta muốn giết là ai?
Tiêu Thu Thủy thoáng quay đầu lại, hắn lại nhìn thấy một chuyện đáng ngạc nhiên.
Bên ngoài phòng có một có chó đang nằm.
Một con chó chết.
Tiêu Thu Thủy quỳ xuống, thỉnh an, dập đầu, Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu Nhiên bái kiến mấy người Tiêu Tây Lâu xong, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Tây Lâu sắc mặt xanh lè, bộ râu ba chòm dài không gió mà tự bay!
Tiêu Thu Thủy trong lòng chấn động, vội vã cúi đầu.
Tiêu Tây Lâu giận giữ, nhất thời không nói lên lời, khàn giọng thốt:
– Mày giỏi lắm!
Tiêu Thu Thủy lại không hiểu Tiêu Tây Lâu nói vậy là có ý gì, luống cuống đáp:
– Hài nhi vẫn ổn.
Tiêu Tây Lâu vừa nghe lại càng giận không đâu cho hết, vỗ mạnh một chưởng, “rắc” một tiếng, tay ghế tựa bằng gỗ đàn hương đã bị đánh gãy. Tiêu Tây Lâu tức giận quát:
– Giỏi thật! Giờ thành cha già hỏi thăm sức khỏe con trai rồi đấy!
Tiêu phu nhân vội vàng nói:

– Thu Thủy, còn không mau nhận lỗi với mấy vị bá bá!
Tiêu Tây Lâu giậm chân nói:
– Mày ra ngoài lần này đã làm chuyện gì đây!
Tiêu Thu Thủy quay đầu sang, chỉ thấy một người áo thâm, trên đùi đang ôm một thanh niên, chính là Đường Nhu.
Tiêu Thu Thủy kiên quyết nói:
– Con không giết Đường Nhu!
Tiêu Tây Lâu cả giận:
– Kiếm của mày đâu?
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Rơi mất rồi.
Tiêu Tây Lâu nói:
– Rơi mất rồi, rơi mất rồi. Mày xem đang rơi trên người ai kia!
Tiêu Thu Thủy nói:
– Con thật sự không giết Đường Nhu!
– Không phải ngươi giết thì là ai!
Người hỏi một hơi bảy tiếng, dứt khoát mà mạnh mẽ, Tiêu Thu Thủy ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy người đó một thân bụi bặm nhưng lại như mặt trời, không thể nhìn thẳng.
Khang Kiếp Sinh khẽ kéo áo Tiêu Thu Thủ, thấp giọng nói:
– Sư phụ ta.
… Quan nhật kiếm khách Khang Xuất Ngư!
Tiêu Thu Thủy nói:
– Bẩm Khang sư bá, kẻ giết Đường Nhu là “Vô Hình”.
Khang Xuất Ngư cười lớn:
– Vô hình? Vô hình!
Tiêu Tây Lây bừng giận:
– Súc sinh, còn dám ba hoa với trưởng bối!
Đột nhiên có người nói:
– Đường Nhu không phải bị hắn giết.
Người lên tiếng chính là Đường Đại.
Đường Đại miệng khẽ mỉm cười, hóa ra là một người trẻ tuổi, khoảng gần ba mươi.
Đường Đại danh chấn võ lâm, tiếu ngạo giang hồ, hóa ra chỉ là một người trẻ tuổi mới tầm ba mươi.
Nhưng người trẻ tuổi này lại là đủ sức làm đại biểu cho Đường gia bảo ngũ đại đồng đường.
Tiêu Tây Lâu nghe vậy là ngẩn người, hỏi:
– Đường đại hiệp nói sao?
Đường Đại cười nói:

– Người giết Đường Nhu không phải Thu Thủy huynh đệ.
Tiêu Tây Lâu hỏi:
– Sao lại nói vậy?
Đường Đại đáp:
– Thu Thủy huynh đệ muốn giết Đường Nhu cũng không bất trí đến mức muốn giết tất cả người của Đường gia bảo.
Đường Đại nói chuyện, thần tình mười phần ngạo nghễ:
– Thu Thủy huynh đệ nếu giết Đường Nhu xong, còn để lại vỏ kiếm, trừ phi hắn giết hết tất cả người trong Đường môn, nếu không Đường gia bảo dù chỉ còn lại một người, còn một hơi thở cũng phải bắt kẻ sát nhân đền mạng.
– Cho dù giữa Đường Nhu và Thu Thủy huynh đệ có oán, Đường gia bảo và hắn cũng không có thù.
… Đường môn Đường gia, ân thù khoái ý, trong võ lâm không ai là không biết, đã biết là không ai không sợ.
… Nếu như Tiêu Thu Thủy giết Đường nhu, tại sao lại để lại vỏ kiếm trước ngực Đường Nhu?
Đường Đại cười nói:
– Huống hồ ta từng nghe Đường Nhu nhắc đến tên Thu Thủy huynh đệ.
Đường Đại khẽ thở dài một tiếng:
– Một đứa nhỏ ngoan như Đường Nhu, hắn nói Thu Thủy là huynh trưởng hắn bội phục nhất, vậy nhất định không thể sai.
Tiêu Thu Thủy khóe mắt ươn ướt.
Hắn nhìn Đường Đại, trong lòng có một chút ấm áp, nhìn thấy thi thể Đường Nhu, lại trào lên một luồng nhiệt huyết.
… Tôi nhất định sẽ báo thù cho cậu, Đường Nhu.
Khang Xuất Ngư trầm tư hồi lâu, cuối cùng nói:
– Đường đại hiệp nói có lý.
Trên mặt Tiêu phu nhân lập tức xuất hiện nét cười, bước tới đỡ Tiêu Thu Thủy dậy, Tiêu Tây Lâu lạnh lùng “hừ” một tiếng, không nói gì, có điều sắc mặt cũng đã hòa hoàn hơn nhiều.
Khang Xuất Ngư mười ba tuổi bắt đầu tập kiếm, hai mươi sáu tuổi danh động giang hồ, ba mươi sáu tuổi đứng vào hàng Thiên hạ Thất đại danh kiếm, đến nay năm mươi mốt tuổi vậy mà lại gọi Đường Đại là “Đường đại hiệp”, mà Đường Đại bất quá là một thanh niên gần ba mươi tuổi, không ngờ nghe vậy vẫn bình chân như vại.
Tiêu Thu Thủy không khỏi cảm thấy tò mò với Đường Đại, nhưng càng tò mò hơn là người trung niên áo vải hiên ngang đang ngồi im lìm ở đầu phía đông. Người này từ đầu đến cuối không nói một câu, thậm chí mi mắt cũng không chớp lấy một cái.
…Chẳng lẽ người này chính là Thiết y, Thiết thủ, Thiết kiểm, Thiết la võng, Chu Hiệp Vũ.
Đường Đại bình tĩnh hỏi một câu:
– Vậy Đường Nhu bị ai giết?
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Là “Vô Hình”!
Đường Đại nhíu mày:
– Vô hình?
Tiêu Thu thủy nói:
– “Vô Hình” là một trong tứ đại cao thủ dưới tay Phó Thiên Nghĩa.
Đặng Ngọc Hàm tiếp lời:

– Phó Thiên Nghĩa chính là Thiết oản thần ma.
Tả Khâu Siêu Nhiên cũng nói:
– Thiết oản thần ma là một trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma.
Không khí vừa mới dịu đi vụt trở nên ngưng trọng, cả đại sảnh đều giống như đóng băng, hồi lâu sau Tiêu Tây Lâu mới lặp lại một câu:
– Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma?
Tiêu Thu Thủy đứng thẳng dậy, hiên ngang nói:
– Vâng, là Thiết oản thần ma Phó Thiên Nghĩa trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma dưới trướng Quyền Lực bang, Vô Hình bị Đường Nhu giết, Phó Thiên Nghĩa cũng bị chúng con giết.
Những lời này vừa nói ra, cả đại sảnh đến tiếng một chiếc kim khâu rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ ràng.
Không có ai lên tiếng.
Thật lâu sau vẫn không có ai lên tiếng.
Tiêu Thu Thủy cứ nghĩ, Tiêu Tây Lâu sẽ đột ngột nổi giận, lao tới tát cho hắn một cái, không biết chừng sẽ một chưởng phế hắn luôn.
Nhưng Tiêu Tây Lâu lại hoàn toàn trầm mặc, từ đầu tới chân không có một chút dấu hiệu hành động nào.
Tiêu Thu Thủy đã đụng vào Thiên hạ đệ nhất đại bang.
Quyền lực bang, ai dám trêu chọc!
Tiêu Thu Thủy giờ mới biết định lực của cha mình, không khỏi càng bội phục.
Tiêu Tây Lâu bỗng cười lớn, cao giọng nói:
– Hân hạnh được các vị huynh đài từ xa tới đây, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng. Kẻ giết Đường Nhu là Vô Hình, kẻ sai Vô Hình giết Đường Nhu là Phó Thiên Nghĩa, Phó Thiên Nghĩa là do nhóm Thu Thủy giết, chuyện này không liên quan gì tới chư vị. Làm phiền chư vị tới tệ trang, bây giờ sự tình đã tra ra được manh mối, xin mời các vị về thôi, nếu Tiêu mỗ may mắn còn sống, ngày sau tất sẽ đăng môn bái tạ.
Nói xong liền đứng dậy, giống như muốn tiễn khách.
Đường Đại mỉm cười, Khang Xuất Ngư không đi, Chu Hiệp Vũ đến một tia biểu tình cũng không có.
Tiêu Tây Lâu lại nhắc lại lần nữa, đoạn duỗi lưng, nói:
– Chư vị, lão phu mệt rồi, không tiễn xa được.
Đường Đại mỉm cười, là người đầu tiên đứng dậy, bước ra ngoài. Đột nhiên hắn dừng lại, đóng hết cả cửa ra vào lẫn cửa sổ, rồi thong thả quay lại chỗ ghế, ngồi xuống.
Tiêu Tây Lâu không hề biến sắc nhưng Khang Xuất Ngư thì nói:
– Tiêu huynh, huynh coi chúng tôi là ai vậy! Chuyện này chúng tôi đều nghe thấy, vậy là đều có liên quan, ở đây không ai là không có liên hệ cả.
Tiêu Tây Lâu muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài:
– Khang huynh hà tất phải…
Đường Đại đột nhiên nói:
– Tiêu đại hiệp, Đường Đại tôi và ngài có phải là bằng hữu không?
Tiêu Tây Lâu không trả lời, Đường Đại lại nói:
– Tôi hỏi lại một lần, nếu vẫn không trả lời thì tôi lập tức rời khỏi đây, tự mình khiêu chiến Quyền Lực bang.
Tiêu Thu Thủy nghe mà nhiệt huyêt sôi trào, cao giọng nói:
– Có! Đương nhiên là có!
Đường Đại quay lại nhìn Tiêu Thu Thủy, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, cười lớn:
– Tiêu đại hiệp, giờ ngài có đuổi tôi cũng không đi nữa, tôi với con trai ngài đã là bằng hữu rồi. Vì bằng hữu mà chịu hai đao, tuyệt không chối từ, ngay từ cổ đã như vậy rồi.
Tiêu Tây Lâu thở dài một tiếng, Đường Đại, Khang Xuất Ngư cùng nhìn về phía Chu Hiệp Vũ. Chu Hiệp Vũ ngồi trên ghế, giống như đã mọc rễ ở đó. Khang Xuất Ngư cười nói:
– Xem ra Chu đại hiệp cũng không đi rồi. Có mấy người chúng ta, xem ra vẫn có thể đấu một trận với Quyền Lực bang.
Đường Đại mỉm cười hỏi:
– Thuy Thủy huynh đệ, các cậu tại sao lại kết thù với Quyền Lực bang, nói ra thử xem nào.
Lúc Tiêu Thu thủy kể xong thì đã đến hoàng hôn, bên ngoài đại sảnh ngoài tiếng cây cối xào xạc, chỉ còn tiếng chim choc về tổ thảng thốt không thôi.

Ánh hoàng hôn từ ngoài song cửa sổ chiếu chênh chếch vào phòng, mấy chiếc bàn hẹp màu xanh nhạt, mấy chiếc ghế cổ bằng gỗ đàn hương, năm người Tiêu Tây Lâu đang ngồi, bốn người Tiêu Thu Thủy đang đứng, bóng đen kéo dài, mang theo đôi phần quái dị.
Đường Đại nói:
– Theo lệ thường của Quyền Lực bang, trước nay đều gà chó không tha, hơn nữa còn hành động cực kỳ nhanh chóng. Mấy người Thu Thủy huynh đệ quay về kiếm lư, sợ rằng bọn chúng cũng đã bám theo rồi.
Tiêu Tây Lâu nặng nề đáp:
– Hừ, không chết đã coi là nó mạng lớn rồi.
Khang Xuất Ngư nói:
– Tiêu đại hiệp, đến bây giờ dù có trách móc cũng vô dụng rồi. Đằng nào cũng đã đối đầu với Quyền Lực bang, chúng ta trước hết hãy bàn bạc đối sách đã.
Tiêu Tây Lâu nói:
– Tôi gửi tín cáp, sai người khẩn cấp thông báo với Quế Lâm, Mạnh sư đệ.
Khang Xuất Ngư nói:
– Tôi có thể đi mời vài người bạn, Tân Hổ Khâu là tích cực nhất.
… Tân Hổ Khâu là một trong Thất đại danh kiếm đương thời, tề danh với Khang Xuất Ngư.
Đường Đại chợt lên tiếng:
– Đừng quên tri giao của Tân Hổ Khâu là Khổng Dương Tần.
Mọi người đều ngẩn ra, Đường Đại lạnh lùng nói:
– Trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma có một vị “Tam tuyệt Kiếm ma”, nếu như tôi không nhầm thì đó chính là Khổng Dương Tần! Tôi nghe Đường Bằng nói vậy.
Khổng Dương Tần là một trong Thất đại danh kiếm, thanh danh còn xếp trên cả Khang Xuất Ngư.
… Đương Bằng là đệ tử kết giao nhiều bằng hữu nhất trong Đường gia bảo. Tin tức của hắn hắn nhất định là chính xác.
… Khang Xuất Ngư vẻ mặt trầm như nấm mồ, không lên tiếng.
Đường Đại nói:
– Đương Cương còn đang ở Tương Dương, nếu không chắc chắn có thể gọi hắn đến. Đường Phương hành tung bất định, vài ngày nữa có thể sẽ đi qua Cẩm Giang.
… Đương Cương là đệ tử võ công cương mãnh nhất trong Đường gia bảo.
… Đường Phương là đệ tử phiêu hốt nhất trong Đường gia bảo, cho đến nay vẫn không ai biết sở trường, võ nghệ, ám khí quen dùng, chiêu thức của nàng là gì..
Khang Xuất Ngư đột nhiên nói:
– Chỉ sợ mặt trời còn chưa lặn, chim choc đã chết hết.
Tiêu Tây Lâu cũng nói:
– Tiếng chim kêu đột nhiên dừng lại.
Tiêu Thu Thủy ngẩn người, đén bây giờ hắn mới nhận ra, không hề có một tiếng chim kêu.
Mặt trời chưa ngả về tây, chim chóc chắc chắn không thể yên tĩnh thế này được.
Đúng lúc này, ba bóng người lướt đi, cũng không biết là ai trước ai sau, ba cánh cửa đại sảnh nhất tề mở ra!
Người mở cửa là Tiêu Tây Lâu, Khang Xuất Ngư, Đường Đại.
Trong nháy mắt, ba người vung tay đánh mở cửa, nhưng đều đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy.
Trong sân có chim.
Không nhiều, không ít, tổng cộng bảy mươi ba con chim nhỏ.
Có quạ đen, có sẻ xám, có chim yến, có sơn ca, có chim khách….
Bọn chúng chỉ có một điểm chung… Đều đã chết.
Cách chết cũng hoàn toàn giống nhau.
Cổ bị chặt đứt, đầu thân tách lìa.
Chúng đang bay ở giữa không trung thì bị một người, dùng một kiếm, chém đứt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.