Thần Châu Kỳ Hiệp 2 - Dược Mã Hoàng Hà

Chương 17(2)


Đọc truyện Thần Châu Kỳ Hiệp 2 – Dược Mã Hoàng Hà – Chương 17(2)

Đại biến chợt phát sinh!
Đúng lúc luồng ánh sáng trên tay Khang Xuất Ngư bùng lên, một ánh cầu vồng bảy màu đột ngột xuất hiện, không nghiêng không lệch, chặn ngay trước mặt trời, đầy vẻ rực rỡ!
Một kiếm này xuất hiện không chút dấu hiệu, nhưng lại phát ra từ Tiêu Tây Lâu!
Tiêu Tây Lâu giống như là đã đề phòng sẵn.
Đúng lúc đó, lại có một vầng mây đen bay tới, ô vân cái nhật. Một tấm lưới lớn chụp lấy Khang Xuất Ngư, co lại, bắt chặt, Khang Xuất Ngư lập tức không động đậy được nữa.
Khang Xuất Ngư giống như dã thú bị giam trong lồng, gầm thét cố sức giãy giụa, nhưng tấm lưới của Chu Hiệp Vũ cũng kiên định như đôi tay ông ta, Khang Xuất Ngư càng giãy giụa, lưới càng quấn chặt lại.
Thiết thủ, thiết y, thiết kiểm, thiết la võng.
Chu Hiệp Vũ.
Chu Hiệp Vũ cũng giống như đã sớm phòng bị.
Bấy giờ, Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm đã tới dưới lầu, vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ.
Trong Thính vũ lâu lại có một người nhẹ nhàng bước ra.
Một thiếu nữ uyển chuyển như tuyết rơi.
Vừa nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp này, Khang Xuất Ngư không ngờ lại không còn dũng khí để giãy giụa nữa, ảm đạm hạ kiếm, thu tay đang ở bên ngoài lưới về, Quan Nhật kiếm rơi xoảng xuống đất, u ám như hoàng hôn.
Chỉ nghe cô gái nói:
– Ta biết ngươi sẽ đến.
Tiêu Tây Lâu nhìn Khang Xuất Ngư, gằn giọng nói:
– Không ngờ ngươi lại là loại người như vậy.
Khang Xuất Ngư không nói gì.
Chu Hiệp Vũ thì lại nói:
– Khinh công Đường tiểu thư cao hơn ngươi, tới đây trước, tuy nhiên cũng chỉ kịp nói một câu ngươi đã tới rồi. Bọn ta không kịp hỏi rõ, chỉ có thể bảo cháu ấy nấp đi trước, đáng tiếc ngươi lại thật sự ra tay.
Tiêu Tây Lâu tiếp lời:
– Đường tiểu thu nói: Khang Xuất Ngư không trúng độc, lão giết bác Quảng…
Khang Xuất Ngư cúi đầu.
Nếu không phải lão đã nắm chắc, toàn lực tập kích, bị người ta lợi dụng ngược lại thì lão còn chưa đến mức mới một chiêu đã bị bắt.
Chu Hiệp Vũ cười lạnh, liên tiếp điểm vào bảy yếu huyệt trên người lão rồi mới mở lưới ra, thu vào quanh hông, lạnh lùng hỏi:
– Ngươi còn gì để nói nữa không?
Khang Xuất Ngư không nói gì, lão tính hết cả trăm ngàn đường, chỉ không tính đến không chỉ có Tiêu Thu Thủy cùng Tiêu Đông Quảng tới Hoàng Hà tiểu hiên mà còn có Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu Nhiên, thậm chí là Đường Phương Đường môn cũng tới.
Lão càng tính sai một bước, tuổi tác Đường Phương kém xa lão, nhưng khinh công lại vượt hơn lão.
Vì thế lão chẳng còn gì để nói.
Tiêu Tây Lâu nói:

– Chúng ta vốn là bằng hữu, dựa vào điểm ấy ta có thể thả cho ngươi đi… Nhưng ngươi không nên giết Quảng ca!
Tiêu Thu Thủy không kìm được, nói:
– Cha! Trương lão tiền bối, Đường đại hiệp cũng bị lão ta giết!
Tiêu Tây Lâu lạnh lùng hỏi:
– Đúng không?
Khang Xuất Ngư cúi đầu, lúc này Đường Phương giơ tay lên, phóng ra một mũi phi đao.
Phi đao bắn thẳng vào cổ họng Khang Xuất Ngư!
Thù giết anh, Đương Phương không thể không báo!
Trên không trung đột nhiên xuất hiện thêm một mũi phi đao, “đinh” một tiếng bắn vào nhau, cùng rơi xuống đất.
Chỉ nghe xung quanh vang lên tiếng hò reo, hơn trăm bang chúng Quyền Lực bang xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, xông về phía cửa lớn, đệ tử Hoán Hoa kiếm phái cũng lần lượt tiếp chiến. Có hai kẻ xông lên hàng đầu, trong đó một người chính là Phi đao thần ma Sa Thiên Đăng.
Phi đao đánh rơi phi đao của Đường Phương chính là do Sa Thiên Đăng phóng.
Chu Hiệp vũ trông thấy Sa Thiên Đăng, chỉ nói một câu:
– Đèn của ngươi đâu?
Câu nói đó như một chiêu độc, đánh thẳng vào tâm khảm Sa Thiên Đăng, sắc mặt Sa Thiên Đăng lập tức biến đổi.
Trong cuộc đấu đêm trước, Sa Thiên Đăng rơi xuống hạ phong, bất đắc dĩ phải phá đèn chạy trốn. Sa Thiên Đăng lấy đèn làm tiêu chí, đèn mất người còn đã là sự nhục nhã rất lớn, mà giờ Chu Hiệp Vũ lại nhẹ nhàng nhắc tới một câu, lão liền như bị kim châm, nhất thời không nói được nên lời.
Chỉ nghe một người cười lạnh:
– Chu mặt sắt, ngươi đừng có lợi dụng mồm mép!
Người nói áo trắng như tuyết, lưng đeo trường kiếm, dáng vẻ tiêu sái, chính là Tam tuyệt kiếm ma Khổng Dương Tần.
Tiêu Tây Lâu cười đáp:
– Không dùng đến mồm mép, vậy thì dùng đến đao kiếm hả?
Câu này mang ý châm chọc rất nặng, sắc mặt Khổng Dương Tần cũng từ nho nhã biến thành oán giận!
Bởi vì trong trận chiến tối qua, Tiêu Tây Lâu và Khổng Dương Tần chưa hề chính thức so kiếm, Tiêu Tây Lâu chỉ dùng bộ pháp chế thắng, ép lùi Khổng Dương Tần, đây cũng là nỗi hận cả đời của Tam tuyệt kiếm ma từ khi thành danh đến nay.
Lại nghe một kẻ khác cười lạnh:
– Anh trai ngươi cũng để cho kẻ khác giết mất, cái chức chưởng môn của ngươi cũng được yên ổn rồi, tự nhiên là không phải sợ đao kiếm nữa.
Một câu này vang lên, đệ tử Hoán Hoa Kiếm phái nghe được không ai là không nổi giận. Hai mươi năm trước, Tiêu Đông Quảng phản bội, Tiêu Tây Lâu tha không giết, bây giờ người này nói ra lại giống như là Tiêu Tây Lâu cướp đoạt chức vị chưởng môn, ám hại huynh trưởng, thật là chuyện sỉ nhục hết mức.
Mọi người đều không nhịn được rút kiếm ra, Tiêu Tây Lâu lại cực kỳ trấn tĩnh, gằn từng tiếng một:
– Nhất Động thần ma?
Người nọ phất tay áo, mỉm cười ngạo nghễ nói:
– Tả trong tả hữu, Thường trong vô thường, Sinh trong sinh tử, Tả Thường Sinh.
Người này tướng mạo bình thường, y phục cũng bình thường, cử chỉ lại càng bình thường, vậy mà lại không hề xem các cao thủ như Chu Hiệp Vũ, Tiêu Tây Lâu vào đâu cả.

Ánh mắt Tiêu Tây Lâu cũng co rút lại, nói:
– Người ta nói Tả Thường Sinh là một nhân tài, quả nhiên là nhân tài.
Tả Thường Sinh cười đáp:
– Càng có người nói Tả Thường Sinh trường sinh bất tử, đâu chỉ là một nhân tài.
Tiêu Tây Lâu nói:
– Các hạ có phải là trường sinh bất tử hay không, lát nữa mọi người đều sẽ biết.
Tả Thường Sinh đáp:
– Chỉ mong lão huynh vốn tên là Tiêu Tây Lâu đừng để đọc thành tiếu tử lâu là được rồi.
Chu Hiệp Vũ bỗng bước lên một bước nói:
– Tiêu huynh, kẻ này giao cho tôi.
Tiêu Tây Lâu ngẩn người:
– Chẳng lẽ Chu huynh cảm thấy tôi không thể địch nổi?
Chu Hiệp Vũ đáp:
– Không phải là không thể địch nổi, kẻ này tôi chọn trúng rồi, ngài không nên cướp món hàng của tôi.
… Thực ra, bất kỳ ai cũng có thể nhận thấy, trong ba kẻ địch vừa tới, võ công Tả Thường Sinh là thần bí khó lường nhất, cũng tức là kẻ khó đối phó nhất.
…Hơn nữa Nhất Động thần ma còn cố ý chọn Tiêu Tây Lâu.
… Chẳng lẽ hắn chắc chắn sẽ chiến thắng?
… Không cần biết là đúng hay sai, Chu Hiệp Vũ liền chọn hắn.
Khuôn mặt nhàn nhã thong dong của Tả Thường Sinh thoáng cái liền căng như dây cung!
Cung lớn bắn chim điêu, dây cung căng thẳng.
Chu Hiệp Vũ đột ngột ra tay.
Ngay lúc Tả Thường Sinh đang từ không để ý chuyển sang tập trung, khoảng khắc biến đổi một trăm tám mươi độ, đột ngột ra tay!
Nếu là cung, cung chưa giương lên.
Nếu là dây, dây chưa kéo căng.
Chu Hiệp Vũ xuất thủ, tấm lưới giống như thiên la địa võng chụp xuống, Tả Thường Sinh chính là cá nằm trong lưới!
Nhưng lưới bỗng nhiên rách toạc.
Trên tay Tả Thường Sinh xuất hiện hai món binh khí giống như chiếc bạt, bên mép bạt có đầy những răng cưa cực kỳ sắc nhọn.
Lưới vừa chụp xuống, Tả Thường Sinh đã đẩy ra hai bạt ra, hai bạt xoay chuyển, mắt lưới đứt tung, bóng áo thùng thình lóe lên, Tả Thường Sinh đã phá lưới thoát ra.

Ác đấu giữa Tả Thương Sinh và Chu Hiệp Vũ đã bắt đầu. Tiêu Thu thủy một mặt sốt ruột, một mặt đánh giá tình thế, mọi việc có vẻ không được lạc quan.
Chu Hiệp Vũ chiến Tả Thường Sinh, ai thắng, ai bại?
Nếu cha đấu với Khổng Dương Tần thì ai sẽ cầm chân Sa Thiên Đăng?
Là mình? Hay là Ngọc Hàm? Hay là cộng thêm Tả Khâu?
Lúc này trên lầu bỗng xuất hiện một người, toàn thân đen đúa, sắc mặt già nua. Người này vừa đến, Đặng Ngọc Hàm lập tức chấn động.
Sau đó Đặng Ngọc Hàm ghé vào tai hắn, trầm giọng nói:
– Nam Cung Tùng Hoàng, đệ tử duy nhất của Bách độc thần ma.
… Sa Phong, Sa Vân, Sa Lôi, Sa Điện là đệ tử của Phi đao thần ma Sa Thiên Đăng. Lão ta cực kỳ ngang ngược, cho nên cả đệ tử của lão cũng phải đổi sang họ Sa, trong đó ba người đã bị Âm Dương thần kiếm Trương Lâm Ý giết chết.
… Vô Hình, Hung Thủ, Xứng Thiên Kim, Quản Bát Phương là trợ thủ của Thiết oản thần ma Phó Thiên Nghĩa dã bị Cẩm Giang tứ huynh đệ tiêu diệt, nhưng bọn họ cũng mất đi người anh em kết nghĩa Đường Nhu.
…. Tề môn kim đao Tề Thanh Phong, Lãng hoa đao khách Mục Lãng Sơn, Tuyết sơn khoái đao Lệ Tuyết Hoa, Địa tranh đao thủ Đường Tam Tuyệt là Tứ đại đao vương dưới trướng “Nhất đao trảm thiên quân” Trường đao thần ma Tôn Nhân Đồ, đã bị tiêu diệt trong một chiến dịch khác.
… Nữ đệ tử của Tân Hổ Khâu đã được phái tới Quế Lâm, đệ tử của Khang Xuất Ngư, cũng chính là con ruột lão, Khang Kiếp Sinh đang bị Tả Khâu Siêu Nhiên bắt giữ.
… Nhưng còn thủ hạ của Nhất Động thần ma Tả Thường Sinh đâu? Ba đại kiếm thủ của Tam tuyệt kiếm ma đâu?
… Bọn chúng tới rồi, hay là chưa tới? Xuất hiện rồi, hay là chưa xuất hiện?
… Đường Phương có thể ứng phó được với đệ tử Bách độc thần ma, Nam Cung Tùng Hoàng, hay không?
Tiêu Thu Thủy nghĩ tới đây, tư tưởng liền như xoay tròn trong một cơn lốc xoáy, quay cuồng mãi không thoát ra nổi: Đường Phương, Đường Phương, Đường Phương có đối phó được Nam Cung Tùng Hoàng hay không?
Lúc này, Tiêu Tây Lâu bỗng hạ giọng nói vào tai hắn:
– Nếu có cơ hội, con thoát ra ngoài, tới Quế Lâm, điều động tất cả mọi người trong phân cục lại. Nhớ kỹ, không được hành động theo cảm tính, lấy đại cục làm trọng!
Tiêu Tây Lâu nói xong liền lui lại tập trung vào trận ác đấu trong sân, Tiêu Thu Thủy thì hoàn toàn ngây ngốc.
Đi?!
Tiêu Thu Thủy trước nay chưa bao giờ nghĩ khi gặp phải đại địch, mình lại phải “đi”trước!
Không, hắn không đi!
Người nhà hắn, bạn bè hắn đều ở đây, kẻ địch hắn, kẻ thù hắn cũng đều ở đây, hắn quyết không đi, cũng tuyệt không thể đi!
Nhưng cha lại muốn hắn đi, “lấy đại cục làm trọng”!
Khi đối mặt với Phó Thiên Nghĩa, Tiêu Thu Thủy không hề sợ hãi, khi đối mặt với Khang Xuất Ngư, Tiêu Thu Thủy không hề khiếp đảm, mà nay gặp phải lựa chọn này, hắn lại đầm đìa mồ hôi.
Bấy giờ hắn bỗng cảm nhận được, có một đôi mắt vừa liếc nhìn hắn. Khi hắn vội vã nhìn lại, ánh mắt đó đã như thủy triều rút khỏi bờ cát, mái tóc đen dày như gấm, khuôn mặt trông nghiêng khẽ cười. Tiêu Thu Thủy không hề trông thấy ánh mắt Đường Phương, nhưng hắn khẳng định có một cảm giác quan tâm, giống như một lớp áo ấm áp bao phủ trái tim hắn.
Tả Thường Sinh phá lưới thoát ra, Chu Hiệp Vũ chẳng hề chớp mắt lấy một cái, tung người xông lên, chưởng trái, quyền phải, chân trái, cước phải, tất cả đều đánh ra. Chiêu thức chân tay sử ra đều khác biệt, chưởng trái là Xuyên thiên chưởng của núi Thùy Vân, quyền phải là Phục hổ quyền Thiếu Lâm chính tông, chân phải là Hoạt sát thối pháp của “Thiên lý độc hành” Tả Thiên Đức năm xưa, cước phải là Cuồng phong tảo lạc diệp trong Tảo đường thối!
Một người muốn đồng thời tấn công bằng hai tay hai chân đã là cực kỳ khó khăn rồi.
Càng huống hồ võ công chiêu thức mà chân tay đánh ra, môn phái, tông môn đều bất đồng.
Tả Thường Sinh biến sắc, lần này là thật sự biến sắc.
Hay bạt của hắn lập tức nghênh tiếp hai tay Chu Hiệp Vũ, hung hăng chém xuống.
Thế công trên hai tay chu Hiệp vũ lập tức mất tăm, thiết thủ dù sao cũng không phải được đúc bằng sắt.
Nhưng hai chân Chu Hiệp Vũ vẫn tiếp tục đá ra!
Hai chân đồng loạt đá vào bụng Tả Thường Sinh
Ngoại hiệu của Chu Hiệp Vũ là Thiết thủ thiết y thiết kiểm thiết la võng, chẳng hề có liên quan gì tới chân của ông ta cả.

Một sát thủ, thường thường đều là kẻ vô danh, so với kẻ nổi danh còn đáng sợ hơn, bởi vì kẻ vô danh mới càng khiến người ta không thể phòng bị.
Hai chân của Chu Hiệp Vũ, nghe đồn từ năm mười chín tuổi đã đá chết một con hổ trắng lớn.
Mãi mười năm sau khi ông ta dùng chân đá chết một con hổ trắng, ông mới lại xuất hiện trên giang hồ.
Ông ta xuất đạo đã tề danh cùng Vi Thanh Thanh chấn động võ lâm, là công sai triều đình, được công nhận là hảo thủ hạng nhất hiếm có.
Ông ta xuất đạo đến nay đã được mười sáu năm, chỉ giết mười một người. Mười một kẻ này không không phải loại cao thủ hắc đạo giết người không chớp mắt, thập ác bất xa, chẳng ai khắc chế nổi.
Chu Hiệp Vũ chưa từng thất bại.
Ông ta còn có danh là Thiên la địa võng, quả thực là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.
Nhưng lưới của ông ta hôm nay đã bị phá.
Hai chân ông đá ra, cũng đá thành một sự ngạc nhiên kinh khủng!
Hai cước đá trúng bụng Tả Thường Sinh, đã rách áo bào, thế nhưng bên trong áo không ngờ lại không có thân xác!
Tả Thường Sinh không có bụng!
Tả Thường Sinh không có thân!
Chu Hiệp Vũ không thể ngờ được rằng, hai cước của ông lại đá trượt!
Cũng giống như bước hụt chân vào một hố sâu, khác biệt là, hai chân Chu Hiệp Vũ đồng thời đạp trúng một cạm bẫy!
Quần áo rách ra, thoáng hiện lên trong khoảnh khắc, Tả Thường Sinh là kẻ không có bụng! Lớp áo tung lên, cơ thịt chỗ bụng hắn đã thối rữa, mùi hôi thối kinh khủng, màu sắc đen kịt, chỉ có xương sống kết nối hai thân trên dưới!
Chưa có ai nhìn thấy kẻ nào như thế, chưa có ai gặp phải chuyện như thế!
Hai chân Chu Hiệp Vũ đá trượt, đôi bạt của Tả Thường Sinh đánh ra!
Bạt phải hướng lên, đánh vào mặt, bạt trái hạ xuống, đâm vào ngực!
Nhất chiêu tất sát, nhất kích tất tử!
Chu Hiệp Vũ không kịp phòng bị, không thể tránh được!
Bạt sắt đánh vào mặt ông ta, đánh trúng giữa mặt!
Răng cưa đâm vào ngực ông ta, đâm tới rất mạnh.
Lưỡi răng cưa sắc bén vậy mà lại không xuyên thủng quần áo của Chu Hiệp Vũ, trên mặt Chu Hiệp Vũ bị đánh mạnh, ngũ quan chảy máu nhưng vẫn không ngã xuống!
Chuyện này không thể xảy ra!
Chỉ có Tả Thường Sinh mới biết rõ, viền bạt của hắn sắc bén, so với đao sắc còn bén nhọn hơn, bạt sắt của hắn mạnh mẽ, một đòn đánh xuống có thể phá vỡ cả một tảng đá!
Càng huống hồ là đánh vào mặt và ngực Chu Hiệp Vũ!
Hắn lập tức nhớ tới biệt hiệu của Chu Hiệp Vũ, Thiết thủ thiết y thiết kiểm thiết la võng.
Lưới sắt đã bị hắn phá, nhưng lưới sắt chỉ là thứ cuối cùng trong ngoại hiệu của Chu Hiệp Vũ.
Trên đó còn có mặt sắt, còn có áo sắt!
Bạt của hắn đang đánh vào mặt Chu Hiệp Vũ, lưỡi bạt của hắn đang đâm vào áo Chu Hiệp Vũ!
Vẫn còn tay sắt?!
Hắn nhận ra thì đã muộn, hai quyền đột ngột biến mất của Chu Hiệp Vũ giờ lại đột nhiên xuất hiện, hai quyền đang đánh vào hai bên thái dương hắn!
Thiếu Lâm chính tông, Song chàng chung minh!
Hai người cách nhau rất gần, Tả Thường Sinh lại vì đắc thắng mà sơ ý, hai quyền này liền lấy mạng hắn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.