Bạn đang đọc Thần Cấp Ở Rể – Chương 97: Bị Rắn Độc Cắn Trong Sông Ngầm
Cùng lúc Lâm Thư Âm hét lên, có một con rắn nước dài đến hai mét đang bơi đến chỗ cô ấy.
Con rắn này có thân màu xanh lá mạ, trên lưng nó là những hoa văn hình tròn có vàng có xanh xen kẽ.
Con rắn ngẩng cao cái đầu hình tam giác của nó lên mà đối mắt nhìn Lâm Thư Âm, rồi nó mở to cái miệng ra!
“A!” Lâm Thư Âm bị hù mà hét lên một tiếng.
Cô ấy hoảng sợ bước hụt một bước, cả cơ thể mất đà ngã nhào xuống sông.
Chỗ hai người đang đứng là nơi có dòng nước chảy rất xiết.
Ngay khi cơ thể Lâm Thư Âm mất khống chế rơi vào trong nước là cô ấy cũng bị dòng nước đẩy xuôi theo thác nước.
Diệp Vô Phong không kịp cứu, khi thấy Lâm Thư Âm chìm vào trong nước thì anh cũng không suy nghĩ gì thêm mà thả người nhảy theo.
Anh vọt nhanh tới chỗ Lâm Thư Âm, đưa tay bắt được cơ thể cô.
Cơ thể hai người bị dòng nước cuốn xô đẩy văng xuống thác nước, rơi vào một hang động khác.
Diệp Vô Phong gồng mình vận dụng hết sức mạnh mà kéo Lâm Thư Âm bơi ra khỏi hồ nước.
Không gian của cái hang dưới đây vô cùng rộng rãi, Diệp Vô Phong ôm Lâm Thư Âm đến một khu vực sạch sẽ, rồi anh mới nhẹ nhàng thờ ra: “Không ngờ dưới thác nước còn có một cái hồ lớn như vậy, cũng không ngờ chúng ta lại rơi xuống đây mất rồi.
Chỉ là, lát nữa chúng ta muốn thoát ra cũng không được, mà bọn họ muốn tìm kiếm chúng ta cũng không xong.
Này, Thư Âm, em làm sao thế?”
Rồi Diệp Vô Phong cũng phát hiện được Lâm Thư Âm có hơi bất thường, anh thấy Lâm Thư Âm đã hơi xuất hiện dấu hiệu mất ý thức.
Thế là anh vội vàng ngồi tỳ lên hai ở trước mặt Lâm Thư Âm, anh nhẹ nhàng nâng thân thể ướt sũng của cô lên trên đùi anh.
Rồi anh vừa vỗ nhẹ lên tấm lưng không tỳ vết của cô mà vừa gọi tên cô: “Thư Âm, Thư Âm, em tỉnh lại đi.”
Lâm Thư Âm vất vả rặng từng chữ: “Vô Phong, vừa nãy khi hai ta còn ở trong con sông trên đó, em thấy một con rắn độc, rồi nó cắn em.”
Cùng lúc đó, Tiết Bảo Khố, ông chủ thứ hai của mỏ đồng, cũng kiêm chức đội trưởng đội bảo an dẫn theo bốn tên thuộc hạ đắc lực truy đuổi theo hai người Diệp Vô Phong.
Hai bên người trước kẻ sau chạy dọc một đường, khi thấy hai người Diệp Vô Phong bất chợt tăng tốc lên thì Tiết Bảo Khố cũng biết nhóm theo đuôi của ông ta đã bị phát hiện.
Sau khi đuổi thêm một khoảng nữa thì ông ta đã mất dấu hai người kia.
Nhưng trong lòng ông ta hiểu rõ hang động này, nơi này chỉ có một cửa ra.
Thế là ông ta sai hai thuộc hạ chạy ra gác cửa vào, còn phần ông ta thì dẫn theo hai thuộc hạ còn lại tách ra tìm kiếm hai người kia.
Sau đó có một tên thuộc hạ phát hiện ra dấu vết của Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm, hắn ta dùng bộ đàm báo cáo lãi cho Tiết Bảo Khố: “Đội trưởng, em đã thấy bọn họ, hai người đó đang đi xuôi theo hướng chảy của con sông ngầm.”
Tiết Bảo Khố cười lạnh một tiếng, ông ta đáp lại: “Hai đứa này cũng thông minh gớm.
Sợ lạc đường nên đi theo con sông à? Tất cả làm theo mệnh lệnh của tao, cùng chạy về phía con sông mà đi, đi sát vào vách đá.
Nhớ chú ý an toàn kẻo bị bọn họ đánh lén.”
Chỉ chốc lát sau cả năm người bọn họ lại lần nữa tụ họp đông đủ.
Sau đó tên thuộc hạ kia nói: “Anh ba, em tận mắt thấy bọn chúng đi dọc theo hướng chảy của con sông này.
Vì em sợ bị lộ nên đã không dám đuổi theo.”
Tiết Bảo Khổ cũng gật đầu nói tiếp: “Mấy anh em, đừng nên kéo dài chuyện này thêm.
Địa hình trong hang động này vô cùng phức tạp, nhất định phải nhanh chóng chấm dứt cái vụ này.”
Nói rồi ông ta móc cây súng lục ra, ông ta nói: “Đi dọc theo chiều con sông mà tìm kiếm!”
Tiết Bảo Khố dẫn đầu nhóm người, cả năm người họ đều bật đèn pin đang đội trên đầu.
Bọn họ đi chậm xuôi theo chiều con sông, sau khoảng năm phút là bọn họ đã tới kế bên thác nước, nơi hai người Lâm Thư Âm rơi xuống dưới hồ.
Sau một hồi quan sát chung quanh, Tiết Bảo Khố nghi ngờ mà hỏi: “Tại sao xung quanh đây lại không có một ai?”
Năm người đội đèn pin tìm kiếm xung quanh một lần nữa.
Họ không hề thấy được thêm một bóng người nào, xung quanh đó cũng không có cái hang hốc nào khác, chỉ có một con đường là con sông này thôi.
“Xem ra là hai người họ đã biết chúng ta sắp chạy đến nên đã nhảy xuống phía dưới rồi.” Tâm trạng Tiết Bảo Khổ não nề, ông ta vô cùng hối hận vì đã không lập tức ra tay mà chần chờ đến bây giờ.
Tiết Bảo Khố mắng: “Nước lạnh như vậy thì cho bọn bay chết cóng luôn! Dám chơi trốn tìm với bọn tao, để xem tụi bay trốn được bao lâu!”
Rồi Tiết Bảo Khố ra lệnh cho đám thuộc hạ cố định năm cái đèn pin công suất lớn ở quanh miệng hố.
Sau khi chỉnh góc đèn pin xong thì năm cột sáng cũng chuẩn xác chiếu sáng hơn phân nửa mặt hồ.
Dù cho họ có thể không thấy được lúc hai người kia ngoi lên lấy hơi, nhưng ánh sáng đã chiếu tỏ khu vực bờ hồ rồi.
Trong tình huống đó, chỉ cần hai người bọ nhọ vừa ngoi lên bờ hồ là sẽ bị phát hiện.
Đến lúc đó, năm người trên vách bắn đại cũng chết!
“Mấy anh em, nước lạnh cỡ này thì bọn chúng không chịu được lâu hơn đâu.
Chúng bay banh mắt ra mà quan sát cho kỹ vô, khi thấy động tĩnh gì thì cầm súng bắn chết cho tao!”
“Anh lớn, ý của anh là bọn chúng đang trốn dưới nước à? Thế chẳng khác nào con rùa rụt cổ rồi? Chờ bọn chúng chui ra thì chúng ta bắt sống luôn đi.
Hãy chôn sống bọn chúng, để chúng biết kẻ dám chống đối lại thế lực của chúng ta sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp!”
Tên thuộc hạ kia vừa nói chuyện vừa cầm khẩu shotgun bắn loạn xuống mặt hồ, vừa bắn vừa hồ: “Có gan thì hai đứa bay đừng có ngoi lên!”
Chỉ là Tiết Bảo Khố hoàn toàn không ngờ được, dưới cái hố đó còn có một cái hang khác.
Hai người Diệp Vô Phong hiện tại đang ngồi cách bọn chúng chỉ một bức tường, anh đang thực hiện cấp cứu cho Lâm Thư Âm.
Trên trán Diệp Vô Phong đổ rất nhiều mồ hôi, Lâm Thư Âm bị rắn cắn, hơn nữa còn là rắn độc.
Nếu anh không tranh thủ thời gian cứu chữa cho cô ấy, thì trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, dù cho cô ấy không mất mạng, nhưng cũng sẽ để lại di chứng đến suốt đời.
Vết rắn cắn là ở trên đùi, Diệp Vô Phong cởi chiếc quần thể thao Lâm Thư Âm đang mặc ra.
Vết rắn cắn nằm ngay giữa đùi trước của cô, hai dấu răng hằn rõ trên da thịt.
Diệp Vô Phong luôn mang theo một con dao nhỏ ở bên người, anh lấy dao nhanh gọn lẹ cắt ra một vết hình chữ thập ở hai miệng vết thương.
Rồi sau đó anh lại dùng miệng hút đi chất độc, giúp Lâm Thư Âm xử lí vết thương.
Diệp Vô Phong nói: “Thư Âm, em cần phải giữ bình tĩnh.
Nhịp tim càng nhanh thì chất độc càng thấm sâu vào cơ thể.”
Lâm Thư Âm cũng nhanh chóng tìm cách giữ cho bản thân bình tĩnh lại.
Cô ấy không dám suy nghĩ lung tung, tập trung giữ tỉnh táo để nhịp tim chậm lại, ngăn chất độc đi sâu hơn theo mạch máu chảy.
Nhưng nhiệt độ trong hang động này thấp vô cùng, vừa rồi cô còn chìm xuống nước, quần áo ướt sũng khiến cô ấy càng lúc càng lạnh hơn.
Diệp Vô Phong không dám trì hoãn thêm, anh áp miệng lên vết thương của Lâm Thư Âm mà hút mười mấy lần.
Mãi đến khi anh hút ra dòng máu có màu sắc tươi hơn thì mới thôi.
Anh xé vải trên áo ra, buộc một vòng quanh bắp đùi phía trên miệng vết thương để ngăn cho nọc độc tiếp tục chạy lên trái tim.
Sau khi hút hết độc ra, sắc mặt của Lâm Thư Âm cũng đã tươi tỉnh hơn, nhưng cơ thể cô ấy lại mệt mỏi rã rời.
Lâm Thư Âm đành phải tiếp tục nằm trong lòng Diệp Vô Phong mà nghỉ ngơi.
Vì Diệp Vô Phong không cho cô tiếp tục nói chuyện nên cô ấy cũng không nói gì thêm.
Mà hiện tại Lâm Thư Âm cũng không hề suy nghĩ gì cả.
Cô ấy nằm yên trong ngực chồng của cô, khí lạnh xung quanh đó cũng không còn làm phiền cô ấy nữa.
Lâm Thư Âm cũng chỉ muốn lặng yên cảm thụ sự ấm áp của hoàn cảnh hiện tại.
Cô cảm nhận được sự hạnh phúc, cũng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cả cuộc đời cô.
Diệp Vô Phong nhận thấy thân nhiệt của Lâm Thư Âm đang ngày một hạ xuống, anh đau lòng lên tiếng: “Thư Âm, anh xin lỗi.
Anh không ngờ mọi chuyện lại trở nên tệ đến mức này.
Cả con rắn đáng chết đó nữa.
Xui thay chúng ta lại không mang dụng cụ để đánh lửa, nếu không thì chúng ta đã có món thịt rắn nướng để ăn.
Không những thế, xung quanh thật là lạnh.”
Quần áo Lâm Thư Âm ướt nhẹp, dán lên da thịt khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.
Cũng may công lực của Diệp Vô Phong rất thâm hậu.
Ôm Diệp Vô Phong mà Lâm Thư Âm cảm thấy như đang ôm một cái lò sưởi.
Lâm Thư Âm cười khổ một tiếng: “Vô Phong, em còn chịu đựng được, Chỉ là em muốn ôm anh chặt hơn chút nữa, được không?”
Diệp Vô Phong lập tức ôm chặt Lâm Thư Âm vào lòng, anh có thể cảm nhận kỹ càng hơn sự ấm áp và mềm mại truyền ra từ da thịt của cô.
Tiếng hít thở yếu ớt của Lâm Thư Âm quanh quẩn trong lỗ tai Diệp Vô Phong.
Nơi mũi anh là hỗn hợp mùi cơ thể đặc trưng của cô vợ yêu dấu.
Cảm giác khoan khoái ấm áp truyền đến khắp mỗi tế bào trong người Diệp Vô Phong.
Nhưng anh biết, dù cho được ôm lấy người đẹp vào ngực là một điều rất hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc ngắn chẳng tày ngang! Hiện tại hai người cũng đã hết cách rồi.
“Thư Âm, hai ta nhất định phải nghĩ được cách để ra ngoài.
Nếu còn tiếp tục ở đây em sẽ chết cóng mất!” Diệp Vô Phong nói.
Lâm Thư Âm trả lời: “Nhưng em đã bị trúng độc, cơ thể mất hết sức lực rồi.
Bọn họ ở bên ngoài đều có sung, nếu anh xông ra đó sẽ chỉ còn con đường chết.
Em không muốn anh đi đâu.”