Bạn đang đọc Thần Cấp Ở Rể – Chương 421: Thi Bắn Súng Nhanh
Nửa giờ sau trên sân luyện binh của đặc cảnh, Thân Đại Tráng dẫn dắt tổng cộng chín đội viên đặc chiến quân khu được ngụy trang đứng thành đội ngũ hùng hổ.
Thân Đại Tráng đứng trước đội ngũ, thờ ơ nhìn về hướng cửa lớn của sân luyện binh.
“Vù!” Bạch Tinh Đồng lái một chiếc xe cảnh sát chở theo Diệp Vô Phong từ cửa lớn chạy tới.
Diệp Vô Phong còn có chút buồn bực: “Sao lại đưa tôi tới đây? Có ý gì? Khu quân đội đặc chiến?
Bạch Tinh Đồng nói: “Tôi được lệnh đưa anh tới đây, cụ thể để làm gì thì tôi cũng không rõ lắm.”
Két! Bạch Tinh Đồng dừng xe cách đội ngũ đặc chiến vài mét, hai người rất nhanh bước xuống.
Lạc Viễn Chinh và La Hồ đều mỉm cười nhìn anh.
Lạc Viễn Chinh vội vàng giới thiệu: “La Hồ, đây chính là Diệp Vô Phong.”
La Hồ và Diệp Vô Phong bắt tay: “Tốt lắm chàng trai trẻ, rất có tinh thần.”
Diệp Vô Phong cười: “Tình hình hôm nay như thế nào?”
La Hồ mỉm cười và nói: “Binh lính của tôi, Thân Đại Tráng muốn khiêu chiến với cậu! Sao thế chàng trai trẻ, cậu có dám chiến đấu không?”
Diệp Vô Phong nhìn Thân Đại Tráng đứng cạnh La Hồ đang trừng mắt nhìn mình, không khỏi cười nói: “Khiêu chiến? Tại sao tôi phải chiến đấu chứ?”
“Anh!” Thân Đại Tráng không ngờ Diệp Vô Phong lại nói vậy, hô hấp dồn dập chỉ thẳng Diệp Vô Phong: “Anh nhát gan quá rồi đấy? Sao lại không đồng ý?”
Diệp Vô Phong mỉa mai: “Không có dũng khí, chỉ hẹn gặp nhau trên chiến trường! Luyện binh bình thường vẫn chỉ là huấn luyện mà thôi.”
Thân Đại Tráng nói: “Nếu anh dám nói gặp trên chiến trường cũng chứng minh được trình độ quân sự đủ lợi hại! Được, tôi tùy tiện chọn một binh sĩ so kĩ thuật bắn súng với anh, có dám không?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tại sao tôi phải so sánh với anh ta?”
“Anh! Đó là vinh quang của những người lính!” Thân Đại Tráng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, khí thế oai phong lẫm liệt: “Nếu anh không đồng ý lời khiêu chiến của chúng tôi, tôi sẽ coi thường anh!”
Diệp Vô Phong nhếch miệng cười: “Tôi không sợ anh khinh thường.”
La Hồ đứng cạnh thấy khí thế trầm ổn, không hề bị kích động của Diệp Vô Phong thì trong lòng không khỏi thầm tán dương: Tốt lắm! Tuổi còn trẻ mà đã luyện được đến trình độ này, rất lợi hại.”
Lạc Viễn Chinh đối mặt với La Hồ, cả hai người đều không nói lời nào.
Thân Đại Tráng nói: “Lẽ nào anh còn có điều kiện khác?”
Diệp Vô Phong nói: “Điều kiện tôi muốn e là anh không thể cho được.”
Thân Đại Tráng hiên ngang nói: “Anh nói xem!”
Diệp Vô Phong nói: “Nếu các anh thua thì sẽ thành đàn em của tôi, thế nào?”
“Ơ!” Thân Đại Tráng do dự: “Chuyện này tôi không làm chủ được! Đây là những chiến sỹ của tổ quốc.”
Diệp Vô Phong quay đầu bỏ đi, Bạch Tinh Đồng lại có chút nóng lòng muốn thử một phen: “Đừng đi chứ, tỷ thí với bọn họ đi!”
La Hồ đột nhiên nói: “Chàng trai trẻ, nếu như cậu thua cuộc thì sao? Cậu sẽ là người của Thân Đại Tráng chứ?”
Diệp Vô Phong ngạo nghễ nói: “Tôi sẽ không thua cuộc.”
Thân Đại Tráng nói: “Anh thua cuộc rồi thì sẽ là người của tôi! Tôi sẽ đặc biệt chiêu tuyển anh vào quân đội.”
Diệp Vô Phong thản nhiên nói: “Anh thua cuộc thì làm đàn em của tôi mới công bằng hợp lí.”
Thân Đại Tráng nhìn về phía La Hồ, người phía sau trầm ngâm nói: “Việc này… Tôi không thể tùy tiện phê duyệt.
Như vậy đi, tôi có thể đồng ý với cậu, nếu như Thân Đại Tráng thua, vậy thì khi ở Phụng Thiên có thể làm đàn em của cậu nhưng không thể tùy tiện rời khỏi Phụng Thiên cùng cậu.”
Diệp Vô Phong nhún vai: “Như vậy à… Cũng được, nếu như đã vậy rồi thì nói đi, thi đấu về cái gì?”
Thân Đại Tráng nói: “Đầu tiên đấu với súng, bắn nhanh súng ngắn một trăm mét.
Súng trường bắn sáu trăm mét! Dựa vào thành tích phân thắng bại.”
Diệp Vô Phong nhìn trái phải: “Tôi không mang súng.”
Thân Đại Tráng nói: “Không thành vấn đề, trong này có súng, anh chọn cái nào cũng được.”
Diệp Vô Phong gật đầu, cầm lên rồi lại buông xuống vài khẩu súng của các chiến sỹ bên trong, không lâu sau đã chọn được một khẩu súng cho mình.
Khi Diệp Vô Phong chọn súng, ánh mắt các chiến sỹ vẫn chăm chú nhìn theo.
Với tư cách là quân nhân, bọn họ hiểu rõ vũ khí của mình nhất.
Sau khi thấy Diệp Vô Phong đã chọn được súng, các chiến sỹ liền biết đây là một cao thủ am hiểu về súng.
Một khẩu súng lục, một khẩu súng trường.
Diệp Vô Phong vác một khẩu trên lưng, tay cầm một khẩu: “Đội trưởng Thân, chúng ta bắt đầu chứ?”
Thân Đại Tráng nói: “Ngưu Tiểu Mao, bước ra khỏi hàng!”
“Có!” Ngưu Tiểu Mao bước về phía trước một bước, đứng thẳng người, thô lỗ quát: “Chiến sỹ Ngưu Tiểu Mao báo cáo đội trưởng, xin chỉ thị!”
Thân Đại Tráng nói: “Cậu có tự tin để thi bắn súng nhanh với anh ta không?”
“Có!” Lúc Ngưu Tiểu Mao nhìn về phía Diệp Vô Phong thật sự mang dáng vẻ tự tin đầy tuyệt đối.
Tất cả các chiến sỹ của đội đặc chiến đều biết Ngưu Tiểu Mao bắn súng nhanh nhất, ngay cả đội trưởng Thân cũng chưa chắc có thể vượt qua anh ta.
Trong cuộc thi quân sự của quân khu, khẩu súng lục của Ngưu Tiểu Mao đã giúp anh ta thành nhà vô địch.
Hai người đứng cùng nhau, cách mục tiêu trăm mét, Thân Đại Tráng gấp gáp hô: “Chuẩn bị.”
“Chờ đã!” Diệp Vô Phong đột nhiên kêu lên một tiếng.
“Anh làm gì đó?” Thân Đại Tráng thiếu kiên nhẫn nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nói: “Tôi còn phải thích nghi với khẩu súng này.”
“Thích nghi như thế nào?” Thân Đại Tráng đương nhiên hiểu được Ngưu Tiểu Mao đã quen với súng của mình, Diệp Vô Phong lại cầm một khẩu súng chưa từng được tiếp xúc, đúng là cần phải thích ứng một chút.
Diệp Vô Phong nói: “Để tôi bắn hai phát là được rồi.”
Thân Đại Tráng gật đầu: “Chuẩn bị bia bắn!”
Lá cờ vừa phất lên thay cho bên kia trả lời: “Đã sẵn sàng.”
Diệp Vô Phong một tay giơ súng lên, khẽ nhắm mắt liền trực tiếp bóp cò!
“Báo kết quả!” Thân Đại Tráng ra lệnh một tiếng, cờ phất hiệu cách đó trăm mét báo cáo: Bảy điểm!
Ngưu Tiểu Mao chớp chớp mắt, chỉ được có bảy điểm thôi!
Các chiến sỹ cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Bảy điểm? Tôi bắn bừa cũng đã tám điểm trở lên.”
“Tôi bắn vừa cũng từ chín điểm trở lên có được không?”
“Ngưu Tiểu Mao thắng chắc rồi!”
Pằng! Tiếng bàn tán còn chưa dứt, phát súng thứ hai của Diệp Vô Phong lại vang lên.
“Báo kết quả!”
“Tám điểm!”
Các thành viên của đội đặc chiến cùng nhìn Thân Đại Tráng nở một nụ cười chế nhạo, có ý là: Đại đội đặc chiến của chúng ta cũng không thể nhận một binh lính như vậy được!
“Thử súng xong rồi chứ? Sẵn sàng luôn đi!” Thân Đại Tráng sớm đã hết kiên nhẫn, lập tức bắt đầu chỉ huy.
Diệp Vô Phong chậm chạp chuẩn bị nạp đạn xong lại cầm khẩu súng lục đó liếc về phía bia bắn cách đó một trăm mét: “Ừm, có thể bắt đầu rồi.”
Thân Đại Tráng khan giọng nói: “Hôm nay bắn nhanh súng ngắn một trăm mét, giới hạn mười giây, tổng cộng năm viên đạn.
Sau khi bắt hết thời gian quy định sẽ xem kết quả.
Rõ chưa?”
Ngưu Tiểu Mao lớn tiếng hô lên: “Rõ!”
Diệp Vô Phong thản nhiên đáp lại: “Rõ!”
“Chuẩn bị… Bắt đầu!” Thân Đại Tráng hô xong liền ấn đồng hồ bấm giờ.
Hai người Ngưu Tiểu Mao và Diệp Vô Phong không ngừng bắn, tấm bia bị bắn rung liên hồi.
Trong lòng bàn tay của các đội viên đặc chiến đều đã đầy mồ hôi: Ngưu Tiểu Mao, đây chính là trận chiến vinh quang của đội đặc chiến chúng ta! Anh nhất định phải giành chiến thắng!
Lạc Viễn Chinh và La Hồ nhìn trận đấu như vậy chỉ cười khẽ, ai cũng cảm thấy so về trình độ bắn súng thì không thể nghi ngờ trình độ của chiến sĩ Ngưu Tiểu Mao.
Anh ta luyện bắn súng mỗi ngày, ngay cả ăn ngủ đều cùng với khẩu súng.
Ngưu Tiểu Mao nhất định sẽ giành chiến thắng..