Bạn đang đọc Thần Cấp Ở Rể – Chương 37: Hoàng Tử Cứu Công Chúa Ở Ngoài Đời Thực
May mắn thay, Mã Vũ là thanh niên trai tráng, cộng thêm anh ta có luyện tập tuyệt kỹ Kim Chung Tráo – Thiết Bố Sam để phòng thân.
Nếu không thì chỉ với một chiêu này Mã Vũ hẳn phải chết ngắc rồi.
Dù cho có võ công hộ thể nhưng Mã Vũ cũng ngã lăn ra đất, hai mắt anh ta tối sầm, anh ta ho ra một ngụm máu, tất nhiên là nội tạng của anh đã bị thương không nhẹ.
Mã Vũ mất khả năng chiến đấu.
Đối phương có thể mạnh đến vậy sao? Vừa đối mặt mà Mã Vũ đã bị trọng thương rồi?
Tiết Phi vô cùng rõ ràng, chỉ với nhiêu đó đã có thể chứng minh trình độ võ công của người này vượt xa đẳng cấp võ sĩ!
Nói cách khác, một võ sĩ vừa được lên hạng như Tiết Phi là hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta!
Nhưng Mã Vũ lại là anh em tốt của Tiết Phi, Mã Vũ bị người khác đánh anh ta có thể mặc kệ sao?
Vì thế nên Tiết Phi gào lên một tiếng rồi liều mình xông tới đối chiến với người đàn ông kia.
Đúng là võ công của Tiết Phi cao hơn Mã Vũ, nhưng khi ở trước mặt nam sát thủ này thì anh ta cũng chỉ cố đỡ được mấy chiêu là đã để lộ ra sở hở đầy mình.
Hàn Kỳ nhìn ra vấn đề nên nói: “Diệp Vô Phong, anh tranh thủ thời gian đưa tổng giám đốc Lâm rời khỏi chỗ này đi, tôi đến hỗ trợ anh Phi!”
Hàn Kỳ vô cùng phấn khích nhào tới liên thủ với Tiết Phi.
Mà Lâm Thư Âm khi thấy tình hình chiến đấu của ba người thì lòng cô lạnh ngắt, một chút hy vọng cũng không có.
Cô cảm thấy cho dù Hàn Kỳ có đến liên thủ với Tiết Phi thì cũng không cách nào đánh lui được nam sát thủ này cả.
Mà Tử Mạch càng không thể chịu nổi, cô ấy núp ở sau lưng Lâm Thư Âm, toàn thân đều run rẩy.
“Diệp Vô Phong, chúng ta phải làm gì bây giờ, chạy trốn khỏi đây không?” Giọng Lâm Thư Âm rất là gấp gáp.
Diệp Vô Phong quát lên: “Chúng ta sẽ không bỏ lại bất kỳ người nào!”
Nữ sát thủ bị anh khống chết trong tay có lẽ vì thấy đồng bọn đến giúp đỡ nên càng ra sức giãy dụa.
Nhưng hai tay của Diệp Vô Phong lại như sợi xích sắt, côta không cách nào giãy thoát được.
Hiện tại hai người Tiết Phi và Hàn Kỳ đang dìu nhau để đứng, không còn khả năng chiến đấu.
Có lẽ nam sát thủ thấy trận đấu này quá mất thời gian, ông ta không kiên nhẫn nữa mà tăng tốc độ đánh lên.
Văn minh côn trong tay ông ta xé gió mà tới, tốc độ tấn công nhanh đến không thể tưởng tượng được.
“Rầm!” Hàn Kỳ ngã xuống.
Tình cảnh của Tiết Phi lại càng thêm gian nan.
Dưới thế tiến công mãnh liệt của đối phương, người anh ta ướt đẫm mồ hôi, áo quần thấm nước trở nên vướng víu hơn, hai chân anh ta càng rã rời hơn, trong thâm tâm anh ta đã tràn ngập tuyệt vọng.
Nhưng là một vệ sĩ cao cấp, một khi được thuê thì Tiết Phi vẫn sẽ kiên trì giữ gìn đạo đức nghề nghiệp của anh.
Vì thế anh ta không thiết tha mạng sống nữa mà bổ nhào tới ôm eo nam sát thủ, anh ta hô lớn: “Tổng giám đốc Lâm chạy mau đi!”
“Ở đó mà nằm mơ!” Nam sát thủ dẫm một chân lên chóp mũi Tiết Phi.
Tiết Phi bị đau nên buông lỏng hai tay ra.
Nam sát thủ nhân đó lên gối, đá cơ thể cường tráng của Tiết Phi bay khỏi mặt đất.
Anh ta văng xa tận năm mét rồi ngất luôn tại chỗ.
“Đã lên sổ Diêm Vương thì phải gặp Diêm Vương!” Nam sát thủ bỗng dưng phóng người lên trên không trung như một con chim khổng lồ, rồi ông ta sà xuống chỗ Lâm Thư Âm.
Ông ta không hề để ý đến Diệp Vô Phong ở bên cạnh Lâm Thư Âm.
Thậm chí ngay cả lúc ra chiêu ông ta cũng đâm thẳng văn minh côn đến yết hầu của Lâm Thư Âm, không coi Diệp Vô Phong ra gì cả.
Không một ai có thể đỡ được chiêu này của ông ta, một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy lại sắp bị chọc thủng yết hầu, đúng là hồng nhan bạc mệnh mà.
Lúc này nam sát thủ có chút thương hại cho cô, nhưng tay ông ta lại không kiêng nể gì mà đâm tới.
Đầu cây gậy chỉ còn cách yết hầu Lâm Thư Âm một gang tay!
Mãi đến lúc này Diệp Vô Phong mới hành động!
Bỗng nhiên bên tai nam sát thủ vang lên một tiếng răng rắc, văn minh côn của ông ta tự dưng lại bị gãy?
Sao mà Diệp Vô Phong có thể làm thế được? Anh đã dùng chiêu gì mà không một ai có thể thấy được?
Lúc này Diệp Vô Phong bỗng nhiên xoay người đá một cước, chiêu thức anh đang dùng chính là tuyệt kỹ “đoạt quyền làm cha”! Chân anh nhắm ngay vị trí quan trọng của một người đàn ông!
Nam sát thủ giật mình, ông ta nhanh chóng nghiêng hông lách người qua để né cú đá hiểm này.
Nhưng dù chiêu này của Diệp Vô Phong rất đơn giản, tốc độ ra đòn của anh lại rất nhanh, đã thế còn mang lực tác động lớn.
“Vù!” Lão sát thủ bị cú đá thẳng của Diệp Vô Phong hất bay lên cao! Sau khi lên tới không trung ông ta kêu khẽ một tiếng rồi lại ngã sóng soài cách đó bảy mét.
Cú đá khi nãy vốn có thể đoạn tuyệt nòi giống của ông ta, nhưng màn nghiêng hông trong chớp nhoáng kia của ông ta đã kịp thời tránh được cảnh tượng trứng bể chim tan.
Nói vậy không có nghĩa là ông ta tránh được hoàn toàn.
Không những thế, Diệp Vô Phong dồn lực cực mạnh vào cú đá khi nãy, chí ít cũng làm gãy được hai cái xương sườn của ông ta.
Sau một tiếng hét thảm, nam sát thủ gồng người nhìn xuống, ông ta chỉ thấy lồng ngực đau nhức không thôi.
Cảm giác đau đớn này quá mức lạ lẫm đối với ông ta, đã rất lâu rồi ông ta chưa bị đau.
Từ khi thành tài đến giờ ông cũng đã chấp hành vài chục cái nhiệm vụ, nhưng xưa nay chưa có một đối thủ nào khiến ông ta sợ hãi đến thế.
Lại càng không có một người nào đánh ông ta thảm đến mức này!
Hôm nay ông ta té thật đau, vấn đề nhiệm vụ thất bại chỉ là chuyện nhỏ, mà liệu cái mạng già này có còn giữ được hay không mới là chuyện lớn cần phải lo.
Ông ta dùng ánh mắt khó có thể tin được mà nhìn qua Diệp Vô Phong, thằng nhãi này còn đang bận khóa tay một người phụ nữ, nó không dùng tay, chỉ dùng một chân mà có thể đánh mình thê thảm đến như vậy? Người này rốt cuộc mạnh đến mức nào đây?
Sau khi nhận thức được tình hình, nam sát thủ này chợt cảm thấy sợ hãi bao trùm lấy ông.
Cho tới tận bây giờ ông ta chưa từng cảm nhận được cái chết ở gần ông đến thế!
Thậm chỉ ông ta không còn mặt mũi nói là do chủ quan khinh địch.
Có cho ông ta đánh nhau công bằng với anh thì cũng vẫn sẽ bị anh đập như con ghẻ!
Ông ta khẽ cắn môi rồi lên giọng quát lớn: “Lệnh của Diêm Vương há có thể sửa? Tên đã lên sổ tử thần, ai cũng đừng mong sống!” Đang khi nói chuyện, tay của ông ta đặt bên hông.
Lúc ông ta rút tay ra thì đã có thêm một khẩu súng đen ngòm.
“Bằng bằng bằng!” Ông ta nổ súng về phía Diệp Vô Phong, hoàn toàn không lo lắng đến mạng sống của đồng bọn mình.
Không ai ngờ được nam sát thủ này dù trọng thương thì vẫn cố giãy chết.
Ông ta không tiếc mạng sống của đồng bọn, cố giết Lâm Thư Âm cho bằng được!
Diệp Vô Phong nhanh tay lẹ mắt vứt nữ sát thủ qua một bên mà ôm Lâm Thư Âm lăn một cái, hai người trốn sau chiếc xe hơi.
Ngực nữ sát thủ bị trúng đạn, cô ta ngã xuống, mất mạng tại chỗ!
Lâm Thư Âm kêu một tiếng, lúc Diệp Vô Phong ôm cô lăn người đi quá nhanh, đến cả thời gian cho cô chuẩn bị tâm lí cũng không có.
Thành ra cô vừa cuống quýt vừa đau chân.
Tử Mạch cũng bị dọa đến ngồi xổm ôm đầu run rẩy.
“Đúng là đang tìm chết!” Diệp Vô Phong không muốn ra tay giết người.
Bởi vì anh biết đảo Diêm Vương này là thuộc tổ chức lính đánh thuê Nam Dương, một thế lực khổng lồ có cả ngàn cao thủ.
Một khi đã kết thù với bọn họ, anh thì không sợ gì, chỉ sợ Lâm Thư Âm sau này sẽ bị ám sát không ngừng nghỉ.
Ta ở ngoài sáng không ngăn được kẻ địch trong tối làm loạn, anh chỉ cần sơ sẩy một cái thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Nếu như anh có thể hóa giải được mối thù này thì quá tốt, chỉ là lão sát thủ này không có lấy một chút sĩ diện nào, đánh không lại lập tức rút súng ra chơi!
Lần này Diệp Vô Phong thật sự bị chọc điên rồi, dám chơi súng trước mặt anh à? Đúng là múa rìu qua mắt thợ! Tuy Diệp Vô Phong không mang theo súng, nhưng trên người anh luôn có mấy thứ như đồng xu, vào những lúc mấu chốt anh có thể dùng chúng là ám khí!
“Vèo!” Diệp Vô Phong búng ra một đồng xu, nam sát thủ kêu lên một tiếng.
Ông ta né không kịp nên cổ tay bị đồng xu ghim trúng, cánh tay lập tức cụp xuống.
Ông ta còn chưa kịp nâng tay lên thì cơ thể Diệp Vô Phong chạy vút đến trước mặt.
Kiếm Hiệp Hay
Rắc một tiếng, cánh tay cầm súng của nam sát thủ bị Diệp Vô Phong bẻ gãy.
Khẩu súng cũng bị Diệp Vô Phong cướp lấy.
Nam sát thủ bị gãy một tay nhưng vẫn cắn răng chống trả, tay trái ông ta rút một con dao từ bên hông ra rồi đâm về phía Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong đã sớm phòng bị, anh rút lui về sau tránh đòn.
Ánh mắt nam sát thủ trở nên tuyệt vọng, cổ tay xoay một cái, con dao đã đâm ngược về phía ngực trái, ngay tim ông ta.
Diệp Vô Phong muốn giữ bằng chứng sống, nhưng giờ đã muộn, nam sát thủ quyết tâm muốn chết nên không hề nương tay, con dao đâm lút cán vào ngực trái, chớp mắt một cái, ông ta chết bất đắc kì tử!