Thần Bí Thương Nhân

Chương 83: Đồ Chơi chó cưng


Bắc Minh Vực, Tam Giang Khu.

Đây là khu vực nằm ở phía Tây Nam của Bắc Minh Vực, cũng là khu vực được xem là mạnh nhất trong tất cả tám đại khu, Nguyên Anh, Hóa Thần ở nơi này chỉ được xem là tu sĩ trung tầng, muốn có tiếng nói chí ít phải là tu sĩ Phản Hư Kỳ. Tầng lớp thượng đẳng nhất phải kể đến các đại năng Hợp Thể Kỳ, thậm chí là lão tổ Đại Thừa Kỳ của các tông phái.

Khu vực này sở dĩ được gọi là Tam Giang, bởi nó được ba con sông khổng lồ là Hàn Giang, Phù Giang và Ngao Giang chảy xuyên qua địa hình, xuôi dòng đến tận nơi Đại Hoang phía Đông. Ba dòng sông này cũng đồng thời phân cách ba thế lực lớn nhất của Tam Giang Khu, với Thánh Băng Tông ở thượng du Hàn Giang, Thiên Thủy Các ở Phù Giang và Vũ Dực Cung ở Ngao Giang.

Hàn Giang băng tuyết rợp trời, nước sông không đóng băng mà lại lạnh hơn cả băng, bên dưới chỉ tồn tại hai loài yêu thú sinh sống là Bạch Tu Ngư và Hàn Cưu, một loại cá có râu dài màu trắng, vảy mang sắc lam nhạt và một loại rùa có chiếc mai tựa như băng tuyết đúc thành.

Trăm vạn dặm đất liền quanh Hàn Giang đều bị tuyết trắng bao phủ, sông ngòi đóng băng. Yêu thú nơi đây sinh ra không ít dị biến, tự mình lĩnh ngộ được các loại thần thông hàn băng, gần như chẳng có lấy một con yêu thú nào mang thuộc tính Hỏa.

Nằm tại thượng du Hàn Giang, Thánh Băng Tông lấy vô thượng đạo thuật kết băng làm nhà, xây nên vô số đình đài cung điện, chiếm một vùng mấy ngàn dặm làm trụ sở, lạnh lùng tuyên bố chủ quyền của mình.

Tông chủ hiện nhiệm của Thánh Băng Tông là một nữ nhân, nàng gọi Hạ Thiên Tuyết, đạo hiệu Ngữ Băng, được thế nhân xưng là Ngữ Băng Tiên Tử.

Thân là nữ cường nhân của tu chân giới, Hạ Thiên Tuyết có tu vi Hợp Thể Kỳ, là thiên kiêu đứng ở vị trí số một trên Tam Giang Hợp Thể Bảng. Theo một ít thông tin mà tu sĩ Tam Giang Khu có được, chừng hai trăm năm trước Ngữ Băng Tiên Tử còn chưa phải tông chủ của Thánh Băng Tông, tu vi vẫn chỉ ở Phản Hư Kỳ.

Sau khi tông chủ lúc đó của Thánh Băng Tông ngỏ ý thoái vị nhường ngôi, Hạ Thiên Tuyết mới được đề cử vào vị trí này. Vì để danh chính ngôn thuận lên chức tông chủ, nàng tiếp nhận thử thách do Trưởng Lão Đường đưa ra, tiến vào Đại Hoang lịch lãm.

Đại Hoang, khu vực có diện tích lớn nhất và nằm ở trung tâm của Bắc Minh Vực. Mặc dù Bắc Hải Khu được cho là đại khu cằn cõi nhất của của Bắc Minh, nhưng thực chất lại không phải vậy.

So với sự cằn cõi, hoang vu của Đại Hoang, Bắc Hải Khu chẳng đáng là gì. Bắc Hải Khu dù linh khí loãng tạp, tài nguyên thiếu thốn, nhưng nó vẫn có thể nuôi lớn được tu sĩ.

Đại Hoang thì hoàn toàn không. Trong cái khu vực này, không hề có linh khí tồn tại, tất cả các linh mạch ngầm đã hoàn toàn khô kiệt từ ngàn vạn năm về trước, thiên địa linh khí từ bên ngoài tràn vào nơi đây tức khắc bị tiêu tán, rất nhiều loài yêu thú chẳng thể nào sinh sống nổi ở nơi này.

Bước vào Đại Hoang, tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ Kỳ hoàn toàn không có cách sống sót, gần như là bốc hơi ngay lập tức khi mới đặt chân vào. Tu sĩ Kim Đan có thể chịu được từ một giờ đến tối đa nửa ngày, tùy vào độ bền chắc của Kim Đan. Tu sĩ Nguyên Anh có thể chịu được một tháng, nếu như có nguồn linh thạch dồi dào để cung cấp sử dụng thì còn trụ được lâu hơn. Chỉ có Hóa Thần Kỳ là không có nỗi lo chết chóc này.

Nguyên nhân gây ra chuyện như thế này là do trong Đại Hoang tồn tại một loại ma khí kì lạ, có thể thiêu đốt Nguyên Anh, bào mòn thần thức, mê loạn tâm trí của tu sĩ. Cửu U Chi Khí so với nó chẳng khác gì cháu trai gặp ông nội.


Không chỉ thế, trong Đại Hoang còn có vô số các loại ma vật. Bọn ma vật ấy có thể ăn tất cả mọi thứ, không biết sợ chết, số lượng đông đảo, là mối nguy hiểm lớn nhất dành cho tu sĩ bước vào nơi đây.

Theo những gì tiên hiền truyền lại, dù có là lão tổ Đại Thừa Kỳ thì bước vào Đại Hoang cũng phải cẩn thận vô cùng. Trong lịch sử không phải là chưa có Đại Thừa ngã xuống bên trong vùng đất nguy hiểm ấy.

Hạ Thiên Tuyết bước vào trong Đại Hoang, một lần đi là gần hai trăm năm không có lấy một tin tức truyền về tông môn, ai cũng tưởng nàng đã hương tiêu ngọc vẫn.

Nào ngờ hai mươi năm trước, nàng đột nhiên quay về rồi. Ngữ Băng Tiên Tử xách theo một núi thi thể ma vật trở về, tu vi cũng đột phá đến Hợp Thể Kỳ, kinh động toàn bộ Tam Giang Khu, cường thế bước lên ngôi tông chủ Thánh Băng Tông, phong quang vô hạn.

Người ngoài biết chỉ như thế, hạ tầng của Thánh Băng Tông cũng biết chẳng hơn được bao nhiêu, chỉ có một số ít vị đại lão là nắm rõ một tí chuyện bí mật trong hành trình Đại Hoang này của Hạ Thiên Tuyết.

Tuyết Ma Sơn cao vạn trượng, là một ngọn băng sơn do Hạ Thiên Tuyết lấy vô thượng thần thông, kết băng thi thể của đám ma vật tạo thành. Ngọn núi này là ‘kiến trúc’ cao nhất của Thánh Băng Tông, là tông chủ phủ, là cấm địa của Hạ Thiên Tuyết, không có sự đồng ý của nàng thì không ai được vào.

Đứng trên đỉnh của Tuyết Ma Sơn, thời thời khắc khắc nghe tiếng ma vật kêu gọi, tu sĩ Phản Hư Kỳ nếu không cẩn thận rất có thể sẽ tan vỡ tinh thần, trở nên đần độn, biến thành một ma đầu điên dại không có lý trí.

Đối với Ngữ Băng Tiên Tử mà nói thì đây chỉ là một loại rèn luyện.

Nàng khoác trên mình một bộ bạch trang, với những họa tiết hình hoa mai li ti sau lưng áo, váy dài chấm đất, hai ống tay áo thêu hai đóa mây xanh, không biết bằng chất liệu gì mà óng ánh như ngọc.

Tóc nàng búi cao, xỏ qua một cây trâm gỗ màu đen trông có vẻ rẻ tiền, nhưng lại chẳng thể nào lấn át được khí chất cao quý trên người nàng.

Nàng có gương mặt thon gọn, không chút tì vết, trắng như dương chi bạch ngọc, sóng mũi dài, đường nét rõ ràng, đôi mắt phượng mảnh, nhỏ, hai hàng lông mày chếch hình chữ V, được tạo điểm nhấn bằng một ấn ký hình hoa tuyết giữa mi tâm, hết thảy tạo thành một trang tuyệt sắc diễm lệ, lạnh lùng khó tả.

Hạ Thiên Tuyết cao ngạo mà đứng, một tay chắp sau lưng, một tay ôm trước bụng, ngẩng cằm nhìn xa xăm. Ánh mắt của nàng, so với hàn phong còn sắc lạnh, thâm thúy không hiển lộ chút tình cảm.

Ở sau lưng nàng thì lại có một bà lão lưng khòm đang chống quải trượng, lẩm bẩm nói gì đó, truyền vào trong tai của nàng.


“Tông chủ, thánh vật đã thức tỉnh, Trưởng Lão Đường muốn cho gọi thánh nữ trở về.” – Đây là những gì Hạ Thiên Tuyết nghe được.

Gió tuyết thổi qua, thời gian như ngừng lại.

Bà lão im lặng không nói gì, chỉ khom người đứng chờ.

“Được.” – Một âm thanh trong trẻo khẽ vang lên, lành lạnh mà hời hợt.

Bà lão kia cúi đầu chào một cái, không nói gì thêm, chỉ im lặng lui đi.

Hạ Thiên Tuyết vẫn đứng yên trên đỉnh Tuyết Ma Sơn, bàn tay trái níu lấy đóa mây xanh thêu bên ống tay áo, bắt đầu lâm vào dòng ký ức.

Liên Nguyệt Phường Thị, Vạn Năng Thương Hội.

Phạm chưởng quỹ chả có lòng dạ nào ngồi trong phòng tham ngộ nữa. Hắn đi xuống tầng dưới kiếm Công Dương tiểu tử chơi cờ. May là mấy thứ đồ chơi này hắn quẳng ở dưới quầy cho hai thằng thiếu niên kia giữ, chứ nếu mà theo thói quen cất trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang thì giờ chẳng còn cái vẹo gì luôn.

Phạm Hiên lúc này đang bày ra một bàn cờ vây. Đừng hiểu lầm, bàn cờ và quân cờ là để chơi cờ vây, nhưng thực chất thì hắn đang đánh cờ năm quân.

Phạm chưởng quỹ không thể như đại đa số kẻ xuyên việt khác, học rộng hiểu nhiều, thần thông quảng đại, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhắm mắt cũng đánh bại được kỳ thánh kỳ tiên gì đó.

Hắn đến luật cờ vây cũng không biết, chỉ có thể chơi trò cây nhà lá vườn thôi. Công Dương Dã cũng là như vậy, thời gian tu luyện và luyện khí còn chẳng đủ, gã nào rảnh để tâm đến mấy thứ tao nhã này.

Cạch!


Vừa nối được một đường bốn, âm thanh máy móc của hệ thống chợt vang lên trong đầu Phạm Hiên, báo cho hắn biết là hắn vừa hoàn thành được một nhiệm vụ.

Nhiệm vụ: Quá tam ba bận! Mở cửa thả chó!

Tình trạng: Hoàn thành

Phần thưởng: Bất Hủ Kim Cốt (Phần thưởng đã tự động được chuyển vào trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang của ký chủ)

Phạm Hiên phục hồi tinh thần, vội vàng thò tay vào túi thần kỳ lấy Bất Hủ Kim Cốt ra, muốn xem nó rốt cuộc là thứ gì.

Sau đó, hắn liền lôi ra một khúc xương dài gần thước, có màu hoàng kim, hình như là cùng chất liệu với Tụ Bảo Bồn. Phần thân xương thon tròn thẳng tắp, trơn bóng lạ thường, hai phần đầu cũng hết sức đều nhau, kích cỡ và hình dạng y hệt, không khác một li một tấc. Dọc theo thân xương còn có các ký tự kỳ lạ, nhỏ li ti được khắc thành từng hàng, mang theo một màu đen huyền ảo, làm cho cả khúc xương càng thêm nổi bật.

Phạm chưởng quỹ cảm giác có điều chẳng lành, Giám Bảo Nhãn lập tức lướt qua.

Vật Phẩm: Bất Hủ Kim Cốt

Phẩm Cấp: Pháp Khí Hạ Phẩm (Có thể thăng cấp)

Thông số: Không thể đo lường

Nguyên liệu cấu thành: Hỗn Độn Tinh Kim,?????

Nguyên liệu thăng cấp: Phúc Duyên, Khí Vận

Đánh giá: Bảo vật thần kỳ, có thể dùng để bịt mõm chó.

Giá trị thu mua: Không thể thu mua

Khóe mắt giật liên hồi, Phạm Hiên không ngờ Bất Hủ Kim Cốt gì kia lại là một khúc xương chó. Hắn đã tưởng tượng đến cái cảnh mình ném cái xương vàng này đi, sau đó con chó phá sản kia chạy đi nhặt về.


Phạm chưởng quỹ nhận rõ được một điều, cái nhiệm vụ này chẳng có ích lợi gì cho hắn hết, khúc xương chết tiệt này rõ ràng là để dành cho con chó đầu to kia a. Phần thưởng của hắn vốn đã được phát trước rồi, chính là con chó chết tiệt ấy.

Hắn ngàn lần vạn lần không thể nào coi nó là phần thưởng được, bởi vì hắn không cần thêm một thằng tới bóc lột mình a, một con mèo béo là quá đủ rồi.

“Chưởng quỹ, cho ta mượn xem được không?” – Công Dương Dã không quan tâm đến gương mặt mướp đắng của Phạm Hiên, gã lúc này chỉ có hứng thú với khúc xương vàng trên tay hắn.

Luyện ra một món pháp bảo với loại hình là một khúc xương, này hình như là chưa có Luyện Khí Sư nào làm như thế a.

“Cho ngươi.” – Phạm chưởng quỹ chả thiết chơi bời gì nữa, ném luôn Bất Hủ Kim Cốt cho Công Dương Dã.

Kaangg!

Công Dương tiểu tử thế mà bắt hụt rồi. Gã cúi xuống muốn nhặt nó lên, nhưng mà…

Hâyyyy!

Dùng hết sức bú sữa mẹ, gã cũng chẳng thể nào lấy nó lên được, cứ như Bất Hủ Kim Cốt đã dính chặt luôn với sàn nhà.

“Chưởng quỹ, chuyện này…” – Công Dương Dã kinh nghi bất định nhìn khúc xương, lại nhìn Phạm chưởng quỹ.

Phạm Hiên chợt có hứng thú lại rồi. Hắn lấy Tụ Bảo Bồn ra, đưa nó cho Công Dương tiểu tử. – “Ngươi cầm lấy thử!”

Công Dương tiểu tử không hiểu sao hắn lại kêu mình làm vậy, nhưng vẫn nghe theo. Gã đưa tay muốn chộp lấy Tụ Bảo Bồn, nhưng không hiểu sao cứ vồ hụt mãi, dù cho Phạm Hiên chả hề động đậy gì.

Sau đó Phạm chưởng quỹ lại đặt nó xuống bàn, gọi gã cầm lên. Tiếp tục như nãy, Công Dương Dã có dùng hết sức bình sinh cũng không thể khiến Tụ Bảo Bồn lay động.

“Khặc khặc, được rồi.” – Phạm Hiên nhặt lấy cái bô và khúc xương lên, để thứ sau xuống trên bàn cho Công Dương tiểu tử muốn xem gì xem.

‘Có trò tiêu khiển không tệ.’ – Hắn tự an ủi mình một câu, tạm quên đi nỗi đau tiền bạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.