Nửa giờ trước, bên trong cửa tiệm nhỏ.
Ánh nến lung linh, một vị chưởng quỹ tham lam, một con mèo béo keo kiệt và một gã thiếu niên suy thận ngồi quanh cái bàn tròn, ở giữa có đặt một chiếc đĩa lớn.
Khói bóc lên nghi ngút, bên trên chiếc đĩa là một con cá lớn có vảy màu đỏ, chỉ là lúc này đã hơi chuyển màu sậm, phủ bên trên còn có sốt vàng óng ánh. Đây chính là món Hồng Lân Ngư nướng sốt mật ong, bữa tối của con mèo béo.
Ừm, đây cũng là bữa tối của Phạm Hiên và Công Dương Dã. Phần đầu thuộc về Phạm chưởng quỹ, phần đuôi thuộc về Công Dương tiểu tử, chỗ còn lại chính là của Vô Địch đại gia. Hai gã nhân loại khốn khổ kia không dám có ý kiến gì, một kẻ phải tuân thủ ước định, một kẻ càng là ăn nhờ ở đậu, chả có tí tiếng nói nào.
Chẹp! Chẹp!
Vươn đầu lưỡi liếm một tí mật ong, con mèo béo khẽ híp mắt nhìn lên. – ‘Mấy thằng già này tưởng trốn trong một cái lưới rách thì bản miêu không thấy? Lại còn đấu cờ phẩm tửu say sưa như vậy?’ – Nó thầm chế giễu.
Mấy giờ trước, bọn Thiên Lung Tứ Tiên vừa xuất hiện là con mèo béo đã phát hiện ngay, món bảo bối mà La Võng Tiên tự đắc có thể trốn tránh trước yêu thú Tứ Giai đỉnh phong lại chẳng là gì trong mắt nó, hoàn toàn không thể che đậy được hành tung của bốn người bọn họ.
Vô Địch cũng rất hiếu kỳ tại sao bọn chúng lại xuất hiện ở đây a. Ban đầu nó còn tưởng là đồng bọn của tên Từ Thịnh kia, gọi là cung phụng gì gì đó. Nhưng sau khi dò xét khí tức thì không phải a, khí tức của bốn tên già này cho nó cảm giác rất khác của người nơi đây, có cảm giác như kẻ ngoại lai từ xa đến hơn, nhất là nó còn phát hiện ít tia pháp tắc không gian còn lẫn trên người bọn họ, giống như vừa dùng Truyền Tống Trận vậy.
Lại càng không cần phải nói, trên người Thiên Lung Tứ Tiên còn có mùi vị biển cả đặc hữu không lẫn đi đâu được. Chính thứ này khiến cho Vô Địch sáng mắt, đến từ biển a, có phải trong nhẫn trữ vật của bốn lão già này ẩn giấu rất nhiều hải sản hay không? Trong khoảnh khắc này, con mèo béo đã sinh ra ý nghĩ phải để Phạm chưởng quỹ thuê một tên đầu bếp về làm trong tiệm mới được.
So với Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư gì đó, Trù Sư mới là chân ái của Vô Địch. Nó tin rằng bằng sự phàm ăn của mình, ặc, chủ yếu là về các món cá, việc đào tạo nên một vị Thần Trù Sư chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng mà vấn đề thời gian cũng là vấn đề, con mèo béo lại không thích dính vô mấy thứ phiền hà như vậy, cho nên ý nghĩ kia cũng chỉ thoáng qua, nó liền mặc kệ bốn lão già kia.
Ai biết Thiên Lung Tứ Tiên lại chầy cối như vậy, núp trên đầu cửa tiệm nhỏ mãi không chịu đi, lại còn đánh cờ giải trí.
Vô Địch ăn no nhàn rỗi, lòng tò mò dâng lên, định tìm hiểu xem mục đích của bốn lão già ấy khi xuất hiện ở đây là gì. Thế là đợi Phạm chưởng quỹ tắt đèn đi ngủ, nó liền nhảy ra ngoài tiệm, để lộ khí tức cho Thiên Lung Tứ Tiên cảm nhận được, bay thẳng về phía bốn lão.
Ngay lập tức, tám con mắt nhìn thẳng vào nó, không gian xung quanh bị khóa cứng lại.
Ngục Cực Tiên lấy ra một cái lồng kín, ném mạnh về phía con mèo béo, huyền phù trên đầu nó.
Định Song Tiên lấy ra ba mươi sáu thanh song sắt, bao bọc xung quanh nó.
Tỏa Tác Tiên lấy ra mười tám sợi xích đen, uốn lượn như những con rắn, sượt sát qua bên người nó.
La Võng Tiên kết ấn một cái, dưới chân con mèo béo liền xuất hiện một tấm lưới bạc.
Đôi mắt hí của Vô Địch trợn to, há hốc mồm nhìn trận thế xung quanh bản thân.
‘Đây là… muốn trộm mèo? Không sợ bị dân chúng hội đồng hay sao?’
…
Thiên Vân Sơn.
Cách Cung Phụng Điện chỉ chừng hai trăm dăm, đường núi hiểm trở khó đi. Chỗ này đã nằm trong kết giới báo động của Cung Phụng Điện, ba ngàn ngự lâm quân dừng quân tại nơi này.
Tiêu Tĩnh xuống ngựa, quỳ một chân ở trên đất, cung tiễn Triệu Ngữ Yên trở về núi. Theo lễ nghi của Vân Thanh Quốc, hắn đáng lý không cần phải làm như thế này, nhưng vì muốn lấy lòng Triệu Ngữ Yên, hắn liền vui vẻ mà làm.
Lúc biết được tin Triệu nha đầu muốn từ hôn với Tiêu Động, hắn vui mừng muốn điên rồi, cảm thấy đây là cơ hội trời ban cho mình. Xuất Vân Công Chúa là con gái duy nhất của Ngọc Vân Hoàng, chỉ cần cưới được nàng, trở thành phò mã, Triệu Lam đương nhiên sẽ càng thêm trọng dụng hắn, triều thần sẽ muốn nịnh nọt hắn, tài nguyên liền cuồn cuộn không dứt chui vào túi hắn.
Tiêu Tĩnh cảm thấy mùa xuân của mình đã đến rồi, loại bỏ tên phế vật kia để giải trừ tâm kết, sau đó tìm cách đoạt phương tâm của tiểu công chúa, hắn liền đi đến đỉnh phong cuộc đời.
Và lúc này đây, Tiêu Tĩnh có thể đạt được một trong hai mục tiêu lớn nhất của mình rồi. Tiêu Minh báo rằng con mồi sắp nhập hố, tâm nguyện của hắn sắp thành.
Để phòng ngừa biến cố xảy ra, cũng như để chính mắt nhìn thấy cái gai của mình được nhổ đi, Tiêu Tĩnh lập tức dẫn quân đến đó. Tất nhiên, lúc truyền lệnh cho tam quân thì mang danh nghĩa là hồi đế đô phục mệnh.
Rầm rập! Rầm rập!
Ba ngàn ngự lâm lập tức di chuyển theo chân của hắn.
Tiêu Tĩnh không biết là, kết giới báo động của đỉnh Huyền Vân không hề hoạt động a. Hắn rất có thể bêu đầu vì tội không bảo hộ được công chúa hoàng tộc.
Nhìn theo bóng dáng đã khuất nơi phía xa của ngự lâm quân, một thân ảnh mờ ảo chợt xuất hiện.
Hắc Y.
Dựa vào bộ Âm Ảnh Hắc Bào trên người, kết giới trận pháp gì đó đối với hắn đều là phù vân. Ừm, chủ yếu là mấy loại trận pháp cấp trung và thấp.
Xoay người, nhìn về phía thân ảnh của Triệu thị công chúa và bốn gã Nội Điện Chấp Sự, chỉ trong tích tắc, Hắc Y hóa thành một vệt hắc quang, biến mất tại chỗ.
Ba nhịp thở trôi qua, trong không gian lần lượt hiện lên ba bóng đen, đến lần thứ ba đã xuất hiện ngay trước mặt Triệu Ngữ Yên và bốn vị chấp sự.
Trên tay Hắc Y không biết từ bao giờ đã cầm lấy mấy trăm cây trận kỳ. Không chút do dự, hắn ném đống trận kỳ ra tứ tung, tạo thành Cách Âm Trận, Tán Khí Trận, Ảo Ảnh Trận, Cấm Phi Trận, Tỏa Không Trận, v.v… mười mấy loại trận pháp bao quanh khu vực của hắn và năm người kia.
‘Giải quyết nhanh, tiêu diệt gọn.’ – Thầm hô một câu khẩu hiệu, hắn định một đòn xử lý luôn bốn tên chấp sự Kim Đan kia, cho bọn hắn biết thế nào là chênh lệch đại cảnh giới.
Bốn vị chấp sự vừa tạo thành trận thế bảo vệ cho Triệu Ngữ Yên, chưa kịp định thần thì dưới chân bọn họ đã mọc lên mười sáu thanh hắc nhận, bằng tốc độ chóng mặt đâm vào Đan Điền của họ, xoắn nát Kim Đan.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Máu thịt tung tóe, họ bị xé thành mảnh vụn, không kịp trả bất cứ một đòn nào.
Hắc Y ra chiêu hoàn toàn chả có uy thế kinh người của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hay thậm chí là Trúc Cơ Kỳ cũng chẳng có. Không có tiếng động, chẳng cầu hoa mỹ, một đòn gọn gàng giết địch chính là phong cách của hắn.
Ánh mắt bình tĩnh như vừa giết chết bốn con kiến, Hắc Y nhìn sang con mồi chính của mình. Và kinh ngạc làm sao, hắn cảm nhận được một loại băng lãnh đến tận xương tủy.
Trong con ngươi lần đầu tiên hiện lên vẻ kinh nghi, hắn đối diện với một đôi mắt rất kỳ lạ. Một đôi mắt mang theo hàn khí ngút trời, hai dòng huyết lệ đã đông thành băng, khiến tim hắn chợt đập lệch đi một nhịp.
Sau đó, hắn liền thấy một thanh băng kiếm bắn về phía mình, sáng chói trong màn đêm.
…
Quay trở lại Liên Nguyệt Phường Thị.
Nhìn đủ thứ tạp nham ở xung quanh mình, trong lòng bàn chân của con mèo béo chợt hiện lên một đoàn khí vàng.
Cỡ tầm ba trăm đơn vị Tài Khí.
‘Thôi, như vậy chơi không vui. Tên kia cũng nên xuất hiện rồi, đánh nhau là nhiệm vụ của nó, đếch phải bản miêu.’ – Thu Tài Khí lại, Vô Địch giơ hai chân lên đầu, ưỡn cái bụng béo ra.
“Miêu gia chịu thua, đừng bạo lực quá.” – Nó đầu hàng a, rất là dứt khoát.
Éc???
Thiên Lung Tứ Tiên ngáo ngơ. Đến người thích giả bộ thâm trầm như Ngục Cực Tiên cũng không nhịn được giật giật khóe miệng.
Dựa vào kinh nghiệm đánh bắt yêu thú vô số năm tháng của lão và ba tên còn lại, yêu thú Tứ Giai không phải rất kiêu ngạo a, thà chết không khuất phục, nào có dễ dãi như vậy?
‘Nó nói được tiếng người mà?’ – Ba người còn lại cũng nghi vấn y chang lão, tưởng mình nhận lầm yêu thú cấp thấp, nhưng con mèo béo này rõ ràng nói chuyện được nha, đó là dấu hiệu của yêu thú Tứ Giai trở lên mới có.
Sau một hồi, Ngục Cực Tiên mới lấy lại bình tĩnh. – ‘Là nó không sai. Đầu hàng cũng tốt, chúng ta mang về là được.’ – Dù sao ước định cũng chỉ là bắt về con mèo này, giờ không chút phí sức liền đạt được, mọi người đều vui.
Thế là con mèo béo giương đôi mắt tròn xoe của nó nhìn lên trời, nằm ễnh bụng trong chiếc lưới bạc của La Võng Tiên. – ‘Coi như thoải mái, chỉ mong tên kia đến nhanh a, bản miêu cũng không muốn phải tu luyện đâu, quá phiền chán rồi.’ – Nó ngáp một cái, trong óc hiện lên một thân ảnh đầu to.
…
Cửa tiệm nhỏ, lầu hai, phòng riêng của chưởng quỹ.
Phạm Hiên đang ngồi quan tưởng về những cách vận dụng Ngũ Hành Tụ Linh Trận, cũng như tìm hiểu sáng tạo các loại thuật pháp Ngũ Hành. Cảnh giới tạm thời chưa thể đột phá, cho nên mấy ngày nay, hắn phải chuyển sang tham ngộ những thứ khác.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu hắn.
Đó là âm thanh máy móc của hệ thống.
‘Chúc mừng Thần Bí Thương Nhân Tập Sự Phạm Hiên kích hoạt thành tựu ẩn: Người hiền lành bị ăn hiếp, đồng thời nhận được một nhiệm vụ mới.
Thành tựu: Người hiền lành bị ăn hiếp.
Điều kiện hoàn thành: Vạn Năng Thương Hội ba lần bảy lượt bị động chịu đòn, nhân viên của tiệm bị sát hại, bắt cóc, v.v….
Thưởng thành tựu: Linh thú thủ hộ.
Nhiệm vụ: Quá tam ba bận! Mở cửa thả chó!
Yêu cầu: Linh thú Vô Địch Chiêu Tài Miêu của Vạn Năng Thương Hội bị kẻ xấu bắt giữ, thật không thể tha thứ được! Thần Bí Thương Nhân cần tiêu diệt hung thủ và cứu về linh thú gặp nạn.
Phần thưởng: Bất Hủ Kim Cốt.
Bụp!
Phạm Hiên bừng tỉnh mở mắt, sương khói chợt hiện lên trước mặt hắn, đến khi tán đi liền để lộ một sinh vật nhỏ xíu.
Đó là một thân hình lớn cỡ chừng hai bàn tay người trưởng thành, phần đầu chiếm một nửa khối lượng cơ thể, phủ trên thân một lớp lông ngắn đen mượt, cái mũi và bốn chân hồng hồng, trước bụng có một chữ Kim vàng chóe, hai mắt nhắm nghiền, đáng yêu không kém con mèo béo.
Phạm Hiên nghệch mặt ra nhìn thân ảnh bé bỏng ấy, hắn bắt đầu hoài nghi mình đến đây buôn bán hay mở cửa hàng thú cưng đây?
Một chú cún con đầu to a.