Thần Bí Thương Nhân

Chương 16: Lục Chuyển Đan Vân


Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, thời tiết trở nên nóng bức.

Mấy vạn tên tu sĩ tụ tập nơi phế tích, bao vây xung quanh cửa tiệm nhỏ. Mồ hôi của bọn chúng đổ ra như suối, chống gối thở hồng hộc, hổn hển không nói nên lời. Bọn chúng nhìn cửa tiệm nhỏ quê mùa, lụp xụp trước mắt, ánh nhìn có vẻ bất lực vô cùng.

Từ một đội ngũ chưa tới ngàn người phát triển đến mấy vạn, đây chính là do tin tức đã truyền đến các phường thị khác nên mới dẫn tới người ở nơi đó tập trung đến đây. Bọn họ cũng từ những người đi trước mà biết được lời thách đố của Phạm Hiên, thấy thế liền tham gia vào đội phá dỡ công trình.

Nhưng mà từ sáng đến trưa, chẳng người nào có thể làm lay động cửa tiệm nhỏ tên Vạn Năng Thương Hội này dù là một li, không thể làm nó sứt mẻ dù là một viên gạch, miếng ngói.

Sau đó liền có người nói chuyện.

“Chó chết thật, không biết làm bằng thứ gì mà cứng chắc thế không biết.” – Một tên tán tu chửi.

“Đúng vậy, chả phát hiện vết tích luyện khí hay trận pháp nào, cứ như một căn nhà bình thường của bọn phàm nhân, thế mà lại bền vững lạ thường.” – Một tên tán tu khác đồng tình, than thở không thôi.

“Thôi thôi, ta bỏ cuộc.”

“Ta cũng thế, giờ chỉ đợi xem có tiền bối Kim Đan nào xuất hiện để ra tay hay không.”

Nói cũng lạ, từ sáng đến giờ, thế mà chưa từng có bất kỳ một tên cao thủ Kim Đan Kỳ nào xuất hiện. Đáng lẽ ra thì bọn họ phải tới trước nhất mới đúng, Hợp Hồn Đan là thứ bảo vật mà đến đại năng Hóa Thần Kỳ cũng muốn ra tay đánh cướp, sao bọn họ lại có thể nhịn được?

Rất nhiều tên tu sĩ cảm thấy sự khác thường trong việc này, nhưng họ cũng mặc kệ, không muốn nghĩ nhiều chi cho đau đầu. Cướp bóc gì đó là chuyện mà chủ tiệm này phải quan tâm, chả dính dáng gì đến bọn họ cả, bọn họ đã từ bỏ rồi a.

Hết chuyện để làm, đột nhiên có người nhớ tới mấy câu quảng cáo của Phạm Hiên.


“Nghe nói đại ma đầu có bán bảo vật?” – Một tên tán tu vẫn thuận mồm gọi Phạm Hiên là đại ma đầu.

“Ừm, nghe đâu là có cùng nguồn gốc với cửa tiệm quái dị này, là xuất phẩm của một thế lực thần bí khó lường.”

“Thật vậy? Thế ta phải vào xem thử mới được.”

“Không biết giá cả thế nào.”

“Nhìn thử trước rồi tính, với lại… hắc hắc, không phải chúng ta vừa kiếm được một khoản tiền phi nghĩa sao, tranh thủ tiêu xài mới là vương đạo a!” – Hắn là đang nói đến số của cải có được từ việc hôi của, lụm mót a. Dùng tiền cướp được của người chết mà vẫn nói cười vui vẻ như vậy, tu chân giới trúng độc rất sâu đây.

“Khặc khặc, có lý, có lý.”

Thế là có mấy tên tán tu ôm tâm tính tò mò mà bước vô cửa tiệm, vừa bước vào, bọn chúng liền cảm thấy tinh thần chấn động, như có thứ gì đó bị gạt ra khỏi linh hồn của mình. – ‘Cái gì vừa mới xảy ra?’ – Bọn họ có cùng một ý nghĩ.

Tự cho là ảo giác, họ quẳng chuyện đó ra sau đầu, sau đó liền nhìn thấy Phạm Hiên đang ngồi ở sau quầy, đưa tay gãi lưng cho một con mèo béo màu trắng đang ngủ.

“Đại ma đầu tiền bối, ta…” – Một ông già tán tu Luyện Khí Cửu Trọng lên tiếng trước tiên.

Mặt của Phạm Hiên đen lại, đã gọi ta tiền bối mà còn thêm ba chữ đại ma đầu, lão già này là già rồi nên lú lẫn phải không, chẳng biết là đại ma đầu giết người không cần lý do? Hắn cũng chả buồn chửi mắng, chỉ cắt ngang sửa lại lời cho lão già ấy.

“Ngừng. Ta đã giải thích rất rõ ràng rồi, đừng có đại ma đầu, đại ma đầu khó nghe như vậy, định đuổi hết khách của ta hay sao? Cũng đừng gọi ta tiền bối, ta mở cửa làm ăn, cứ gọi Phạm chưởng quỹ là được.” – Giọng nói của hắn cũng không tôn trọng gì mấy.


Nếu là ở Trái Đất, Phạm Hiên cũng còn biết kính lão đắc thọ a, nói chuyện với người cao tuổi sẽ không nhịn được mà nhún nhường. Nhưng ở tu chân giới, hắn đã nhìn thấu bộ mặt của thật của đám tu sĩ này rồi, rặt một lũ tham lam ti tiện, già mà không kính, gặp kẻ mạnh thì sợ hãi, gặp kẻ yếu thì ỷ thế bắt nạt, cực kì thối nát.

Lão già tán tu cũng lập tức đổi giọng. – “Vâng, vâng Phạm chưởng quỹ.”

“Nói thử xem, ngươi muốn mua cái gì, yêu cầu gì ta cũng có thể thỏa mãn được.” – Thái độ của Phạm Hiên cũng mềm hơn đôi chút, dù gì cũng là khách hàng a, phải có xíu tôn trọng.

“Phạm chưởng quỹ này, chỗ ngài có bán đan dược hay không?” – Lão già hỏi, có chút câu nệ.

“Tất nhiên là có, chủng loại phong phú, chỉ cần ngươi nói được tên là ta có thể lấy ra.” – Phạm Hiên gật đầu khẳng định chắc nịch, đừng nói đan dược, đạn dược hắn cũng có.

“Tiểu nhân cần Trúc Cơ Đan. Phạm chưởng quỹ, ngài có bán hay không?” – Ánh mắt lão già lóe lên vẻ hi vọng, lão đã kẹt ở Luyện Khí Cửu Trọng đỉnh phong rất lâu rồi, thọ nguyên cũng không còn bao nhiêu, giờ phải liều một cơ hội cuối cùng đột phá Trúc Cơ, chỉ thiếu Trúc Cơ Đan.

Trong Liên Nguyệt Phường Thị cũng có mấy nơi bán Trúc Cơ Đan, nhưng giá quá cao, lúc trước lão không có đủ linh thạch để mua. Hôm nay thì lão may mắn hôi của được kha khá, lại thấy tiệm này có vẻ kỳ dị, chưa biết chừng bán ra đan dược cũng có chất lượng tốt hơn mấy nơi bình thường, nên lão đánh cược hỏi thử xem sao.

“Trúc Cơ Đan à…” – Phạm Hiên bắt đầu mò tay vô Thần Kỳ Tụ Bảo Nang tìm kiếm.

Ngay sau đó, trong ánh mắt hi vọng của lão già, hắn móc ra một viên đan dược khỏi túi thần kỳ, mùi hương lập tức bao phủ không gian bên trong cửa tiệm. Viên đan dược ấy có dạng hình cầu, nhỏ chỉ bằng một nửa quả trứng cút, mặt ngoài màu xanh da trời bóng lưỡng, phát ra ánh hào quang nhàn nhạt. Toàn thân nó không có một vết lòi lõm, trơn phẳng tròn trịa, trên bề mặt còn có sáu tia sương trắng hình đám mây bay lượn xung quanh.

Đây chính là đan dược Nhị Giai: Trúc Cơ Đan.


Không khí trong tiệm chợt im ắng.

Lão già tán tu và mấy tên tu sĩ chung quanh trợn to mắt lên nhìn viên Trúc Cơ Đan trong tay Phạm Hiên, thần thái tan rã, trong lòng nổi lên sóng thần cuồn cuộn.

“Đây… đây….” – Khóe môi lão già tán tu run rẩy, không nói thành lời. – “Một, một… hai… ba, bốn… năm, sáu. Đan Vân, là Đan Vân trong truyền thuyết, thậm chí còn là Lục Chuyển!” – Lão gần như dùng hết sức lực để gào lên câu cuối cùng, sau đó liền té ngã trên đất.

Phổ cập tri thức khoa…, ừm, tri thức tu chân một chút. Ở Khởi Huyền Giới, đan dược được chia làm chín cấp độ lớn, từ Nhất Giai cho đến Cửu Giai. Ngoài ra, đan dược còn một loại phân chia nhỏ hơn đó là dựa trên phẩm chất của đan dược.

Bình thường, Luyện Đan Sư sau khi luyện thành đan dược, sẽ không tránh khỏi có chút tì vết. Kém cỏi nhất là đan dược tinh luyện hoàn toàn thất bại, luyện ra một đám cặn bã, ăn vào chỉ hại không lợi.

Nếu sau khi mở lò, thành công luyện thành đan dược, kiểm tra thấy có chín vết hằn trên bề mặt, thì đó chính là đan dược Cửu Phẩm. Đan dược Cửu Phẩm có chín phần là độc, một phần là tinh hoa, ăn vào nhiều hại hơn lợi.

Tương tự như vậy, Bát Phẩm thì có tám vết hằn, và có tám phần độc, hai phần tinh hoa, mãi cho đến Nhất Phẩm thì chỉ còn một phần độc, chín phần tinh hoa, gần tiếp cận hoàn mỹ.

Đan dược không có vết hằn thì không còn được chia Phẩm nữa, mà được gọi là Hoàn Mỹ Đan, chỉ có những Luyện Đan Sư tài ba mới có thể luyện ra được đan dược như vậy.

Nhưng trên đời này vẫn còn những thứ tồn tại vượt qua lẽ thường. Có một số yêu nghiệt luyện ra được đan dược có phẩm chất còn vượt xa Hoàn Mỹ Đan, khiến cho hai chữ hoàn mỹ chỉ còn là một trò cười.

Đó chính là đan dược có Đan Vân. Đan Vân chia làm Nhất Chuyển cho đến Cửu Chuyển, mỗi một bậc chênh lệch thì sẽ nhiều thêm một đám mây. Đan dược đạt đến phẩm chất Nhất Chuyển Đan Vân có dược lực mạnh hơn Hoàn Mỹ Đan ít nhất hai lần, cũng không ai có thể tính toán được chênh lệch cụ thể ra sao.

Chỉ nghe đồn rằng, từng có một tên Kim Đan chân nhân sau khi ăn một viên đan dược Nhất Giai bổ sung chân nguyên có Cửu Chuyển Đan Vân. Sau đó, hắn liền bạo thể chết rồi.

Nói về Luyện Đan Sư, đẳng cấp của Luyện Đan Sư cũng được chia làm chín, từ Nhất Tinh đến Cửu Tinh. Đẳng cấp của Luyện Đan Sư phụ thuộc vào việc họ luyện thành được đan dược mấy Giai. Nếu là Nhất Giai thì là Nhất Tinh, Nhị Giai thì là Nhị Tinh, cứ thế.

Thường thì đan dược từ Lục Phẩm trở xuống sẽ không có ai mua. Cho nên đẳng cấp của Luyện Đan Sư cũng có sự chia nhỏ dựa theo phẩm chất đan dược mà họ luyện ra được.


Ví dụ như một người luyện ra đan dược Nhất Giai Ngũ Phẩm thì chính là Nhất Tinh Luyện Đan Sư, còn dưới Ngũ Phẩm thì chỉ tính là Nhất Tinh Luyện Đan Học Đồ. Những cấp bậc sau cũng áp dụng cách phân chia như thế.

Còn có một cách phân chia chi tiết hơn nữa, nhưng vì quá ít ai có thể đạt tới, nên cũng rất ít người biết. Đó chính là một người nếu có thể luyện ra đan dược có Đan Vân thì sẽ không còn được gọi là Luyện Đan Sư nữa mà là Thần Đan Sư.

Thần Đan Sư lại chia ba cấp, kẻ có thể luyện ra Đan Vân từ Nhất Chuyển đến Tam Chuyển là Nhân Cấp Thần Đan Sư, từ Tứ Chuyển đến Lục Chuyển là Địa Cấp Thần Đan Sư, và từ Thất Chuyển đến Cửu Chuyển chính là Thiên Cấp Thần Đan Sư.

Sẵn tiện đây, nếu đã nói đến luyện đan thì cũng nói qua luyện khí một lần luôn cho xuôi.

Ai cũng đã biết là pháp bảo chia làm Pháp Khí, Linh Khí, Bảo Khí, Đạo Khí bốn phân cấp lớn và Hạ, Trung, Thượng, Cực bốn phẩm cấp nhỏ.

Nhưng Luyện Khí Sư lại không phân chia đẳng cấp như Luyện Đan Sư.

Tùy theo giai vị của pháp bảo, Luyện Khí Sư được chia thành bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Luyện được Đạo Khí chính là Thiên Cấp Luyện Khí Sư.

Trong bốn cấp lớn này lại chia ra thành các cấp nhỏ.

Người luyện được Pháp Khí từ sáu loại hình đến mười loại hình khác nhau được gọi là Hoàng Cấp Luyện Khí Đại Sư. Ví dụ như sáu loại hình Pháp Khí đó là: Kiếm, đao, thương, bổng, giáp và mũ.

Từ mười một cho đến hai mươi loại hình khác nhau chính là Luyện Khí Tông Sư.

Từ hai mươi cho đến năm mươi loại hình khác nhau chính là Luyện Khí Đại Tông Sư.

Và trên năm mươi chính là Luyện Khí Thần Sư.

Cho nên a, Luyện Khí Sư có tạo nghệ càng lợi hại thì đồ vật của họ càng thiên kỳ bách quái. Có khi cái ghế họ ngồi, cái bô họ dùng đi tiểu chính là Đạo Khí Cực Phẩm cũng chưa biết chừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.