Editor: Ngọc Nguyệt
Đêm khuya. Học viện Tam nhất.
William như chú chim đứng trên cây một cách bình thường, nhìn giáo đường chìm trong màn đêm ở xa xa. Cảnh sát đã phong tỏa cách ly giáo đường, hai viên cảnh sát đứng trước cửa giáo đường, cấm người đi vào.
Một chú quạ đen bay tới, đứng trên vai William. Hắn lấy ra một tờ giấy nhỏ, cẩn thận gắn vào vuốt quạ đen. Chú chim đen dùng sức đập cánh, bay lên, rất nhanh đã hòa làm một với bóng đêm.
Chỉ sau một ngày, chuyện ở giáo đường đã truyền khác học viện. Đối với những học viên thân thế không tầm thường mà nói, trong trường học không có gì có thể giấu được bọn họ. Giáo sư trấn an các học viên, để họ không sợ hãi, cam đoan sự an toàn cho họ, hơn nữa khiến họ phối hợp cảnh sát điều tra.
Sau khi khiếp sợ xong, phần lớn học viên đều bình tĩnh lại. Gia thế bọ họ làm cho kiến thức bọn họ càng nhiều hơn bình thường, cũng càng thành thục, có thể ứng đối tốt với tình huống đặc thù này.
So với những người khác, thật ra Tia khá là hoan nghênh chuyện này. Cảnh sát đã tiếp nhận điều tra, cũng có nghĩa nàng có thể dứt ra khỏi chuyện không xong này. Hiện tại nàng có thể giống như một học viên bình thường, tập trung việc học. Theo tin tức bệnh viện truyền đến, tình huống Madeline vẫn như ban đầu, không tốt cũng không xấu.
Một ngày, sau khi tan học, Tia đang định rời đi, lại thấy Alex đi đến chỗ nàng.
“Xin lỗi, có thể dành cho ta chút thời gian không?”
Tuy Tia cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời: “Đương nhiên có thể.”
Nàng và Alex đi lên sân thượng lầu hai. Lúc thời tiết ấm áp, rất nhiều học viên thích đến đây, nhưng lúc này gió lạnh thấu xương, không ai đến.
“Thật sự làm người ta khó tưởng tượng, ta đang nói tới chuyện vừa xảy ra, đáng lẽ không nên phát sinh ở học viện này.”
Tia không biết nên nói gì, cho nên cái gì cũng không nói.
Alex nhìn nàng, trên mặt lộ vài tia sầu lo.
“Thực ra ta rất lo lắng cho chị họ.”
“Ngươi nói Kathy?”
“Đúng vậy. Thoạt nhìn Kathy rất kiên cường, nhưng thực tế chị ấy rất dễ mềm lòng, cảm tình rất nặng, chuyện của Madeline khiến chị rất khó xử.”
“Ta biết. Lúc ta thăm Madeline, cô ấy đã nói với ta.”
Alex gật đầu. “Chị rất để ý người bạn Madeline này, tuy rằng bình thường hai người đó vẫn tranh chấp cãi nhau không ngừng, nhưng khi Madeline gặp chuyện ngoài ý muốn, trong lòng chị vẫn rất buồn… Ta lo chị sẽ làm ra những việc ngốc nghếch.”
Tia khó hiểu nhìn Alex.
“Mấy ngày nay, chị luôn hỏi thăm tình hình điều tra, nhưng ngươi có biết, trước mắt cảnh sát còn chưa phát hiện đầu mối gì, điều này làm cho chị rất bất mãn. Tuy chị chưa nói gì nhưng ta có cảm giác chị đang định làm gì đó.”
“Ngươi cho rằng cô ấy muốn làm gì?”
“Ta không biết nên mới lo lắng. Ngươi có thể tìm, nói chuyện, khuyên nhủ chị không? Chị không nghe lời ta nói, nhưng chắc sẽ nghe lời ngươi.”
“Đương nhiên có thể.” Tia cười cười. “Ngươi thật quan tâm Kathy.”
Alex ngượng ngùng cười. “Ai bảo ta chỉ có một người chị họ chứ!”
Sau khi nói chuyện với Alex, Tia cũng có chút lo lắng cho Kathy. Nàng muốn tìm Kathy nói chuyện, nhưng vài lầm đi tìm, Kathy đều lấy lý do từ chối là có chuyện quan trọng phải làm.
Buổi tối ba ngày sau, người hầu đưa cho Tia một tờ giấy. Trên tờ giấy chỉ có một câu đơn giản: Đến mật thất dưới giáo đường. Ký tên Kathy.
Tia nghĩ không ra lúc này Kathy sẽ ở mật thất giáo đường làm gì, nàng cực kì lo lắng, lập tức thay quần áo, cùng Sebastian rời khỏi ký túc xá.
Hai người đi vào giáo đường, kỳ lạ là không nhìn thấy cảnh sát nào. Giấy niêm phong trên cửa sắt cũng bị xé, bên trong cũng bị cảnh sát coi như chứng cứ lấy đi hết, từng góc đều bị kiểm tra cẩn thận. Nước vôi trong ao bị tháo nước, cả thi thể cũng bị đem về phòng thí nghiệm.
Kathy đứng dưới ao bị tháo nước, xung quanh có một vòng nến, chiếu sáng bóng người mặc áo choàng đen của nàng. Dưới chân còn có một hình vẽ ma pháp trận phức tạp, nét vẽ màu đỏ khiến người ta có cảm giác xấu.
Nghe thấy tiếng hai người bước vào, Kathy ngẩng đầu. Dưới ánh nến, khuôn mặt của nàng trở nên thần bí.
“Ngươi đã đến rồi.”
“Ngươi định làm gì, Kathy?” Tia lo lắng mà kinh ngạc hỏi.
“Đừng lo lắng, chỉ là một nghi thức gọi hồn nhỏ mà thôi.”
“Gọi hồn?”
“Đúng, nơi này là nơi các cô gái bị giết, oán khí của họ vẫn còn ở đây. Ở trong này có vẻ sẽ dễ dàng gọi hồn của họ, ta tin họ nhất định sẽ nói cho ta biết ai đã giết họ!”
Tia nhíu mày, đang muốn mở miệng, Kathy đã nói trước: “Ta biết ngươi muốn nói gì, có lẽ làm như vậy rất ngu ngốc, có lẽ sẽ không thành công. Nhưng ta muốn vì Madeline mà làm được gì đó. Cảnh sát điều tra không chút tiến triển, ai biết khi nào thì bọn họ tìm được tên hung thủ chết tiệt đó, ai biết trước khi bọn họ tìm được có những người khác bị chết oan! Nói không chừng cách của ta lại có tác dụng thì sao? Chúng ta không cứu được Madeline, nhưng ít ra báo thù cho cô ấy, có thể cứu những người khác. Chỉ là thử mà thôi, sẽ không khiến tình huống hiện tại trở nên xấu hơn.”
Tia thừa nhận mình đã bị thuyết phục. Đương nhiên, nếu đổi lại là thế giới trước kia, nàng tuyệt đối không tin tưởng vu thuật hay gọi hồn, nhưng tại thế giới này, biết đâu sẽ thành công thật.
Đúng lúc này, Sebastian đột nhiên chen vào: “Xin lỗi, làm phiền một chút, nhưng có người đến ạ.”
Vẻ mặt Kathy trở nên kinh hoảng. Truyền thuyết có huyết thống vu nữ là một chuyện, nhưng nếu bị người khác phát hiện nàng cử hành loại nghi thức này, đối với thanh danh của nàng tuyệt không phải chuyện tốt. Quan trọng hơn, vì hành động đêm nay, nàng tìm cách vượt qua cảnh vệ, bỏ qua đêm nay, sau này sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.
Nhìn ánh mắt cầu xin của Kathy, Tia thở dài, nói: “Sebastian, ngươi ra đó ngăn cản người tới.”
“Vâng, tiểu thư.”
Sebastian cúi đầu nhận lệnh, lập tức đi ra ngoài.
Hắn nhàn nhã đi dọc đường hầm. Nhìn thấy người tới, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.
“Có vẻ bây giờ vị trí của chúng ta đã thay đổi một chút, đến phiên tôi ngăn cản anh, William thân mến.”
Vị tử thần mặc bộ đồ nhân viên văn phòng mặt không chút thay đổi giơ lên vũ khí hình dạng quái dị của hắn.
“Vậy, chúng ta bắt đầu thôi.”
Kathy kiểm tra dụng cụ, sau đó hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, bắt đầu đọc thần chú. Những từ ngữ cổ quái khó đọc từ trong miệng nàng thốt ra, không khí bắt đầu xuất hiện chút dao động như có như không, một áp lực vô hình dần dần hình thành.
Tia cảm thấy tim đập nhanh hơn, một cảm xúc kinh hoảng lặng yên xuất hiện. Không, không đúng, có chỗ có vấn đề.
Nàng nhìn Kathy lấy ra một con dao bạc, đem lưỡi dao để trên cổ tay mảnh khảnh. Tia theo bản năng hét lên, muốn ngăn nàng.
“Dừng lại!”
Kathy như không nghe thấy, tay dùng lực, lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt, máu xuất hiện, rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Tia nhảy xuống áo, vọt vào ma pháp trận
Ma pháp trận như đột nhiên sống dậy, màu đỏ phát sáng khiến xương cốt tế phẩm đều như bột phấn bị hút vào ma pháp trận.
Áp lực khiến Tia không thể nhúc nhích, nàng cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể đang bị hút ra, cảm giác thống khổ khó có thể hình dung khiến nàng muốn mở miệng mà không thể phát ra tiếng.
Trên không trung, sức mạnh cực lớn không ngừng ngưng tụ, đến khi tới cực hạn, ầm ầm nổ mạnh. Sóng xung kích đánh bay Tia, trước mắt nàng tối đen, mất đi tri giác.
Sebastian và William cảm thấy ma pháp trận khởi động phát ra năng lượng, không hẹn mà cùng dừng lại.
So với William có vũ khí, hiển nhiên Sebastian chịu thiệt không ít, hắn đang nghĩ bộ trang phục quản gia này bị hủy rồi, hơn nữa đầy vết máu trên áo, khiến hắn thoạt nhìn rất chật vật. Nhưng biểu tình vẫn vui vẻ bình thản, khiến người ta nghĩ rằng hắn đang thích thú.
Trong nháy mắt hai người đều nhận ra điều gì, cùng vọt vào mật thất. Sau khi nguồn năng lượng cực lớn bùng nổ, họ nhìn thấy Kathy vẻ mặt mờ mịt, cùng với Tia hôn mê nằm trong ao.
Sebastian nhảy xuống, ôm lấy Tia. Khuôn mặt tao nhã ôn hòa bỗng xuất hiện khe nứt, lộ ra kinh ngạc và tối tăm. Khế ước họ đã ký kết khiến hắn có thể rõ ràng cảm giác được, nằm trên tay hắn là một thân thể trống trơn, trong đó thứ quan trọng nhất kia — linh hồn — lại không biết tung tích.
Một ít đá vụn rơi trên đầu họ, sau đó là những hòn đá lớn hơn nữa. Đã bị nguồn năng lượng ảnh hưởng, khu vực này sắp sụp xuống.