Editor: Ngọc Nguyệt
Chín giờ đêm đó, Tia được Sebastian hộ tống, đúng giờ đúng địa chỉ viết trong thiệp mời. Một cô gái thân hình đẫy đà mặc váy dài nghênh đón nàng.
“Chào buổi tối, ta là Catherine Prescott. Mời vào.”
Tia cảm ơn, bước vào. Quản gia đang muốn đi theo, cô gái cười xin lỗi: “Thật xin lỗi, đây là buổi tiệc của tư nhân, cho nên…”
Tia hiểu ý của nàng, gật đầu với quản gia. Sebastian hạ thấp người rồi rời đi.
Nàng theo cô gái đi vào cư thất bố trí hoa lệ, đồ án rực rỡ, tường có lớp lông mềm mại như thiên nga, trần nhà, đèn phát ra ánh sáng vàng, khiến không khí cả căn phòng thêm vài phần mê hoặc của Đông Phương.
Ba cô gái ngồi vây quanh một cái bàn hình trứng dài, thấy hai nàng đến liền đứng lên.
“Ta xin giới thiệu. Đây là Olga Dyle Kain, con gái của công tước đại nhân Kain. Laura Nerphory, cô gái thiên tài, đã trúng tuyển đại học Cambridge. Winny Mongales, đến từ hoàng gia Đan Mạch.”
Tia nghe gia thế bất phàm của mấy cô gái trẻ tuổi. Mọi người ngồi xuống. Catherine gọi nữ hầu, đưa lên đồ uống và điểm tâm.
Winny nhìn Tia, bỗng nhiên nói một câu: “Ngươi thật xinh đẹp, giống như búp bê vậy!”
Xác thực, mặc dù mấy cô gái ở đây ai cũng xinh đẹp, mỗi người một vẻ, nhưng xét về ngũ quan tinh xảo, ai cũng kém Tia. Nhưng quá mức đẹp đẽ có khi ngược lại khiến người ta cảm thấy giả dối, không giống người.
Tia ngây ngẩn cả người, ngừng một chút mới trả lời: “A, cảm ơn.”
Phản ứng của nàng khiến những người khác không khỏi phát ra tiếng cười thiện ý, không khí trở nên hòa hợp rất nhiều.
“Tiểu thư Phantomhive vừa mới đến học viện Tam Nhất không lâu, chắc không biết nhiều về hội của chị em Tera Catherine?” Catherine săn sóc hỏi.
Tia thừa nhận: “Đúng vậy, ta không hiểu biết nhiều về xã đoàn trong học viện, sáng hôm nay nhận được lời mời, ta cảm thấy rất kinh ngạc.”
“Vậy để ta giới thiệu một chút đi!” Laura xung phong nhận việc, lập tức nhớ tới Catherine liếc một cái. Thấy nàng không ý kiến gì mới nói tiếp. “Hội của chị em nhà Tera Catherine thành lập từ nửa thế kỉ trước, ảnh hưởng bởi việc học viện sáng tạo, quyết định tuyển nhận những thành viên ưu tú nhất trong học viện. Mỗi một hội viên chính thức có thể tiến cử một người, nhưng phải được hội viên khác tán thành, chính thức tiếp nhận, chỉ cần có một người phản đối thì không được. Cứ như vậy trong lịch sử từng có mấy lần liên tục vài năm không một thành viên mới nhập hội, nhưng chị em ta vẫn không thay đổi luật.”
Tia giật mình hỏi: “Vậy ta cũng thế sao?”
Catherine trả lời: “Đúng vậy. Tuy rằng ngươi được ta đề cử nhưng phải được cái gật đầu của mọi người mới được. Trước khi biểu quyết, chúng ta biết tường tận về gia tộc ngươi. Ở học viện, ta đã hỏi giáo sư dạy ngươi, đồng học của ngươi. Đây là một chuyện rất nghiêm túc.”
“Chúng ta còn âm thầm quan sát ngươi ở nhà ăn, dung mạo, lễ nghi không được cũng không thể nhập hội!” Winny bổ sung.
“Quản gia của ngươi cũng không tồi.” Olga Dyla mang theo vài phần phiền muộn nói. “Tuy bây giờ người khác vẫn nói quản gia Anh quốc là tốt nhất trên thế giới, nhưng trên thực tế đều đại không bằng tiền. Ta tin tưởng nguyên nhân trong đó hẳn là quy tội tố chất chủ nhân. Nếu chủ nhân đã quên truyền thống và lễ nghi phong phạm, sao có thể sai bảo người hầu!”
Ba người còn lại dường như đã có thói quen thấy nàng bực tức, không tiếp lời.
Catherine mỉm cười, quay lại đề tài.
“Được rồi, nói nhiều như vậy, còn chưa hỏi tiểu thư Phantomhive có nguyện ý gia nhập chúng ta đâu!”
Tia lập tức trả lời: “Đương nhiên ta đồng ý, đây là vinh hạnh lớn của ta.”
Catherine nói: “Thật tốt quá! Nói như vậy chúng ta có thể tiến hành nghi thức.”
“Ta đã chuẩn bị tốt rồi.” Laura hưng phấn nói.
Tia hỏi: “Nghi thức? Nghi thức gì?”
“Đương nhiên là nghi thức nhập hội.” Thấy Tia có chút khẩn trương, Catherine bỏ thêm một câu. “Đừng lo, chỉ là một nghi thức mà thôi, xem như là truyền thống của chúng ta đi.”
Nàng đứng dậy dẫn Tia vào một gian thất.
So sánh với gian ngoài, nơi này có vẻ đơn sơ. Tường chính sơn màu trắng đơn giản, đã phiến thô. Trên đã phiến có khắc một đồ án hình ngôi sao năm cánh. Trên tường có hình thánh giá, phía dưới là cái bàn dài, trên bàn chỉ có một quyển sách.
Laura để cho Tia ngồi trên hình thánh giá. Nàng và Winny, Olga Dyla đều cầm trong tay một cái bình màu đỏ, đứng mỗi người một nơi. Catherine làm người chủ trì nghi thức, đứng cạnh bàn thờ.
“Bắt đầu tuyên thệ. Hãy niệm theo ta.”
Tia theo lời thì thầm của nàng: “Ta, Tia Constans Dine Phantomhive, xin thề. Ta sẽ bảo vệ danh dự của hội như bảo hộ dòng họ của mình, đối đãi với các thành viên như chị em ruột thịt, trách nhiệm của ta, ta phải làm. Xin thề với Chúa, cùng với thành viên trong hội chị em, chứng kiến lời thề của ta trong giờ phút này.”
Ba người Laura thấp giọng nói câu “A men”, sau đó các nàng từng người một đi lên, đổ chất lỏng trong bình vào trong chén thủy tinh Catherine lấy. Nàng đưa bát cho Tia, ý bảo nàng uống nó. Tia làm theo, chất lỏng trong chén không khác nước bình thường.
“Bây giờ chỉ còn một bước cuối cùng.” Catherine cao hứng nói. “Điền tên của ngươi vào danh sách thành viên.”
Tia đi đến trước bàn. Catherine đã đưa một tờ giấy bằng da. Tia nhìn tên và thời gian của thành viên gia nhập. Nàng nhận bút lỗng ngỗng của Winny, ký tên ở dòng cuối cùng.
“Chào mừng đã đến với hội, chị em mới.”
Catherine nói xong ôm Tia, ba người còn lại cũng tỏ vẻ các nàng hoan nghênh nàng. Bị ảnh hưởng bởi loại không khí này, Tia cũng có chút kích động.
Năm người lại trở lại cư thất lúc nãy, ngồi xuống.
“Đúng là một nghi thức ấn tượng khắc sâu.” Tia nói. “Ta tin có hàm nghĩ đặc biệt trong đó!”
“Không hề nghi ngờ là có, tuy các tiền bối không nói rõ, chỉ là làm theo truyền thống mà thôi, cá nhân ta cảm thấy đó là thề máu bản đơn giản hơn.” Catherine
nói.
Winny bổ sung: “Kỳ thật không chỉ hội chị em, các xã đoàn khác trong học viện cũng có nghi thức nhập hội, có một số rất ngu ngốc, một số thực dọa người.”
“Dọa người? Như thế nào mà dọa người?” Tia cảm thấy hứng thú hỏi.
“Đương nhiên ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, có một xã đoàn cử hành loại nghi thức hắc Di Tát, nhưng ở giáo đường vào buổi tối.”
Những người khác nghe vậy đều lộ vẻ mặt chấn động, chỉ có Tia không rõ ý nghĩa trong đó.
“Ý ngươi là giáo đường trong học viện đó sao? Có gì không đúng à?”
“Tuy trường học không có quy định chính thức, nhưng mọi người đều biết vào đêm không thể đến giáo đường.” Olga Dyle giải thích. “Nghe nói từng có người mất tích ở đó.”
“Mất tích…” Hai chữ khiến lòng Tia khẽ động.
“Nghe qua thật đáng sợ, nhưng đó chỉ là lời đồn không phải sao?”
Winny không cho là đúng nói: “Có phải chỉ là lời đồn hay không không ai biết, bất quá nơi đó thật sự rất đáng sợ, nhất là ban đêm, có ai muốn đi tìm chết đâu!”
Catherine vỗ tay, khiến mọi người chú ý.
“Được rồi, đó đều chỉ là truyền thuyết, cách chúng ta rất xa. Các chị em đã quên đêm nay chúng ta gặp nhau ở đây mà vì một nguyên nhân khác rồi sao?”
“Là vũ hội Halloween?” Laura hỏi.
“Đúng vậy, đây là nhiệm vụ giáo phương ủy thác chúng ta.”
“Đương nhiên học viện đã được giáo huấn từ vũ hội Halloween năm trước.” Olga Dyla không khách khí nói.
“Trời ạ, đừng nói nữa, nhớ đến là ta liền cảm thấy sợ!” Winny vẻ mặt sợ hãi.
“Vũ hội Halloween hẳn là dành cho toàn giáo sư và học viên? Chỉ có vài người chúng ta gánh vác có phải quá ít không?” Tia lo lắng lại khó hiểu hỏi.
Catherine ý vị thâm trường nói: “Cho nên mới nói chúng ta là những người ưu tú nhất!”
Thấy những người khác cũng tự tin cười, Tia cũng cười cười.
Từ bên trong ấm áp, đột ngột đi ra ngoài không khỏi thấy mát mẻ, Tia vừa bước ra, Sebastian đã như mèo từ một góc đi ra, tay cầm áo choàng phủ thêm cho nàng.
“Tiệc hội thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, rất có ý tứ.”
“Ngài định đến phòng ngủ luôn sao?”
“Không, đêm nay rất đẹp, ta đi dạo một chút rồi về.”
Sebastian liếc mắt một cái nhìn trời cao ngoài cửa sổ, màn đêm vô tận chỉ thấy mấy điểm chấm nhỏ lưa thưa, gió thổi khiến lá cây trong vườn trường rung động.
“Ngài nói đúng, đúng là thời tiết thích hợp để tản bộ.” Hắn cười trả lời.
Trong bóng đêm, tòa kiến trúc từ thế kỉ mười lăm tựa như quái thú. Trải qua hơn trăm năm gió táp mưa sa, kiến trúc đã bị phong hóa nghiêm trọng, hình điêu khắc trên tường và cột đều đã mơ hồ không rõ, cửa sổ thủy tinh màu sắc rực rỡ cũng đã khác trước kia. Yên lặng hồi lâu, không hề vang lên, một cảm giác bi ai năm tháng vô tình trôi qua là từ mỗi khối vật liệu phát ra.
Sebastian nắm chặt tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa.
“Cửa khóa, ngài muốn phá cửa không?”
Tia ngẩng đầu nhìn giáo đường: “Tạm thời không cần, trước cứ nhìn xung quanh xem sao.”
Bọn họ dọc theo giáo đường đi đến. Cửa sổ màu đen to, nhìn không ra một tia sáng, cũng không nghe thấy tiếng gì.
Đằng sau giáo đường là nghĩa trang, lịch sử còn tại giáo đường.
Rất nhiều mộ nằm cùng nhau, thoạt nhìn có vẻ hỗn độn. Phần lớn bia mộ đã bị đào xới hoặc mất tích, số ít còn lại cũng đã xuống cấp hoặc bị tổn hại, chỉ còn mơ hồ không rõ. Xung quanh mộ toàn cỏ dại, đá vụn, đất cát, càng phát ra vẻ hoang vắng. Gió xuyên qua giữa hai ngôi mộ, phát ra tiếng vi vu, càng khiến nơi này âm trầm đáng sợ.
Sebastian đứng sau Tia, bóng dáng cao lớn của hắn che cho nàng.
“Ngải cảm thấy thế nào?”
Tia nhăm mặt nhíu mày, theo bản năng hít một hơi thật sâu.
“Không biết nên nói thế nào nhưng có cảm giác áp lực.”
Sebastian biết linh giác của nàng rất mạnh, có thể cảm nhận được thứ người bình thường không thấy được.
“Đúng vậy, tử khí người này rất nặng.” Hắn đồng ý nói.
Hai người lại đợi thêm chốc lát, đợi đến lúc Tia ý thức được trừ bị cảm, bọn họ không thể có được thu hoạch khác, mới mở miệng nói: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Khi bọn họ đi qua một bên cửa sổ giáo đường, Sebastian đột nhiên dừng lại, giữa chặt nàng.
“Có người.”
Tia nhìn lại theo ánh mắt hắn.
Lúc trước cửa sổ thủy tinh vẫn còn tối đen, giờ lại xuất hiện ánh sáng mơ hồ, trong bóng đêm càng thấy rõ.
Nàng đi đến trước giáo đường, ẩn thân ở dưới bóng của một hàng cột, lẳng lặng nhìn cửa lớn.
Qua một hai phút, cửa giáo đường mở ra, một người bước ra. Mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, phục sức diễm lệ, cử chỉ nữ tính, đều cho thấy người từ giáo đường đi ra không phải ai khác mà là phó hiệu trưởng Mike Norton.
Tia kinh hãi, suy nghĩ. Thừa dịp Mike Norton xoay người khóa cửa, nàng quyết định từ trong bóng tối đi ra.
Sebastian hơi kinh hãi, lập tức hiểu, mỉm cười ở lại chỗ cũ.
“Chào buổi tối, ngài phó hiệu trưởng.”
Mike Norton kinh ngạc sợ hãi, suýt nữa hét lên.
Hắn lấy lại bình tĩnh, giọng nói nghiêm khắc. “Là ngài! Tiểu thư Phantomhive, đã trễ thế này, ngài còn làm gì ở đây?!”
“Ta ngủ không được nên đi dạo.”
“Đi dạo? Tiểu thư Phantomhive, chẳng lẽ ngài không biết đến đêm, học viên không được tới nơi này!”
“Có quy định như vậy sao?” Tia tỏ vẻ thập phần vô tội. “Thật xin lỗi, ta thật sự không biết.
“Nhưng bây giờ ngài đã biết. Tuy ngài có đặc quyền nhưng quy củ vẫn phải tuân thủ.”
“Đúng vậy, là lỗi của ta.” Tia nhận lời phê bình, sau đó như lơ đãng hỏi. “Nhưng mà ngài phó hiệu trưởng, đã trễ thế này ngài đến đây còn có chuyện gì sao?”
“Ta nghe nói nóc giáo đường hỏng cho nên đến đây xem.”
Đương nhiên Tia sẽ không tin. Muốn xem nóc giáo đường còn có thể vào ban ngày, hơn nữa chuyện này cũng không cần một vị phó hiệu trưởng tự mình đến.
Mike Norton cũng hiểu được lý do của mình khó tin những hắn không giải thích nhiều.
“Tiểu thư Phantomhive, cần ta đưa ngài về ký túc xá không?”
“Không cần, có quản gia của ta là được rồi.”
Sebastian đúng lúc bước ra từ trong bóng tối.
“Vậy ngủ ngon, bá tước tiểu thư.”
“Ngủ ngon, ngài phó hiệu trưởng.
Tia đi vài bước, lại nghe Mike Norton nói: “Đúng rồi, tiểu thư Phantomhive, có câu này ta nghĩ ngài nên nhớ kĩ.”
“Câu gì?”
“Lòng hiếu kì sẽ giết chết con mèo!”
Nói xong, Mike Norton xoay người đến học viện.
“Lòng hiếu kỳ sẽ giết chết con mèo à?”
Tia thấp giọng lặp lại một lần, trên mặt hiện lên nụ cười trào phúng lạnh như băng.