“Là hai tuần trước.” Pamela nói tiếp. “Buổi chiều có tiết cưỡi ngựa, Naffti nói nàng thấy không thoải mái nên về trước nghỉ ngơi. Sau khi tan học, tôi đến phòng ngủ của nàng, nữ hầu của nàng lại nói nàng chưa về. Mãi cho đến sau giờ trà chiều, vẫn chưa thấy nàng đâu, tôi có chút lo lắng, sợ nàng sẽ ngất ở nơi nào đó. Tôi nói với giáo sư, chúng tôi tìm nàng ở vườn trường nhưng vẫn không tìm được, sau cũng không nghe tin tức của nàng. Rồi lại xuất hiện tin đồn Naffti bỏ trốn với người khác, không biết vì sao phạm vi ngày càng rộng, thậm chí ngay cả giáo viên cũng thế…tôi không biết thế giới này rốt cuộc làm sao!”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, nàng xoay người nhẹ nhàng lau đi. Ở tình huống như thế, chỉ có nàng tin tưởng, kiên trì giữ vững lập trường, hẳn là áp lực không nhỏ.
Tia cẩn thận hỏi: “Vậy ngươi cho rằng bạn của ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Pamela ánh mắt mờ mịt trả lời: “Tôi không biết. Vốn tôi đoán có thể nàng bị bắt cóc, nhưng đến bây giờ không hề có lời gì từ bọn họ, hơn nữa chuyện bảo vệ trường học vô cùng tốt, người ngoài rất khó để vào, lại càng đừng nói đến chuyện không làm kinh động đến ai đem một người sống ra ngoài.”
Tia gật đầu đồng ý. Xác thực phương diện phòng vệ ở học viện rất tốt. Dù sao học viên đều là nhà phú quý, mỗi người đều không tiếc tiền để chi cho khoản này.
“Nếu tiểu thư Corry Brandy không phải tự nguyện rời đi, lại không có khả năng người ngoài làm, vậy chỉ có…” Tia không nói tiếp, ý của nàng không nói cũng hiểu.
Pamela cảm thấy lạnh đến run người.
“Tiểu thư Corry Brandy có địch nhân trong học viện không?”
Pamela trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Địch nhân thì chắc chắn là có. Cha của Naffti, huân tước Corry Brandy là nghị viên thượng nghị viện, nghe nói rất muốn vào nội cách, nhưng có một vài người không thích ông ấy. Không, ta không muốn tin họ lại làm ra loại chuyện tàn nhẫn mà ti bỉ này.”
Tia thở dài: “Đúng vậy, ta cũng không muốn tin.”
Đột nhiên Pamela nở nụ cười kì lạ: “Ngài biết không? Có khi tôi nhịn không được hoài nghi có lẽ người sai là tôi, bởi vì không có cách khác để giải thích. Tôi cho rằng tôi và Naffti tin tưởng đối phương như tin tưởng chính mình, nhưng có lẽ chỉ là ý nghĩ của một mình tôi thôi, có lẽ Naffti đã chán ghét tính tình trẻ con này, có lẽ trong lòng nàng, người đàn ông kia đã sớm vượt qua tôi, vượt qua cha mẹ, gia tộc của nàng…”
Tia vỗ tay nàng, nói: “Đừng nói như vậy, ngươi càng phải tin tưởng bản thân. Mấy ngày nay hẳn ngươi đã có áp lực không nhỏ, nhưng vì tiểu thư Corry Brandy ngươi lại kiên cường đứng lên.”
Pamela lấy khăn tay lau mặt, cố gắng cười với Tia.
“Đúng vậy, tôi rất vô dụng, ngài nói đúng, vì Naffti, tôi phải càng thêm kiên cường! Mặc kệ Naffti nghĩ thế nào, đối với tôi nàng vẫn là người bạn quan trọng không thể thay thế, cho dù cả thế giới đối địch với nàng, tôi vẫn sẽ đứng bên nàng.”
Tia cười nói: “Ta thực hâm mộ tiểu thử Corry Brandy, có thể có một người bạn tốt như ngươi.”
Pamela đỏ mặt: “Tôi chỉ làm việc nên làm thôi, đổi lại thành người khác cũng sẽ như thế. Ách, tôi nghĩ tôi đã chiếm nhiều thời gian của ngài, rất xin lỗi.”
“Không, thật ra ta cũng chưa giúp được gì.”
“Đừng nói vậy, ngài chịu lắng nghe tôi nói, đối với tôi thì đó là sự giúp đỡ lớn nhất rồi, thật đấy, bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cảm thấy có thêm dũng khí.” Pamela chân thành tha thiết nói.
“Nếu cần giúp đỡ, dù chỉ là muốn ta nghe tâm sự thì cứ tới tìm ta.”
“Ngài thật sự là một con người thiện lương. Cảm ơn đã mời trà.”
Pamela cảm kích rời đi. Sebastian từ trong phòng bếp đi ra, khi hai người bắt đầu nói chuyện, hắn liền biết điều lui xuống. Nếu hắn còn ở đây, chỉ sợ Pamela sẽ không dễ dàng nói ra nỗi lo của mình như vậy.
“Ngài cho rằng những lời của nàng là nói thật sao?” Hắn hỏi.
“Đương nhiên, trừ phi nàng là một diễn viên trời sinh, huống chi nàng cũng không tất yếu phải nói dối.”
“Vậy ngài cảm thấy vị tiểu thư Corry Brandy kia đã xảy ra chuyện gì?”
Tia lẩm bẩm: “Ta không biết, Sebastian, nhưng chắc chắn nơi này đã có chuyện xảy ra.”