Đọc truyện Thân Ái Đối Phương Biện Hữu – Chương 40: Trần Mịch Ngôn, em cũng thích anh
Biên tập: Bột
Trình Yểu đồng ý đi gặp bác sĩ, người vui vẻ nhất đương nhiên là Trần Mịch Ngôn. Trải qua chuyện ngoài ý muốn lần trước, anh càng lo cho thân thể của Trình Yểu hơn.
Anh rất kinh ngạc vì Lương Du An có thể thuyết phục được Trình Yểu.
Bác sĩ Lương Du An tìm là bạn trung học của bà, người này họ Trữ, là một bác sĩ hải ngoại. Những năm này ông ấy luôn tận sức nghiên cứu phương diện phục hồi thần kinh, vì vậy cũng có chút danh tiếng ở cả trong và ngoài nước.
Nhưng tình trạng của Trình Yểu rất phức tạp, bác sĩ Trữ kiểm tra kĩ cho cô xong thì hơi nhức đầu.
“Đã trôi qua khá lâu…” Bác sĩ Trữ nhìn chằm chằm kết quả trong tay một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trình Yểu qua lớp kính dày: “Có biết loại chất tổng hợp năm đó là loại nào không?”
Trình Yểu lắc đầu.
“Đã loại bỏ rất nhiều nhưng có vài loại không thể phân biệt được. Tôi không nhớ cụ thể, hồ sơ bệnh lý trước đó đều ở chỗ bác sĩ trước kia, tôi chưa xem bao giờ.”
“Vậy bác sĩ trước kia của cô nói thế nào?” Bác sĩ Trữ lại hỏi.
Trình Yểu cau mày nghĩ một chút, nói: “Ông ấy nói di chứng để lại rất nghiêm trọng, sợ không tránh khỏi việc các cơ quan bị tổn hại, không thể lấy lại vị giác, không sinh con được, hơn nữa sau này trí nhớ cũng không tốt, những chi tiết khác thì tôi không nhớ.”
Trần Mịch Ngôn và Lương Du An ở bên cạnh nghe mà chua xót.
Lương Du An nói: “Có thể lấy hồ sơ bệnh lý từ bác sĩ trước để xem một chút không?”
Bác sĩ Trữ gật đầu: “Tốt nhất là xem một chút, tôi sẽ cùng vài vị khác hội chẩn phương pháp hồi phục. Mặt khác, tôi sẽ tìm một bác sĩ đông y giúp mọi người. Xem tình hình trước mắt, chúng tôi có thể cố gắng khôi phục phương diện thần kinh. Nhưng thân thể của cô ấy vốn có vấn đề, không phải chỉ hồi phục đơn thuần là trị hết được. Tốt nhất phải điều trị nghiêm túc, đã có tiền lệ về việc trúng độc hóa học rồi, thử một chút cũng không tệ.”
Lương Du An đáp lại rồi cảm ơn ông ấy, sau đó lại hẹn thời gian gặp mặt cho lần sau.
Sau khi trở về, Trình Yểu liên lạc với Du Mỹ Anh. Du Mỹ Anh nghe nói cô ở lại đó đi khám bệnh, thì phối hợp tìm bác sĩ Tống lấy tất cả các tài liệu, sau đó scan và gửi tới đây.
Một tuần sau, bác sĩ Trữ xác định được phương án trị liệu cho Trình Yểu.
Đã liên lạc với bác sĩ đông y, Lương Du An đưa Trình Yểu đi gặp người đó hai lần, sau đó quyết định cắt mấy toa thuốc.
Dường như Trình Yểu có thể tưởng tượng cuộc sống sau này của mình. Mỗi ngày trừ đi làm, việc chữa trị và bình phục của cô sẽ gắn liền với uống thuốc bắc.
Trước giờ Trình Yểu đều sợ uống thuốc, nhất là thuốc bắc đắng ngắt. Nhưng mỗi ngày chứng kiến Lương Du An sắc thuốc cho cô, Trình Yểu không còn lựa chọn nào khác là cắn răng nuốt xuống.
Du Mỹ Anh gọi mấy cuộc điện thoại tới thì biết Trình Yểu đang tiến hành trị liệu bình phục, cô ấy rất vui vẻ, còn dặn Trình Yểu an tâm ở lại thành phố G, cô ấy sẽ giúp Trình Yểu từ chức bên Lâm Tụng Thanh.
Thoáng một cái, Trình Yểu tới thành phố G đã được một tháng. Đầu tháng 8, Nhạc Lăng phải trở lại trường nên báo tin qua WeChat cho Trình Yểu.
Trình Yểu đột nhiên nhớ ra một chuyện lớn.
“Có phải ngày nghỉ của anh cũng sắp hết không?” Trần Mịch Ngôn bưng thuốc vào, nghe được Trình Yểu hỏi.
Anh ngẩn người, nói: “Vẫn còn mấy ngày.”
“Mấy ngày?”
Trần Mịch Ngôn đặt thuốc xuống: “Hai ngày.”
Trình Yểu ngẩn ra: “Nhanh như vậy sao…”
Trần Mịch Ngôn đứng ở đó nhìn cô một lúc, sau đó đi tới nói: “CiCi, anh muốn từ chức.”
Trình Yểu kinh ngạc: “Từ chức? Vì sao?”
Trần Mịch Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô: “Ở lại bên em.”
“Không cần.” Trình Yểu nói: “Em không sao, anh về đi làm đi.”
“Thật ra anh có thể trở lại đây, dù sao công việc bên này cũng giống như vậy.”
“Không phải anh rất thích công việc bên kia à?” Trình Yểu cau mày: “Hơn nữa nếu trở về, chú nhỏ nhất định sẽ bắt anh giúp ông ấy. Không phải anh không thích quản chuyện trong nhà sao?”
Trần Mịch Ngôn cười: “Anh thích công việc mảng lữ hành, nhưng lại thích em nhất. Anh gửi đơn xin từ chức rồi.”
Trình Yểu sửng sốt: “Sao… bây giờ anh mới nói?”
“Dù sao cũng từ chức rồi, không có gì đáng nói.” Trần Mịch Ngôn chuyển đề tài: “Chúng ta nói chuyện vui đi.”
“Chuyện gì vui?” Trình Yểu nghi ngờ nhìn anh.
“Ngày mai trị liệu phục hồi xong, anh đưa em tới một nơi.”
“Tới nơi nào?”
“Mai sẽ nói cho em.”
Tới hôm sau, Trình Yểu mới biết nơi Trần Mịch Ngôn muốn đưa cô tới là một bờ biển. Thành phố G là thành phố biển, ở đây có thể nhìn thấy khá nhiều nơi có biển. Trình Yểu chưa từng tới đây.
Trần Mịch Ngôn đưa Trình Yểu tới bãi biển Nguyệt Lượng. Ở đây có ít du khách, không đông nghịt cũng không ồn ã.
Bọn họ ngồi trên bờ cát gần nửa ngày, Trình Yểu nghe Trần Mịch Ngôn kể rất nhiều chuyện từ trước tới giờ, từ tiểu học tới cấp ba.
Trình Yểu nghiêng đầu hỏi: “Trước kia anh đạp xe tới chỗ này, yên sau không có cô gái nào ngồi sao?”
Trần Mịch Ngôn sửng sốt một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Nhạc Lăng có tính không?”
Trình Yểu cười to.
Sóng biển cuồn cuộn, từng đợt sóng đem tiếng cười của cô vang xa.
Trần Mịch Ngôn nhìn ánh mắt cong cong của cô, cúi đầu hôn xuống.
Trước khi rời đi, Trần Mịch Ngôn đưa Trình Yểu tới một cửa hàng trà sữa gần đó. Tên của cửa hàng rất ý nghĩa, gọi là “Chờ Một Người”. Nội thất bên trong của cửa hàng cũng rất đặc biệt, tất cả đều là gỗ, còn trồng các loại cây xanh, trên sàn nhà có hai chiếc ổ mèo.
Ông chủ là một người đàn ông hơn 40 tuổi, ông ấy để tóc dài, sau gáy có đuôi sam, trông khá giống một người có chuyện cũ.
Trần Mịch Ngôn chỉ chiếc xích đu trong phòng, nói với Trình Yểu: “Em ngồi ở đó đi.”
Trình Yểu đi tới ngồi xuống, Trần Mịch Ngôn đi mua đồ uống.
Thấy Trần Mịch Ngôn, ông chủ híp mắt, hàn huyên một câu: “Về nhà rồi?”
Trần Mịch Ngôn đáp lại, hỏi: “Vẫn không chờ được?”
Ông chủ cười một tiếng: “Không.”
Nói xong, ông ấy liếc nhìn Trình Yểu đang ngồi một mình: “Chính là cô gái kia?”
Trần Mịch Ngôn cũng cười, gật đầu một cái: “Phải, là cô ấy.”
Trần Mịch Ngôn gọi cho Trình Yểu một cốc cacao nóng.
Bọn họ ngồi trên xích đu dây.
Trình Yểu cắn ống hút nhìn Đông nhìn Tây.
Cô nhìn tới một mặt tường sơn màu đen, mặt trên dán rất nhiều giấy ghi chú đủ màu, trông như cánh hoa vậy.
Đó là bút tích của những người từng tới đây.
Cô đứng dậy đi qua xem thử từ dưới lên. Phía dưới là giấy ghi chú mới nhất, phía trên đã cũ rồi, băng dán cũng lưu lại dấu vết trên đó.
“G-Dragon, em thích anh!”
“Nam thần Lộc Hàm, anh đẹp trai nhất vũ trụ!”
“Chung Hán Lương, yêu anh năm thứ 10! Ngày nào đó chúng ta đều già đi, nhưng anh vĩnh viễn là thần tượng của em!”
…
“Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. —— Nhiên Nhiên và A Hoành “
“LJ, chia tay năm thứ 4, vẫn nhớ em. ——JL”
…
Nhìn lên nữa, tầm mắt Trình Yểu gắn chặt vào tờ giấy ghi chú màu xanh lá cây cũ mèm.
Phía trên có hai chữ viết bằng mực đen: “Trình Yểu.” Bên góc ghi ngày tháng: 2012. 07. 21.
Lại nhìn lên tiếp, vẫn là mảnh giấy màu xanh ——
Trình Yểu.
08. 01
Trình Yểu.
07. 16
…
Ngày sớm nhất là: 2006. 08. 15.
Đó là ngày nghỉ hè năm Trần Mịch Ngôn học năm nhất đại học.
Tờ giấy nhớ màu hồng phía trên viết năm chữ: Trình Yểu, anh thích em.
Trình Yểu cúi đầu tìm được giấy bút trong giỏ.
Cũng là tờ giấy màu hồng nhạt.
Trần Mịch Ngôn, em cũng thích anh.
08. 04.
Hoàn chính văn.
Lời tựa phía sau:
Vì sao phải kết thúc ở đây, vì chúng ta có thể tự mình tưởng tượng ra kết cục cho Trần Mịch Ngôn và Trình Yểu.
Có lẽ việc trị liệu có hiệu quả tốt, thân thể của cô ấy tốt lên, như vậy cô ấy có thể ở bên Trần Mịch Ngôn thật lâu thật lâu, thậm chí bọn họ sẽ có một đứa con.
Đương nhiên, tình trạng đó của Trình Yểu, có thể là…
Vì tôi lưỡng lự, trong tiềm thức cũng hy vọng cô ấy tốt lên, vì vậy mới dừng lại tại đây.
Còn chuyện của chị họ, có thể sau này sẽ viết.
Lời của editor: Truyện này Quân Ước viết từ năm 2015, có lẽ không phải tác phẩm hay nhất của tác giả nhưng khi đọc tớ vẫn luôn cảm thấy rất ấm áp. Tớ cũng không đếm được bản thân đã đọc truyện này bao nhiêu lần nữa, mà không hiểu sao lần nào cũng sẽ đọc tới cùng và cảm thấy rất thích. Lúc đầu mới đọc cảm thấy hơi tiếc nuối vì nghĩ cái kết này là HE nhưng chưa trọn vẹn với cả hai. Mà bây giờ nghĩ lại, thật ra đây là cái kết hợp lý nhất. Như Quân Ước đã nói đấy, có thể thân thể Trình Yểu sẽ tốt lên, có thể họ sẽ có một đứa con… Đọc những dòng cuối truyện, lại cảm thấy tác giả rất thương Trình Yểu và Trần Mịch Ngôn, có thể nếu truyện kéo dài hơn, cái kết sẽ không dừng lại việc hai người được ở bên nhau như vậy nữa. Vì vậy, mọi người cũng đừng quá buồn với cái kết này nhé, ít nhất thì Trần Mịch Ngôn vẫn luôn ở bên Trình Yểu. Tớ nghĩ với một người từng trải qua những sóng gió như Trình Yểu mà nói, có lẽ Trần Mịch Ngôn là bến đỗ bình an nhất của cô.
Không hiểu sao tự nhiên viết một đoạn chảy nước như trên nữa =)))) Lại đến mục cảm ơn đây ạ:3 Dù là truyện hoàn thứ bao nhiêu thì tớ vẫn luôn cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng truyện, cùng các nhân vật và cả tớ. Hôm trước đưa ra quyết định không dùng Wattpad nữa, thật ra tớ áy náy với mọi người trên đó lắm, có điều chắc không làm khác được. Mấy hôm nay đọc nhiều cmt mọi người bảo “Không biết dùng WordPress hay chưa dùng bao giờ, nhưng vì Bột nên lập WordPress đây”, đọc được mà cảm thấy niềm vui có lẽ cũng chỉ cần có vậy thôi.
Chúng ta có thể không quen biết, nhưng vẫn sưởi ấm tâm hồn cho nhau. Như vậy là đủ lắm rồi