Thân Ái Đối Phương Biện Hữu

Chương 3: Em đưa chị về?


Đọc truyện Thân Ái Đối Phương Biện Hữu – Chương 3: Em đưa chị về?

Tác giả: Quân Ước

Biên tập: TBB

Câu hỏi của Trần Mịch Ngôn khiến Trình Yểu sửng sốt trong giây lát, sắc mặt thanh lãnh của cô cũng cứng lại, sau đó lại hồi phục vẻ bình tĩnh như cũ.

“Không, tôi độc thân.” Cô cười cười nói.

“Ồ.” Sắc mặt Trần Mịch Ngôn bình tĩnh, anh cũng cúi đầu cười nhẹ, dường như thấy hơi lúng túng vì vấn đề mình vừa hỏi.

Trình Yểu cũng cười: “Không ngờ cậu cũng thích nghe chuyện bát quái.”

“Không phải bát quái.” Ngón tay Trần Mịch Ngôn xoa nhẹ mồ hôi trong lòng bàn tay: “Khi còn học ở đại học C từng nghe nhiều người nói đó là kế hoạch của sư tỷ, em nghĩ sau khi tốt nghiệp chị sẽ…”

Trần Mịch Ngôn không nói tiếp, nhưng câu nói kế tiếp của Trình Yểu khiến lòng anh sáng tỏ. Cô nghiêng đầu nhìn người đi lại trên phố, trong lòng thấy tẻ nhạt, đầu lưỡi cũng không có tư vị gì: “Phải không? Tôi không nhớ.”

Giọng điệu của cô rất bình thản, không có chút nhấp nhô lên xuống nào. Trần Mịch Ngôn không đoán được tâm tình cô lúc nói ra lời này.

“Trình sư tỷ.”

Trình Yểu dời mắt qua, có chút dao động: “Ừ?”

“Thật vui khi gặp lại chị.” Trần Mịch Ngôn mỉm cười nhẹ nhàng, gương mặt thanh khiết.

Trình Yểu thấy anh đưa một tay tới, đôi tay sạch sẽ trắng nõn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Trình Yểu bỗng thấy hơi hoảng hốt, đoạn kí ức mơ hồ trong trí nhớ như đoạn băng dần tua lại.

Rốt cuộc cô cũng nhớ được mình chính thức quen Trần Mịch Ngôn từ lúc nào.

Lúc Trình Yểu học năm thứ 3 đại học, Trình Mịch Ngôn mới vào đại học C. Cuộc thi biện luận hàng năm vào tháng 4 đã kết thúc, đội biện luận cũng chiêu mộ xong người mới. Buổi giao lưu đầu tiên của đội, Trình Yểu cũng đi. Đó là lần đầu tiên Trình Yểu thấy Trần Mịch Ngôn sau trận chung kết.

Anh là học sinh biện luận mới, tài năng xuất chúng, dáng vẻ lại đẹp đẽ, chỉ lên tranh luận mấy lần tiếng tăm đã truyền khắp đại học C. Nữ sinh tới đăng kí thi tuyển vào đội biện luận nhiều hơn năm trước gấp mấy lần, đội biện luận của đại học C gọi đó là “hiệu ứng Trần Mịch Ngôn”. Người như vậy, Trình Yểu không muốn chú ý cũng khó.

Buổi giao lưu tiến hành ở phòng nhỏ của tầng cuối cùng, ở phía Tây tòa nhà khoa Văn. Hôm đó Trình Yểu phải đi thi nên đến rất muộn, cô đi vào từ cửa sau, chọn ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Khi ngẩng đầu lên đã thấy Trình Mịch Ngôn đứng trên bục giảng, dáng người cao ngất. Anh đang tự nhiên giới thiệu bản thân, bảng đen sau lưng cũng có ba chữ tiêu sái: Trần Mịch Ngôn.

Khi đó Trần Mịch Ngôn mới chỉ khoảng 17, 18 tuổi, vận đào hoa đang vượng, đôi mắt trẻ tuổi đầy phấn chấn, nhưng tính anh khá trầm tĩnh. Nếu đem anh ra so sánh, tự nhiên mọi người sẽ thấy không thích những nam sinh hay om sòm bát nháo kia.


Trần Mịch Ngôn giới thiệu rất ngắn gọn, chỉ nói hai câu đã xong. Điều làm Trình Yểu bất ngờ là sau khi xuống khỏi bục giảng, anh tự nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh cô. Lúc này Trình Yểu mới chú ý đến bàn bên cạnh có một chiếc túi màu đen. Rõ ràng, trước khi cô tới thì đây là chỗ Trình Mịch Ngôn đã ngồi.

Sau khi Trần Mịch Ngôn ngồi xuống cũng rất yên lặng. Học sinh tiếp theo của đội biện luận đã lên phát biểu, Trình Yểu thu hồi tầm mắt, nghiêm túc lắng nghe. Được khoảng 5 – 6 phút, học sinh mới của đội biện luận đã giới thiệu xong. Lúc này đội trưởng đội biện luận là Tống Thiếu Minh đi lên phát biểu, nói đến một nửa thì liếc mắt thấy Trình Yểu, ánh mắt anh ấy sáng lên: “Trình Yểu sư tỷ của các em đến rồi!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trình Yểu, cô đứng lên gật đầu nhẹ với mọi người. Mấy học sinh mới đang về chỗ cũng gọi cô một tiếng “Trình sư tỷ”, buổi giao lưu an tĩnh đột nhiên náo nhiệt hẳn. Tống Thiếu Minh tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nhạo báng này: “Mấy tiểu tử các cậu đừng tưởng tôi không biết, lúc phỏng vấn còn thề son sắt, thật ra trong lòng toàn mưu ma chước quỷ. Mục đích vào đây đều là vì Trình sư tỷ đi?”

Mấy nam sinh đều đỏ mặt, trong đó có một người lớn gan mở giọng oán trách: “Sư huynh, chúng ta đều là nam, đừng nói bọn em thế!”

Tiếng nói này vừa dứt, mọi người đều cười rộ lên, Tống Thiếu Minh ngồi xuống nhìn Trình Yểu, híp mắt cười nói: “Sư huynh chỉ nhắc nhở các cậu đừng nhắm nhầm mục tiêu thôi. Vì cùng là phái nam, anh có trách nhiệm báo cho các cậu biết một sự thật: Trình sư tỷ đã sớm là hoa có chủ rồi, mọi người chết tâm hết đi!”

Nói xong lời này, quả nhiên đám đông đều kinh ngạc rồi thở dài, Tống Thiếu Minh lại trấn định nói: “Theo anh thấy, các cậu nên biến đau thương thành năng lực, mau chóng xây dựng đội của chúng ta thì hơn.”

Mọi người lại cười.

Sau tiết mục trò chuyện giữa chừng này, không khí buổi giao lưu đã thoải mái không ít. Tiếp theo là mục hỏi và đáp, học sinh mới nào có thắc mắc có thể tìm tiền bối trong đội để hỏi. Lúc đầu, mấy học sinh mới đều vây lại, Trần Mịch Ngôn lúc này lại đi ra bằng đường cửa sau, Trình Yểu bận trả lời các loại vấn đề nên không chú ý đến anh. Tới khi học sinh tới hỏi vãn đi, mới thầy Trần Mịch Ngôn đi vào.

Trình Yểu đoán anh ngại ồn ào, nên ra ngoài chờ một lúc.

Trần Mịch Ngôn ngồi xuống, lấy túi từ trong ngăn bàn ra. Trình Yểu cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Vừa rồi Tống Thiếu Minh đưa tới danh sách đội biện luận được cô kẹp trong quyển “Văn Hóa Đại Cương”. Cất đồ đạc xong, cô đứng dậy muốn đi lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Trình sư tỷ.”

Trình Yểu sững lại, nghiêng đầu nhìn Trần Mịch Ngôn đứng ở đó đang cúi đầu nhìn mình, ngón tay thon dài của anh cũng hướng về phía cô.

“Em là Trần Mịch Ngôn.” Anh nói xong, con mắt đen láy ánh lên nụ cười thản nhiên, anh tuấn lại ôn hòa. Trình Yểu nghĩ cảm giác đạm mạc xa cách lúc trước mình cảm nhận được có lẽ chỉ là ảo giác…

Chuyện xưa đột nhiên hiện lại rõ ràng trong đầu, Trình Yểu vô cùng kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy mấy món đồ bổ não kia của Du Mỹ Anh dường như có tác dụng. Nếu Du Mỹ Anh biết, chắc sẽ thấy được an ủi lắm.

Trình Yểu còn đang thất thần, âm thanh nhẹ nhàng của Trần Mịch Ngôn đã kéo cô về: “Sư tỷ?”

“Ừ.” Trình Yểu hít một hơi, trả lời: “Giờ tôi định về công ty, cậu thì sao?”

“Em cũng vậy, cùng nhau đi.”

Hai người sóng vai tới tòa nhà Thập Mộng, vừa bước vào sảnh lớn, âm thanh cao vút của một người đã rót vào tai bọn họ…


“Trình Yểu, em con mẹ nó lại không mang theo điện thoại!”

Lời nói dũng mãnh đó còn chưa dứt, người nói đã như cơn gió chạy tới, tiếp tục quở trách Trình Yểu: “Đại tiểu thư của tôi, bà đây đã nói bao nhiêu lần rồi, dù có làm gì thì chuyện quan trọng nhất cũng là nhớ mang điện thoại mang điện thoại mang điện thoại!” Gào lên một trận xong, cô ấy mới dời mắt thấy Trình Mịch Ngôn đứng bên cạnh Trình Yểu, ánh mắt nhất thời trợn tròn, lóe sáng hơn cả hợp kim titan.

“Trình Yểu, em con mẹ nó đi tìm đàn ông?”

Trình Yểu: “…”

Trần Mịch Ngôn: “…”

“Anh đẹp trai này chất lượng không tệ, gương mặt này, vóc người này đúng là quá ổn!” Người phụ nữ mặt mày hớn hở nói.

Trình Yểu chọn coi thường mấy lời nói bậy của Du Mỹ Anh, giới thiệu với Trần Mịch Ngôn: “Chị họ tôi, Du Mỹ Anh.”

“Chào chị, em là Trần Mịch Ngôn.” Trần Mịch Ngôn lễ phép đưa tay ra.

Du Mỹ Anh suồng sã bắt tay anh, cười tủm tỉm, luôn miệng nói: “Cậu với em gái tôi rất xứng đôi, khách khí làm gì, đối tốt với em gái tôi là được!”

Trần Mịch Ngôn không đáp lại, nhưng gò má tuấn tú có chút ửng đỏ.

Trình Yểu nhức đầu, biết Du Mỹ Anh lại tái phát bệnh cũ, môi khẽ động: “Cậu ấy là sư đệ của em ở đại học C, vô tình gặp lại trên đường.” Giải thích xong, cô khẽ gật đầu với Trần Mịch Ngôn, mong anh thứ lỗi cho hành vi của Du Mỹ Anh. Trần Mịch Ngôn cười với cô, bày tỏ mình hiểu rõ.

“À, sư đệ.” Du Mỹ Anh thu lại tươi cười, lại nhìn Trần Mịch Ngôn với vẻ tiếc nuối, coi anh như miếng thịt béo rơi từ trong bát Trình Yểu ra, chỉ hận không thể ném trở về.

Trình Yểu liếc cô ấy một cái, rồi nghiêng đầu nói với Trần Mịch Ngôn: “Chúng ta lên trước đi.”

Trần Mịch Ngôn hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Được.”

Sau khi nói “hẹn gặp lại”, hai bên tách ra, đi về phía hành lang công ty mình.

Vừa vào văn phòng của Trình Yểu, Du Mỹ Anh đã nổ tung, nhiệt tình truy hỏi mọi tin tức về Trần Mịch Ngôn. Đáng tiếc bây giờ Trình Yểu biết rất ít về Trần Mịch Ngôn, chỉ đáp lại “không biết” để bịt miệng Du Mỹ Anh.


Du Mỹ Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chị có thể theo đuổi không? Kiểu đàn ông như vậy, em nhẫn tâm bỏ qua à? Không sợ bị trời đánh sao?”

Trình Yểu bình tĩnh cầm cốc nước đưa cho cô ấy: “Nước miếng phun hết lên mặt em rồi, khát không?”

“Em rốt cuộc có nghe chị nói không đấy?” Du Mỹ Anh tức giận nhận lấy cốc nước uống một hơi cạn sạch, lưu loát hất mái tóc đen: “Vì hạnh phúc cả đời của chị em, em có thể để ý một chút không? Tìm thử một người đàn ông có bao nhiêu khó khăn chứ?”

Trình Yểu không nói gì, yên lặng rót cho mình một cốc nước. Nước lọc thanh mát chảy qua đầu lưỡi lành lạnh, rất thoải mái.

“Chị đột nhiên tới đây không phải vì nói chuyện đó chứ?” Trình Yểu rót liên tiếp hai cốc nước.

Du Mỹ Anh sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ đến mục đích ban đầu của mình.

Thấy cô ấy bỗng nhiên không nói nữa, Trình Yểu hơi bất ngờ: “Sao vậy?”

“Cũng không có gì.” Du Mỹ Anh ngồi lên ghế xoay, xoay 2 vòng, như tùy ý nói: “Gần đây em chú ý một chút.”

“Chú ý cái gì?” Trình Yểu không hiểu.

“Người của Chung Vân Sơn hình như lại lai vãng tới đây.” Du Mỹ Anh nhíu mày: “Ngay cả dì giúp việc ở nhà mẹ chị mấy ngày trước cũng bị chặn lại để dò hỏi.”

Lòng Trình Yểu trầm xuống, sắc mặt thay đổi, thật lâu vẫn không tiếp lời. Giọng Du Mỹ Anh lại hết sức bất mãn: “Đúng là âm hồn không tiêu tan”. Trình Yểu thì chỉ yên lặng lắng nghe, không nói gì nhiều.

___

Vì dự án thời trang mùa hè của Daisy mà Trình Yểu bận rộn mấy ngày liền, hai ngày rồi cô đều ở lại công ty tăng ca tới khuya, lúc ra về cả tòa nhà đã không còn ai cả. Tòa nhà Thập Mộng chia thành khu phía Đông và phía Tây, hai khu có 3 thang máy. Nhưng qua 10 giờ tối thì một thang máy sẽ ngừng hoạt động, chỉ có thang máy công cộng ở khu trung gian vẫn hoạt động như cũ.

Trình Yểu vào thang máy xong, nhìn xuống điện thoại thấy đã gần 11 giờ rồi.

Thang máy đi xuống tầng 6 thì dừng lại, cửa vừa mở ra, người đàn ông mặc âu phục sẫm màu tiến vào. Hai người đối mắt với nhau xong thì đồng thời sửng sốt.

“Là cậu à?” Trình Yểu cong môi cười, coi như chào hỏi.

Trần Mịch Ngôn lấy lại tinh thần, anh tự biết mình thất thần hơi lâu nên vội thu tầm mắt, không nhìn cô quá chăm chú nữa.

“Sao sư tỷ về muộn thế?” Anh cúi đầu ho nhẹ một tiếng, khi nhìn lên lần nữa mắt cũng không còn gợn sóng.

“Tăng ca.” Trình Yểu trả lời bình thường, rồi hỏi lại anh: “Cậu cũng bận?”


“Vâng.”

Hai người đang nói chuyện thì thang máy đã xuống tới tầng 1, Trình Yểu ra khỏi thang máy trước, Trần Mịch Ngôn theo sau cô đi tới cửa hông của tòa nhà, đến đây mới nhớ ra mình định xuống bãi đỗ xe ở tầng B1.

Mượn ánh đèn ở sảnh tòa nhà, Trình Yểu đứng trên bậc thang hướng về phía quảng trường, nghiêng đầu chào tạm biệt người đàn ông: “Trần Mịch Ngôn, hẹn gặp lại.”

“Sư tỷ.” Trần Mịch Ngôn đột nhiên bước lại gần hai bước, thấp giọng nói: “Em đưa chị về.”

Dứt lời lại thấy như mình hơi đường đột nên lùi về phía sau nửa bước: “Em xuống dưới lấy xe, chị chờ một chút nhé?”

“Không cần, có người tới đón tôi rồi. Tôi chờ một chút thôi, cậu đi trước đi.” Trình Yểu mỉm cười nhẹ, ánh đèn rơi xuống mặt cô mềm mại mà yên tĩnh.

Cô có lý do để từ chối, Trần Mịch Ngôn nhất thời không biết nói gì, cổ họng hơi động, sau đó mới nói: “Muộn quá không an toàn, em chờ cùng chị.”

Anh vừa nói xong thì tiếng điện thoại của Trình Yểu vang lên, là Du Mỹ Anh gọi đến.

Trình Yểu vừa bấm nút nghe, Du Mỹ Anh ở đầu kia đã nói rõ tình hình: “Trình Yểu, em đừng ra khỏi công ty vội. Quán bar có chút chuyện, chị phải đi xử lý trước. Em chờ ở văn phòng, chị bảo Sam qua đón em.”

“Sao vậy?”

“Chuyện nhỏ thôi, một tên vô lại tới quậy phá. Chị tới xử lý anh ta.”

Trình Yểu cau mày: “Trọng Nhất Lâm?”

“Ngoài anh ta thì còn tên vô lại không biết xấu hổ nào nữa?” Du Mỹ Anh ở đầu bên kia thể hiện sự chán ghét, rõ ràng đã bị Trọng Nhất Lâm làm cho tức giận.

Đối với ân oán tình thù của Du Mỹ Anh và Trọng Nhất Lâm, Trình Yểu chỉ bàng quan, không nhúng tay. Có điều biết người gây chuyện là Trọng Nhất Lâm, cô lại thấy yên tâm. Ít nhất cô biết người kia sẽ không thực sự làm gì Du Mỹ Anh.

“Chị đi đi, không cần làm phiền Sam. Em tự về.”

Du Mỹ Anh không yên tâm: “Bảo em chờ thì chờ đi, nói lời vô dụng làm gì.”

“Em nói thật.” Cô hơi nghiêng đầu nhìn Trần Mịch Ngôn chờ bên cạnh, sau đó nói với Du Mỹ Anh: “Em tình cờ gặp được Trần Mịch Ngôn, cậu ấy nói sẽ đưa em về.” Nói xong cũng không để ý tới Du Mỹ Anh ở đầu bên kia kích động đã nhanh chóng tắt điện thoại.

Thấy cô nói chuyện điện thoại xong, Trần Mịch Ngôn đi tới, cúi đầu nhìn cô: “Em đưa chị về?”

Trình Yểu cười: “Phiền cậu rồi.”

Hết chương 3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.