Đọc truyện Thầm Yêu Cậu – Chương 7: Giận!!!
(Tác giả chưa từng viết thư, có lẽ vì thế mà bài
văn điểm cao lần này có đôi chút ngớ ngẩn.. Đại
khái các bạn cứ nghĩ hai người điểm cao này viết
rất hay đi nhé…
Cảm ơn các bạn đã theo dõi những nhân vật của
mình)
*************
……
Cậu có thể không biết điều này nhưng…
Tớ thực sự thích cậu…
..
Thích từ giọng nói ấm áp…
Nụ cười sảng khoái của cậu…
Bóng dáng nhỏ bé của cậu…
….. Và tớ thích luôn cả những lúc cậu im lặng…
Trời ạ!!! Tớ thích nhiều thứ từ cậu quá đi mất…
Hay là tớ đem cậu bỏ vào túi áo nhé!
Cậu biết không, lần đầu tiên gặp cậu, tớ bị thu hút bởi đôi mắt ấy…
Tớ có thể thấy cả bầu trời sao trong đó. Nó đã
lấy đi tình cảm và đã sưởi ấm trái tim lạnh giá
cô đơn của tớ….
Rồi từng ngày, tớ bên cậu, tớ cảm nhận được thế
nào là sống biết quan tâm người khác, tớ biết
được tình cảm gia đình quan trọng như thế
nào… Điều đó càng làm tớ mến cậu, và càng yêu
thương cậu nhiều hơn lúc ban đầu…
Nếu tớ nói rằng “Tớ yêu cậu” cậu sẽ chấp nhận
chứ….?
Cậu không cần trả lời đâu, vì cậu mãi chẳng biết
những tình cảm này của tớ…
Ngốc như cậu làm
sao mà biết được….
……
”
-Trên đây là bài viết thứ nhất… Bài viết của bạn
còn dài hơn nhưng thời gian học có hạn nên ta
sẽ đi vào bài thứ hai…. Cả lớp thấy bài này thế
nào…
…
-Hay quá… Ai viết cho tớ mà không nhận đi..
-Ôi. Tôi đã khóc khi đọc bài của cậu ấy, cảm
động quá, giá như đó là tôi…
(cả lớp ồn ào… xì xào)
Còn Yan thì ở dưới đỏ mặt tía tai.. haha
-Thôi được rồi, các em trật tự… Sau đây là bài
thứ 2:
” Gửi gió…
Tôi gọi cậu là gió… Người ta nói gió là thứ vô
tình, bởi vì nó chỉ thoáng qua không để lại gì
cả…
Đối với tôi, cậu không phải là cơn gió bình
thường mà là một cơn gió độc… Chỉ cần vô tình
lướt qua đời tôi cũng đủ khiến tôi phải đau đầu,
cảm, sổ mũi..v..v…rất nhiều lần…
Tôi yêu cậu…
Tôi không biết câu nói này xuất hiện từ lúc nào
trong đầu óc mụ mị của tôi, nhưng tôi biết, khi ở
bên cậu, tôi rất vui vẻ….
Có những đêm mê man trong những cơn ác
mộng của mình, tôi bất chợt gọi tên cậu- người
mà tôi tin rằng, nếu có cậu, những ác mộng đó
sẽ không còn nữa…
Ngày mà nắng ấm áp, là ngày đầu tiên chúng ta
gặp nhau… Trông tôi như một kẻ ngốc, cậu khác
với mọi người, bỏ qua sự ngớ ngẩn đó của tôi
mà dành cho tôi nụ cười thân thiện nhất…
Cậu vẫn luôn bên tôi chia sẻ với tôi những lúc
vui buồn….
Tuy bây giờ, chúng ta chỉ là những người bạn
bình thường, nhưng tôi vẫn sẽ luôn âm thầm
bảo vệ, quan tâm và chăm sóc cậu…
Chỉ cần
cậu vẫn thế, vẫn vui vẻ, mỉm cười là trái tim tôi
đã cảm thấy ấm áp lắm rồi…..
…..
“
-Trên đây là đoạn trích của bài thứ hai… Các bạn
cảm thấy như thế nào…
-Rất sắc sảo và xứng đáng ạ…
-Rất tốt…
-Cậu ta là người may mắn…v…v
(Mọi người lại bàn tán)
-Ngoài ra có một bài tôi không biết nên cho điểm
như thế nào. Tôi nên khen em là trong sáng hay
cho em 0 điểm đây….
-JUN!!!
-Sao em lại viết như thế này
“Thưa cô, em cảm thấy mình chưa xứng đáng để
viết một bài văn như thế này. Xin cô ra cho em
đề khác”
-Hahaha.. Ôi jun ơi là Jun…
-Con nhỏ này thật thà quá đi. Bịa sao chẳng
được…
(Mấy người trong lớp chọc Jun)
Còn hai người kia nổi giận đùng đùng…
***
Ra về..
-Yan à!!! Chờ tớ với…
Yan im lặng bỏ mặc nó đi một mình.. Thôi, tôi đi
với Moo thân thiện vậy….
-Moo à. Chờ tớ đi với…
Im lặng
-Moo à!!!
Vẫn im lặng…
-Ơ hay??? Mấy người này bị gì rồi à… Hôm nay
ngày gì vậy trời???!