Thầm Yêu Cậu

Chương 31: Kết thúc


Đọc truyện Thầm Yêu Cậu – Chương 31: Kết thúc

Hơn một tháng sau…
Đã gần hết thời hạn hai tháng. Mọi việc dần tiến triển theo một hướng mới. Ưu thế về phía công ty Yan. Tất nhiên đó hoàn toàn là nỗ lực của cậu chứ không phải do đối thủ đã nhường.
Theo như báo chí Moo và Jun sẽ kết hôn vào một ngày không xa. Sức khỏe của Moo ngày càng yếu đi. Những biểu hiện bệnh tật biểu hiện ngày càng rõ ràng hơn. Cậu trở nên gầy gò,ốm yếu, bên người luôn phải đem theo thuốc giảm đau để quên đi sự đau đớn của căn bệnh quái ác.
Về phần Yan, việc dạy học cho Linh Trang vẫn diễn ra bình thường. Cô nàng vẫn liên tục dở ra các quái chiêu nhưng Yan đều đối phó được. Và hôm nay là một điển hình..
-Anh đến rồi ạ!
-Ừ.
Linh Trang mở cửa cho Yan, cô ăn mặc khác hẳn với thường ngày. Khác theo nghĩa trong sáng còn đỡ, đằng này….
Áo quần ngắn cũn làm nổi bật ….một số bộ phận nhạy cảm. Điệu bộ thì y như con mèo muốn xin ăn.
-Em ăn mặc cái kiểu gì đấy. Lại còn cái thái độ nữa!
Yan lên tiếng quát Linh Trang.
-Hi. Anh không thấy đẹp à?
-Học hành không lo, làm cái trò gì thế!
-Em thích thế đấy! Bây giờ em sẽ hét toáng lên rằng anh đã làm điều xấu với em. Anh sẽ phải chịu trách nhiệm với em.
Trang vừa cất lời xong thì bị Yan lấy thước gõ cho cái vào đầu. Rồi đem thước đánh tiếp vào chân y như bố đánh con.
-Đi thay quần áo. Nhanh lên! Nhìn như con khỉ đột ấy, ma nó cũng không thèm chứ đừng nói anh mày.
Linh Trang nghe xong, tức ói máu. Đành vùng vằng đi thay đồ…
Một lúc sau họ mới ngay ngắn vào bàn học…
-Anh này. Rốt cuộc cái chị đó có gì hấp dẫn thế? Người ta sắp lấy chồng rồi.
-Đừng nói vớ vẩn nữa!
-Nói thật chứ lị, em biết thừa!
-Ừ đấy. Thích ai kệ tôi. Còn việc của cô vẫn là học, hiểu chưa?
-Xì… Lúc nào cũng thế!
Một dòng suy nghĩ thoáng qua Linh Trang.
“Chẳng phải chúng ta cứ thế này rất vui sao anh? Tại sao anh cứ nghĩ đến người đó chứ? Anh sẽ không đến được với chị ta đâu, nếu chị ta quay lại, Em sẽ không để chị ta yên….”
****
Vài giờ sau…
Bước ra khỏi căn nhà kia, Yan thở phào nhẹ nhõm…
Bỗng, có tiếng điện thoại gọi đến.. Là mẹ cậu.
– Yan à. Con đang ở đâu thế? Bố con tỉnh lại rồi con ơi.
-Thật ư? Con đến ngay đây ạ!
****
Cậu phóng như bay đến chỗ bố mẹ. Và cậu thấy bố đã ngồi dậy được. Các bác sĩ đứng xung quanh hỏi thăm.
Nước mắt cậu rơi xuống vì quá vui mừng.
-Yan đến rồi à con?
Cậu chẳng nói gì, chạy ngay đến và sà vào lòng bố.
– Thằng nhóc này hôm nay bị sao thế. Muốn bố đánh cho phải không?
Ông nửa đùa, nửa xúc động. Giọt nước mắt cũng lăn dần trên khóe mi.
-Bố tỉnh lại rồi. Bố có biết con buồn như thế nào không?
Đã lâu cậu mới cảm thấy ánh sáng chiếu tới chỗ mình, đã lâu mới cảm thấy vui như vậy.
****
-Nghe mẹ con kể con đã phải vất vả như thế nào trong thời gian qua. Bố thấy có lỗi quá. Giá như người bố này không bất tài thì …
-Không có đâu ạ. Bây giờ chẳng phải đang rất tốt hay sao ạ?
-À. Mà cô bé đấy đâu rồi nhỉ?
-Cô.. cô bé ?
-Còn ai vào đây nữa. Cô bé mà con thích ấy!
-Cô ấy bận rồi ạ..
-Ừ. Lúc nào có thời gian con bảo người ta đến chơi.
-Dạ…
Cô gái năm năm cậu theo dõi giờ sắp thuộc về người khác. Nói vậy có nghe được không?
Cậu kể về những việc mà cậu đã làm cho công ty vực dậy trong thời gian qua. Người trong công ty đã tin tưởng cậu như thế nào.. v..v..
Và sâu thẳm trong đôi mắt ông bố đang nằm trên giường bệnh là sự xúc động vì đứa con trai ham chơi hôm nào bây giờ đã trưởng thành.

****
Vài ngày sau…
Đám cưới của nó và Moo được dự định tổ chức ngày hôm nay, ở một nơi rất sang trọng và lộng lẫy.
Cả bố mẹ nó, Mi, và nhiều bạn bè cấp 3 của bọn họ đều đến đây.
“Đám cưới vẫn tổ chức, nếu cậu không đến, xem như cậu không xứng đáng với cô ấy.” Một dòng suy nghĩ thoáng qua Moo…
****
-Hôm nay anh đến đi dự đám cưới anh Moo với em nhé!
-Uhm..
Yan khoác lên mình bộ quần áo màu đen chững chạc. Vẻ mặt không giấu được nỗi buồn. Cậu ngồi cùng xe với cô nàng Linh Trang. Cô mặc một chiếc váy màu hồng cắt xẻ rất kỹ thuật. Trên đường đi, cô không ngừng líu lo ríu rít như con con chim non. Còn Yan vẫn cứ im lặng…
Đến nơi rồi, đây là nơi mà người con gái cậu yêu thương sẽ cùng chung bước cùng người khác. Moo đang đứng trên chờ nó đến…
Nó được bố dắt tay vào. Nó không nhìn qua phía Yan. Mặc chiếc váy cưới tinh khôi, nó đẹp hơn bao giờ hết. Khuôn mặt nó vướng bận chút buồn.
Yan định đứng dậy chạy lại phía bọn họ thì bị Linh Trang kéo lại…
-Anh ngồi đấy!
-Em làm cái gì thế!
Yan quay lại nhìn Linh Trang. Cô nhìn cậu và nói…
-Nếu anh đi, thay vì chị ta, tất cả những gì anh có sẽ bị mất hết. Bố anh vừa tỉnh dậy. Đừng để ông ấy shock và bất tỉnh thêm lần nữa…
-Đây không phải là giờ để em đùa đâu!
-Em đùa nhiều rồi. Em đang nói thật đấy. Anh mà đi, không những công ty của anh, bố anh, mà chị ta cũng không được yên đâu!
-Bỏ ra… Mất người đó anh sẽ mất tất cả.
Yan xua tay Linh Trang ra rồi chạy về phía nó và Moo.
***
Lúc cô dâu và chú rể định trao nhẫn cho nhau thì Yan chạy lên cầm lấy tay cuả nó trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
-Đi với tớ.
-Yan…
Nó thì thầm bên tai Yan… MC không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đành chữa rối..
-Như quý vị đã thấy, đây là người bạn thân của cô dâu và chú rể.. Cậu ấy muốn góp vui cho chương trình của chúng ta đây mà…
Cả hội trường cũng nhầm tưởng như vậy nên mọi người cùng đồng thanh cười òa lên…. Nhưng nụ cười bị dập tắt khi Yan cầm micro và nói.
-Xin lỗi Moo nhé. Nhưng tớ yêu Jun và cậu ấy cũng thế!
Nói xong, Yan kéo nó ra ngoài hội trường và tiến đến phía xe của Yan.
-Bỏ tay tớ ra được rồi Yan..
-Cậu đi với tớ.
-Công ty cậu. Gia đình cậu. Tất cả đó cậu định bỏ hết à. Mau bỏ tớ ra…
-Tớ không từ bỏ gì cả. Cậu là lý do để tớ tồn tại đến ngày hôm nay.
-Tớ xin lỗi .. Cậu nên quên tớ đi!
Nước mắt nó rơi xuống.
Bất chợt Yan lấy con dao nhỏ từ đâu ra và tự cứa vào tay, máu ứa ra tung tóe…
-Cậu làm cái gì vậy??? Cậu điên rồi!
Nó hoảng hốt ngăn Yan lại..
-Cậu bảo tớ quên cậu, chi bằng cậu cho tớ chết đi.
Nó chẳng biết làm gì, nên…
BỐP!!!
Một cú tát giáng vào mặt Yan…
-Thằng hèn. Cậu chỉ có thế này thôi à?
Nó quay lưng định bước vào phía trong thì bị Yan ôm chặt từ phía sau.
-Xin cậu, tớ xin cậu đấy… Đừng lấy người đó. …Bảo tớ hèn hay bảo tớ như thế nào cũng được… chỉ cần cậu đừng lấy người khác. Tớ yêu cậu, cậu cũng thích tớ mà.. phải không???
-Buông ra đi!!!
-Không…
-TỚ BẢO CẬU BUÔNG RA!!!
-Không đâu…
Rồi nó giật mạnh tay Yan xuống để đi vào…
Thế nhưng đột nhiên Yan bị xỉu tại chỗ.

-Yan ơi! Cậu sao thế! Yan, mau tỉnh lại đi!!!
Nó xé một mảnh vải trên chiếc váy cưới để băng chỗ bị thương lại.
Sau đó dìu Yan vào xe. Nó cũng ngồi lên. Ở trong xe đã có bác quản gia nhà Yan trực sẵn ở đó.
-Bác ơi, đến bệnh viện thôi ạ!
Bác quản gia gật đầu, rồi phóng xe đi.
-Bệnh viện sao xa thế nhỉ. Như thế này cậu ấy có chịu nổi không?
Nó hỏi bác quản gia, nhưng ông ấy vẫn chẳng nói gì. Cũng chính lúc đó Yan tỉnh lại. Nó thấy vậy thì lên tiếng.
-Cậu phải vào bệnh viện thôi! Cậu cố chịu đựng nhé!
-Không sao đâu!
-Không sao cái gì!?
-Tớ giả vờ đấy!
-Cái gì???
-Hì. Không thế sao lừa được cậu.
-Thằng này!!! Cậu điên rồi sao???
-Uhm. Tớ điên, là vì cậu đấy!
Bác quản gia cùng Yan chỉ mỉm cười. Ông ấy chở họ tới một ngôi nhà cách thành phố không xa.
Quang cảnh nơi đây thật đẹp đẽ. Ông chào tạm biệt và để họ ở lại đó rồi đi về.
****
Hai người họ bước vào căn nhà nhỏ. Mặt nó vẫn bừng bừng, có vẻ như đang rất bực mình.
-Này. Giận tớ à?
-Còn phải hỏi.
-Thế thôi không hỏi nữa. o.o
-Cậu!!!
-Tớ sao?
-Giả vờ hỏi à. hừ!!!
-Rõ ràng là cậu vẫn quan tâm và lo lắng cho tớ. Tớ hiểu cậu mà. Đừng dối lòng nữa. Đừng lo lắng, tất cả tớ sẽ lo hết.
Khi nghe Yan nói xong. Nó khẽ gật đầu..
Rồi bàn tay khẽ nắm tay. Mặc kệ trời đất xoay chuyển như thế nào. Chỉ cần đừng xa nhau nữa, thế là đủ.
****
Cũng thời điểm đó tại một nơi khác…
-Thằng vô dụng. Mày làm mất mặt gia đình quá!!!!
-Con xin lỗi!
Moo bị bố cậu ấy mắng tơi tả.
-Tao mà bắt được con nhỏ đó, tao sẽ không tha cho nó!
-Bố!!!
-Không bố biếc gì hết. Nó bỏ đi theo trai cũng tốt. Tao vốn dĩ đã chẳng ưa gì nó. Hợp đồng công ty với AAA xem như được cứu vãn rồi.
Đến lúc đó, công ty của thằng nhãi kia sẽ bị sụp đổ trong tay ta. HAHAHA
-Đến bây giờ mà bố vẫn chỉ nghĩ được như vậy ư?
-Tao nói gì sai à. Mày đã chẳng giúp gì được tao lại còn tỏ ra trượng nghĩa.
-Bố đừng làm hại những công ty khác nữa. Dừng lại được rồi bố ạ!
BỐP!!!
Một cú tát được giáng vào mặt Moo..
Trong người vốn không khỏe. Cậu trở nên choáng váng và ngất tại chỗ…
-Mày định làm trò hề ở đây à. Mày đừng tưởng mỗi mày là con tao thì tao sẽ cho mày thừa kế hết tài sản này. Thích nói gì thì nói à?…
Sau vài phút, thấy Moo ngã xuống sàn mà vẫn chưa tỉnh dậy…
-Mày sao vậy? Tỉnh dậy đi . Sao lại có máu ở mũi… Tỉnh dậy đi con ơi!!!
****
Tại bệnh viện…

-Con tôi nó sao rồi bác sĩ?
-Cậu ấy không nói tình trạng bệnh tình của mình với ông à?
-Không có. Nó bị sao vậy!?
-Haizzzz
-Sao ông lại thở dài. Nó có bị làm sao không bác sĩ…
-Cậu ấy có một khối u ác tính ở não… E rằng .
…không sống được bao lâu nữa…
-Cái…cái.. gì??? .. không… thể như thế được… Chắc… đã có sự nhầm lẫn nào đó…
-Tôi xin lỗi…!
-Ông bảo tôi tin điều này ư? C..o..n… tôi…! Làm sao có thể? Tôi.. không tin… Nó.. là đứa trẻ ngoan. Nó không đáng để bị như thế… Sao ông trời lại làm thế. Hãy trừng phạt tôi đi. Con ơi…
****
~Vài ngày sau~
Cốc.. Cốc… cốc!
-Cậu về rồi à Yan. Tớ đã nấu món mà cậu thích đây!
-Chào chị gái!
Hóa ra người đứng sau lưng nó không phải là Yan mà là Linh Trang.
-Sao.. sao lại là em hả Linh Trang? Sao em tìm được nơi này?
-Haha. Sao lại không thể là em? Anh chị đang chơi trò vợ chồng hạnh phúc à?
Nghe những lời Linh Trang nói, nó hơi lúng túng.
-Em đang nói gì vậy? Sao em lại tìm được đến đây?
-Em nói gì à? Haha. Em tưởng chị hiểu chứ? Em muốn tìm là tìm được thôi!
-Sao em phải làm thế?
-Vì em muốn hỏi chị một chuyện!
-Chúng ta có gì để hỏi nhau à? Em hỏi đi…
-Rốt cuộc chị yêu ai?
-Chị nghĩ, chị không cần nói điều này với em! Tại sao em phải tìm bằng được bọn chị chỉ vì điều này!?
-Rất cần đấy ạ! Vì em yêu anh Yan. Vì anh Moo rất tội nghiệp. Vì chị.. không xứng đáng với ai cả!!!
-Đó là chuyện của bọn chị, chị sẽ tự giải quyết!
-Giải quyết cái gì. Để em giải quyết luôn cho chị bớt khó xử!
Linh Trang rút khẩu súng từ trong túi xách ra rồi hướng về phía nó.
-Em định làm gì vậy?
-Giết chị!
-Em .. Sao em lại làm vậy???
-Chị không hiểu ư? Tôi yêu anh Yan. Anh ấy rất quan trọng với tôi. Chỉ vì chị mà anh ấy chưa từng để ý đến tôi!
-Tùy em thôi. Nếu em cảm thấy như thế là đung!
-Nói nghe êm tai quá. Anh Moo cũng sắp đi rồi. Chị hãy xuống đấy chờ anh ấy ít lâu nữa thôi!
-Em .. em làm gì Moo luôn à? Sao em lại trở nên như vậy?
-Tôi chả làm gì anh ấy cả. Anh ấy bệnh sắp chết rồi. Con người tôi trước giờ đều như vậy. Thứ gì tôi muốn phải là của tôi, hoặc không là của ai. Không nói nhiều nữa. Chị mau chết đi!
ĐOÀNG!!!!!!
Rất nhanh, rất nguy hiểm. Một phát súng khiến nó ngã quỵ ngay tại chỗ. Yan về nhà, nghe tiếng súng chạy đến nhưng không kịp nữa.
-Sao… sao.. em lại làm vậy hả Trang???
-Chị ta không đáng được sống anh à. Anh quay đầu đi!
-Cô có phải là người không? Tôi đã nhìn nhầm cô rồi. Cô là một con quỷ chẳng hơn. Đừng bao giờ để tôi thấy mặt cô nữa. Thật đáng ghê tởm!
Yan chạy đến ôm chầm lấy nó. Máu, bây giờ chỉ toàn một màu máu thôi.
Yan gào khóc đau khổ. Cậu bế nó ra xe, lập tức đem nó vào bệnh viện, mặc kệ Trang đứng như trời trồng ở đó.
***
Tình trạng của nó hết sức nghiêm trọng. Ranh giới giữa cái sống và cái chết thật mong manh…
“Chỉ tại tớ. Giá như tớ không đem cậu đi thì bây giờ đâu có thế này”
Đã hơn một ngày. Yan trở nên phờ phạc hơn. Gia đình Jun và cả cô bạn tên Mi cũng đến bệnh viện. Tất cả đều man mác buồn.
***
-Cần tìm trái tim tương thích để ghép cho cô ấy. Chỉ như vậy cô bé mới qua khỏi được.
Đó là lời bác sĩ đã nói với gia đình nó và ba người bạn.
-Bác sĩ hãy lấy tim của tôi đi! Con gái tôi, sao nó lại tội nghiệp vậy chứ.. huhu.
Bố mẹ nó cùng nói rồi như khóc ngất.
“Không phải trái tim ai cũng phù hợp cả. Các vị hãy bình tĩnh và chờ đợi. Thỉnh thoảng vẫn có người đến hiến tim..”
***
-Xin lỗi tim cậu không phù hợp!
Yan muốn làm phẫu thuật ghép tim, trao mạng sống của bản thân cho nó nhưng ước muốn của cậu không được như ý.
“Có thể chờ ai hiến tim được đây?”

Mạng sống của nó như ngàn cân treo sợi tóc. Nếu cứ chờ đợi như thế này chẳng khác gì chờ nó ra đi. Cậu như mất sức sống. Đã mấy ngày rồi cậu vẫn cứ ở đó cạnh nó, nhìn nó với hơi thở yếu ớt.
Bố mẹ nó không nỡ trách cậu. Trách vì chính cậu đã kéo nó ra hỏi lễ cưới nên nó mới trở thành thế này. Bởi bộ dạng cậu bây giờ, khi nhìn vào chỉ thấy đáng thương hơn là đáng trách..
-Cháu về nhà nghỉ ngơi một lúc đi. Bác sẽ ngồi đây với Jun…
-Không ạ. Bác cứ để cháu ở đây với cô ấy…
-Để tớ ở lại đây với cậu ấy. Mọi người về đi ạ!
Mi lên tiếng. Nhưng Yan vẫn phản bác..
-Cậu cứ để tớ ở lại với cậu ấy!
-Để cái gì. Hai ngày rồi cậu cứ ở đây. Người cậu bốc mùi rồi đấy. Cậu muốn Jun vì cậu mà ngộp thở sớm hơn à?
-Uhm.
Nghe lời Mi. Yan và bố mẹ nó về nhà.
****
Mi ngồi với nó. Nhìn cô bạn thân nằm trên giường bệnh cô cũng cảm thấy buồn.
-Yan như muốn chết đi theo cậu. Vậy mà chồng hụt của cậu sao chẳng thấy mặt đâu nhỉ? Thằng Moo này tệ quá. Chắc thấy cậu bệnh nên bỏ chạy rồi. Con bé này, cậu may tỉnh dậy đi. Tớ cũng chán khỏi muốn nhìn bộ dạng cậu lúc này đấy!
***
-Mi à!
-Oh. Nhắc đến tào tháo là tào tháo đến nha. Tớ tưởng cậu không đến chứ! hừ
-Tớ xin lỗi. Tại vì…
-Tại? tại cái gì??? Nó nằm trong bênh viện mấy ngày chả thấy cái bản mặt cậu đâu. Cậu vô tâm, vô tình nó vừa vừa thôi…blah.. blah…
-Tớ biết. Vậy nên tớ mới xin lỗi. Cậu ra ngoài, cho tớ ngồi với Jun một lúc được không?
-Ờm.. èm hèm.
****
Moo ngồi đó, nắm tay nó.
-Tớ chưa ngã mà cậu đã cậu đã nằm quỵ trước tớ rồi. Có lẽ đây là lần cuối cậu với tớ nói chuyện với nhau dù chỉ là mình tớ nói. Ở trên đấy, tớ sẽ dõi theo hai cậu… Hãy sống vui vẻ và tự bảo vệ mình nhé cậu…
Mi ở ngoài nghe lén và đoán già đoán non..
-Lẽ nào thằng Moo ….
****
Vài ngày sau
~
-Đã có người hiến tặng tim và phù hợp với bệnh nhân.
Khi nghe được tin này bố mẹ nó và Yan như chết đi sống lại, niềm vui thể hiện trên khuôn mặt họ. Còn riêng Mí, cô vừa cảm thấy vui nhưng cũng cảm thấy bất an trong suy nghĩ của mình…
***
Cô hẹn gặp riêng Moo…
-Có phải cậu là người đó không?
-Cậu nói gì vậy? Người nào?
-Hiến tim cho Jun, là cậu à?
-Không phải..
-Cậu không phải nói dối tớ đâu. Tớ biết rồi. Tớ cũng đã hỏi bác sĩ..
-Nếu cậu đã biết thì…. Đúng thế.. là tớ. Thực ra tớ cũng còn sống được bao lâu nữa. Tớ muốn làm điều gì đó cho Jun trước khi rời bỏ thế giới này. Thật trùng hợp rằng tim tớ lại phù hợp với cậu ấy…
-Cậu điên rồi!!! Cậu đang nói điều ngớ ngẩn gì thế!!!
-Tớ nói sự thật đấy. Tớ mong cậu hãy nể tình bạn bè giữa chúng ta mà giữ bí mật chuyện này với bọn họ.
-Tớ không làm được. Cậu.. cậu thực sự điên rồi… Sao bệnh tật như thế không nói với người khác.. Nếu như trước đây tớ vẫn cứ trách cậu có biết không?
-Tớ xin lỗi. Mi à. Đây là tâm nguyện cuối cùng của tớ. Hãy giúp tớ nhé!
Nước mắt rơi xuống khuôn mặt của Mi. Cô không biết phải nói thế nào nữa. Cô lặng gật đầu mà trong lòng cảm thấy đau nhói.
Có ai biết rằng, người trong lòng của cô từ trước đến giờ không phải là Yan đẹp trai như cô thường tự nhân, mà lại chính là cậu Moo khờ khạo lúc trước. Bây giờ cậu ấy vẫn vậy. Vẫn là Moo ngốc nghếch và khờ khạo như ngày xưa.
-Được rồi. Tớ sẽ giúp cậu…
****
3 năm sau
~
“Tớ vẫn sống đây. Trong nhịp đập của trái tim cậu. Cậu đừng buồn vì tớ vẫn sẽ luôn dõi theo từng bước đi của hai người. ”
-Chào bố Moo đi con!
-Con chào pố..
-Ngoan lắm con yêu..
Hôm nay là tròn ba năm ngày giỗ của Moo. Ba người Yan, nó và con trai của họ đến trước mộ thắp hương cho Moo. Mi đã không giữ được bí mật.
Bố của Moo đã giao công ty cho một người đáng tin cậy ( Mi), và khuyên góp số tiền mình có vào các quỹ từ thiện rồi quy y cửa phật.
Cô bé Linh Trang vốn dĩ sẽ phải vào tù nhưng nó đã tha thứ và không bắt Trang phải chịu trách nhiệm pháp luật. Cô bây giờ đã trưởng thành hơn và cũng thường tham gia vào các hoạt động từ thiện. Thỉnh thoảng cô vẫn thường đến chơi chỗ vợ chồng Yan.
Yan và nó bây giờ đang ở tại một vùng quê nhỏ gần với nơi Moo an nghỉ. Tuy không giàu có nhưng bọn họ cảm thấy rất đầy đủ, cuộc sông luôn tràn ngập tiếng cười và niềm hạnh phúc, bên đứa con bé nhỏ và bên Moo người luôn ở trong tâm trí họ….
*****


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.