Đọc truyện Thầm Yêu Cậu – Chương 13: Làm sao tôi chịu đựng được.
.
“Tôi không thể cứ mãi nhìn hai người ngày càng gần nhau như thế này được”
*****
Thứ… ngày… tháng … năm…
– 24/12 giáng sinh, cũng là sinh nhật Moo đấy cậu. Năm nào gia đình cậu ấy cũng tổ chức lớn lắm.
Mi với nó ngồi quán xoài dầm tâm sự…
(Đã lâu tác giả bỏ quên nhân vật Mi.. ^^)
-Vậy à. Hi. Cậu ấy chắc là vui lắm nhỉ?
-Tất nhiên rồi. Được bao nhiêu là quà, bao nhiêu tiểu thư quan tâm.
-Ngô nghê như cậu ấy mà cũng được con gái quan tâm à? o.0
-Hê. Cậu ngây thơ thật. Nhà giầu bạc tỉ, hơn nữa cậu ấy như “lọ lem phiên bản nam” vậy?
-Nghĩa là sao?
-Tức là khi khoác bộ đồ của hoàng tử cậu ấy sẽ tỏa sáng lấp lánh như chính tâm hồn của cậu ấy vậy! :3
-Cũng đúng. Cái hôm văn nghệ nhìn cũng ra dáng… Hahaha
-Năm nào cả lớp mình cũng được mời. Cũng coi như là tiệc giáng sinh luôn. Năm nay chắc thế
-Uhm…
…
*****
-Con đi học về rồi à. Có hộp quà gì đó, ai gửi cho con. Mẹ để trong phòng rồi.
-Dạ.
” Nhưng mà ai gửi thế nhỉ? “o.0
Nó chạy biến vào phòng để xem.
*****
Một chiếc hộp to và đẹp, gắn trên đó là một chiếc nơ xinh xắn. Khi mở ra, nó há miệng đầy ngạc nhiên…
Bên cạnh vật phẩm là một chiếc bưu thiếp.
“Hãy mặc chiếc váy này dự sinh nhật tớ nhé. Cậu mặc váy xinh nhất quả đất luôn đấy. Nếu cậu vẫn không thích tớ sẽ thấy có lỗi lắm.
Người gửi
Cún của cậu!”
-Ôi dào, thằng nhóc này lại làm khó mình.
Nhưng mà chiếc váy này đẹp thật. Cho cú mèo mặc nó thì phí lắm cậu biết không? haizzzz
*****
Thấm thoắt đã tới đêm sinh nhật Moo..
Hôm nay, nó tự make up không cần sự trợ giúp của Mi.
Nó trang điểm khá nhẹ nhàng. Đôi môi và gò má phớt hồng.
Đã hơn hai tháng chưa cắt tóc, nên tóc nó đã thành tóc đầm. Mái tóc đen mượt mà, làm tôn lên làn da trắng, khuôn mặt xinh xắn và đôi mắt màu xanh lục..
Nó khoác lên mình chiếc váy màu hồng hở lưng có đi kèm chiếc áo khoác lông khoác ở ngoài, trông lung linh huyền ảo như một thiên thần.
(Các bạn thông cảm, tác giả bị bệnh háo sắc, nên cái khoản tả người đẹp hơi bị dài dòng)
……
-Woa!!! Jun của bố mẹ trông thật là xinh.
-Dạ. Hihihi
.
Xe limo nhà Moo đã ở sẵn trước cửa để chở Jun đến.
….
Xe đến nhà Moo. Nó xuống xe, chậm rãi bước vào…
Không khí nơi này thật trang hoàng và sang trọng ngoài sức tượng tượng. Bao nhiêu cô gái, chàng trai đẹp đẽ, nhìn là biết dân chơi. Thỉnh thoảng thấy rải rác vài người bạn cùng lớp nó.
Nó bước về phía Yan và Mi đang đứng…
Yan và Mi hôm nay trông cũng rất tuyệt.
Mi mặc chiếc váy đỏ trông thật quyến rũ.
Yan mặc bộ comple màu xanh. Cậu trông thật tỏa sáng dưới bóng đèn mờ ảo.
Và nó cũng được mọi người dành cho ánh mắt ngạc nhiên không kém.
-Hôm nay cậu xinh thật đấy!
-hì hì. Ngại chết đi được. Mà không biết Moo đâu rồi nhỉ. Nó nhìn xung quanh.
Yan lại nắm tay nó rồi nói…
-Cậu ta không ở đây đâu. Lát nữa sẽ thấy trên sân khấu.
Nó rút tay ra không nói gì ( Nụ hôn hôm trước làm nó vẫn cảm thấy xấu hổ)
****
– Xin chào các bạn!
Mọi người đang nói chuyện thì tập trung vào MC trên sân khấu…
-Sau đây cậu chủ Moo sẽ thể hiện một bản nhạc bằng violon có tên “Romeo and juliet”
Tiếng vỗ tay rào rào.
Phía ánh sáng của sân khấu người con trai mắt màu xanh lục nhắm nghiền mắt lại từ từ kéo đàn.
Rồi tất cả như im lặng khi tiếng nhạc du dương cất lên.
Cậu trông thật tỏa sáng. Mọi người như trầm lắng vào bản nhạc của cậu. Ẩn chứa trong đó hình như là nỗi buồn da diết.
Khi bản nhạc vừa xong.
Moo mở mắt, hướng về phía nó.
Tiến đến…
Cầm tay nó, đi vào phòng mình, lôi nó theo và đóng cửa lại trước mắt mọi người.
-Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
-Chuyện gì vậy???
-“Tôi yêu cậu, Jun à! “
– @@! Moo, cậu nói gì thế?
-Tôi nói là tôi yêu cậu!!!
-Cậu… Sao lại như vậy? Cậu đang nói thật à?
-Thật lòng tớ, yêu cậu nhiều lắm…
Moo cầm tay nó rồi đặt lên phía lồng ngực mình… Chiếc áo khoác theo đó nhẹ rơi sàn nhà, để lộ một khoảng lưng và làn da trắng xanh xao. Nó im lặng và như run rẩy nói tiếp…
-Tại sao?
-Tớ không biết. Cậu làm người yêu tớ nhé…
“Chẳng lẽ, sinh nhật cậu ấy mình lại làm cậu ấy buồn”
Nó im lặng…
-Im lặng là đồng ý nhé! hì
Moo hôn vào trán nó…
….
Rồi Moo lại cầm tay nó ra ngoài và nói với mọi người…
-Từ nay. Jun chính thức là người yêu của tôi.
@@! Cậu làm cái gì thế này
~
Moo nhẹ đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi nó… Nó chỉ biết lơ ngơ đứng yên, thỉnh thoảng liếc về phía Yan.
Mọi người ồ òa vì ngạc nhiên.
Từ phía xa, Yan đã và đang kìm nén. Nhưng đến mức này thì…
Cậu lại níu tay nó, lôi nó chạy ra bên ngoài trước sự sững sờ của mọi người.
Hai người cứ thế chạy ra đường trong cái giá lạnh mùa đông. Được một quãng khá xa thì Yan dừng lại và để ý nó đang run rẩy vì lạnh.
-Ăn mặc như thế kia à?
Yan khoác lên nó chiếc áo của mình.. Rồi ôm chặt nó vào lòng.
– Đừng thích cậu ta nhé. Tôi …đau lắm…
Yan vừa ôm, vừa khóc như đứa trẻ. Nó cũng òa khóc theo…
“Tôi làm gì mà các cậu đối xử với tôi như vậy chứ???”
…..
Phía trong bữa tiệc…
-Bốp!!!
Một cái tát chát vào mặt Moo…
-Con bé kia là sao?
-Ba à. Đó là người con yêu…
-Mày bao nhiêu tuổi mà yêu với đương? Mày có biết gia đình này hi vọng vào mày như thế nào không?
-Con xin lỗi.. Nhưng con thích cậu ấy…
-Mày…!
****
Bữa tiệc tàn….Tất cả moi người ra về. Moo một mình, như gục ngã…
-Cậu vẫn còn quay lại ư?
-Tớ vẫn chưa tặng quà cho cậu mà!
Cô gái mắt màu xanh lục đứng đưa tay về phía Moo. Chính là nó đấy các bạn…
-Cậu không giận tớ chứ?
-Hi. Cậu nói gì thế. Đứng lên đi. Ai lại giận một người thích mình chứ. Chỉ là việc này quá đột ngột…
….
Moo đứng dậy ôm nó vào lòng.
…
Nó đeo chiếc dây chuyền đồng hồ. Mở chiếc đồng hồ đó ra là hình chibi khuôn mặt một cậu bé đeo kính đang mỉm cười, trông thật là trong sáng.
***
-Moo này. Tớ muốn cậu luôn vui vẻ, tự nhiên như trước đây. Lúc đó trông cậu thật đẹp…
-Ừm.
Mắt Moo long lanh nước…
-Còn một điều nữa…
-Điều gì cậu?
-Chúng ta còn quá trẻ để cảm nhận tình yêu thế nào là đúng… Tớ nghĩ vẫn là bạn bè như trước đây thì tốt hơn.
TT^TT
****
Giữa tiết trời lạnh giá…. Yan vẫn đứng đó…
“Hôm nay sinh nhật Moo tôi không để cậu ấy một mình được
-Còn tôi thì sao?
-Cậu hiểu tôi mà…
-Cậu thích cậu ấy ư?
-Tôi vẫn luôn xem hai cậu là những người bạn tốt nhất của mình…
*****
Những ngày sau….
Cả Yan và Moo đều không đi học.
Có lẽ họ đã bị tổn thương rất nhiều…
-Các bạn ạ! Cô Việt nhờ cô thông báo, hai bạn Moo và Jun đã đi du học, do thời gian cấp bách nên không kịp chào chúng ta. Các bạn gửi lời chào tạm biệt đến các em…
Giọng cô dạy văn có vẻ buồn buồn.
Cả lớp cũng buồn, và người cảm thấy có lỗi nhất là nó….
-Còn một điều nữa các em à, hai bạn chính là tác giả của hai bài văn 1 tiết lần trước.
@@! Vậy nó chính là người may mắn đó.
Tâm trạng nó bây giờ nặng trĩu….
Ra về, khi bất chợt đi trên con đường cũ, hình ảnh hai người kia hiện lên… Đến bây giờ nó vẫn chưa xác định nó thực lòng yêu ai. Nhưng chắc chắn hình ảnh hai người đó đã khắc sâu trong tim nó…
Những điều này vốn chẳng còn ý nghĩa gì nữa….
*****
5 năm sau…..
.
.