Bạn đang đọc Thầm Yêu Anh (Đan ái hữu hiệu kỳ hạn) – Chương 2
Chương 2
Từ đó về sau, Phàn Đức Phong, Lục Vịnh Tiệp cùng Đỗ Thừa Ngạn ba người bọn họ thường thường sau mỗi giờ luyện tập lại hẹn cùng nhau chơi bóng.
Huấn luyện viên đã cảnh cáo bọn họ khá nhiều lần, luyện tập quá độ sẽ phản tác dụng, ấy thế mà ba người này hễ mỗi lần dính chung một chỗ sẽ rất khó khống chế được bản thân, nhịn không được ngứa ngáy chân tay, muốn cùng đối phương phân thắng bại.
Bọn họ đều xem đối phương như đối thủ khó có được trong đời, nên bọn họ ai cũng không muốn bại bởi đối phương.
Mà ngoài chuyện địch thủ ra, bọn họ cũng xem nhau như bằng hữu duy nhất có thể hiểu rõ chính mình.
Đứng ở ụ ném bóng, đối mặt với Phàn Đức Phong, tuy rằng chỉ là luyện tập, hơn nữa bọn họ hiện tại là đồng đội mà không phải đối thủ, Lục Vịnh Tiệp vẫn cảm giác được một sự áp lực vô hình.
Gã đúng là quái nhân mà! Bề ngoài tuy cao to oai dũng, thế nhưng lại mang theo một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mai, lúc ở chung với người khác cũng rất thân thiết nhiệt tình. Vậy mà vừa đứng trên sân bóng lại quay ngược thành con người khác, cảm giác hoàn toàn thay đổi, sát khí hừng hực khiến làm cho đối thủ không thở nổi.
Cô ném bóng đi, là đường bóng biến hóa mà cô tự hào nhất. Hẳn là sẽ bay tới găng tay của Đỗ Thừa Ngạn, thế nhưng một thanh âm trong trẻo vang lên, bóng lại bị gã đánh văng đi mất.
Lục Vịnh Tiệp tức chết đi được, rất không thục nữ chửi bậy một tiếng.
Cậu trai đứng đối diện nhếch môi, thoả mãn mà cười to.
Cô trừng mắt gã, lại đột nhiên phát hiện bộ dạng gã ngửa đầu cười rất hấp dẫn, rồi lại thêm tiếng cười trầm thấp, nam tính của gã rung động màng tai cô. . .
Cô chẳng biết vì sao lại ngẩn người ra đó.
Tiếng cười vừa dứt, cô thấy Đỗ Thừa Ngạn cởi bỏ nón và găng tay, đứng dậy nói với Phàn Đức Phong gì đó, ngầm ám chỉ liếc về bên sân.
Cô cùng Phàn Đức Phong quay đầu, thấy đứng ngoài sân bóng là một cô gái mặc chiếc váy điểm hoa rơi, khoác một chiếc áo dệt kim màu hồng nhạt!!! Tiêu Bình, là bạn gái Phàn Đức Phong.
Tiêu Bình mặt nhăn mày nhó, vừa nhìn là biết đang rất mất hứng.
“Tạm dừng một chút!” Phàn Đức Phong vội buông vài chữ, chầm chậm chạy tới cạnh sân bóng.
Cùng Đỗ Thừa Ngạn tiếp tục tập chuyền bóng, Lục Vịnh Tiệp lại phát hiện mình có chút không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía hai người nọ bên sân. . .
Phàn Đức Phong cùng Tiêu Bình nói chuyện thật lâu.
Cô nhìn thấy Tiêu Bình cúi đầu thút thít vẻ ấm ức, nhào vào trong lòng Phàn Đức Phong.
Chàng trai cao lớn ôm ấp lấy cô gái xinh đẹp, bàn tay to có chút bối rối ôm lấy vai của cô ấy, cúi đầu nói với cô gì đó.
Biểu tình thực dịu dàng à nha. . . Cô cũng không biết Phàn Đức Phong sẽ có loại vẻ mặt này. . .
“Oa! Đau chết tôi!”
Cánh tay bị bóng K (*kick?) trúng, Lục Vịnh Tiệp rên thảm. Bây giờ mới sực tỉnh ra là do cô không chuyên tâm, mà lại vì nhìn Phàn Đức Phong tới ngây người mới chết.
Đỗ Thừa Ngạn lập tức chạy đến bên cạnh cô. “Có sao không?”
Nắm lên cánh tay của cô, hắn kiểm tra thương tích, may là tốc độ bóng cũng không mau lắm, chỉ sượt qua cánh tay.
Hắn quan tâm trái lại khiến cô càng lúng túng, là do chính cô phân tâm mà.
“Không có.” Xạo đó, đau gần chết đây này! Cắn chặt răng, cô chịu đựng gượng nở nụ cười. “Xin lỗi, là em sai.”
Đỗ Thừa Ngạn nhìn cô suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Phàn Đức Phong.
Hắn dường như phát hiện điều gì đó.
Lục Vịnh Tiệp cảm giác được ánh mắt của hắn, như tia laser có thể xuyên thấu đầu óc cô, đem mớ lộn xộn mà cô cũng không rõ ràng lắm soi rọi rõ ràng.
“Nghỉ ngơi một chút đi!” Hắn nhàn nhạt nói.
“Không, không cần. Em không sao, chúng ta tiếp tục đi.”
“Em chắc chứ?”
“Vâng, vâng, em không đau, không có việc gì đâu!”
Cô cam đoan lần nữa, Đỗ Thừa Ngạn mới gật đầu trở lại vị trí phòng thủ.
Lúc này cô không dám phân tâm, chuyên chú nhìn trái bóng trong tay Đỗ Thừa Ngạn ném ra.
Được một lát sau, Phàn Đức Phong mới quay trở lại gia nhập với bọn họ.
Cô còn tưởng rằng Phàn Đức Phong muốn nói hôm nay dừng ở đây thôi, ai ngờ gã lại còn bảo: “Chúng ta tiếp tục đi!”
“Cậu không cần đi với bạn gái sao?” Đỗ Thừa Ngạn nhướng mày.
Phàn Đức Phong lấy tay gãi gãi đầu, phiền muộn trả lời: “Không cần! Tớ kêu cô ấy trở về trước rồi. . . Tớ quên mất hôm nay hẹn cô ấy, cho nên cô ấy giận dỗi. Có điều tớ đã kêu cô ấy về trước đi, đợi tâp xong tớ đến tìm cô ấy. Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục chơi bóng!”
“Nhanh lên một chút! A Tiệp, anh càng đánh càng thuận tay nha! Curveball của em sắp sửa bị anh công phá rồi! Hắc hắc!”
“Nghe lời anh thúi lắm!” Lục Vịnh Tiệp đương nhiên không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Mạnh mồm cũng vô ích, bọn họ lại bắt đầu chém giết trên sân bóng vài trận nữa. Ngày hôm nay thể lực của ba người đều rất tốt, tinh thần cũng rất hăng hái.
Đây là bởi vì liên quan tới chuyện gặp gỡ được đối thủ thực lực ngang mình, sức mạnh của mỗi người tự nhiên đều nâng cao lên.
Ba người bọn họ đánh tới lúc trời tối mịt mù, quên cả thời gian, mãi đến lúc bác quản lý sân bóng đi ra nhắc nhở, bọn họ mới không tình nguyện thu dọn dụng cụ chơi bóng rời đi.
Lưng đeo ba lô, ba người thả bộ trong vườn trường lúc khuya khoắt, gió mát quất vào mặt, không có gì sướng hơn cảm giác tê dại sau khi đám mồ hôi nhễ nhại trên người được gió mát hong khô.
“Haiz! Mệt quá! Nhưng mà cực sảng khoái!”
Lời Lục Vịnh Tiệp nói ra nói một điểm cũng không giống điệu bộ của mấy cô gái, thế mà Phàn Đức Phong cùng Đỗ Thừa Ngạn đều cảm nhận được sâu tới tận tâm.
“Tớ có dự cảm, trận đấu toàn quốc năm nay chúng ta có thể toàn thắng mười trận, không thể có đội nào có thực lực mạnh hơn so với chúng ta được!”
“Đáng tiếc A Tiệp không thể ra sân.” Trong trận so tài chính thức, nữ sinh bị gạt ra khỏi cuộc chơi.
Lục Vịnh Tiệp không phục lắm hừ một tiếng.
Biết cô lại muốn phát biểu tiếp ngôn luận nam nữ bình quyền, Đỗ Thừa Ngạn đã chịu qua vài lần lửa đạn công kích vội vã mở miệng.
“Không sai, có A Tiệp trong đội chúng ta, không có tay ném nào có thể ném được curveball mạnh mẽ như vậy, cùng cô ấy luyện tập mà nói có sự trợ giúp rất lớn cho khả năng tấn công của đội chúng ta, như vậy đủ để đem đám bị thị kia chém giết ột manh giáp cũng không còn!”
Quả nhiên nghe được lời nói như vậy, Lục Vịnh Tiệp phóng khoáng nhếch miệng nở nụ cười, ẩn dưới nét cười là sực đắc ý cùng tự tin khó có thể che giấu.
Ục ục ục. . .
m thanh xấu hổ chen ngang vào cuộc nói chuyện đang đà sôi nổi, cũng không biết là từ bao tử ai truyền tới, rước lấy ba người ba mặt nhìn nhau, sau đó là một trận cười to.
“Đói bụng quá đi!” Lục Vịnh Tiệp nói.
“Đi ăn cơm thịt nướng ở Trịnh ký đi!” Đỗ Thừa Ngạn cười nhìn cô. Phần cơm ở đó vừa nhiều, mùi vị lại thơm ngon, là quán mà mọi người trong đội thường tới ăn.
“Được đó! Được đó! Đi thôi!”
Đi tới cổng trường, Phàn Đức Phong vẫn còn theo chân bọn họ.
“Ủa? A Đức, cậu không phải đi tìm bạn gái sao?”
Nghĩ đến bọn họ có thể cùng nhau ăn, mà gã phải vòng trở lại đi với Tiêu Bình, tự dưng lại bực mình không nguôi.
Chàng trai cường tráng gãi gãi đầu, có chút khó xử. “Haiz. . . Trước phải nhét cho đầy bụng cái đã.”
Thành thật mà nói, gã muốn cùng với A Ngạn, cả A Tiệp nữa, vừa tán dóc vừa ăn cơm, còn tốt hơn đối diện với khuôn mặt bí xị của Tiêu Bình gấp mấy lần, gã còn chưa muốn kết thúc khoảng thời gian vui vẻ như thế đâu.
Tiêu Bình mà biết thế nào cũng sẽ cáu kỉnh, nhớ tới đó gã lại đau đầu kinh khủng, nhưng mặc dù như vậy, gã vẫn chọn: vấn đề ngày mai thì hãy để ngày mai tiếp tục phiền não.
“Đi ăn! Ăn là quan trọng nhất!”
Gã vươn tay khoác lên vai A Ngạn, tay kia lại quàng qua A Tiệp, nghểnh cổ lớn tiếng kêu, tựa hồ đã hạ quyết tâm.
Trọng lượng trên vai khiến Lục Vịnh Tiệp hơi lảo đảo một chút.
Xúc cảm ấm áp cùng mùi hương nam tính đặc biệt từ thân thể gần kề kia truyền đến, đều quấy rầy thần kinh của cô một cách hết sức nghiêm trọng. . .
Cô cảm giác mặt mình nóng ran, may mà giờ đang là buổi tối, người khác nhìn không ra.
Cánh đàn ông cũng chẳng phải là cô chưa từng ở chung, mê hiếu động như cô, căn bản là từ giữa đám con trai mà lớn lên. Thế nhưng không có một cậu chàng nào lại làm cô nảy sinh ra cảm giác kỳ quái như thế…
Lúc này mà đẩy tay gã ra thì hơi đột ngột, bởi gã cũng khoác tay lên vai A Ngạn, có nghĩa rằng hành động này đây chỉ là một loại phương thức biểu hiện tình bạn tốt, cho nên cô chịu đựng cảm giác ngứa ngáy khó chịu quái dị nơi lồng ngực, một đường đi tới tiệm cơm Trịnh ký.
Rốt cuộc gã cũng buông tay, ba người gọi ba phần ăn với cơm thêm, bưng khay ngồi xuống. . .
“A Tiệp, mặt của em sao lại hồng như vậy?” Đỗ Thừa Ngạn kinh ngạc hỏi. Hắn quả nhiên là người có khả năng quan sát tinh tế nhất trong ba người.
“A? Có, có hả? Ha ha. . . Có thể là tại trời nóng quá, vừa vận động xong máu tuần hoàn có vẻ tốt. . . Oa, đói quá! Em phải khai đao trước đây!”
Lục Vịnh Tiệp để che giấu xấu hổ, vô ý thức đem đống tương ớt một muỗng lại một muỗng múc vào đĩa cơm.
“y da! Em có thể ăn cay như vậy hả?”
“. . .” Nhìn xiên thịt trong khay đã biến thành màu đỏ, Lục Vịnh Tiệp có chút hối hận. . . “A! Cay một chút mới đủ vị nha! Không tin các anh thử xem!”
Nói rồi, cô đem hai xiên thịt đỏ nhất quăng qua khay hai cậu nam sinh đối diện.
Đỗ Thừa Ngạn ăn, nhíu nhíu mày nhưng không nói gì.
Phàn Đức Phong thấy A Ngạn ăn, đương nhiên cũng không thể kém người ta, cắn một ngụm thịt nướng vào trong miệng.
Giây tiếp theo, gã trừng lớn mắt, không chỉ mặt đỏ, mà đầu gã còn rất có khả năng bốc ra hơi nước. . .
“Nước! Cho tớ nước!”
Uống một bình nước lớn xong, còn ho sặc sụa vài cái, Phàn Đức Phong bộ dạng chật vật khiến Đỗ Thừa Ngạn cùng Lục Vịnh Tiệp ôm bụng cười mãi.
————————–
Kết quả bọn họ không chỉ cùng nhau ăn, cơm nước xong còn quay về ký túc xá của Đỗ Thừa Ngạn và Phàn Đức Phong ở tiếp tục nhậu nhẹt. Dọc theo đường đi ghé vào chợ đêm gần trường đại học mua một đống thức ăn, đương nhiên cũng không thể quên tạt ngang cửa hàng tiện lợi mua một ít bia. . .
“Không sao chứ. . .”
Đây là Lục Vịnh Tiệp lần đầu tiên đến ký túc xá của bọn họ, khu nhà cao cấp này không phải là nơi sinh viên nghèo có thể ở nổi.
Nghe nói Phàn Đức Phong cùng Đỗ Thừa Ngạn gia cảnh đều rất giàu có, có điều đây là lần đầu tiên Lục Vịnh Tiệp cảm nhận được điều này có ý nghĩa gì. Dù sao trong khu đất phồn hoa tại thành thị này, muốn sở hữa một phòng trong “ký túc xá” lớn như vậy, đều không phải chuyện đơn giản.
“Chỉ có hai người bọn anh ở thôi sao?” Kết cấu ba phòng ở hai phòng khách, mỗi một phòng đều là phòng đơn không nói, vật liệu xây dựng vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ.
“Đúng vậy!”
Lục Vịnh Tiệp cười ruồi một tiếng.
“Phòng này là của ba anh, vốn là cho người ta thuê, lúc anh bắt đầu học đại học ông ấy cho anh ở, sau đó anh lại kiếm một phòng cho A Ngạn.” Phàn Đức Phong giải thích.
“Đến đây, đến đây! Ngồi đi!”
Phòng khách thoáng đãng lót sàn bằng gỗ, căn hộ này cao cấp thì cao cấp, gia cụ thật ra lại không nhiều lắm, toàn bộ phòng khách ngoại trừ TV, cũng chỉ có cái bàn gỗ thấp cùng vài cái gối ôm.
Phàn Đức Phong đem đồ ăn đặt ở trên bàn, bắt chuyện với Lục Vịnh Tiệp đang ngồi xuống.
Bật nắp bia, ngửa đầu uống một ngụm, ba người cùng khà một hơi thật thoải mái, sau đó nhìn nhau cười.
“Ha ha! Đêm hè uống ngụm bia mát lạnh, là tuyệt nhất.”
Lục Vịnh Tiệp nói trúng ý hai người kia, bọn họ không ngừng cụng ly, không bao lâu, Lỗ Vị (*), gà chiên giòn trên bàn cũng lọt vào trận gió cuốn mây tan mà nhanh chóng hết sạch.
(*1 loại món ăn dùng thịt (thường là thịt gà, vịt, heo…) om với nước sốt đặc biệt)
“Đúng rồi! Bọn anh có ghi lại trận đấu của đội Yankees với Red Sox!”
(*Yankees:đội bóng nổi tiếng của New York, Mỹ
Red Sox: đội bóng chày chuyên nghiệp của Boston, Massachusetts, Mỹ)
“Mở lên xem! Mở lên xem! Em muốn xem!”
Lúc vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người hăng hái bừng bừng thảo luận phong độ trong mùa bóng này của hai đội, mãi đến lúc gậy bên Red Sox vung lên, đánh ra một trái vút qua toàn bộ lũy, Lục Vịnh Tiệp nhảy dựng lên hô to muôn năm, bầu không khí bỗng trở nên quái dị.
Khuôn mặt Phàn Đức Phong trầm xuống.
“Em là fan của Red Sox?” Giọng nói của gã có vẻ âm trầm.
Cô ngẩn ra, sau đó nheo mắt lại kiểu nguy hiểm, giọng vút cao: “Anh là fan Yankees?”
“Không sai!”
“Em thật không thể tin được! Yankees? !” Lục Vịnh Tiệp kích động kêu to. “Yankees căn bản chỉ là một bọn nhà giàu mới nổi!”
“Nhà giàu mới nổi thì thế nào? Chiến tích của Yankees tốt hơn nhiều!”
“Red Sox mới khá hơn!”
“Yankees đỉnh!”
“Red Sox!”
“Yankees!”
Cãi cọ tới mức đỏ mặt tía tai, cuối cùng biến thành trận chiến khí phách hoàn toàn không có ý nghĩa.
Đỗ Thừa Ngạn không xen vào, có lẽ cơ bản là xem thường không thèm xen vào trận luận chiến này. Hắn là người duy nhất bảo trì thanh tĩnh và lý trí, mang theo nụ cười khổ không biết làm sao nhìn hai người.
Lục Vịnh Tiệp giống như con thú nhỏ bị chọc giận, khuôn mặt đỏ ửng lên, ánh mắt toả ra ngọn lửa. . . Lặng lẽ khiến tâm hồn hắn chấn động một chút. . .
Đương cãi nhau, không ai chú ý tới thời gian đã trễ bao nhiêu, cũng chẳng ai buồn quản đã uống nhiều hay ít bia, chỉ biết là tranh luận đến cuối cùng không có kết quả, rút cuộc cũng không biết mình đang nói cái gì, sau đó ai ngã thì ngã, ai nằm thì nằm, rồi thì ngay cả tiếng nói chuyện cũng ngừng hẳn. . .
————————–
Lục Vịnh Tiệp nằm mộng, mơ thấy mình bị một con gấu thực to đuổi theo, cuối cùng nó bắt được cô, cơ mà không ăn tươi cô ngay, trái lại đè cô trên mặt đất, khiến cô hầu như không thở nổi. . .
“Đi. . . Bỏ ra. . . Nặng quá. . .” Cô cố sức giãy giụa, thế nhưng bàn tay nặng nề của con gấu khiến co làm thế nào cũng gạt không ra. Cô cắn chặt răng, vẫn cố vùng vẫy. . .
Từ trong ác mộng tỉnh lại, cô có một loại cảm giác không có cách nào hô hấp.
Nháy mắt mấy cái, đây không phải là phòng ở ký túc xá nữ sinh quen thuộc của cô. Cô hồi tưởng lại mọi chuyện tối hôm qua, cũng biết được nguyên nhân gây ra cơn ác mộng này! ! Một tên to xác không kém con gấu béo, đem cánh tay của gã gác trước ngực cô.
Đúng rồi, hôm qua cô đến ký túc xá A Ngạn với A Đức uống bia, sau đó không biết sao lại ngủ quên mất.
“Cút ngay. . .” Cô cố sức muốn đẩy tay gã ta, vậy mà tên kia lại chỉ lẩm bẩm một tiếng, không những không có dấu hiệu tỉnh lại mà còn vô ý thức ôm chặt lấy “gối ôm” đang muốn chạy trốn.
Kinh qua vài chục phút nỗ lực, Lục Vịnh Tiệp mệt đến mức thở dốc liên tục, thế nhưng không thể động đậy được một phân một hào nào, chung quy vẫn đánh không lại sức mạnh to lớn của một người thân cao thước chín.
Sớm biết rằng người này tướng ngủ kém như vậy, tối hôm qua dù say đến chết, cô cũng ráng quay về ký túc xá.
Cô trừng mắt gã.
Đập vào mi mắt chính là khuôn mặt nam tính phóng đại, lúc ngủ say, đường cong nét mặt thoạt nhìn nhu hòa rất nhiều, giống như một cậu nhóc to xác, thế nhưng cằm lại lún phún râu, rất có phong vị đàn ông.
Bốn chữ “phong vị đàn ông” khiến cô ý thức được mình đang nằm trong vòng tay một người thanh niên.
Mặt đỏ. Càng là ý thức được điểm ấy, càng cảm giác được cái thân thể mà toàn thân trên dưới mình tiếp xúc đến, lại cường tráng như vậy, cứng rắn như vậy.
Cô có lẽ chưa bao giờ gần gũi, tiếp xúc với cơ thể một người đàn ông sống sờ sờ như thế!
Người này nhìn gần mà nói, bộ dạng vô cùng có khí chất, lông mày rậm, mũi cao thẳng, còn có một đôi môi mỏng khiến người ta muốn chạm vào…
Tỉ mỉ ngẫm lại, người này cũng không tệ lắm, chí ít, gã là người thứ nhất trên sân bóng khiến cô thua tâm phục khẩu phục.
Thật muốn xem gã có khuyết điểm gì, có lẽ chỉ có một chuyện, gã là tên đại đầu heo úng não cố chấp ủng hộ Yankees mà thôi!
Hắc! Chờ một chút! Cô suy nghĩ như vầy là có chuyện gì? Lẽ nào nói…
Cô thích gã? !
Tim đập điên cuồng mất tốc độ, Lục Vịnh Tiệp liều mình lắc đầu, muốn đánh bay cái ý niệm đáng sợ này trong đầu. . .
Reng reng. . . Reng reng. . .
Tiếng điện thoại reo đánh thức cô, cũng khiến Đỗ Thừa Ngạn đương nằm ngủ bên cạnh mơ mơ màng màng mở mắt, vậy mà Phàn Đức Phong kia vẫn một mực say ngủ như người chết.
Chờ một chút! Bộ dạng bị biến thành gối ôm thế này, lỡ mà để A Ngạn thấy thì không phải rất mất mặt sao!
Nghĩ tới đấy, cô liền dùng hết toàn lực đẩy.
“Thức dậy mau! Điện thoại!”
Trên đầu truyền đến cảm giác đau nhức, cùng với tiếng rống cao vút nổ tung bên tai, khiến Phàn Đức Phong rốt cuộc cũng giật mình tỉnh giấc.
“Cái gì vậy. . .”
Đầu sao lại đau như vậy ta? Chết tiệt! Gã vừa mới nằm mơ một giấc rất đẹp, nhưng mà bây giờ nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc đã mơ thấy cái gì, trái lại xương cốt toàn thân đều đau nhức.
Nhất là đầu, y như bị đụng vào mặt đất vậy.
Một tay vỗ vỗ đầu, tay kia bị nhét vào một cái điện thoại.
“Điện thoại! Điện thoại của anh!”
A Tiệp? Sao cô ấy lại ở chỗ này? A! Đúng rồi, hôm qua cùng nhau uống bia xem trận bóng. . . Sau đó thì. . .
“Điện thoại kìa!” Cô lại rống lên một lần nữa, gã mới nhớ tới chuyện tiếp điện thoại.
“A lô?”
Thanh âm truyền đến từ đầu dây bên kia khiến hắn nhíu mày.
“Xin lỗi. . . hôm qua không đi tìm em tại vì đánh bóng xong mệt chết đi, nên cùng bọn họ đi ăn. . . Anh biết, vậy mới xin lỗi em, được không?” Gã vừa nói, vừa day day huyệt Thái Dương vô cùng đau đớn.
Thật là, phụ nữ vì sao lại hay nổi điên như thế nhỉ?
Không cần phải nói, nghe ngữ khí cùng nội dung cuộc nói chuyện của Phàn Đức Phong, liền biết người gọi điện thoại tới là bạn gái gã.
Cô nhìn gã cầm điện thoại vô tuyến đi vào phòng mình, một bên thấp giọng trấn an đối phương, trong lòng có cảm giác khác thường. . .
“A Ngạn, em đi toilet một chút.”
“Ừ. Trong ngăn tủ phòng tắm có bàn chải đánh răng với khăn mặt mới đó, em dùng đi.”
“À!”
A Ngạn thật đúng là cẩn thận tỉ mỉ! Cô chắt lưỡi đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Tóc cô rất ngắn, tùy tiện cào cào vài cái là xong.
Nhìn mình trong gương, khuôn mặt còn có chút đỏ hồng.
Thực sự là kỳ quái, dạo này số lần đỏ mặt của cô chỉ sợ là bằng cả đời gộp lại mất.
Tất cả chuyện này dường như đều liên quan tới “người nào đó”. . .
“Mày đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Người ta có bạn gái rồi đó. . .” Cô tự mắng chính mình trong gương.
Dùng làn nước mát lạnh tát lên mặt để tỉnh táo đầu óc, cô lắc lắc đầu, đi ra phòng tắm.
m thanh khắc khẩu kịch liệt truyền vào màng tai, cô nhìn ra, thình lình phát hiện Tiêu Bình không biết lúc nào đã tới.
Không phải vừa rồi cô ta dùng để điện thoại di động để gọi đi chớ, bằng không sao có thể tới nhanh như vậy?
Cô dùng ánh mắt dò hỏi nhìn A Ngạn. Hắn cấp cho cô một cái nhún vai bất đắc dĩ.
“Ở trong lòng anh, em rốt cuộc tính là cái gì? ! Chơi bóng, chơi bóng, mỗi ngày anh đều nói muốn đánh bóng. Được thôi, em cũng không phải loại con gái không biết ý tứ, nhưng mà, chuyện anh đã đáp ứng em, tại sao không làm được? ! Anh có biết ngày hôm qua em dùng tâm trạng gì để đợi anh hay không?!”
Tiếng gào khóc bén nhọn cộng thêm lời lẽ hùng hổ doạ người, khiến Lục Vịnh Tiệp lại càng hoảng sợ, đàn chị Tiêu Bình trong trong ấn tượng của cô là một mỹ nữ rất có khí chất nha!
Phàn Đức Phong nghiêm mặt.
Gã có sai, thế nhưng Tiêu Bình tức giận mắng chửi điên cuồng như vậy, khiến gã cảm thấy phiền lòng cực kỳ.
“Anh nói đi chứ! Anh giải thích đi! Sao một câu anh cũng không nói? ! Rốt cuộc là em quan trọng hơn, hay bạn bè so ra quan trọng hơn? Sao em hẹn anh lại khó khăn như vậy, mà bạn anh hẹn anh không nói hai lời liền đi? Anh nói đi! Anh mở miệng cho em!”
Tiêu Bình tức giận đến nỗi cả người run rẩy, thấy bạn trai vẫn thủy chung mím chặt môi, cô ta cuối cùng bạo phát, giống như phát cuồng nện vào vồng ngực cứng rắn của gã.
“Đủ rồi!”
Nắm đấm của cô tuy rằng không có cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì, nhưng mà Phàn Đức Phong cảm giác đựơc ánh mắt của hai bằng hữu, không khỏi một cảm thấy khó xử. Gã nắm tay Tiêu Bình, quyết định kết thúc tràng náo loạn này.
“Anh, tên khốn nhà anh!”
Tay bị bắt được, thế nhưng cô ta còn có chân, trên chân còn có giày cao gót. . .
Mu bàn chân bị giẫm đau, gã rên hừ một tiếng, thả tay.
Tiêu Bình phẫn hận trừng mắt gã, khóc lóc xoay người chạy đi.
Cô tưởng hẳn là A Đức sẽ giữ cô ấy lại, bởi vì lúc đi ra ngoài cửa trước, cô ta còn quay đầu nhìn A Đức một chút, đáng tiếc gã căn bản là chẳng có một chút biểu tình gì.
Thực sự là đả thương người a. . .
“Phanh” một tiếng cửa đóng lại, bên trong là bầu không khí trầm mặc khó xử. . .
“. . . A Đức, anh không muốn đuổi theo cô ấy sao” Lục Vịnh Tiệp thử hỏi.
“Không cần.” Gã gãi gãi đầu, vẻ mặt phiền muộn.
Cô không tiện hỏi nhiều. “Hơ. . . . . . Vậy em về đây.”
“Aiz, đừng đi vội, chúng ta xuống dưới lầu ăn bữa sáng, tiệm sữa đậu nành gần nhà bọn anh ngon lắm đó.”
Gã không vội vã đi níu kéo bạn gái, ngược lại còn hẹn cô ăn sáng, điểm ấy làm cho cô có chút mừng thầm.
Cô gật đầu, ở lại.
——————————–
Qua một cái cuối tuần.
Hai ngày này, ba người bọn họ mỗi sáng sớm lại cùng hẹn chơi bóng, Phàn Đức Phong không hề đề cập tới chuyện của Tiêu Bình, cô cho rằng bọn họ đã chia tay rồi. Thế nên đương buổi luyện tập thứ Hai, nhìn A Đức lại cùng Tiêu Bình xuất hiện, tay cô ta còn thân mật choàng qua lưng gã, cô mới biết được, tất cả cũng không như cô tưởng tượng. . .
Miệng cô há hốc.
“Phát ngốc cái gì?” Đỗ Thừa Ngạn từ phía sau vỗ đầu cô một cái.
“Anh ấy. . . Không phải bọn họ cãi nhau sao? Em còn tưởng rằng. . .”
Đỗ Thừa Ngạn nhún nhún vai.
“Đừng xem A Đức như vậy, hắn ta rất biết dỗ dành con gái đó.”
Nghe được A Ngạn nói như vậy, lòng cô như bị một tảng đá rất nặng, rất khó chịu đè nén tới không thở nổi. . .
Đỗ Thừa Ngạn vẻ mặt phức tạp nhìn cô, mà ánh mắt của cô lại một mực dừng trên người Phàn Đức Phong. .