Thầm Yêu Anh (Đan ái hữu hiệu kỳ hạn)

Chương 11 - Part 02


Bạn đang đọc Thầm Yêu Anh (Đan ái hữu hiệu kỳ hạn) – Chương 11 – Part 02

Thấy một giọt mồ hôi nóng hổi từ gương mặt gã dọc theo cần cổ chảy xuống, chui vào lồng ngực cường tráng trên cơ thể đàn ông của gã, cô nàng tiếp tân mặt đỏ hồng.
“A Tiệp đâu? Tới chưa vậy?”
Ngắm anh Phàn ngố cả người, nhân viên lễ tân ngây ra vài giây mới nghe ra Phàn Đức Phong nói cái gì.
“Hơ. . . Hơ! Chị Lục nói xin phép nghỉ vài ngày.”
“Xin nghỉ?” Phàn Đức Phong cau lại đôi mày rậm.
A Tiệp chưa bao giờ xin nghỉ. Không, cho dù có xin nghỉ, hẳn là cũng sẽ báo trước với gã mới đúng.
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
“Cô ấy có nói vì sao xin nghỉ không?”
“Không, không có.”
Không có cách nào tìm được đáp án thoả mãn từ nhân viên lễ tân, Phàn Đức Phong lấy ra điện thoại di động, nhấn phím gọi tắt số 1– đó là dãy số gã thường gọi nhất.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Điện thoại di động phát ra giọng nói thu âm của nhân viên tổng đài khiến đôi mày gã càng nhăn tít hơn.
Tìm không được A Tiệp, khiến gã cực kì phiền muộn.
Gã bước đi quay về phòng làm việc của mình. Phòng làm việc của hai người thông nhau, chính giữa chỉ ngăn bằng tấm vách cao cỡ mặt bàn. Đó để tiện cho hai người bọn họ tùy thời quay đầu lại có thể cùng đối phương nói chuyện.
Không gian riêng?
Đó là thứ bọn họ không cần đến nhất.
Phàn Đức Phong trừng mắt nhìn chiếc ghế da trống không sát vách, trong ngực cảm thấy rất khó chịu.
A Tiệp vì sao xin nghỉ?
Lẽ nào. . . Có liên quan tới chuyện ngày hôm qua?
Không không không, hẳn là không phải chứ. Bọn họ đã thống nhất là tiếp tục làm bằng hữu không phải sao?
Cực kì tin tưởng A Tiệp là một người nói được thì làm được, lại thêm nhiều năm kinh nghiệm là bạn bè với nhau, chắc chắn A Tiệp là nữ trung hào kiệt nói lời giữ lời, Phàn Đức Phong nhanh chóng gạt bỏ cái lý do kia.
Lại lôi điện thoại ra gọi số vừa rồi, cũng không ai nghe máy.
Cả thời gian còn lại của buổi sáng, gã tựa như bị bùa mê, vẫn lặp đi lặp lại động tác đó.
Chính gã cũng không chút cảm giác được không bình thường.
Gã cần phải tìm được A Tiệp, không nghe giọng nói của cô, cả người gã đều không yên được.
Tới buổi chiều, điện thoại của cô cuối cùng có người tiếp.
“Alô! Lục Vịnh Tiệp.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nam tính quen thuộc, Phàn Đức Phong nắm chặt điện thoại, nhìn nó thở gấp.
“A Tiệp? Chết tiệt, em chạy đi đâu vậy hả? Điện thoại cũng không mở lên.”

“Hơ! Ha ha. . . Không có gì! Trong nhà có chút chuyện, cho nên em về nhà một chuyến thôi!”
“Có việc? Có chuyện gì?”
“Không có gì quan trọng lắm.”
“Vậy em nhanh một chút trở về!” Chính gã cũng không phát hiện, giọng điệu của mình vô cùng cấp thiết.
“Có lẽ em không thể quay về mau được.”
“Em nói cái gì? !”
“Em muốn tranh thủ nghỉ vài ngày, lên Đài Bắc tìm A Ngạn chơi.”
“Nghỉ ngơi? ! Vậy công tác tính sao bây giờ? Em lại bỏ anh đi tìm A Ngạn? Quá không công bằng nha? !” Phàn Đức Phong quát.
“Hắc hắc. . . Khó có được lúc em thả lỏng một chút mà! Gần đây cũng không có case gì rắc rối. Anh để em nghỉ phép đi.”
A Tiệp nói kỳ thực không sai. Trong ấn tượng của gã, cô chưa từng xin nghỉ phép, yêu cầu như vậy cũng không thể nói là quá phận, đừng nói cô là một trong hai cổ đông chính, cô cũng giống như công nhân có quyền được nghỉ ngơi.
Vì vậy Phàn Đức Phong tuy rằng trong bụng có ngàn vạn lần không muốn, cho dù mình tâm không cam tình không nguyện cũng phải nghiến răng nói:
“Vậy rốt cuộc lúc nào em trở về?”
“Không biết. Một tuần, hai tuần, tuỳ tâm trạng thế nào.”
“Cái gì? ! Một, hai tuần? !” Phàn Đức Phong rống lên. “Không được!”
“Cứ như vậy ha! Em ra Đài Bắc sẽ ở tại khách sạn XX, có việc call em. Bye!”
Ngược lại với sự phẫn nộ của gã, đầu dây bên kia giọng nói A Tiệp nhẹ nhàng lại thoải mái, càng khiến Phàn Đức Phong phun máu chính là, cô cứ vô tư như thế cúp điện thoại.
“A Tiệp? A Tiệp! Alô !”
Phàn Đức Phong đập mạnh điện thoại lên trên bàn, trong miệng liên tiếp phun ra những câu thô tục.
Này thì toàn bộ công việc, hết thảy đều rơi xuống đầu gã rồi.
Người này sao tùy hứng vậy chứ, gã với cô làm bằng hữu nhiều năm như vậy, sao bây giờ mới phát hiện vậy ta?
Nhưng mà, khiến tâm tình gã không ổn, đến tột cùng đơn thuần chỉ liên quan tới công việc hay vẫn là chuyện khác, gã không hề suy nghĩ. Trước mắt một đống công tác đang chờ gã đi làm. . . Hơn nữa lượng công việc của A Tiệp. . . Mẹ nó! Thực sự là chỉnh chết người ta mà!
—————
Lục Vịnh Tiệp cúp điện thoại, hai tay lại nhè nhẹ run, may là chỉ dùng điện thoại để nói chuyện, thông qua điện thoại, gã sẽ không thấy được biểu cảm của cô.
Chỉ có giọng nói, thì cho dù rơi lệ, đối phương cũng sẽ không thấy. . .
Hiện tại cô hoàn toàn không có biện pháp đi làm, đối mặt với A Đức.
Cô không có cách nào, xem như là. . . chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, xem như cô vẫn là Lục Vịnh Tiệp ngày xưa, xem như cô vẫn là bạn bè thân thiết nhất của gã.
Cô cần tạm thời trốn chạy đi chữa thương.

Đúng vậy, tuy rằng ngoài miệng nói không thèm để ý, tuy rằng bình thường cô luôn luôn biểu hiện rằng mình rất dũng cảm, thế nhưng cô cũng sẽ bị tổn thương, giống như hết thảy những cô gái khác. . .
Từ khẩu khí nói chuyện của A Đức, gã nhất định không cảm giác được sự khác thường của cô đâu! Cô cảm thấy vừa yên tâm, lại vừa muốn cười khổ.
Ai bảo cô cứ khăng khăng một mực đi thích một gã ngốc như vậy chứ?
Ngu ngốc. . . A Đức ngu ngốc kia. . .
—————
A Tiệp không ở đây, hại gã ôm đồm thêm phần công việc của một người, thời gian tan tầm cũng muộn hơn so với bình thường rất nhiều.
Về đến nhà đã sắp nửa đêm, Phàn Đức Phong đã đói bụng tới mức bao tử sôi ùng ục réo loạn cả lên.
“A Tiệp chết tiệp! Đi chơi một mình không để ý đến chết sống của bạn bè!” Gã nguyền rủa một tiếng, ôm lấy bao tử quắt queo xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu, mua ba hộp cơm.
Chắc phải tìm một cô mà hẹn hò thôi.
Mang theo cơm hợp về nhà, một mình đứng trong thang máy lạnh lẽo cô đơn, Phàn Đức Phong không khỏi nảy ra câu cảm thán như vậy.
Nếu như có bà xã, gã sẽ không cần thường xuyên ăn cơm hộp ngoài đường, sau một ngày công tác khổ cực về nhà, chờ đợi gã sẽ là cơm dẻo canh nóng. . . Thật là tốt nha!
Tưởng tượng chung quy vẫn là mơ tưởng, thực tế những mảnh tình vắt vai mấy năm qua của gã, không có một ai chống đỡ quá ba tháng.
Thực sự là kỳ quái! Tự nhận là điều kiện không kém, sự nghiệp thành công, tuổi trẻ tráng kiện, bề ngoài thì. . . Tuy rằng đã từng có vài cô bạn gái nói gã quá cơ bắp nên có vẻ hơi dọa người, nhưng hẳn là cũng có người thấy gã như vậy gọi là có phong vị đàn ông đấy chứ. . .
Những cô mà gã tìm cũng đều là những cô gái bề ngoài ôn nhu dịu dàng, quan tâm chăm sóc động lòng người, theo lý thuyết hẳn là rất hợp chứ nhỉ! Ấy thế lại cứ không bệnh mà chết yểu.
Không biết vì sao, mỗi lần như vậy gã đều là người bị đá.
Tâm hồn của anh căn bản không đặt trên người em. . .
Em không có cách nào tiến vào thế giới của anh. . .
Chúng ta không thích hợp. . .
Ở trong lòng của anh, rốt cuộc là bạn bè quan trọng, hay là em quan trọng. . .
Thực sự là gặp quỷ! Mỗi một cô nàng nói ra lý do chia tay với gã, đều giống nhau như đúc.
Ting! Thang máy tới tầng nhà gã, trong giây phút cánh cửa mở rộng, gã đột nhiên nghĩ đến –
Chờ một chút! Cũng không phải lần nào cũng bị đá.
Với A Tiệp mà nói, hẳn là chia tay trong hòa bình – nếu như, với A Tiệp vẫn tính là hẹn hò . . Kỳ thực thì một chút cảm giác hẹn hò gã cũng không có.
Ha ha. . . May mắn!
Gã thấy may mắn là bởi vì — A Tiệp luôn luôn ở bên gã khi gã bị thất tình, cùng gã uống rượu, nghe gã kể khổ.
Thất tình lần này (? ), là không phiền A Tiệp an ủi ( cũng không cần nhỉ).

Bởi vì gã biết A Tiệp vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh gã, bọn họ sẽ không xa nhau, tự nhiên cũng sẽ không có chia lìa đau đớn. Tất cả chỉ là trở lại làm bằng hữu, tìm về cảm giảc thoải mái tự tại.
Gã chớp mắt tiêu diệt hai hộp cơm, đương lúc mở hộp thứ ba ra, đột nhiên cảm thấy trong nhà yên tĩnh đến mức khó chịu, vì vậy mở TV, tự động chuyển sang kênh thể thao.
Bingo! Là trận cầu ngày đó gã cùng A Tiệp xem bây giờ đang phát lại.
“Anh đã nói trái cầu kia ra ngoài rồi mà!”
Nhìn động tác phát lại một lần nữa trên màn ảnh, Phàn Đức Phong reo lên.
Quay đầu, trống không.
Đúng rồi, A Tiệp không có ở nhà.
Có cảm giác mất mác kì quái. . .
A Tiệp có ở đây thì tốt rồi, nếu như có cô, gã muốn nói cho cô biết, trái cầu ngày đó bọn họ hai người tranh luận tới mức mặt đỏ tía tai, chắc chắn là ra ngoài, tức là gã đúng rồi! Gã thắng. . .
Thế nhưng, A Tiệp không có. . . Đáng tiếc, A Tiệp không ở đây. . .
Đột nhiên lại mất cảm giác thèm ăn, điều này với gã mà nói, là hiện tượng rất ít khi gặp. Mở hộp cơm không muốn ăn ra, cứ như thế đặt lên bàn.
Gã nhìn trận bóng, trên sân cỏ là một tay ném bóng cao gầy người Nhật, tấm lưng kia cực kỳ giống A Tiệp. . .
Gã nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy A Tiệp.
Đội mũ lưỡi trai, đầu ngẩng cao, bộ dạng cao ngạo lại khó ưa, nghênh ngang đi vào phòng nghỉ của đội bóng chày tràn ngập mùi hôi thúi của bọn con trai.
Gã mỉm cười.
Trời ơi! Gã thực sự rất nhớ cô.
Gã không biết mình sẽ nhớ cô đến như vậy, cùng lắm mới chỉ một ngày không gặp mặt mà thôi. . .
“A Tiệp chết tiệt! Nhanh một chút cút trở về cho anh!”
Quay mặt vào khoảng không trống trải, gã rống to.
—————–
Hai tuần sau.
Lục Vịnh Tiệp ngồi ở vị trí sát cửa trên máy bay, nhìn đường phố quen thuộc ngoài cửa sổ, cảnh vật thu nhỏ đang dần dần phóng đại. Sắp hạ cánh rồi, cô cảm giác được áp lực trên màng tai từ từ tăng dần. . .
Hai tuần trôi qua, cô lại trở về nơi này.
Thế nhưng trong hai tuần đó, lòng của cô tựa hồ chưa từng rời khỏi.
Tình yêu vì sao lại dằn vặt người ta như thế chứ? Cô nghĩ tới cô em họ Mẫn Huyên đối với A Ngạn, A Ngạn đối với cô, còn có cô với A Đức. . .
Nếu như chiều mũi tên có thể đảo lại, thì sẽ tốt đẹp bíêt bao nhiêu?
Nhưng mà, đây lại cứ là chuyện không có khả năng.
Nếu như có thể khống chế được, cũng sẽ không khiến nhiều người thống khổ như vậy. . .
Chí ít, cô mong A Ngạn bọn họ sẽ có kết cục tốt. Từ thái độ của A Ngạn, cô có thể cảm nhận được, hắn đối với Mẫn Huyên cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình.
Nếu như là vậy thì tốt quá! Nếu A Ngạn có thể thoát ra khỏi sự mê muội đối với cô, một lần nữa yêu thương một người, như vậy có phải là cô cũng sẽ làm được?
Một ngày nào đó, có phải là cô cũng có thể tìm được hạnh phúc thuộc về riêng mình?

Chỉ là. . .
Vì sao ý niệm này trong đầu không thể khiến cô vui vẻ hơn?
Niềm hạnh phúc kia nếu như không có sự tồn tại gã, thì còn có ý nghĩa gì?
Chắc là do bây giờ còn chưa tìm ra cách, sau này có lẽ sẽ làm được thôi!
Cô tự động viên chính mình.
Máy bay hạ cánh, đi ra cabin, cô không có hành lý gì nhiều, toàn bộ đều nhét trong ba lô của cô, cho nên không cần chờ hành lý gửi vận chuyển đến, trực tiếp ra sân bay.
“A Tiệp!”
Giọng nói quen thuộc khiến cô cả người đều ngây dại.
Nháy mắt mấy cái, dù sao một người cao lớn cường tráng như một ngọn núi nhỏ thế kia, rất khó là ảo ảnh nha. . .
“Đáng ghét! Em cứ vậy mà biến mất hai tuần liền!”
Cô bị mắng, thế nhưng sau một giây đồng hồ, lại bị một đôi bàn tay có thể đè ép cô ôm lấy gắt gao.
“Anh. . . Sao anh lại ở chỗ này?”
Cô nhớ rõ ràng cô không hề nói với gã mình ngồi chuyến nào về, chính cô cũng là tới sân bay mới chọn đại một chuyến.
“Anh chờ em một ngày rồi! Nhắc cái này anh lại phải mắng em mới được, chỉ nói ngày hôm nay trở về, cũng không thèm báo mấy giờ hết!”
Gã ở chỗ này chờ cô? Một ngày? Từ chuyến bay sớm nhất đến bây giờ,… ít nhất … cũng phải mười mấy giờ. . .
Bị ánh mắt kinh ngạc của cô nhìn đăm đăm có chút xấu hổ, Phàn Đức Phong làm bộ khụ một chút.
Chính gã cũng rất khó giải thích hành vi của mình, cứ nghĩ tới lần “Bỏ trốn” này của A Tiệp lại khiến gã rất không an tâm, gã mới thình lình phát hiện, A Tiệp đối với gã mà nói, căn bản là một bộ phân không thể thiếu trong sinh mạng mình.
Thiếu cô, gã thấy toàn thân đều khó chịu.
“Khụ, không có biện pháp, hình như chưa bao giờ lâu như vậy anh không được gặp em, ngoại trừ lúc tham gia quân ngũ, không, sai rồi, hồi đi quân ngũ anh cũng trở về mỗi tuần.”
Trái tim đã sắp héo rũ chết đi, phảng phất như trong chốc lát lại tràn ngập sinh khí, Lục Vịnh Tiệp cắn chặt hàm răng, mới có thể ức chế sự cảm động tràn ứa. . .
Chưa từng khóc, thế mà sao lúc này đôi mắt lại nóng lên, thật chua xót. . .
A Đức quan tâm cô.
Cô không có ở đây, A Đức sẽ nhớ cô.
Cô. . . cô thực sự rất vui vẻ. . .
Như vậy được rồi, tạm thời. . . cứ như vậy là đủ rồi!
“A Đức! Em cũng rất nhớ anh!” Cô nhảy bổ vào người gã, giống con gấu koala bám lấy gã, thiếu chút nữa khiến gã té lăn ra mặt đất.
Phàn Đức Phong phải lui ra phía sau hai bước, mới có thể hóa giải lực của A Tiệp, đồng thời vững vàng ôm lấy cô.
Hai người trưởng thành ở nơi công cộng thế mà phô ra những “động tác” kỳ lạ, khiến người qua đường ghé mắt chú ý. Thế nhưng, Phàn Đức Phong một chút cũng không thèm để tâm. A Tiệp không nhẹ, thế nhưng gã cũng không để ý.
Gã chỉ biết là A Tiệp đã trở về.
Cuối cùng cô cũng đã trở về!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.