Thâm Viện Nguyệt

Chương 62


Đọc truyện Thâm Viện Nguyệt – Chương 62

Chiến tranh không phải ở tiền
tuyến vẩy nhiệt huyết là xong, chuyện sau đó mới là phần khó khăn thật sự. Cho
nên các nam nhân vài ngày không thấy bóng dáng, Chỉ Hạnh thực có thể thông
cảm… Tam Lang mỗi ngày đều sai người truyền tin, mặc dù thường chỉ có qua
quýt vài từ, với Chỉ Hạnh mà nói, đã quá đủ rồi… Thậm chí nhịn xuống không
cùng Tam Lang oán giận cái đãi ngộ kỳ quái này.

Nếu có thể, nàng cũng muốn
dứt khoát ở lì trong phủ tri châu không ra cửa… Nhưng mà các quan đội lương
vội vàng, loạn vài ngày cũng không thấy yên, thương binh doanh (nơi chữa thương cho binh sĩ) cũng hỏng bét… Hoàng đế
cùng văn võ đại quan liên can không rảnh quản đến việc nhỏ, chủ sự lại là một
đám cẩu thả tùy tiện, cuối cùng đều cáo trạng đến chỗ nàng.

… Liên quan gì đến ta a?!
Ta chỉ là quan gia mệnh phụ cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến!

Trách thì trách nàng quá mềm
lòng, đầu tiên là chữa chân cho Tạ Ngạo Phong… vốn bị tuyên bố không cứu
được. Bên cạnh có một thương binh sắp đứt hơi, nàng cũng thuận tay cấp cứu ra
đơn thuốc… Bởi vì “Yến Tử quan âm” kì quái gì đó, thương binh doanh
thường không dám kinh động nàng, trừ phi thực sự nguy cấp, mới sẽ đến cửa thật
cẩn thận xin giúp đỡ.

Đây cũng là lý do vì sao,
nàng ngượng ngùng tức tối có thừa, vẫn phải banh mặt ra cửa. Tử Hệ thật lâu
không về, nàng chỉ có thể mang tiểu hoàng trữ theo bên người.

Kết quả chính là, chỉnh đốn
thương binh doanh thành chuyện của nàng… Rõ ràng nàng chỉ là đến khám bệnh.
Nhưng mà cái địa phương quỷ quái quân y như ruồi nhặng mất đầu, hoàn cảnh ô uế
huyết khí trùng thiên, chẳng khác nào quăng người chờ chết này, thật đã kích
động đến giới hạn của nàng. Nàng hiểu rất rõ “bất tại kỳ vị bất mưu kỳ
chính” (chưa
từng ở vào hoàn cảnh này thì sẽ không tính toán cho những người ở hoàn cảnh
này)Nhưng
người đều có lòng thương xót, làm một người học y đối với tình cảnh “coi y
doanh như nghĩa trang (nơi đặt thi thể thời cổ đại)” thật sự là không thể
nhịn a!

Quan trông coi thương binh
doanh vốn định mặc kệ nàng, khiến nàng âm thầm nắm chặt tay trong tay áo, chuẩn
bị sẵn sàng đá qua…

Tiểu hoàng trữ lại lên tiếng,
“Dì Hạnh không có quyền quản, vậy nếu là bản vương, ngươi nghe hay không?
Dì Hạnh nói cái gì chính là cái đó, hiểu chưa?”

Quan trông coi á khẩu. Hắn
đầu bị sốt hỏng mới dám không nghe hoàng trữ… Đó là con trai duy nhất của
hoàng đế a! Cho dù tiểu hoàng trữ chưa đến năm tuổi… Ở trước mặt hoàng đế làm
nũng, hắn còn có đường sống sao?!


Thế là trong sự a dua nịnh
hót của quan trông coi thương binh doanh, chỉnh đốn thương binh doanh, liền
thuộc về Chỉ Hạnh.

Nhưng mà lương đội không chỉ
mang theo lương thực, còn có rất nhiều thuốc men và dược liệu. Loạn từ khi vào
thành đến khi Chỉ Hạnh chỉnh đốn thương binh doanh, còn chưa xong. Y dược lương
thực của thương binh doanh đều sắp không đủ dùng, lương quan (quan quản lý lương thực) còn giữ chặt không phát.

Lần này Chỉ Hạnh không nhịn
nữa, một chưởng bào xuyên cột doanh, khiến binh trướng sụp một nửa. Nàng lạnh
lùng nhìn lương quan, nhìn đến hắn đáy lòng phát lạnh, thiếu chút tiểu ra quần.
Tiểu hoàng trữ lại mở miệng hỗ trợ, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Chỉ Hạnh,
lương đội dùng tốc độ nhanh nhất ổn định lại, hơn nữa cung ứng các bộ quân đội
hợp lý, đặc biệt là tinh doanh, một khắc cũng không dám kéo dài, ra lệnh liền
giao, một hạt gạo cũng không dám xén bớt.

Kỳ thật ở các đời Đại Yến,
thương binh doanh thường là nơi bị xem nhẹ nhất. Cho dù cứu sống, rất có thể
thương tàn đến không thể trở lại chiến trường… Ít nhất không thể lập tức lên
chiến trường. Quân đội cần chính là chiến lực tức thời, vào thời này, không có
quá nhiều tinh thần nhân đạo. Có thể được ưu tiên trị liệu, thường là vết
thương nhẹ, trọng thương thường phải xem tạo hóa của bản thân.

Chỉ Hạnh có thể hiểu lựa chọn
tàn khốc này, nhưng không thể chấp nhận. Nàng dù sao cũng là nữ nhân, phụ nhân
vô cùng để ý khí tiết.

Hơn nữa, cho dù thương tàn,
lão binh từng lên chiến trường chính là nguồn lực quan trọng. Có rất nhiều
thương binh, chỉ cần cố hết sức, lôi bọn họ từ quỷ môn quan ra, tương lai liền
sẽ biến thành binh sĩ càng có giá trị càng thuần thục.

Mà không phải… không ngừng
đưa tân binh khỏe mạnh giống như giấy trắng lên chiến trường, để vận may quyết
định sống chết, dùng tổn thất lớn lao để đào tuyển cái gọi là “tinh
binh”.

Nàng làm việc này rất nhẹ
nhàng nhuần nhuyễn, không khác gì xử lý việc nhà. Tiểu hoàng trữ đi theo bên
cạnh nàng thường thường hỏi, nàng cũng không chút giấu diếm trả lời. Với nàng
mà nói, việc này thực sự không có gì.

Trị nước lớn như nấu cá tươi.
Gia sự quốc sự, chỉ là quy mô khác nhau, sự thật đều là trình tự không khác gì
lắm.

Nhưng với tiểu hoàng trữ mà
nói, đoạn thời gian đi cùng Chỉ Hạnh này, ảnh hưởng tương đối sâu sắc. Lúc hắn
tại vị, là thời Đại Yến triều văn võ bình đẳng hiếm có, quét sạch trầm tích mục
nát hơn hai trăm năm, không khí đổi mới hoàn toàn. Mà ở trong quân, Diệp đế uy

vọng cực nặng, tuyệt đối không phải cái bóng mờ mịt.

Dù sao hắn chưa đến năm tuổi,
đã ở thành Trần châu lệnh Phùng phu nhân Hứa thị chỉnh đốn thương binh doanh
cùng lương đội, triển hiện phong phạm “từ quân”. Sau khi trở thành
thái tử, nhiều lần tự mình tuần thị biên quan, coi binh sĩ như huynh đệ, phi
thường coi trọng tính mạng bọn họ.

Nhưng chính là ảnh hưởng quá
sâu, sâu đến hắn lớn lên tuyển hoàng hậu cũng chọn một tướng môn hổ nữ (con gái nhà tướng) võ nghệ cao cường, đế hậu
tình cảm sâu đậm… Cho dù tính cách lơ đễnh, không đặc biệt thích hợp làm
hoàng hậu, còn ở trong cung thả ngựa, thường khiến thái hậu(hoàng hậu của Chính Đức đế) giận chết khiếp… Diệp đế
vẫn chuyên sủng hoàng hậu, coi như trân bảo.

Ảnh hưởng này là tốt hay
không tốt… Thẳng thắn mà nói, thật khó mà nhận định.

Đây là chuyện sau này.

Chờ trong quân bàn bạc nghị
luận cùng điều độ hành quân xong một phần, đã hơn tháng. Lúc này đã đuổi tướng
Bắc Man ra khỏi Trần Châu, chờ thám tử các nơi hồi báo, liền tiến quân

Lúc này, Chỉ Hạnh mới nhìn
thấy Tam Lang cùng Tử Hệ về, vẻ mặt xanh xao.

Với Tam Lang là không đành
lòng, đánh không được. Nhưng Tử Hệ chỉ là bệnh nhân của nàng, nàng thực sự muốn
lập tức đập hắn một trận.

Năm ấy cung biến nội thương
phi thường trầm trọng, phí bao nhiêu tâm tư của nàng mới điều trị ổn định…
Hiện tại đứa nhỏ chết tiệt này lại khiến vết thương cũ càng thêm trầm trọng.

“Ngươi…” Nàng
trừng Tử Hệ, “Ngươi bảo vị đó ban cho cái quan tài tốt chút, tìm chỗ phong
thủy mà tự chôn đi! Đỡ phải lãng phí sức lực của ta, còn lãng phí dược liệu! Có
cái gì để liều? Đã đến mức phải liều mạng ngươi sao?! Liều thành dạng này hắn
ngoại trừ quan tài có thể cho ngươi cái gì ngươi nói a!”

Tử Hệ chỉ cúi đầu cười, ngoan
ngoãn. “Xin lỗi.”

“Nếu nói xin lỗi có tác
dụng, còn cần bộ khoái sao?” Chỉ Hạnh càng giận.

Tam Lang nhẹ khụ một tiếng,
mắt đầy u oán nhìn nàng.


“… Ta là không nỡ. Nếu
không chàng sẽ bị ta mắng càng khó nghe.” Chỉ Hạnh nói thầm.

Mặc dùõ hoàng đế bên kia có
ngự y đi cùng… Nhưng phong cách của những ngự y này, luôn hy vọng bình an là
trên hết, ra phương thuốc tuyệt đối uống không chết người, ôn hòa đến thái quá,
còn ra vẻ tiên phong đạo cốt nói cái gì “bệnh đi như kéo tơ”.

Kéo sợi gân “bo bo giữ
mình” của các ngươi còn nhanh hơn, bày đặt kéo cái gì tơ.

Nàng không chút khách khí
dùng đốt ngải (dùng
lá ngải khô quấn thành mồi, châm lửa cháy rồi đốt vào chỗ huyệt đạo bệnh nhân) đau đớn nhất, dùng thuốc bá
đạo nhất, kéo Tử Hệ trở về.

Tam Lang bên cạnh nhìn đến có
chút phát lạnh… Mặc dù biết rõ Chỉ Hạnh sẽ không dùng cách này trên người
hắn. Nhưng nhìn dược ngải đốt huyệt đạo sau lưng Tử Hệ, Tử Hệ thống khổ đổ đầy
mồ hôi to như hạt đậu, hàm răng cắn chặt đến kêu khanh khách… Thật rất khó
không sởn gai ốc.

“Hạnh nhi, ta biết nàng
rất tức giận…” Tam Lang thật cẩn thận nói, “Nhưng Tử Hệ… sẽ không
sao chứ?”

“Tối đa phun ra vài ngụm
máu tụ.” Chỉ Hạnh lạnh lùng trả lời, “Uống ba thang thuốc, phun máu
xong là tốt hơn phân nửa. Điều dưỡng mười ngày nửa tháng, có thể lên chiến
trường bảo hộ cái… vị đó, khỏe mạnh cường tráng muốn chết thế nào liền chết
thế đó.” nàng mắt đẹp trợn tròn, “Tam Lang chàng…”

Phùng tổng tri huyện diễm mỹ
băng lãnh, sát khí tận trời, trên chiến trường giết địch vô số, vẫn như cũ mặt
không cảm xúc, bị nương tử hắn trừng, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, thậm chí có
chút đáng thương hề hề, “X

Chỉ Hạnh nghiêm mặt một hồi,
cuối cùng vẫn thả lỏng thở dài, ôn nhu coi mạch, ra đơn thuốc bảo người đi hốt.
Kiểm tra vết thương trên người hắn, nhìn vết đao kéo dài từ vai đến ngực, còn
rỉ máu, một lần nữa đổi thuốc băng lại, đau lòng rơi lệ.

Tam Lang đáy lòng khó chịu
cực. Thật không bằng giống Tử Hệ để nàng mắng một trận. Luôn giỏi biện luận
nhất thời không biết nói gì, Tựa hồ nói cái gì cũng không đúng. Cuối cùng chỉ
có thể lúng túng nói, “Vì tự do… ta đã bán mạng cho hắn.”

“Ta biết rõ.” Chỉ
Hạnh thờ ơ trả lời, “Cho nên mới mắng không nên lời. Ngọn nguồn mọi việc,
đều là vì ta… Ta học nhiều võ công hơn thì tốt rồi. Nhưng ta chỉ có nội công
còn có chút thiên phú, nhưng nội công… mười năm hai mươi năm cũng không có
bao nhiêu thành tựu. Không thể giúp chàng cái gì, ta rất khó chịu.”

Hắn á khẩu, có chút dở khóc
dở cười. Thành Trần Châu đại thắng, ngoại trừ hoàng đế ngự giá thân chinh cổ vũ
sĩ khí trở nên cuồng loạn, quan trọng nhất chính là “Yến Tử quan âm”
hạ phàm.


Mười mũi tên gần như không
thể nào kia, cùng thương hoặc mâu bay uy mãnh ác liệt đếm không hết.

Sau đó nàng nói, “không
giúp được gì.” Hơn nữa thật lòng khổ sở.

Thành thân nhiều năm như thế,
hắn đã không phải Phùng tri huyện lang bị cô lập bị ghét, sống không có gì lưu
luyến, một lòng muốn chết. Triều thần kính trọng, quyền thế nắm chắc, h các thế
gia cũng phải thừa nhận Thuận Đức Phùng gia, hắn là gia chủ mở ra. Nhưng tình
cảm hắn đối với Chỉ Hạnh, lại càng ngày sâu đậm, sâu đến khó có thể lên tiếng,
tựa hồ bày tỏ đều là lăng mạ giả dối.

Hắn cũng từng nghĩ vì cái gì.

Có lẽ là, nàng dần dần thành
thục xinh đẹp, ôn lệ uyển chuyển, càng lúc càng giống quan gia mệnh phụ nhàn
thục. Nhưng chỉ là bề ngoài mà thôi… Lòng của nàng vẫn là thiếu nữ tân phụ
đối với mọi chuyện khôn khéo thành thạo, chỉ riêng đối với hắn có chút mơ hồ
không giúp được gì, có chút khổ sở lại ôn nhu.

Rõ ràng là Phó thị đích
truyền kinh thế tuyệt diễm, lại vẫn cảm thấy không có gì, không được tốt.

Có lẽ có chút sợ hãi đi? Phó
thị giúp đỡ Uy hoàng đế giành chính quyền, từng được dân chúng ủng hộ xưng là
“Hoàng Vương” (Phượng
Hoàng con đực được gọi là Phượng, con cái là Hoàng) cùng nhũ danh “Phượng
Hoàng” của Uy hoàng đế vừa vặn là một đôi.

Ở trong lòng hắn chính là đời
sau của Hoàng Vương, Hoàng Vương non đích truyền.

“Coi chừng vết thương
của chàng!” Chỉ Hạnh la nhỏ, muốn dịch ra để không đè lên vết thương của
hắn.

Tam Lang lại ôm nàng càng
chặt. “Mặc kệ… Hạnh nhi, ta rất nhớ nàng.” Hắn ôn nhu thậm chí có
chút tôn thờ hôn

Làm gì mà đỏ mặt a thực sự
là… Thành thân nhiều năm như thế. Chỉ Hạnh âm thầm mắng chính mình, hốc mắt
lại đỏ lên. Người khác thấy nàng rất trấn tĩnh, kỳ thật nàng sợ cực.

Nàng rất sợ mất đi Tam Lang.
Bất tri bất giác, nàng đã lật ngược tất cả gia huấn của Phó thị, Tam Lang chính
là tất cả của nàng.

Nhưng mà sợ một chút tác dụng
cũng không có, nàng chỉ có thể tĩnh táo lại làm việc có thể làm.

“… Ta càng nhớ chàng.
Chàng biết không? Nếu chàng chết trên chiến trường, ta liền tự vận theo
chàng… Cho nên chàng nhất định phải bảo trọng chính mình, mạng của ta đã ở
trên người chàng.”

Tam Lang hôn nàng, không muốn
để nàng bày tỏ những câu ‘nếu’ đáng sợ kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.