Thâm Viện Nguyệt

Chương 51


Đọc truyện Thâm Viện Nguyệt – Chương 51

Từ năm Yến An thứ tám Phùng
tri huyện lang nhậm chức khâm sai Ngự Sử bắt đầu, Chính Đức đế dùng một tư thế
lôi đình vạn quân (nhanh,
mạnh, dữ dội) lại
tàn khốc, diệt trừ ngoại thích quan lớn, liên lụy rất rộng. Triều đình giống
như bày trí, một số ít quan lại tốt tụ tập ở ngự thư phòng, không quan tâm cấp
quan, biểu hiện cùng hoàng đế đứng một trận tuyến, đối với chư tướng chưa được
tuyển vào ngự thư phòng nhất là bè cánh của Tương Quốc Công mà nói, rõ ràng là
đi ngược lại, giống như tình trạng lúc đầu thời Hạ Kiệt Thương Trụ (vua Kiệt thời nhà Hạ với vua
Trụ thời nhà Thương là 2 vị bạo chúa nổi tiếng).

Nhưng bách quan chức vị không
quá cao thái độ lại không kích động cùng cuồng loạn như vậy. Có lẽ từ sau khi
Phùng tri huyện lang bị hạ ngục, dẫn phát hoàng đế cùng thái hậu đấu đá qua
lại, mắt lạnh quan sát, ngược lại đã tỉnh táo ra. Có người làm quan nào thật sự
sạch sẽ? Nếu thật sự sạch đã sớm bị trục xuất khỏi quan trường, nói không chừng
ngay cả mạng cũng không còn. Chẳng qua là ít hay nhiều mà thôi.

Chính Đức đế ngoài mặt thoạt
nhìn thủ đoạn rất tàn ác, gan lại chư hầu nhìn như không ít… Nhưng thật sự chỉ
là trừng trị kẻ đáng tội, chưa từng liên lụy thân tộc.

Cùng ở quan trường, gia sản
mỗi người bao nhiêu ít nhiều đều biết chút ít. Chân chính gặp họa không phải
tham quan, mà là những người không đáng làm quan. Thủ đoạn mò tiền có thể nhã
nhặn chút ít, tướng ăn đẹp mắt một chút, thật sự có thể làm việc, không liên
quan trực tiếp giúp hổ làm ác, cho dù là người trong tộc ngoại thích hoàng đế
ghét nhất, thường đều có thể trốn qua một kiếp thậm chí thăng quan.

Bách quan kinh thành cái gì,
cũng không thể có vận khí tốt như vậy, trong tộc có nương nương người người đều
đợi chờ gà chó thăng thiên. Cho dù dựa vào bè đảng Tương Quốc Công khí diễm rầm

trời, không có một lòng trung thành, phần lớn cũng được yên ổn.

Đương nhiên có người sẽ cảm
thấy thà rằng đắc tội quân tử, cho nên vẫn dựa vào bè đảng của Tương Quốc Công
có thái hậu đứng phía sau. Nhưng càng nhiều quan lõi đời lại chọn bù đầu làm
việc, giảm bớt các thủ đoạn mò tiền, kẹp đuôi thật chặt.

Bởi vì qua việc lần này đại
đa số các quan lõi đời đều đã hiểu rõ, hoàng đế ngoài mặt háo sắc hoang đường,
mặc dù không phải tiểu nhân, càng không phải cái gì quân tử.

Hắn chính là con mẹ nó hoàng
đế lưu manh ngàn năm khó gặp.

Đối với lưu manh chỉ có thể
nói nghĩa khí giang hồ, bảo ngươi làm cái gì liền làm cái đó, đừng vọng tưởng
bỏ đá xuống giếng kiêm tước quyền… Tương lai thu lưới tính sổ, cho dù có thể
may mắn giữ được mạng, đại khái có thể thảm bao nhiêu thảm liền thảm bấy nhiêu.

Người ta đã công khai chính
là giở trò lưu manh, không quan tâm danh tiếng sau này… Không, ngay cả mặt
mũi trước mắt cũng không cần, căn bản không có vô lại nhất chỉ có vô lại hơn.

Sự thật chứng minh, hoàn toàn
tỉnh ngộ sớm, độc thủ của hoàng đế liền giơ cao đánh khẽ. Tối đa đến cái thánh
chỉ mắng chanh chua đến cẩu huyết lâm đầu, sau đó liền được giữ nguyên chức
“lập công chuộc tội”. Kẹp đuôi càng chặt, thường nơi đó sẽ sóng yên
gió lặng.

Ngoài mặt xem ra, hoàng đế
thật là người tay mềm lòng mềm. Trên thực tế, lại là thủ đoạn phi thường âm độc

hung ác. Phần lớn bách quan triều đình đều là cỏ đầu tường, chân chính được
quyền thế cùng lợi ích chỉ là một đám người, Tương Quốc Công phủ cùng tộc nhân
đã bão hòa, miễn cưỡng chi ra chút ít quyền thế để lôi kéo danh môn gia tộc đã
là cực hạn.

Tiên hoàng bận thanh lý môn
hộ không lo chính sự, nắm quyền sinh sát chính là Tương Quốc Công, cho nên bách
quan triều đình không thể không phục. Nhưng hướng gió đã thay đổi, còn ở trên
thuyền Tương Quốc Công chờ bị đánh chìm, là chuyện rất ngốc.

Chờ đến khi Tương Quốc Công
phủ nhận ra, phát hiện ngoại trừ lại bộ cùng binh mã giám kinh thành còn vững
vàng nắm giữ trong tay, thế lực khác đã tan rã giải tán, có lệ thoái thác, sai
khiến không nhúc nhích.

Tương Quốc Công có thể nhịn
cục tức này, nhưng con cháu hắn đã quen làm bậy. Khi kinh thành thủ mới nhậm
chức cự tuyệt công tử cháu của Tương Quốc Công nhúng tay vào vụ án mạng, ba vị
công tử nhà Tương Quốc Công ngang tàng quen thói đã đánh gãy chân kinh thành
thủ ngay tại c

Nhưng lần này ý chỉ của thái
hậu ngay cả cửa cũng không ra được, cứ thế Tương Quốc Công vì vậy mà đau mất ba
đứa đích tôn — Đại Lý Tự phán trảm lập quyết, từ khi xảy ra chuyện đến chém
đầu, không đến hai canh giờ.

Theo thi thể trở về, còn có
một đạo thánh chỉ câu từ lãnh đạm, nhẹ như lông hỏi Tương Quốc Công mặc cho
đích tôn không quan chức mưu hại mệnh quan triều đình, rốt cuộc trị gia như thế
nào, cũng không cần giải thích liền hàng công thành hầu, từ này trở đi Tương

Quốc Công hàng thành Tương Quốc Hầu, vả lại ngự công cục cũng theo chỉ mà sửa
đổi cửa đình.

Cuối cùng mặc dù thái hậu
giận dữ, cho hoàng đế một cái tát, hoàng đế khiêm cung bãi giá Tương Quốc Hầu
phủ tự mình tạ lỗi, lại vì “quân vô hí ngôn” (vua không nói đùa),
không có trả lại tước vị công phủ, chỉ chấp thuận tương lai chắc chắn sẽ trả
lại.

Nhưng mà lúc nào là
“tương lai”, mặc cho Tương Quốc Hầu bức hỏi thế nào, hắn cũng chỉ
cười mà không đáp. Cuối cùng ép chặt, hoàng đế mới nhàn nhạt trả lời,
“Chuyện này, có một nửa là lỗi của binh mã giám kinh thành. Nháo thành như
vậy, người của binh mã giám có tới, lại không ngăn cản ba vị công tử nhất thời
xúc động… Binh mã giám quản lý việc tuần tra và bảo vệ trong kinh thành, lại
không làm tròn chức trách, thật sự nên truy cứu.”

Tương Quốc Hầu im miệng, thấp
đầu, hai mắt tức tối đầy tia máu.

Khinh người quá đáng. Đứa
cháu ruột quý là hoàng đế này của hắn, thật sự đã đạp người cậu này đến không
còn sức lực! Hắn đến hiện tại có thể khiến hoàng đế ném chuột sợ vỡ đồ, chính
là vì còn chặt chẽ nắm giữ binh mã giám kinh thành

Đây là di mệnh của tiên
hoàng, binh mã giám của kinh thành vĩnh viễn do nhà Tương Quốc quản lý. Cũng là
tiên hoàng bệnh đa nghi phi thường nặng này thay Tương Quốc Công cùng thái hậu
lưu lại bảo mệnh phù – ông ta đối với con ruột của mình phi thường vô tình, lại
niệm tình xưa Tương Quốc Công cùng thái hậu thanh mai trúc mã, sợ hoàng đế mới
gần như là người xa lạ
này đối với bọn họ không tốt.

Tiên hoàng là đúng. Hoàng đế
này đích xác không phải thứ tốt, hoàn toàn không để ý tình thân! Hiện đang ép
hắn! Muốn tước vị, phải bỏ binh mã giám kinh thành.


Hắn sao có thể bỏ bảo mệnh
phù cuối cùng này?!

Cuối cùng vẫn không giải
quyết được gì, chỉ có thể oán độc nghẹn khuất nuốt vào cục tức này, đau lòng vô
cùng tiếp thu chuyện thực hàng công thành hầu.

Vương Hi vuốt quan tài lặng
yên một lúc lâu, trong ba công tử này có một là con hắn. Nghe tiếng bước chân
phía sau, thở dài nói, “Cha… đây chỉ là bắt đầu.”

Tương Quốc Hầu không nói,
nhìn ba cái quan tài, chỉ cảm thấy đau tận tim gan. Nhịn xuống xúc động, ông ta
lạnh nhạt nói, “Một triều thiên tử một triều thần. (ý nói là vua thế nào thì
thần thế đó)”

Vương Hi quay đầu lại nhìn
ông, hiểu rõ trong lòng gật gật đầu. Nếu hoàng đế không cho bọn họ đường
sống… Vậy đổi thiên tử cũng là đúng.

Ai bảo hoàng đế chuẩn bị bức
chết bọn họ.

Yến An năm thứ chín, sự bình
tĩnh trong triều đình duy trì đến mùa thu đột nhiên bị phá vỡ.

Hiền phi bất ngờ hoăng, chết
ở hồ sen trong cung hoàng hậu.

Thái hậu cấm túc hoàng hậu,
hơn nữa mang đi tiểu hoàng tử bị sợ hãi quá độ, rõ ràng chính là nhận định
hoàng hậu là hung thủ.

Lời đồn đãi bay đầy trời, mà
tấu chương phế hậu, lại chất đầy ngự án.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.