Thâm Viện Nguyệt

Chương 45


Đọc truyện Thâm Viện Nguyệt – Chương 45

Từ sau khi Tam Lang mở ra
“tầm nhìn mới” này, phong ba phế hậu mặc dù đã qua, nhưng dư ba vẫn
còn xao động rất lâu. Thái hậu cùng hoàng quý phi vốn tưởng ngồi ngư ông đắc
lợi, lại không hiểu sao bị con cháu nhà mẹ liên luỵ, bị hoàng đế hợp lý hợp
tình khuyên răn quở trách vài lần, không thể không kẹp chặt đuôi, hạ thấp làm
người.

Chỉ Hạnh lại dần dần có chút
bất an.

Đương nhiên, Tam Lang trước
mặt nàng vẫn đều là ôn nhu không muốn xa rời, thậm chí có chút đáng thương trẻ
con. Nhưng nàng dù sao cũng linh mẫn, tuy rằng Tam Lang ít đề cập với nàng
chuyện bên ngoài, chung quy tự mình có thể nhìn ra chút manh mối.

Vốn tưởng rằng, hắn tâm lạnh
mặt lạnh như vậy, bất quá là vì ở Phùng gia nhiều năm oan khuất khúc mắc khó
giải, nếu đã quang minh chính đại rời khỏi Phùng gia, vậy khối tâm bệnh cũng
nên tan… Cho dù là bệnh đi như kéo tơ, cũng có thể từ từ ấm áp lại.

Nhưng khách quan nhìn lại,
cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Hắn sẽ trở thành “cô
thần”, cũng không phải trung quân, mà là hoàng đế từng kéo hắn một phen,
hắn hậu đãi Triệu công công, là vì Triệu công công đối với hắn như con cháu.
Cùng ám vệ có chút giao tình, đơn giản là những người này có năng lực bảo vệ
hoàng đế.

Cho tới hắn đối với nô bộc
không tệ, bất quá là vì Chỉ Hạnh coi trọng mà thôi. Có thể cho phép Cát Tường
Như Ý ở trước mắt bưng cơm đưa trà, cũng là vì Chỉ Hạnh mới có vẻ ôn hoà, nhưng
chỉ cần ở trước mặt lâu một khắc hắn cũng không vui.

Nói trắng ra là, hắn chính là
“người cô độc”. Có người tàn ngược, không coi người là người mà lăng
nhục, nhưng rốt cuộc vẫn ý thức được đối phương là người, bao hàm ác ý muốn
nhìn người ta thống khổ.

Nhưng Tam Lang lại càng
nghiêm trọng một chút, ngoại trừ ít ỏi mấy người đặt trong lòng, những người
khác với hắn mà nói, cùng vật không khác. Giống như hắn sẽ không tự dưng đi đập
ly trà, khi không trêu chọc đến hắn, hắn sẽ coi như không thấy. Nhưng chọc qua
giới hạn của hắn, làm tổn thương người của hắn, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ từ từ
mà trả thù, không chết không ngừng.

Cho dù thu thập qua, Chỉ Hạnh
ngẫu nhiên sẽ ở trong quần áo của hắn ngửi được mùi máu tươi thật nhạt.


Cân nhắc lại cân nhắc, Chỉ
Hạnh vẫn ngưng trọng nói cùng Tam Lang, “Hiệp dùng võ phạm cấm.” (người hào hiệp dùng võ vi
phạm pháp luật)

Dược thiện uống lên một nửa,
Tam Lang lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cuối cùng không uống được nữa. Hạnh
Nhi là người không chịu thiệt, cũng hiền lành khéo léo, có hận cũng không nhẫn
tâm đoạt mạng người.

Hắn không giống. Hận cha mẹ
huynh đệ mình thấu xương lại không thể làm gì, đối với những người khác càng
lãnh huyết vô tình hơn. Cái gì lễ giáo pháp lý, cũng bất quá là mánh khóe không
thể không giữ lấy để lừa gạt thế nhân

Nhưng hắn thật sự không hy vọng
Hạnh Nhi biết mặt âm u này của hắn.

“… Vị đó, không có ai
để sai phái.” Hắn trốn tránh ánh mắt Chỉ Hạnh, “Tước Nhi Vệ ra tay
quá nặng, chỉ có thể để ta đi xem.”

“Tránh nặng tìm
nhẹ.” Chỉ Hạnh bĩu môi, thực không lưu tình chọc thủng hắn, “Ta biết
chàng không đem lễ cùng lý đặt trong mắt, chính là ra vẻ ở mặt ngoài. Nhưng
những thứ này, là con dao hai lưỡi. Giữ lại làm mình bị thương đương nhiên là
đứa ngốc, nhưng dùng tốt, giết người không thấy máu, còn không ai nói chàng
không phải, đây mới là cách làm cao minh.”

Thấy Tam Lang kinh ngạc nhìn
nàng, Chỉ Hạnh phì một tiếng, “Chàng nghĩ ta là người tốt? Ta không
phải.” Nàng tiếp nhận dược thiện, một thìa một thìa từ từ đút Tam Lang,
“Với ta mà nói, giết người rất dễ dàng. Không dễ là, thủ pháp cao minh tới
đâu cũng sẽ lộ ra chút dấu vết, quả thực là để người ta nắm cán. Tương lai
chúng ta sẽ có con cái, nếu ta làm hậu trạch mưa máu gió tanh, sao ta có thể
không thẹn với lương tâm nuôi dạy con cái?”

Tam Lang cả đêm không nói gì,
vẻ mặt rất là buồn bực. Chỉ Hạnh cũng không nhiều lời nữa, chỉ là ở dưới đèn
khâu vây cổ. Dạo gần đây, Tam Lang vẫn là mỗi ngày mạo hiểm tuyết lớn ra ngoài,
tuy có áo choàng, cũng ngăn không được tuyết bay vào cổ, có thứ này cũng ít
chịu chút lạnh.

Đợi khi đi ngủ, Tam Lang chần
chờ từ sau lưng ôm lấy Chỉ Hạnh, “… Nàng làm sao mà biết, ta đem không
lễ pháp xem trong mắt?”

Chỉ Hạnh than nhẹ một tiếng,
“Đừng trách hoàng hậu không muốn thấy chàng. Cái tát này của bà ấy đại
khái chất chứa oán hận đã lâu… Sao chàng có thể đưa thiếu niên xinh đẹp kia

cho hoàng đế? Cho dù có nguyên nhân sâu xa, nhưng mà…”

Giữa tháng chạp, Tam Lang
mang theo thiếu niên mặt ngăm đen trở về, rửa mặt xong liền khiến nàng chấn
động. Nàng vốn nghĩ Tam Lang đã là mỹ lang quân rồng trong loài người, tuyệt
không có mấy, ai biết thiên ngoại hữu thiên. Thiếu niên này qua năm mới mười
bảy, một đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt quyến rũ, hai hàng mi dài, da thịt
tựa như làm tự ngọc ấm, màu da trắng hồng trời sinh, môi không tô mà đỏ, phong
tư tiên nhân. Nhờ ánh mắt sắc bén mang sát khí, ác liệt dị thường, mới khiến
cho mỹ mạo quá đáng kia thêm mười phần anh khí.

Tuy rằng chỉ ở vài ngày liền
đi, Tam Lang cũng nói với nàng thiếu niên tên là “Tử Hệ” này cùng
hoàng đế nhân duyên vướng nửa. Nhìn như có lý, nhưng là bởi vậy mà khiến nàng
nghi ngờ.

“… Dù sao hoàng hậu
vẫn luôn coi thường hoàng thượng.” Tam Lang giọng chuyển lạnh, “Hắn
người đó… đã khổ đến ra nước mật. Để hắn vui vẻ vài năm, có gì không đúng?”

Thì ra hoàng hậu xuất thân từ
thế môn Trần gia, luận dòng dõi cùng đệ nhất thế gia Mộ Dung phủ cũng xấp xỉ.
Luận quy củ giáo dưỡng, so với Mộ Dung phủ càng nghiêm khắc gấp mười. Trần
hoàng hậu thuở nhỏ trí tuệ, đoan trang mỹ mạo, lại là đích trưởng nữ, càng được
dốc lòng giáo dưỡng. Lúc trước tứ hoàng tử vốn có cơ hội kế vị nhất chỉ nạp
sườn phi lại chậm chạp chưa lấy chính phi, chính là chờ đợi Trần gia cô nương
cập kê.

Tuy nói kém nhau bảy tám
tuổi, cũng được cho là thanh mai trúc mã có chút trễ. Ai biết thiên uy khó dò,
tiên hoàng đem Trần cô nương chỉ cho Thuận vương không làm việc gì đàng hoàng
đính hôn không bao lâu, tứ hoàng tử liền bởi vì “vu cổ “ mà bị giam lỏng,
không bao lâu liền chết vì bệnh nguy cấp.

Trần cô nương có tan nát cõi
lòng hay không, vậy thì không biết, ít nhất không truyền ra tin đồn gì. Thuận
vương phi còn chưa làm quá một ngày, liền trực tiếp thành hoàng hậu, không thể
không nói là cực kì vinh quang. Chỉ là Trần gia luôn vì tứ hoàng tử phất cờ hò
reo, ra tiền ra sức, tiên hoàng chỉ có hai con trai trưởng, để đảm bảo an toàn,
khó tránh khỏi ngáng chân gây phiền phức cho Thuận vương.

Kết quả Trần đại cô nương
thành hoàng hậu, Trần gia lại xấu hổ dị thường. Chính Đức đế lại là người hoang
đường, không nặng không nhẹ lấy Trần gia tán gẫu nói đùa, đối với phủ quốc
trượng lại lạnh nhạt, cũng không theo lệ thường phong hầu… Trần gia cũng có
bệnh và khốn cảnh giống các thế gia khác– con cháu ăn chơi nhiều, có tiền đồ

ít. Cũng may biết hoàng đế không ưa, thực thức thời kẹp đuôi cúi đầu làm người.

Việc này đối với đế hậu mà
nói, cũng là không dễ nói mở. Sau hoàng đế cũng có nghĩ cách cải thiện quan hệ,
một tháng cơ hồ hai mươi ngày đều ở chỗ hoàng hậu, thiếu chút nữa khiến tam
cung lục viện nháo làm cách mạng… Đáng tiếc hoàng hậu không cảm kích.

“Hoàng hậu… là người
quy củ.” Tam Lang lãnh đạm đánh giá, “Cười không lộ răng, đi váy
không lay… Ta dám nói cho dù bà ấy toàn thân treo đầy chuông đi đường cũng sẽ
không phát ra một tiếng vang.”

Chỉ Hạnh phì một tiếng. Tam
Lang nhà nàng cay nghiệt lên cũng thật không tầm thường.

“Nhưng vị đó… chung
quy không phải ở thâm cung giáo dưỡng ra. Hắn tám tuổi liền đi xa, cơ hồ là từ
dân gian lỗ mãng nuôi lớn. Hắn háo sắcường, đủ loại tật xấu nói không nên lời,
nhiều đếm không hết. Chúng ta… có chút giống. Nhưng ta chỉ muốn chết, cũng
coi người khác là người chết. Hắn so với ta dũng cảm hơn, còn có thể tin tưởng
nước chảy đá mòn, mong có cơ hội được sống cuộc sống của dân chúng hiền thê
kiều nhi…

“Nhưng hoàng hậu căn bản
chướng mắt hắn. Ngại hắn thô lỗ không văn hóa, cùng ăn bữa cơm cũng nhăn mặt
hơn mười lần…” Tam Lang im lặng trong chốc lát, “Vị đó không có ai
có thể nói chuyện, chỉ có thể theo ta nói một chút. Nàng tin không? Đến bây
giờ, tiểu hoàng tử đã biết nói, nhưng chỉ kêu mẫu hậu, nhìn đến hoàng thượng
lại chỉ biết trốn… Tới gần một chút liền khóc lớn.”

Cái gì luân thường… bỏ hết
đi. Dù sao hôn quân nịnh thần ai cũng đừng nghĩ thoát được thanh danh này. Khi
hắn lòng như tro bụi, chỉ thiếu chưa chết, chỉ có hoàng đế hoang đường này kéo
hắn một phen. Chỉ có hắn biết hoàng đế luôn cười hì hì trong lòng như ngâm
hoàng liên. Hắn căn bản không thèm để ý ác danh bắc cầu kéo thuyền dâng luyến
đồng này.

Nhưng hắn… vẫn lo lắng một
chuyện.

“Hạnh Nhi… nàng sẽ xem
thường ta sao?” Giọng nói của hắn thực yếu đuối, hơn nữa bất lực.

“Có chút thương tâm,
nhưng xem thường một chút cũng không có.” Chỉ Hạnh cố tình ra vẻ ưu sầu,
“Ta ăn dấm chua, chua muốn chết. Mộ Dung hoàng gia quả nhiên không phải
thứ tốt, thay hắn làm trâu làm ngựa không nói, còn đoạt hơn phân nửa tâm của
phu quân thân ái của ta. Tốt nhất đừng rơi vào tay ta, nếu không thế nào cũng
phải khiến hắn cả đời không cử… Dù sao hắn có con trai, không cử còn được cái
lục căn thanh tịnh, hậu cung an ninh.”

“… Nàng cũng chỉ là
nói độc vậy thôi.” Tam Lang nở nụ cười, ở gáy nàng cọ cọ, “Ta chung
quy cũng cảm thấy… không nỡ. Vì sao vị đó thảm thành như vậy…” Hắn
càng nói càng nhẹ, “Dựa vào cái gì ta có thể có vận khí tốt như vậy…”


Rúc vào sừng trâu a rúc vào sừng
trâu, vì sao phu quân nàng liền thích để tâm vào chuyện vụn vặt?

“Điều này sao, cũng bất
quá là ta đi về phía chàng một bước, chàng cũng nguyện ý đi về phía ta một
bước. Đi tới đi tới, đi đến đáy lòng của đối phương.”

Nàng nhếch miệng cười, trấn
an vuốt lưng hắn, “Mộ Dung hoàng gia tổ tiên không tích đức, liên lụy con
cháu, đem tên lãng tử lỗ mãng hoang đường cột chung với cô nương quy củ nghiêm
chỉnh cơ hồ thành cổ quái. Hoàng đế đi về trước một bước, hoàng hậu liền lui
bảy tám bước. Đi cả đời, cũng chỉ có thể càng đi càng xa.”

“Vị đó đã háo sắc lại
không háo sắc cho hoàn toàn, tam cung lục viện xử lý công bằng, chàng xem hoàng
hậu còn có thể ra vẻ hay không? Đều là tật xấu do dưỡng ra. Nói thật, ta cũng
không hiểu vì sao nam nhân luôn ra vẻ phong lưu, nữ nhân lại phải ôm lấy cái
thanh danh hiền tuệ. Ta vốn cũng buồn bực, chúng ta ngay cả cãi nhau lớn tiếng
cũng ít, có thể hay không rất khách khí ?…”

“Nàng hiểu lý lẽ như
vậy, mọi việc đều vì ta…”

Chỉ Hạnh buồn cười,
“Không phải a, chính là chuyện gì đều là so sánh mà ra. Cả đời gặp được
đều là những người sinh sự vô lý, cố tình gây sự. Vừa so sánh, liền cảm thấy cả
hai đều rất nhã nhặn phân rõ phải trái, tất cả đều tốt. Có thể thấy được, nhân
tính vốn ác, lúc nhỏ chịu đánh chịu khổ một phen, lớn mới biết được phải tích
phúc

Trong bóng đêm, Tam Lang theo
thói quen cầm tay Chỉ Hạnh vuốt phẳng. Những thứ vụn vặt hắn nên có đều đã có,
lỗ kim của Chỉ Hạnh đã ít đi… nhưng nhiều thêm mấy vết vảy vì hắn làm canh mà
ra.

Chịu khổ cũng vì ta, đau đớn
cũng vì ta.

Lúc ban đầu, hắn như xác chết
biết đi, rõ ràng nàng thường bị làm sợ, vẫn đi từng bước tới gần hắn. Chỉ vì
kết tóc là vợ chồng, cho nên nàng không rời.

Không biết vì sao, ở trước
mặt nàng luôn ăn nói vụng về. Lời ngon tiếng ngọt, rất lỗ mãng. Thề non hẹn
biển, ngược lại thấy không thành tâm.

“Ta rất nghèo, chỉ có
nàng. Nàng không thích cái gì, ta đều sửa.” Giọng nói của Tam Lang có chút
run rẩy.

Chỉ Hạnh chỉ cảm thấy trong
lòng thương tiếc, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi mà ra. Nàng cảm thấy mình đã
chịu khổ rất nhiều, nhưng so với Tam Lang, căn bản là sống rất tốt.

Nàng hít hít cái mũi,
“Chàng có thể sống đến chín mươi chín, ta cái gì cũng thỏa mãn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.