Đọc truyện Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần) – Chương 4: Người phiền phức
Editor – Ánh Nắng ♥
Beta – Tử Dương
Mười hai giờ khuya, Kiều Huy đang trong hội sở đột nhiên đứng dậy.
Bách Chính vắt chân ngồi trên ghế sa lon, bất thình lình lên tiếng: “Sao vậy?”
Kiều Huy gãi đầu: “Chính ca, cô gái nhỏ còn ở bên ngoài, lỡ như xảy ra chuyện gì không hay thì sao?” Cho dù bọn họ không phải dạng tốt lành gì, nhưng cũng không đến mức phải hại người không thù không oán với mình.
Bách Chính không quan tâm.
“Cậu tưởng cô ta vẫn chưa đi sao?”
Bàng Thư Vinh mở cửa sổ, một luồng gió lạnh thổi vào, toàn thân Kiều Huy run lên bần bật như bị sốt rét, ngạc nhiên nói: “Má nó, sao bên ngoài lại lạnh như vậy? ”
Không những lạnh mà còn mưa.
Mưa mùa thu khác với mùa hè oi bức, cứ một cơn mưa là một trận lạnh.
Kiều Huy đắn đo nói: “Có lẽ Dụ Sân đã đi rồi.”
Dẫu sao cũng đâu có ai ngu đến độ nói chờ là chờ bọn họ. Cậu nhớ cách đây không lâu có một lần Đinh Tử Nghiên cùng bạn học đi du lịch, lúc về còn hành Bách Chính phải lấy xe đi đón cô ta.
Trên đường bị kẹt xe, hại Bách Chính cùng bọn Kiều Huy tới trễ nửa tiếng, lúc đó Đinh Tử Nghiên đâu còn hơi sức đâu mà ngồi chờ.
Kiều Huy nhìn điện thoại, đã hơn 12 giờ, bên ngoài lại lạnh như vậy, chắc Dụ Sân đã sớm rời khỏi đây.
Kiều Huy không lo cho Dụ Sân nữa, vừa đảo mắt liền cười cợt nhả: “Chính ca, Dụ Sân so ra còn đẹp hơn cả Đinh Tử Nghiên, người ta còn ngoan như vậy, nhìn ánh mắt đó mà xem, chậc.”
Nếu chuyện hôm nay đổi thành Đinh Tử Nghiên, nói không chừng còn ầm ĩ hơn nữa.
Bách Chính châm điếu thuốc, đến mắt cũng không thèm liếc cậu ta: ” Cậu thích thì cậu cứ theo đuổi. ”
Kiều Huy nhún vai: “Mình cũng muốn lắm, nhưng kiểu người như Dụ Sân vừa nhìn là biết không cùng một thế giới với chúng ta. Cô bé đó rất nghiêm túc, làm ngại miệng không dám mở lời.”
Trên người Dụ Sân luôn tỏa ra khí chất thanh thuần rất đặc biệt, khiến người bắt nạt cô có cảm giác thật tội lỗi.
Ấy thế mà không hiểu sao Bách Chính lại xuống tay được.
Điện thoại Bách Chính reo lên, cậu liếc nhìn, tiện tay nhấn mở.
Bàng Thư Vinh hiểu ý, tự động tắt nhạc, đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng khóc lóc của Đinh Tử Nghiên: “Anh Chính, toàn trường bây giờ ai cũng biết chuyện hôm qua, bọn họ nói rất khó nghe, còn bảo em bị người đàn ông trung niên kia…”
Bách Chính nghe vậy, ánh mắt tối lại, cậu nhìn mấy nam sinh trong phòng: “Người nào nói?”
Ánh mắt lạnh băng của Bách Chính nhìn đến người nào là người đó rùng mình.
“Chính ca, không phải bọn em, bọn em nào dám! ”
Bàng Thư Vinh và Kiều Huy hai mắt nhìn nhau, nói: “Cũng không phải bọn mình, đâu ai lớn gan dám làm chuyện này. “Huống chi bọn họ đâu có rảnh, vả lại cũng đâu bị bệnh bà tám, mấy thứ tào lao đó ai mà quan tâm.
Đinh Tử Nghiên khóc như sắp tắt thở.
Bách Chính càng nghe càng phiền: “Đừng khóc nữa, lão tử giúp cô hả giận là được chứ gì.”
Thứ Đinh Tử Nghiên muốn chính là câu này, tiếng khóc thút thít nhỏ dần, do dự một hồi mới dám mở miệng: ” Tối hôm qua, trong phòng vẫn còn một người nữa. ”
Câu này làm bọn họ nhớ ngay đến cô gái bị bọn họ cười cợt tối qua.
Không hiểu sao đôi mắt hạnh sáng long lanh ấy lại lướt qua đầu Bách Chính.
Kiều Huy thắc mắc hỏi: “Không thể nào, chẳng lẽ là cô gái đó?”
Đinh Tử Nghiên cắn môi: ” Mọi người không ai nhận ra cô ta sao? Hôm nay cô ta vừa mới chuyển đến lớp em, tên Dụ Sân. Nhưng chuyện này cũng có thể chỉ là hiểu lầm….”
Lời vừa dứt, bầu không khí trong căn phòng đột nhiên cứng lại, Đinh Tử Nghiên muốn nói lại thôi, cứ lo bụm mặt khóc lóc.
Bách Chính cúp điện thoại, dập tàn thuốc, cầm áo khoác lên, đột nhiên đứng dậy.
Kiều Huy vội chạy theo: “Chính Ca, đừng manh động, vẫn chưa biết chính xác có phải Dụ Sân làm hay không.” chớ xúc động
Bách Chính vừa đi vừa mặc áo khoác: “Không phải cô ta thì ai vào đây? Hạng người như cô ta vốn chẳng phải loại tốt lành gì!” Cô ta là người như vậy, có thể là đồ tốt gì!
Tròng mắt Bách Chính lạnh lẽo, dáng vẻ lười biếng sảng khoái khi nãy hoàn toàn biến mất, ngay cả hình xăm trên cổ cậu lúc này trông càng dữ tợn hơn. Ai nhìn cũng biết Bách Chính đang rất giận, hơn nữa còn là một cơn giận không hề nhỏ. hoàn toàn không thấy dáng vẻ hào sảng lười biếng – cũng nhìn ra hắn nổi giận, hơn nữa hỏa khí không nhỏ
Ở đây chỉ có mỗi Kiều Huy đủ tỉnh táo dám cản Bách Chính lại, bảo cậu ta nhất định phải bình tĩnh, riêng những người còn lại đều câm như hến. gia cảnh rất tốt
Nhưng khi Kiều Huy chạm đến tầm mắt khủng khiếp của Bách Chính, liền chới với lùi về sau. Chính Ca nổi điên rồi, mẹ nó, thật đáng sợ.
Chờ bóng Bách Chính khuất sau cánh cửa, Y Khánh nãy giờ đang chơi game trong góc lù lù bước ra rót nước, hồi nãy cậu ta không dám động đậy, sợ mấy nhân vật trong game chết, im một hồi, Y Khánh mới hỏi: ” Chính ca sao thế? Lần đầu tiên thấy cậu ấy giận như vậy.”
Lúc trước cũng chưa bao giờ thấy Bách Chính vì chuyện của Đinh Tử Nghiên mà nổi điên. Ngày trước cũng không thấy hắn vì chuyện Đinh Tử Nghiên mà thất thố như vậy.
Kiều Huy hết nói nổi.
Chỉ có Bàng Thư Vinh mơ hồ đoán được gì đó.
Bàng Thư Vinh thở dài: “Các cậu còn nhớ dãy hành lang cao ba mét đang xây dở trong trường mình không?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, ai nấy đều sợ sệt, không dám nói câu nào. sau đó cũng không nói.
Một năm trước, đúng cái hôm Bách Chính đột nhiên tới trường.
Nghe nói là mẹ của Bách Chính – Mục Mộng Nghi đích thân lôi cậu đi.
Hành lang như chiếc lồng giam nhô cao. Bắt đầu từ ngày hôm đó, tất cả mọi người sống ở thành phố T đều xem vị thái tử gia này như rác rưởi, và cũng bắt nguồn từ cái ngày định mệnh ấy, người thừa kế duy nhất của nhà họ Bách không bao giờ về nhà thêm lần nào nữa.
Nhưng lạ ở chổ lại có người không tin sự việc xảy ra ngày hôm đó là thật.
Dẫu sao mẹ của Bách Chính cũng có tiếng là người hiền lành dễ tiếp xúc, đâu ai nghĩ một người yếu đuối như bà lại đối xử với con trai mình như vậy. Nghi phu nhân rất xinh đẹp, bằng không sao người giàu có nhất thành phố T Bách Thiên Khấu lại yêu bà ngay từ cái nhìn đầu tiên? Nhiều năm trôi qua, dung mạo xuất sắc của Nghi phu nhân lúc nào cũng nằm trong top chủ đề “”hot””.
Cho nên lúc đầu, khi Bách Chính buông lời thừa nhận mình thích Đinh Tử Nghiên, Bàng Thư Vinh vẫn không hiểu tại sao.
Đinh Tử Nghiên muốn khí chất? không có, mặc dù nhan sắc cũng tạm được, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là tiêu chuẩn lựa chọn của đàn ông Bách gia thấp.
Bàng Thư Vinh trầm tư.
Rốt cuộc thì Đinh Tử Nghiên lọt vào mắt xanh của Bách Chính ở điểm nào?
Trái lại, người vừa có khí chất vừa xinh đẹp như Dụ Sân lại bị Bách Chính ghét cay ghét đắng?
*
Bên ngoài, mưa rơi xối xả như táp thẳng vào mặt, nhưng tâm trạng Bách Chính lúc này lại nóng như lửa đốt.
Cậu biết ngay mà, đàn bà càng đẹp thì lòng dạ càng ác độc, mối hận vốn đã chôn sâu xuống xương tủy giờ khắc này lại đột nhiên bùng lên.
Nếu Dụ Sân dám tới gần, cậu tuyệt đối không để con nhãi này sống yên.
Ngoài hội sở, thỉnh thoảng lại có người xuống xe, cô gái lúc nãy còn nghiêm túc bảo sẽ chờ cậu giờ này không thấy bóng dáng đâu.
Bách Chính cười giễu.
Cậu bước đi trong mưa, cầm mũ bảo hiểm lên.
Từng giọt mưa tí tách nhỏ xuống chiếc ô của người đi đường, đột nhiên, một giọng nói mừng rỡ vang lên: “Bách Chính! Cuối cùng anh cũng ra rồi.”
Bách Chính giương mắt, Dụ Sân đang ngồi xổm trong một góc chật hẹp tránh mưa.
Không có ô, Dụ Sân phải lấy cặp che đầu, cố gắng lắm mới không bị ướt.
Dụ Sân rất lạnh, sắc môi tái nhợt, trán bị mưa tạt vào nên ướt đẫm. Ngón tay nhỏ nhắn cầm cặp trắng dã, lâu lâu lại run lên, không biết là do lạnh hay tại cô không còn sức để chống đỡ.
Thế nhưng ngay tại khoảnh khắc thấy cậu, ánh mắt cô như bị thứ gì đó đốt cháy. Rất giống với khóm tuyết mùa đông lạnh lẽo vô tình bay vào chiếc lò sưởi ấm áp, đôi mắt Dụ Sân lúc này cũng dịu dàng, cũng nhu hòa như thế.
Chưa từng có ai nhìn cậu một cách chăm chú thế này, một khắc sau, lẫn vào đó là vô số cảm xúc phiền muộn. Bách Chính ném mũ bảo hiểm xuống, bước tới chổ Dụ Sân.
Dụ Sân đứng lên, Bách Chính quá cao, chắc cũng phải cao hơn cô tầm hai năm hai sáu cm. Do Dụ Sân ngồi quá lâu nên chân tê rần, cô nhịn đau nhìn cậu.
Cô cười hỏi: “”Anh phải về sao? Có thể chở em theo được không?”
Nụ cười như vậy, dáng vẻ như vậy, chính là thứ kẹo độc giết người nguy hiểm nhất thế giới này.
Dụ Sân có ý đồ gì? Vì cậu giàu sao?
Bách Chính nhìn Dụ Sân từ trên xuống dưới, quần áo vừa to vừa rộng lại vừa cũ kĩ, quả thật không xứng với gương mặt thanh thuần của cô chút nào. Chắc do quá nghèo nên mới đánh liều làm mấy chuyện này.
Bách Chính nhìn cô chằm chằm: ” Cô là người trong căn phòng tối qua đúng không?”
Bốn mắt nhìn nhau, Dụ Sân đột nhiên có cảm giác sợ hãi như bị đồ tể nhắm trúng, nhưng ngay đó lại nhắc nhở cô rằng, người này là ân nhân của cô.
Dụ Sân không hiểu tại sao cậu lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Vâng.”
Bách Chính cười khẩy: “”Được thôi, tôi chở cô về.”
Tay chân Dụ Sân đã lạnh đến mức không còn cảm giác, nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
“Chờ.” Cậu quay ngược vào hội sở, chốc lát sau bước ra còn cầm theo sợi dây thừng.
Dụ Sân ngẩn người nhìn Bách Chính, mặc dù đơn thuần nhưng cô biết anh chàng này không có ý tốt. Dụ Sân lùi về sau theo bản năng nhưng lại bị Bách Chính túm chặt góc cặp.
Cậu dí sát Dụ Sân như thể muốn nhìn thấu bản chất xấu xa của cô: “Cô tin tôi không? ”
Dụ Sân suy nghĩ một chút, gật đầu.
Khóe miệng Bách Chính cười nhạt: “Được, vươn tay ra.”
Ngón tay Dụ Sân run rẩy, đưa cổ tay tới trước mặt cậu.
Cổ tay trắng nõn, da thịt đầy đặn nhưng tái mét, dù vậy vẫn không chút ảnh hưởng đến mỹ cảm xinh đẹp đó.
Bách Chính dùng dây thừng buộc chặt nút thắt trên cổ tay cô.
Tuy Dụ Sân bất an nhưng vẫn yên lặng nhìn cậu.
Động tác Bách Chính lưu loát, cột đầu còn lại vào đuôi xe motor. Con mẹ nó, giả nai à, để cậu xem con nhỏ này còn giả nai được bao lâu.
Xe của Bách Chính là loại xe chuyên chạy trên địa hình đồi núi, tính năng(*) tốt, có thể vô tư lạng quanh mấy con đường khúc chiết uốn lượn. (*)máy móc
Tiếng động cơ xé toạt bầu trời đêm, Dụ Sân bật thốt: ” Bách Chính…”
Không hề quay đầu.
Bách Chính đội mũ bảo hiểm, Dụ Sân đến giờ vẫn không hiểu vì nguyên nhân gì mà cậu lại làm như thế với cô.
Khi xe bắt đầu chạy, Dụ Sân biết, cậu không nói giỡn. Bách Chính ghét cô, cũng ghét luôn toàn bộ thế giới này.
Bệnh hoạn, điên cuồng!
Trên cổ tay đột nhiên phóng tới một lực rất mạnh, cô bị chiếc xe kéo lê về trước.
Màn đêm thăm thẳm, mưa thu lất phất thấm ướt quần áo Dụ Sân.
Dụ Sân biết một khi ngã xuống sẽ để lại hậu quả gì, cô lảo đảo chạy theo chiếc motor: “Bách Chính, anh có thể dừng lại được không?”
Cho dù Dụ Sân có cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp tốc độ của chiếc xe.
Bách Chính không tăng tốc, đi được một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng hét đau đớn phía sau.
Bách Chính dừng xe, ngay tại thành phố này, nơi cầu vòng ngã tím bị cơn mưa che khuất.
Cậu xuống xe xem tình hình.
Dụ Sân ngã lăn trên đất, quần áo dính đầy nước dơ, bả vai run rẩy.
Bách Chính ngồi xuống, nhìn cô qua lớp kính nón bảo hiểm: “Thế nào, còn dám tin tôi nữa không?”
Dụ Sân ngẩng đầu, gương mặt lấm lem bùn đất, xước da chảy máu, nhếch nhác thảm hại thế này còn chưa đủ, đã vậy còn đau buốt khắp người. Dụ Sân nín nhịn không khóc, mặc dù nước mắt đã lởn vởn quanh viền mắt.
“Tin chứ, em tin.”” Dụ Sân khịt mũi nói: “Anh dừng lại đi. ”
Thật ra Dụ Sân không tin, ít nhất từ giờ phút này, cô biết cậu không thể nào là người tốt. Dụ Sân không biết Bách Chính từng trải qua những gì, nhưng nếu muốn cậu trở về đúng với bản chất thì ít ra trên thế giới này cũng phải có người tin tưởng cậu.
Bách Chính nhìn cô hồi lâu, đột nhiên đứng lên, quạo quọ đá một cước vào cột đèn.
“Mẹ kiếp, đồ ngu xuẩn, tức chết tôi! ”
Dụ Sân nghẹn đỏ mặt, cô chưa bao giờ bị người ta mắng như vậy, cuối cùng, giọt nước mắt mà cô cố gắng giấu đi giờ đây đã không thể khống chế được nữa, tiếng khóc thút thít bật lên.
Bách Chính mở dây thừng, “Đứng lên, lên xe. ”
Dụ Sân nín khóc mỉm cươi, cô biết ân nhân không xấu xa đến độ vô phương cứu chữa mà.
Buổi đêm lạnh lẽo, Dụ Sân cố gắng nhìn thấu lý do tại sao cậu lại ghét cô như vậy. Bách Chính quả thật quá hung dữ, lúc Dụ Sân ngồi xe Kiều Huy, cô không sợ, nhưng giờ đây trong lòng cô lại biết thế nào là lo lắng.
Dụ Sân dè dặt lên xe, cúi đầu, bẽn lẽn nắm chặt góc áo bên hông Bách Chính.
Ngón tay trắng nõn của cô gái nhỏ đối lập với chiếc áo khoác màu đen.
Bách Chính cảm nhận rõ điều này, nóng nảy lên tiếng: “Đệt! đừng lại gần lão tử! ” Cậu nói không được nhưng Đinh Tử Nghiên ôm eo cậu thì chả sao cả, Dụ Sân không được vì hơi thở thơm mát ngào ngạt của cô chỉ cần có cơ hội xuất hiện là lại bắt đầu giở thói toát hương trên phương diện rộng.
Dụ Sân nhỏ giọng hỏi cậu: “Vậy em để tay chỗ nào?”
“Tôi cần quản cô để chổ nào à? Cô có tin đôi tay bẩn thĩu của cô mà đụng vào áo lão tử thêm lần nào nữa là lão tử ném cô xuống đất không.”
Dụ Sân chưa bao giờ hồ nghi lời nói của cậu.
Cô vội vàng buông áo cậu ra, lui về sau một chút, nhìn tới nhìn lui một hồi, cuối cùng quyết định nắm thanh kim loại sau xe.
Bách Chính lái xe với tốc độ nhanh như chớp, trong đầu thầm nghĩ, phải hù chết cái thể loại đáng ghét này mới được.
Nhưng đợi đã lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng khóc rít gào mà cậu muốn. Chỉ có mùi hương thoang thoảng cùng cơn rét lạnh thấu xương là còn quanh quẩn nơi chóp mũi.
Đây là lần đầu tiên Bách Chính nghe được mùi hương dễ chịu như vậy, hoàn toàn không giống với mùi nước hoa thông thường, vừa mới cảm nhận được một chút, hương thơm ấy cứ thoảng qua rồi lại lần lượt cuốn theo từng cơn gió lạnh cùng những hạt mưa tí tách, sau đó biến mất không dấu tích.
Dụ Sân cố gắng không đụng vào người Bách Chính, nghiêng đầu nhìn con phố mịt mờ trong mưa.
Đây là nơi Bách Chính lớn lên, một thế giới không có điểm chung với nơi cô từng sống. Quê cô xây trên mực nước biển, dòng nước ấm áp quanh năm, mùa hè luôn có thuyền ngang qua nơi này, tạo nên từng đóa bọt sóng.
Cho dù đương lúc mùa đông hay mùa hè, những chiếc thuyền đánh cá lúc về đêm đều đẹp đẽ, mỹ lệ như nhau.
Cô đã từng nghĩ, chờ khi nào quê mình trùng kiến(*) xong, nhất định phải mời ân nhân về thăm một chuyến. (*) Xây lại
Nhưng… Dụ Sân giương mắt nhìn bóng lưng ngược gió của thiếu niên. Tối nay, nơi phố lớn lạnh lẽo này lại một lần nữa minh chứng cho những hành động xấu xa của Bách Chính.
Nếu Bách Chính không phải là ân nhân của cô thì cô đã tránh xa cậu từ lâu.