Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 34: - Ngã Đau


Đọc truyện Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần) – Chương 34: – Ngã Đau


Editor – Tử Dương
***
Lời này khiến bầu không khí đông cứng trong nháy mắt.
Tang Tang nhìn Bách Chính, thấp thỏm không yên.
Bách Chính đột nhiên chạy xuống lầu, dọa Tang Tang sợ chết khiếp, vội đứng trên hành lang ngó xuống.
Bách Chính lấy xe, chưa kịp đội nón đã phóng đi mất.
Tiếng chuông học vang lên, Tang Tang thầm nghĩ, thôi xong, đừng nói là tìm Dụ Sân nha trời.

Có ngốc cách mấy cũng nhận ra thái độ khác thường của Bách Chính, không phải tự dưng mà một người từng khiến cả trường gà bay chó sủa lại biến thành một người hoàn toàn khác chỉ trong một học kì, và đến tận bây giờ, Tang Tang mới biết Bách Chính làm tất cả là vì ai.
Chiếc xe chuyển hướng, chạy thẳng ra ngoài.
Đầu xuân gió thổi, cái lạnh từ nó còn dữ dội hơn cả mùa đông, hai hàng cây bên đường xác xơ tiêu điều.
Bách Chính lái xe với tốc độ sấm chớp, thật khó khăn làm sao khi cơn phẫn nộ cứ mãi gào thét.
Cậu muốn hỏi cô tại sao, tại sao cậu đã cố gắng thay đổi, còn tự biến mình thành kẻ ngớ ngẩn, đứng trước cổng trường chịu gió chịu rét chỉ để giữ trật tự.
Xóa xăm đau đớn là thế, nhưng cậu chẳng kêu ca nửa lời, chỉ mong một ngày cô có thể nhìn nhận mặt tích cực của cậu.
Cậu vạch vết sẹo sau lần mẹ cậu cố giết cậu để khi nhìn thấy vết sẹo đó, ánh mắt cô sẽ tỏa sáng, sẽ đau lòng vì cậu.
Nhưng đáng buồn ở chỗ, ngay tại thời điểm cô quyết tâm rời xa cậu, cậu lại vui mừng vì được ôm cô, được cùng cô đón năm mới.
Cuộc đời Bách Chính luôn bị người khác chối bỏ!
Cậu từng cho rằng, Dụ Sân sẽ không làm vậy vì cô tốt tính và ấm áp, mỗi lần cười, cả thế giới như bừng sáng theo cô…
Tim Bách Chính nấc nghẹn, nó đã nhiều lần nhắc nhở cậu rằng, cậu lại bị khước từ.
Bách Chính cảm nhận rõ dòng máu nóng đang điên cuồng đánh sâu vào từng tế bào, và không quên chút lạnh lẽo cay đắng của ngày đông.

Cậu đúng là một tên ngốc vừa đáng thương vừa buồn cười, mùa xuân năm cậu mười tám tuổi, rốt cuộc vẫn không ai yêu thương cậu…
*
Từ Hành Việt đến Tam Trung mất khoảng ba mươi phút, nhưng Bách Chính chỉ cần mười lăm phút để đứng trước cổng.
Bách Chính bước xuống, bảo vệ Tam Trung không cản được cậu, học sinh trong trường ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Cái tên chạy xe mô tô đó hình như không phải học sinh Tam Trung.”
“Hạng lưu manh, mau né cậu ta ra.”
Bước chân Bách Chính chợt dừng.
Cậu ngước mắt nhìn ngôi trường cũ nát nhưng nổi tiếng về vấn đề chấn chỉnh học sinh.
Một năm không thể sống phí một ngày, một ngày lại không thể sống uổng một giờ.
Mùi kiến thức quanh quẩn khắp trường, cách vách văng vẳng giọng đọc nghiêm túc.
Sân trường rất sạch sẽ, không ném rác bữa bãi, xa hơn là top họp sinh học lớp thể dục đứng xếp hàng ngay ngắn, đồng phục cũng đẹp.
Bước vào ngôi trường này rồi, cậu lại không thể bước thêm bước nữa.

Bách Chính siết chặt hộp thuốc lá trong túi, khẽ run.
Cậu không cho cô được những thứ này.
Đây mới là nơi thuộc về cô.
Bách Chính giống như một tên trộm, trộm mất học kỳ của cô, còn bắt cô chờ cậu ở đáy vực sâu.
Bách Chính xoay người ra khỏi Tam Trung trước ánh mắt sợ hãi của bác bảo vệ.
Bảo vệ nhìn bóng cậu bước đi, ông thở hắt, bỏ điện thoại xuống, nghĩ thầm: Quá khủng khiếp, làm tưởng cậu ta tới gây chuyện.
Bách Chính quay lại Hành Việt, lúc về lớp, đám Bàng Thư Vinh nhìn cậu lom lom.
“Chính ca không sao chứ?”
Bọn họ thấy Bách Chính không về liền biết có chuyện không ổn, sau khi nghe ngóng mới hớ ra vụ Dụ Sân chuyển trường.
Bách Chính nói: “Không sao.”
Cậu vắt chân ngồi xuống, duỗi tay xin Kiều Huy kẹo cao su.

Thiếu niên nhai kẹo, đôi mắt đen nhánh nhìn chầm chầm hộc bàn, nơi có số vở đủ cho cô sử dụng vài năm.
Hồi lâu, cậu lấy chúng ra: “Y Khánh, cho mình mượn cặp của cậu, nào về mình mua trả cái khác.”
Y Khánh vội đưa cặp.
Mọi người im lặng nhìn Bách Chính, Bách Chính dọn hết đống vở, mở cửa đi tiếp.
Kiều Huy nhỏ giọng nói: “Cậu ấy lại sao thế?” Không giận không mắng không đánh không chửi, chẳng giống thường ngày.
Bàng Thư Vinh nhìn Bách Chính xách cặp đi xa, thở dài: “Ngã đau.”
*
Lúc Dụ Sân tan học, lớp trưởng ban bảy báo cô: “Dụ Sân, bác bảo vệ nói có người tìm cậu, hình như muốn gởi đồ, cậu qua đó xem xem.”
Dụ Sân cảm ơn, dọn dẹp tập sách, nhanh chân ra ngoài.
Sau lưng cô là cả chục ánh mắt quan sát.

Chờ cô khuất dạng, bọn họ mới nhỏ giọng bàn luận: “Chúa ơi, bạn học mới đẹp quá, cậu ấy vừa xuất hiện là mình lại nghĩ ngay đến câu đẹp hơn Ngô Quân Sam bên ban ba.”
“Càng đẹp càng khó gần, cậu coi nguyên lớp chúng ta có ai dám bắt chuyện với cậu ấy ngoài lớp trưởng.”
“Nghe nói lúc trước học Hành Việt, không biết thật không.”
“Không phải Hành Việt, cô Triệu nói học kì vừa rồi cậu ấy xếp thứ năm, Hành Việt nằm mơ cũng không có cửa.” Cô gái vội che miệng, nhỏ giọng nói với bạn thân: “Nói Dụ Sân yêu sớm thì mình còn tin, biết đâu có cả tá người bấp chấp nội quy để chờ tới lượt.”
Cô gái kia đỏ mặt, hai người giỡn hớt ầm ĩ.
*
Dụ Sân cứ ngỡ Dụ Trung Nham hoặc Vạn Xu Mính ghé gởi đồ, ngờ đâu người chờ cô ở cổng bảo vệ lại là Bách Chính.
Cậu dựa gốc cây, nhìn cô từ xa.
Dụ Sân chạy tới chỗ cậu, ngẩng đầu nhìn: “Bách Chính, sao anh lại tới đây?”
Bách Chính liếc cô: “Tới thăm em.”
Dụ Sân nói: “Xin lỗi vì lần trước chưa kịp cho anh biết chuyện.”

Dụ Sân áy náy vô cùng, dù sao Bách Chính cũng là ân nhân của cô, tuy rất muốn báo cậu một tiếng nhưng tiếc là không biết cách liên lạc.

Bách Chính nhếch môi, cười thản nhiên: “Không sao, anh không ngại.”
Đôi mắt trong trẻo của cô gái nhỏ trộm nhìn cậu: “Anh không giận thật ư?”
Ai cũng biết tính Bách Chính có thể sánh ngang với kíp nổ, cô sợ lúc cậu thấy cô, cậu sẽ không kiềm được mà bóp cô chết tươi.
Bách Chính nói: “Tức, tức hộc máu.”
Thấy mi cô run run, cậu nói: “Vẻ mặt gì đây, chuyện không liên quan tới em.” Là do anh không tốt, là do Hành Việt không làm tròn trách nhiệm.
Nên không giữ nổi em.
Cô ngơ ngác chớp chớp mắt.
Bách Chính nhíu mày hỏi Dụ Sân: “Chuyển qua Tam Trung có ai bắt nạt em không?”
Cô bé này ngốc như thế, lại tốt bụng hào phóng, lỡ đụng trúng một tên nào đó khốn nạn hơn cậu thì sao.
Dụ Sân xoắn tay, lắc đầu: “Em mới học ngày đầu.”
Bách Chính chợt nhớ vụ này, tay cậu đút túi, tin thắt chặt.
Cậu muốn nói rằng, cô đi rồi, cậu biết làm sao để bảo vệ cô khỏi đám hổ báo ở Tam Trung?
Nhưng cậu lại nghĩ, lúc Dụ Sân mới chuyển đến Hành Việt, tất cả mọi người đều thích cô, trừ cậu!
Hầu kết Bách Chính trượt dài, giọng ung dung: “Tuy Tam Trung học giỏi nhưng dễ sinh tính kiêu căng tự mãn.

Nếu ai dám ăn hiếp em, em cứ việc nói anh biết, anh sẽ đánh cho nó kêu cha gọi mẹ.”
Dụ Sân phì cười, sáng mắt gật đầu.
Bách Chính bức bối nhìn Dụ Sân mặc đồng phục Tam Trung, trước đây theo ý kiến của cậu, bộ đồng phục này xấu không thể tả, nhưng khi ướm lên người cô, chúng lại khiến tim cậu mềm nhũn.
Ngoài Dụ Sân ra, chắc không ai tin cậu là người tốt.
Dụ Sân hỏi Bách Chính: “Bách Chính, anh còn làm sao đỏ không?”
Khóe mắt Bách Chính hơi nhếch, thái độ ngang ngược: “Làm cái rắm, ai thèm quản.”
Nhưng trong chớp mắt, cậu lại nói: “Cơ mà nghĩ tới nghĩ lui, chắc phải làm thôi, lỡ như em về bất chợt, thấy đám khùng điên kia vẫn ngu như trước thì mất mặt quá.”
Dụ Sân mím môi, cầm nhợ dây bàn long trong ví: “Bách Chính, anh đừng cực khổ vì em nữa, em chỉ muốn chuyên tâm học hành, chúng ta không thể đâu.”
Bản tính thẳng thắn của cô khiến cậu không vui.
Bách Chính nhỏ giọng đáp: “Dụ Sân, em là đồ đáng ghét.” Làm gì có ai đâm người ta mấy nhát như vậy.
Cậu nhận sợi dây cô đưa, nhưng lại trở tay quấn một vòng quanh cổ tay bé nhỏ của cô.
Quấn đúng sáu vòng thì dừng, chú rồng đen nằm im ỉm trên đó.
Dụ Sân rụt tay: “Anh làm gì thế?”
Bách Chính túm tay cô, cười nhẹ: “Hoặc là đồ anh đưa hoặc là anh, em chọn một.


Nếu em dám gỡ, em có tin ông đây ám em cả đời không?”
Dụ Sân đỏ mặt, không vùng vẫy nữa, thậm chí còn không dám cử động, dường như cô rất sợ bị cậu ám.
Bách Chính tặc lưỡi, cố nín cười.
Thấy Dụ Sân xấu hổ, Bách Chính nói: “Anh xấu lắm đúng không? Nhưng Dụ Sân à, nếu chuyện gì cũng nghe theo em thì anh không thể gặp em, không chạm vào em được nữa, thậm chí những thứ mà anh đưa cũng sẽ trở thành cái gai trong mắt em.”
Bách Chính tự giễu: “Hóa ra anh còn không bằng một thứ vô tri vô giác.”
Cậu thuận tay xách cặp: “Cái này…”
Phớt lờ ánh mắt hoảng sợ của cô, Bách Chính nói: “Đây là quà mọi người tặng em, mong em học tốt.”
Dụ Sân cúi đầu, nhìn chiếc cặp chất đầy tập vở.
“Mọi người tặng em?”
Bách Chính cong môi: “Đúng vậy, mỗi người một quyển.”
“Em học lớp nào? Anh đem lên cho.” Dừng một chút, cậu lại nói: “Quên đi, thà đưa em luôn.”
Bách Chính biết dù đã xóa xăm, cắt tóc, ăn mặc gọn gàng, nhưng cậu và họ vẫn mãi là hai đường thẳng song song.
Dụ Sân ôm cặp: “Thay em cảm ơn mọi người.”
Bách Chính cười: “Được, về đi.”
Cô gái nhỏ gật đầu, ôm chiếc cặp nặng trĩu về lớp.
Bách Chính dõi theo bóng cô.
“Dụ Sân!”
Dụ Sân ngoái đầu nhìn.
Bách Chính định nói, em đi theo anh, anh dẫn em về lớp được không? Đáng tiếc, cậu chỉ cười: “Không có gì, học hành chăm chỉ.”
Dụ Sân lại gật đầu, bóng dáng nhỏ xinh xa dần.

Nụ cười bên môi Bách Chính phai đạm, cậu muốn hút một điếu, nhưng chợt nhớ nơi này không phải Hành Việt nên ném điếu thuốc đi.
Bách Chính xoay người.
Đã bao lần Bách Chính trăn trở, đã bao lần khao khát được chuyển trường, rồi lại từ bỏ.

Trước không nói đến phản ứng của Mục Mộng Nghi, chỉ tính riêng việc cậu chuyển trường thì đã sao? Chẳng lẽ cứ bám riết theo cô, chen chân vào cuộc sống bình lặng của cô, hại cô hoang mang sợ hãi ư?
Bách Chính cúi đầu nhìn tay mình.
Khớp xương tay rõ ràng này vốn thuộc về người đàn ông trưởng thành.
Nhưng suốt một năm qua, cậu lại không thể bảo vệ người mà mình cần bảo vệ.

Vì một cô gái, lần đầu tiên trong đời thôi thúc cậu trưởng thành.
Bách Chính quay đầu, suýt quên bén chuyện Mục Nguyên cũng học ở đây, lòng cậu chùng xuống.
Bách Chính nhất quyết không buông tay, dựa vào đâu mà bắt cậu buông tay? Từ nhỏ đến lớn, cậu đã từ bỏ quá nhiều thứ, nhưng Dụ Sân thì không!
Để làm được điều đó, cậu càng phải nỗ lực để chờ ngày vươn mình thành cây đại thụ, vì cô che mưa chắn gió, chứ không muốn thấy điệu bộ sợ sệt của cô.
Bách Chính gọi Bách Thiên Khấu, đầu bên kia lập tức nghe máy.
“Bách tổng.” Bách Chính nói: “Tôi có thể theo học Bách tổng không?”
Bách Thiên Khấu sửng sốt, cả buổi sau mới hiểu ý Bách Chính.

Ông mừng tít mắt: “Đương nhiên là được, chừng nào về?”

“Tuần này tiện không?”
Bách Thiên Khấu nào nói không tiện, ông còn tưởng mình đang nằm mơ, liền nói: “Cứ tới tìm ba, ba dạy con.”
“Cảm ơn Bách tổng.”
Bách Thiên Khấu nói: “Tiểu tử thúi, kêu ba.”
Bách Chính cười cười, không sửa miệng.
Từ khi biết thân thế thật sự, cậu đã không còn mặt mũi gọi Bách Thiên Khấu là ba.
*
Đinh Tử Nghiên và Mục Nguyên lên xe, bác Phương chủ lái, Đinh Tử Nghiên thấy Bách Chính mà tưởng mình nhìn nhầm.
Đinh Tử Nghiên nhảy xuống, hớt hải gọi cậu: “Bách Chính!”
Bách Chính nghe tiếng cô ta, cậu nhướng mày, miệng cười nhạo, mắt nhìn xe Mục Nguyên, không dừng mà chạy vút đi.
Đinh Tử Nghiên đuổi theo chưa bao lâu, đột nhiên thấy lúng túng.
Cô ta quên mất Mục Nguyên còn trong xe nên vội chạy về.
Mục Nguyên không quan tâm hành vi nhố nhăng của cô ta, cậu trầm ngâm: “Sao Bách Chính lại đến Tam Trung?”
Hể nhắc là Đinh Tử Nghiên lại tức điên.
Lúc tan học, cô ta nghe đồn ban bảy mới xuất hiện một đại mỹ nhân từng học Hành Việt.

Vừa nghe là Đinh Tử Nghiên bắt đầu có dự cảm không lành, sau khi nghe ngóng, quả nhiên là Dụ Sân.
Thấy đám bạn học bàn tán Dụ Sân đẹp thế này thế nọ, Đinh Tử Nghiên càng bực hơn, lúc cô ta chuyển đến Tam Trung, không ai khen cô ta câu nào, ngoài việc tuyên cáo Mục Nguyên là bạn trai cô ta ra thì ai cũng xem cô ta như không khí.
Đinh Tử Nghiên không phục, thế quái nào mà con khốn đó cứ như âm hồn bất tán vậy.
Ở Hành Việt, Đinh Tử Nghiên không bằng Dụ Sân, giờ chạy qua Tam Trung, vẫn không bằng Dụ Sân!
Ấy là chưa kể tới việc Bách Chính lơ đẹp cô ta.
Đinh Tử Nghiên nhìn cậu bạn trai xuất sắc bên cạnh: “Chắc Bách Chính tới tìm Dụ Sân.”
Mục Nguyên ngạc nhiên.
“Nghe nói cậu ta chuyển trường, ở ban bảy.” Đinh Tử Nghiên nói: “Mục Nguyên, anh đừng tưởng Dụ Sân ngây thơ.

Hồi ở Hành Việt, em thường xuyên thấy cậu ta liếc mắt đưa tình với nam sinh khác, còn tìm mọi cách tiếp cận Bách Chính.”
Mục Nguyên nhíu mày.
Đinh Tử Nghiên tưởng Mục Nguyên tin lời mình nói, bèn bêu xấu: “Nhà cậu ta ở khu tị nạn, biết đâu nghèo quá hóa liều, rắp tâm mồi chài Bách Chính.”
Mục Nguyên thắc mắc: “Khu tị nạn? Tị nạn nào?”
“Nơi dì Nghi bắt Bách Chính ở ấy, hình như là Liên Thủy.”
Liên Thủy.
Mục Nguyên trừng mắt, rốt cuộc đã hiểu vì sao Dụ Sân lại cho cậu cảm giác quen thuộc dù mới gặp lần đầu.

Một năm trước, cậu từng đi Liên Thủy, cũng từng cùng đội cứu hộ cứu rất nhiều người.
Lúc Bách Thanh Hòa xảy ra sự cố, sức khỏe của Nghi phu nhân cũng chuyển biến xấu, vì mong Bách Chính có thể bình an sống sót, Bách Thiên Khấu đã lặng lẽ nhờ cậu và đội cứu hộ tới Liên Thủy, do không muốn ai biết chuyện nên Mục Nguyên không nói.
Nhưng khi nghe Đinh Tử Nghiên nhắc tới Liên Thủy, không hiểu sao cậu lại nhớ đến viễn cảnh hoang tàn, nhớ đến cô gái khắp người dơ bẩn, vết thương chi chít, nhưng lại sở hữu đôi mắt ngoan cường.
Tim Mục Nguyên đập mạnh.
Là cô chăng? .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.