Đọc truyện Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần) – Chương 30: – Công Chúa Và Bạo Long
Editor – Tử Dương
***
Hàng mi Dụ Sân run run.
Cô lớn chừng này nhưng đây là lần đầu tiên nghe được lời thổ lộ lạ như thế.
Không biết có phải do Dụ Sân ảo giác hay không, mà cô lại cảm rõ ý vị dịu dàng từ tay cậu.
Dụ Sân mất tự nhiên, nắm chặt đôi tay đang kề sát má mình, gạt ra…
Bách Chính rũ mắt cười.
“Quên đi, coi như anh thua.
Em không nói thì thôi.” Bách Chính quay lại ghế sô pha, ngồi xuống, đôi chân dài bắt chéo.
Thú thật, chưa bao giờ cậu muốn Dụ Sân lợi dụng mình như lúc này, hoặc cô có thể giống Đinh Tử Nghiên, thích làm trà xanh đeo bám cậu.
Nhưng từ trước tới nay, cô chỉ kháng cự.
Phòng nghỉ có sẵn màn hình và máy chơi game, Bách Chính giơ điều khiển từ xa lên thử, may mà chưa hư.
Cậu chọn đại một trò chơi đơn giản, đưa cho Dụ Sân: “Chơi không, thử xem?”
Dụ Sân lắc đầu.
“Em chơi giết thời gian đi, đợi tạnh mưa anh chở em về.” Bách Chính nhíu mày, sờ túi: “Anh hút thuốc được không?”
“Không sao.”
Bách Chính ra cửa sổ hút thuốc, khi không ngồi cạnh cô cũng là lúc nhịp thở cậu mất khống chế, dù ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ung dung.
Khói thuốc lan tràn, Bách Chính nghiêng mắt, không cầm lòng được phải quay lại nhìn cô.
Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, Dụ Sân lúc nào cũng bừng bừng sức sống.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ tiếp xúc với máy chơi game, tư thế cầm điều khiển sượng sạo, chỉnh qua chỉnh lại một hồi tự dưng hết hứng chơi.
Nhưng trên màn hình, nhân vật nhập vai chiến binh sắp rơi xuống núi.
Theo bản năng, Dụ Sân muốn cứu chiến binh đó, cuống quít nhấn cần điều khiển.
Bách Chính ngước nhìn, lúc đầu chiến binh vẫn cách vách núi một khoảng khá xa, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên bay thẳng tới rìa vách, thoắt một cái, chủ động nhảy xuống núi.
“…”
Màn hình nhảy đúng hai chữ tiếng Anh cỡ lớn “You Died”.
Dù tâm trạng Bách Chính có buồn bực cách mấy cũng phải phì cười.
Thiệt tình là chơi kiểu gì không biết, quá đáng yêu.
Cậu gạt tàn, ngồi lại chỗ cũ.
Dụ Sân đưa điều khiển cho cậu, líu ríu nói: “Em không biết chơi, anh chơi đi.”
Bách Chính cười: “Điểm thi em hơn 600 lận mà, trò chơi này rất đơn giản, để anh dạy em.”
Lần đầu tiên Bách Chính dạy con gái chơi game, cậu dạy cô cách cầm trước: “Em cầm vầy sẽ dễ thao tác hơn.”
Và đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên Bách Chính chơi thể loại cứu viện.
Bách Chính nghiền ngẫm ít phút, thấp giọng “Hừ” một tiếng, trò này có khác gì châm biếm cậu đâu.
Giới thiệu trò chơi: Bạn là kỵ sĩ Ô Tư Quốc, được Quốc Vương ra lệnh cứu tiểu công chúa đang bị bạo long bắt cóc.
Trên đường đi phải qua được vách núi, sau đó qua tiếp ba ngọn núi nữa, cuối cùng là chiến đấu với sinh vật hắc ám, ngoài ra còn có vô số bẫy hiểm đang chờ bạn khám phá.
Hỡi kỵ sĩ, chúc bạn đánh thắng bạo long, sớm cứu công chúa xinh đẹp.
Ở Hành Việt, Bách Chính biết mình có rất nhiều biệt danh, sau lưng bọn họ hay gọi cậu là “Bạo quân”, hoặc “Bạo long”, có khi còn dùng từ “Tên khốn ban mười lăm” thay tên cậu.
Mới nghĩ nhiêu đó thôi mà cậu đã liên tưởng người ngồi bên cạnh là phiên bản “Tiểu công chúa” ngoài đời thực, Dụ Sân muốn chuyển qua Tam Trung để tập trung cho việc học, nhưng trong mắt Bách Chính, cô muốn tìm Mục Nguyên thì có.
Từ nhỏ Mục Nguyên đã gan dạ tốt bụng , nhưng không phải kiểu kỵ sĩ.
Dụ Sân thấy cậu đang nói giữa chừng thì im bặt, bèn ngẩng đầu.
Bách Chính nhìn công chúa trên màn hình khóc sướt mướt, uể oải nói: “Kỵ sĩ chưa gì đã chết, Dụ Sân, đánh hay lắm.”
…” Dụ Sân nhỏ giọng hỏi: “Anh đang xỏ xiên em à?”
Bách Chính cười lớn: “Không phải, tại anh thấy thiết kế của trò này có vấn đề.”
“Vấn đề?”
Bách Chính liếc cô: “Lúc dẫn công chúa đi, họ có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của bạo long?”
Dụ Sân mới biết tới cái logic này luôn.
Bách Chính thấy cô chăm chú lắng nghe, bèn đảo lộn tam quan(*): “Bạo long bắt công chúa là hành động liều lĩnh nguy hiểm tới tính mạng, nhưng vì nó mạnh nên công chúa thuộc về nó là đúng.
Bọn cướp biết bảo bối ở sơn động, thành ra lúc nào cũng có kẻ rắp tăm giết nó, sống như vậy đâu phải dễ, đúng không?” (* gồm thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan, nói theo kiểu đơn giản là những chuẩn mực bất di bất dịch từ bao đời nay của con người)
Dụ Sân thấy câu này có lý, xét theo quan điểm cá nhân cũng chưa hẳn đã sai, cô gật đầu.
Bách Chính nghẹn cười.
Dụ Sân nói: “Nhưng công chúa vẫn muốn về nhà mà?”
Bách Chính xì một tiếng: “Muốn về sao không yêu cầu bạo long? Dụ dỗ mấy câu là có máy bay chở về, cần chi tới tên kỵ sĩ ngu ngốc kia?”
Đã vậy còn ác mồm nói: “Kỵ sĩ chết rồi thì dẹp, game này không hợp, không được chơi, anh đổi trò khác.”
Dụ Sân nhìn Bách Chính, rất muốn hỏi cậu, ngay cả game mà cậu cũng lên cơn được à? Bộ vui lắm sao?
Bách Chính cho Dụ Sân chơi game đánh lộn đơn giản, nhưng đó là do cậu nghĩ vậy, Dụ Sân chọn nhân vật phản diện, và kết quả…!vẫn ngoẻo.
Bách Chính cười mỉm: “Đúng là em chẳng biết gì hết.”
Cậu nhìn tay Dụ Sân, ngón tay thon dài nhỏ nhắn của cô gái nhỏ không linh hoạt như lúc cậu chơi mà vụng về vô cùng.
Dụ Sân gật đầu, thẹn thùng nói: “Em không biết thật.” Quá khó.
Bách Chính dạy cô chơi được một lúc thì có người gõ cửa.
Chị Long nói: “Bách thiếu, ngoài đây có bạn nữ tới tìm.”
Mí mắt Bách Chính chả buồn nhấc: “Ai?”
“Bạn ấy nói mình tên Phỉ Phỉ.”
Dụ Sân buông điều khiển: “Bách Chính, là Hình Phỉ Phỉ.”
Bách Chính không muốn cô mất tập trung, phiền chết mất, cậu nói chị Long: “Bảo cô ta biến lẹ.”
Dụ Sân đứng dậy ra ngoài.
Bách Chính giữ chặt cô: “Em làm gì vậy?”
Dụ Sân nói: “Hồi tối lúc đi chung với Phỉ Phỉ, em nghe loáng thoáng cha dượng của Phỉ Phỉ từng làm chuyện không phải với cậu ấy.”
Cô ngoái đầu nhìn Bách Chính: “Người đàn ông kia còn ở bệnh viện, anh có dự tính gì không? Nếu được thì giúp Phỉ Phỉ nhé?”
Bách Chính nói: “Tỉnh rồi thì đuổi đi, không giúp, anh không liên quan!”
Dụ Sân không miễn cưỡng, cô đẩy cửa ra ngoài, quả nhiên liền thấy bóng dáng hồn xiêu phách lạc của Hình Phỉ Phỉ và gương mặt bất đắc dĩ của Kiều Huy.
Kiều Huy nói: “Chính ca, mình không cố ý, mình có nói sẽ đưa cô ấy về trường những mới đi được nửa đường đã đòi quay lại.
Còn bảo muốn tới bệnh viện tìm tên khốn nạn kia.”
Bách Chính nhìn Hình Phỉ Phỉ bằng ánh mắt tức tối: “Cô bị đần à, cút mau, dù cô có nói gì thì tôi cũng không muốn nghe.”
Hình Phỉ Phỉ lấy hết can đảm mới dám gặp Bách Chính, nhưng không ngờ thái độ của cậu lại ác liệt hơn cô tưởng.
Hình Phỉ Phỉ cười giễu, tại sao cô lại có cái suy nghĩ van xin Bách Chính để tìm lối thoát chứ? Rõ ràng không ai có thể giúp được cô.
Hình Phỉ Phỉ ra ngoài, Dụ Sân cầm tay bạn mình, một đôi tay lạnh lẽo.
Dụ Sân mở ô, che cho cả hai: “Kiều Huy, Bách Chính, gặp lại sau.”
Kiều Huy cười hớn hở: “Gặp lại sau.”
Bách Chính dựa cửa, nhìn hai người xa dần.
Cậu xuống lầu, Kiều Huy vội chạy theo.
Bách Chính sải bước lên xe moto: “Đừng theo ông.”
Chính ca đi đâu vậy!”
Bách Chính không trả lời, bóng thiếu niên khuất sau màn đêm.
*
Vương Hướng Viễn tỉnh lại, toàn thân đau nhức.
Mặt mũi ông ta bầm dập, đang định kêu rên thì thấy Bách Chính đứng ngay mép giường.
Thiếu niên nhai kẹo cao su, tay đút túi, bực bội nhìn ông ta.
Vương Hướng Viễn có chết cũng không quên được gương mặt khủng bố của cậu, nhất thời, đủ mọi lời nói ác độc, chửi bới, tống tiền cứ lẩn quẩn trong đầu nhưng không thốt ra được.
Bách Chính nói: “Tôi hỏi, ông trả lời, nếu ông dám lươn lẹo hoặc nói dối, thì ông chờ ngày nằm bệnh viện cả đời đi.”
Vương Hướng Viễn hỏi ngược: “Cậu là ai? Không những đánh tôi mà còn ở đây uy hiếp tôi?”
Bách Chính lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông đây họ Bách, đánh người không cần lý do.”
Vương Hướng Viễn thất học nên không biết nhà họ Bách đứng đầu thành phố này.
Nhưng cách nói chuyện ngông cuồng của cậu lại khiến ông ta có dự cảm xấu.
Có khi nào là Thái tử con nhà giàu không?
Ông có mối quan hệ gì với Hình Phỉ Phỉ?” Bách Chính nói: “Nghĩ kỹ rồi hẳn trả lời.”
Mãi tới lúc Bách Chính ra cửa bệnh viện, vẻ mặt cậu mới chùng xuống.
Tuy cậu biết có vấn đề, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Cha ruột Hình Phỉ Phỉ mất sớm, năm mười ba tuổi, mẹ ruột cô ta tái giá rồi dẫn cô ta theo, đối tượng tái giá là Vương Hướng Viễn.
Vương Hướng Viễn là một tên cặn bã, thích uống rượu cờ bạc, mỗi lần rượu vào là đánh đập Hình Phỉ Phỉ, thậm chí nuốt luôn số tiền mà cha ruột cô ta để lại.
Chưa hết, năm Hình Phỉ Phỉ mười lăm tuổi, gã cầm thú đó còn giở trò dâm loạn(^) , sau đó chụp ảnh.
Hình Phỉ Phỉ chạy báo cảnh sát, nhưng không ngờ lúc cảnh sát tiền hành điều tra, mẹ cô ta lại thông đồng với chồng mình nói Hình Phỉ Phỉ hư đốn, chuyên trộm vặt nên thường xuyên gây gỗ với cha dượng, cố ý đổ tội để cha mình ngồi tù.
Bọn chúng giấu số ảnh rất kĩ nên cảnh sát không tìm được.
Thế là chẳng giải quyết được gì.
Biết mùi lần đầu, hành vi của Vương Hướng Viễn càng tệ hại hơn, định hãm hiếp(^) Hình Phỉ Phỉ, trong cơn nguy cấp, Hình Phỉ Phỉ phải nhảy từ lầu hai xuống, cầm theo chút tiền ít ỏi qua Hành Việt học.
Bách Chính hết nhẫn rồi lại nhịn, nhưng nghe xong vẫn phải đạp Vương Hướng Viễn một cước.
Ban đầu khi thấy Vương Hướng Viễn ăn nói tục tĩu trước mặt Dụ Sân, cậu đã muốn đập chết ông ta ngay lúc đó, bây giờ còn lòi thêm vụ ông ta từng có hành vi ghê tởm với cô gái khác.
Bảo sao Hình Phỉ Phỉ không cho báo cảnh sát, không bằng không chứng, có báo cũng vô dụng, huống chi ảnh chụp còn nằm trong tay Vương Hướng Viễn.
Mưa đã tạnh, Bách Chính chạy như bay trên con phố tối om.
Bách Chính không cách nào không nhớ tới Mục Mộng Nghi.
Từ năm bảy tuổi biết mình không phải con ruột của nhà họ Bách đến nay đã mười một năm.
Cậu hận Mục Mộng Nghi, nhưng Mục Mộng Nghi cũng là người bị hại, sau này tâm lý của bà ta gặp vấn đề, từ người bị hại biến thành kẻ hại người khác.
Nếu Bách Thiên Hậu không cản, có lẽ cậu đã không sống đến tuổi này.
Bách Chính kính trọng Bách Thiên Khấu dù cậu không phải con ruột của ông.
Bách Chính lái xe tới địa chỉ mà Vương Hướng Xa đưa, một người phụ nữ trung niên ra mở cửa.
Bách Chính nói: “Ảnh chụp và phim của Hình Phỉ Phỉ đâu, đưa đây.”
Gương mặt người phụ nữ trung niên có nét cay nghiệt, bà ta sửng sốt, sau đó bảo cậu cút đi.
Bách Chính mở điện thoại cho bà ta nghe đoạn ghi âm của Vương Hướng Viễn.
Thờ ơ nhếch môi: “Sẵn dịp, bà thử nhìn chồng mình xem.”
Cậu mở album, hình ảnh Vương Hướng Viễn cùng bộ mặt sưng tấy đập vào mắt bà ta.
Bách Chính mất kiên nhẫn: “Ảnh đâu, nếu không tôi cho ông ta ngồi tù.”
Cuối cùng mẹ ruột Hình Phỉ Phỉ mới biết sợ, cắn răng trả ảnh chụp và cuộn phim cho cậu.
“Còn hết?”
“Chỉ…!chỉ có nhiêu đó, mày đã làm gì Vương Hướng Viễn.”
Bách Chính không nhìn ảnh, bỏ thẳng vô túi áo khoác: “Sau này bà đừng tìm con gái bà nữa, cơ mà…!có muốn cũng không được.”
“Ý mày là sao!”
Bách Chính ra ngoài, ngẩng đầu nhìn trời đêm rồi ghé góc đường mua bia uống.
Mẹ nó, khó uống quá.
Cơn giận trong lòng đột nhiên bùng nổ, cậu ném mạnh lon bia vào thùng rác.
Đến giờ Bách Chính vẫn không hiểu tại sao trên đời lại tồn tại những ả đàn bà không thương con mình.
Ví dụ như mẹ Hình Phỉ Phỉ, thậm chí là mẹ cậu.
*
Vì lễ Giáng Sinh của ban bốn thiếu táo nên chưa dám khai tiệc.
Lớp trưởng Mao Tuấn Tinh cùng mấy bạn học lóng ngóng chờ trước cổng trường, các bạn học nói: “Hay tụi mình chia nhau kiếm Dụ Sân và Phỉ Phỉ đi? Trời thì tối, mưa thì râm ran, sớm biết vậy đã không rút thăm mà bảo mấy bạn nam mua luôn cho lành.”
Mao Tuấn Tinh mới vừa đồng ý vụ tìm người thì gặp Dụ Sân đang bung dù che cho Hình Phỉ Phỉ.
Dụ Sân nói: “Xin lỗi, do có chuyện nên tụi mình chưa mua táo.”
Bọn học sinh cười bảo: “Không sao, còn nhiều món lắm, miễn hai người bình an là được.”
Ánh mắt quan tâm của họ như luồng gió ấm xua tan ngày đông lạnh giá.
Dụ Sân đưa Hình Phỉ Phỉ về kí túc xá, cô rót nước sôi vào túi giữ nhiệt, pha thêm một ly sữa đậu.
Hình Phỉ Phỉ ngồi thẫn thờ.
Mãi đến khi tay đụng trúng túi giữ nhiệt cùng mùi sữa đậu bay khắp căn phòng, Hình Phỉ Phỉ mới xúc động bật khóc.
Dụ Sân dịu dàng vỗ vai Hình Phỉ Phỉ: “Chỉ cần cậu nói, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách, nhưng không nói cũng không sao.”
Hình Phỉ Phỉ nghẹn ngào, cô không trả lời, lên giường trùm chăn kín mít.
Cơn mưa thưa dần…
Ngoài phòng có tiếng gõ cửa, là giọng nữ sinh: “Dụ Sân, Bách Chính chờ cậu dưới lầu!”
Dụ Sân xuống lầu, liếc nhìn chàng thiếu niên đứng dưới cây ngô đồng.
Bách Chính buồn bực đá đá mấy bồn hoa nhỏ.
Thấy Dụ Sân xuất hiện, cậu nói: “Em cầm tinh ốc sên à, bắt anh chờ muốn chết.”
Dụ Sân hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Bách Chính cầm túi giấy được bọc cẩn thận trong túi áo gió ra: “Đưa cái này cho Hình Phỉ Phỉ, cô ta muốn xử lý sao thì tùy cô ta.
Em không được xem đâu đấy.”
“Vâng.” Dụ Sân ngoan ngoãn gật đầu.
Tròng mắt Bách Chính phiếm ý cười.
“Còn nữa, nhớ nói cô ta biết lão già kia sắp đi tù mọt gông rồi.” Một tên là tội phạm, một tên là tòng phạm, cả tên đó đừng tên nào mơ thoát tội.
Sau cơn mưa, gió đêm dẫn theo cảm giác mát lạnh ướt át.
Khí lạnh đầu đông phả vào mặt, Bách Chính nhìn nét cười rực rỡ trong mắt cô, đôi mắt to tròn ấy đang cười với cậu.
“Bách Chính, anh thật tốt.”
Bách Chính ngạc nhiên, thầm mắng trong lòng [Chơi game cũng không biết chơi, anh có mù mới nhìn trúng em.]
Trước giờ, không một ai tin cậu là người tốt.
Khi còn bé, cứ mỗi lần gặp chuyện là mọi người đều nghĩ cậu làm.
Duy chỉ mình cô nói cậu sẽ làm được, thậm chí luôn một mực tin rằng: Cậu là người tốt.
Dụ Sân định cầm túi giấy chạy lên lầu, cô muốn báo cho Hình Phỉ Phỉ.
Bách Chính gọi: “Từ từ.”
Cô gái nhỏ quay đầu, cậu nhoẻn miệng: “Anh đột nhiên nhớ ra, mình còn một câu chưa nói.”
Bách Chính cất bước tới chỗ Dụ Sân, cúi đầu nhìn cô.
Dụ Sân nhìn tròng mắt đen láy của cậu, giọng Bách Chính làm cô nhớ đến sự kiện giật gân lúc nãy, tựa như một lời tuyên cáo.
Vẫn chưa xong hả.
Dụ Sân nói: “Anh đừng nói nữa Bách Chính.” Vì đáp chỉ có một, cậu không biết xấu hổ sao?
Bách Chính cười cười: “Bộ em biết muốn nói gì à?”
Dụ Sân ngẩng đầu nhìn cậu.
“Anh muốn nói…” Cậu cố ý dừng, thấy cô khẩn trương liền cười to: Giáng Sinh an lành ha ha.”
Dụ Sân ngơ ngẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Dụ Sân rủa thầm trong bụng, đồ thần kinh! Máu nóng dồn lên mặt, xoay người chạy lên lầu.
Bách Chính không cười nữa, ánh mắt dịu dàng.
Phải chi được gặp cô sớm hơn hai năm thì hay biết mấy.
Có lẽ cậu đã không đến mức đốn mạt mà trở thành một người tuổi trẻ tài cao như Mục Nguyên.
(^) Dâm loạn: ở đây dùng để chỉ hành động sờ soạng, vuốt ve da thịt (chưa tới bước cuối cùng) giữa những mối quan hệ ngoài tầm đạo đức.
(^) Hãm hiếp: từ này thì đúng với nghĩa bị người khác xâm hại, nó khác với từ trên.
Edit: Đời người có lắm sầu bi, niềm vui chưa đến hạnh phúc chóng tàn, nếu nỗi buồn chỉ đơn giản là một cái tên thì cuộc đời đã không mang nợ trần thế…! .