Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 17: Rơi xuống hầm băng


Đọc truyện Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần) – Chương 17: Rơi xuống hầm băng

Editor – Tử Dương

Bách Chính đến bệnh viện nhưng không thấy Dụ Sân đâu.

Với cả danh sách bệnh nhân không phải muốn xem là xem, ngay lúc này người đầu tiên mà cậu nghĩ tới là Bách Thiên Khấu, nhưng Bách Chính lại nhíu mày, cuối cùng quyết định gọi cho Từ Học Dân.

“Bác Từ, giúp tôi điều tra một người trong bệnh viện.”

Từ Học Dân rất vui khi thấy cậu gọi cho mình, thật ra ông vốn là quản gia riêng của Bách Chính, nhưng mấy năm nay Bách Chính quen sống buông thả nên nghiêm cấm Từ Học Dân can thiệp vào cuộc sống của cậu chứ đừng nói đến việc chủ động gọi điện, Từ Học Dân dám xuất hiện trước mặt cậu mà không bị cậu đánh một trận tơi bời là đã may phước lắm rồi.

Nghi phu nhân chẳng màng đến chuyện Bách Chính sống chết ra sao, Bách Thiên Khấu lại không quản được cậu. Còn Từ Học Dân là người được chỉ định chăm sóc Bách Chính từ lúc cậu mới sinh ra, nếu Bách thiếu muốn lên trời, Từ Học Dân chỉ hận không thể bắt thang cho cậu leo lên đó.

Đây là lần đầu tiên Bách Chính chịu gọi cho ông, Từ Học Dân kích động đến mức quên luôn mặt chữ.

“Bách thiếu, cậu từ từ, xong ngay thôi.”

Trong lúc chờ đợi, Từ Học Dân bắt đầu lải nhải: “Khi nào cậu mới về thăm Bách tổng và Nghi phu nhân vậy, không phải tôi lắm miệng nhưng hơn nửa năm nay… không thấy cậu về…”

Bách Chính chán chết được: “Sao người bên ông làm việc chậm chạp quá vậy? Tất cả đều ăn cơm hết mà!”

Thật ra mới được hơn ba phút, nhưng Từ Học Dân biết tính cậu nóng nảy, đành kính cẩn nói: “Cậu đừng gấp, có liền có liền.”

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Từ Học Dân nói: “Ở khoa hô hấp sát khu nội trú, lầu ba, phòng 306. Cô bé đó đang truyền nước biển.”

Giây tiếp theo, Bách Chính liền cúp máy, ngầm tỏ ý khó chịu với Từ Học Dân.

Nhưng Từ Học Dân chẳng những không giận mà còn sướng rơn. Ông chợt nghĩ tới cái tên Dụ Sân, vừa nghe là biết ngay đó là tên của một cô gái, điều này làm bác Từ vừa vui vừa buồn.

Người thừa kế đáng thương của nhà họ Bách cuối cùng cũng trưởng thành.

Còn sắp biết yêu.

Bách Chính chạy tới phòng 306 nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trên giường.

Hàng mi cong dài cùng mí mắt hạ xuống, tiếng hít thở nhẹ nhàng. Mu bàn tay trắng nõn thấp thoáng đường mạch máu xanh xanh đỏ đỏ nằm dưới kim tiêm.

Mà thiếu niên lúc nãy lại không thấy bóng dáng đâu. Báo hại cậu ôm nguyên bụng tức mà không có chổ xả, giống như không duyên không cớ tự dưng bị người khác dội nguyên chậu nước lạnh vậy.

Bách Chính tùy ý quen rồi, nhưng vừa bước được hai bước lại đột nhiên nhớ thái độ thuyết trình lúc sáng của cô, im lặng như hai kẻ xa lạ, ánh mắt lạnh lùng đó đến giờ vẫn khiến cậu cảm thấy bức bối. Nhưng cũng tại cậu quá đáng nên cô mới lâm vào tình cảnh này.

Bách Chính biết rõ mục đích mình tới đây không chỉ đơn giản là muốn thăm cô. Cậu còn muốn cô cười, muốn được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đó thêm lần nữa.

Haizz, xem như cậu mắc nợ tiểu quỷ này đi.

Bách Chính ra ngoài phòng bệnh, xuống lầu. Lần theo kí ức tìm căn phòng Đinh Tử Nghiên từng lưu trú hôm qua, bên trong có cô y tá đang ghi số liệu.

Bách Chính hỏi y tá: “Chị có thấy chiếc cúp lưu ly nào bị vứt thùng rác không?”

Y tá nói: “Cái này chị cũng không rõ, em thử hỏi cô dọn vệ sinh xem sao, à, là cô đó đó.”

Phiền thật.

Bách Chính cố nhẫn nại tìm cô dọn vệ sinh hỏi lần nữa.

Cô dọn vệ sinh vừa lau nhà vừa nói: “Chắc vứt rồi, ở bệnh viện này sáng nào cũng có người tới dọn rác, đúng là cô có thấy chiếc cúp đó nhưng nó vỡ tan tành như vậy con còn tốn công tìm chi cho mệt?”

Bách Chính nhíu mày: “Vứt ở đâu?”


“Kho rác sau lưng bệnh viện, hình như giờ này là giờ xe rác tới gom thì phải.”

Bách Chính xoay người chạy một mạch, lúc cậu tới, chiếc xe rác đang chuẩn bị lái đi.

Cậu gõ cửa tài xế: “Chờ chút, tôi muốn tìm đồ.”

Tài xế phất tay: “Trong đó toàn đồ bỏ chứ có gì quý giá đâu, đi chổ khác dùm, hôi lắm.”

Bộ ông tưởng ông đây thích rác lắm sao!

Bách Chính lười giải thích, vứt cho ông ta một xấp tiền, tài xế vội nhoài người ra cửa sổ: “Dỡ hàng!”

Tài xế thấy một xấp tiền đỏ chói liền thỏa hiệp! Nguyên xấp này vừa đủ một tháng lương của ông ta đó, vì vậy mới tả hỏa mở nắp xe.

Tài xế nói thêm: “Cậu nhớ nhanh tay chút, số rác này phải được mang tới tụ điểm đúng giờ.”

Bách Chính sải bước nhảy lên đống rác.

Nói thật, đống rác y học này còn dơ hơn cả rác sinh hoạt, mùi của nó khiến cậu buồn nôn.

Bách Chính trầm mặt, hất tung rác lên tìm.

Tài xế tò mò, rốt cuộc trong đó có gì mà đến tiền cũng không mua được thứ cậu ta cần?

Thế giới của kẻ có tiền khiến ông chẳng hiểu nỗi!

Bách Chính ngồi xổm dưới đống rác cả buổi mới kiếm được mấy mảnh vỡ từ chiếc cúp.

Dưới ánh nắng chiều, những mảnh cắt của chúng vẫn sáng lấp lánh.

Cậu cố ghép các mảnh lại, nhưng ngoài các mảnh chính còn có vô số mảnh vụn li ti khác, nhìn sơ có vẻ không hoàn chỉnh lắm.

Lúc ném đi thì thấy bình thường nhưng lúc ghép lại bắt đầu phát hoảng.

Bách Chính rủa thầm một tiếng, ôm đống vụn ra ngoài.

*

Lúc túi dịch mới xuống hơn một nữa, Dụ Sân tỉnh ngủ mở to mắt.

Tính Dụ Nhiên vốn lạnh lùng cứng nhắc, nghe bác sĩ nói Dụ Sân truyền dịch xong sẽ hạ sốt là đi ngay.

Dù sao trong lòng hai anh em cũng tự hiểu, Dụ Nhiên không phải tạng người thích chăm sóc người khác trong khi ngay cả chính bản thân cậu mà cậu cũng chả buồn quan tâm. Thay vì để hai người cùng đợi, không bằng truyền dịch xong rồi tự về trường.

Nắng chiếu vào mắt Dụ Sân, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng khác hơn thường ngày.

Hoàng hôn mang hai sắc cam vàng phủ kín bầu trời, đẹp đến nao lòng. Dụ Sân nhìn chằm chằm cửa sổ hồi lâu mới phát hiện có người đang ngồi cuối giường.

Thiếu niên vắt chân, cổ có hình xăm, mắt nhìn cô.

Dụ Sân nhìn Bách Chính, chớp chớp mắt mấy cái, hóa ra không phải là mơ.

Cô sợ tới mức ngồi bật dậy.

Dụ Sân nhìn bao quát căn phòng, cũng may vẫn còn ở bệnh viện. Cô rất sợ mình lại vô tình làm gì đó chọc giận cậu mà cô không biết.

Bách Chính quan sát dáng vẻ hốt hoảng của cô, cong môi: “Ánh mắt cô như vậy là sao?”


Dụ Sân không dám nhìn cậu, cúi đầu nhìn kim ghim.

Phản ứng của cô làm tim Bách Chính quặn đau.

Cậu hết nhịn nỗi, dứt khoát đứng dậy, bước tới nhét cúp vào tay cô: “Cho cô.”

Hành động đột ngột của Bách Chính làm Dụ Sân không kịp phản ứng, nhìn chiếc cúp méo mó được người ta dán lại một cách vụn về, hình thù nguyên bản tuy không còn đẹp như lúc đầu nhưng dù sao cũng còn xài được.

Cô ngước mắt, khó hiểu nhìn Bách Chính.

Ánh tà dương càng làm đôi mắt Dụ Sân trong trẻo hơn, Bách Chính mới biết, hóa ra buổi hoàng hôn ở thành phố T cũng có lúc bình yên đến vậy.

Cậu nhìn thẳng mắt cô, nói tiếp: “Cô chê nó xấu à, cùng lắm thì lần sau tôi bồi thường cho cô cái khác.”

Dụ Sân lắc đầu, nói: “Em không chê.”

Chỉ là không hiểu sao cậu lại… khác lạ, thậm chí cô còn nghĩ cậu đang mượn cớ để chỉnh cô.

Dụ Sân trả cúp cho cậu: “Em coi rồi, trả anh đó.”

Nụ cười bên môi Bách Chính dần phai.

“Dụ Sân, cô còn giận đúng không? Chuyện tối hôm qua…” Bách Chính nói: “Vậy cô muốn thế nào, cô nói đi.”

Dụ Sân ngẩn người: “Không phải, em biết tối qua Đinh Tử Nghiên bị thương, anh bế cậu ấy tới bệnh viện.”

Bách Chính nhìn cô, vẻ mặt chân thành đó không giống như đang nói dối.

Cậu nhíu mày, không giận thật sao?

Thế tại sao… khi gặp cậu, cô không còn cười như trước nữa.

Bách Chính nói: “Nếu cô không giận thì cười một cái cho tôi coi đi.”

Dụ Sân: “…” Cô nhìn cậu hồi lâu, áy náy nói: “Em cười không nổi.”

Cô không tức giận vì Bách Chính là ân nhân của cô, nếu xét theo một khía cạnh nào đó mà nói, báo ân là do cô cam tâm tình nguyện. Ngày còn bé, bà nội luôn dạy cô rằng, đã làm người thì không được sống vô ơn. Cho nên cô không thể vì những chuyện cỏn con này mà phủ nhận công lao của Bách Chính.

Cũng không muốn vì chút oan ức mà biến ân tình thành thù hận.

Bách Chính sốt ruột, tuy cậu không biết nguyên nhân nhưng đúng là con người ta không giận mình thật. Loại khoảng cách vô hình này khiến cậu có cảm giác mọi chuyện đang dần vượt khỏi quỹ đạo.

Mỗi lần Dụ Sân nhắc tới Đinh Tử Nghiên đều… bình thản.

Chẳng lẽ cô gái ngốc này thích cậu đến mức trời sụp đất nứt, chuyện gì cũng bỏ qua được? Vậy tại sao khi nhắc tới việc cậu lo cho Đinh Tử Nghiên, bỏ cô một thân một mình, thái độ của cô lại mù mờ như người đi trên mây?

Cảm giác hoảng sợ đó làm cậu thốt lên: “Cô không biết giận à?”

Dụ Sân nghĩ thầm, vấn đề này có gì đáng để hỏi sao? Sao hôm nay anh chàng này lạ vậy.

Nếu Dụ Sân và Bách Chính không liên quan gì nhau mà cậu dám đối xử độc ác với cô thế này, chắc cô đã đánh cậu nhừ tử từ lâu.

Đúng lúc y tá tới giờ rút kim cho Dụ Sân.


Câu hỏi của Bách Chính bị người khác cắt ngang, cơn giận trong lòng bốc cháy hừng hực.

Bách Chính bực mình đứng nép sang một góc nhìn y tá bận rộn, lại nhìn chiếc cúp cậu tốn công bới từ đống rác ra giờ đây lại nằm chễm chệ trên bàn.

Trong thâm tâm Bách Chính đột nhiên lóe lên một suy nghĩ điên rồ.

Có khi nào do cô không thích cậu…

Ngay sau đó, Bách Chính lập tức bác bỏ, không có khả năng! Nhận định này thậm chí còn không dám tồn tại trong đầu quá lâu. Cô không thích cậu, vậy rốt cuộc cô thích ai?

Là tên thiếu niên lạnh lùng ăn trắng mặc trơn hồi chiều sao?

Y tá gỡ kim tiêm ra, Dụ Sân đè miếng bông xuống, xong việc, y tá vội qua chổ bệnh nhân khác.

Dụ Sân thấy trong người thoải mái hơn đôi chút, sốt cũng giảm, có thể về trường được rồi. Cô xuống giường, vẻ mặt Bách Chính vẫn khó coi. Tuy Dụ Sân không hiểu sao hôm nay cậu cứ lạ lạ nhưng vẫn lịch sự nói: “Em về trường đây, Bách Chính, cảm ơn anh đã đến thăm em.”

Trong lòng Bách Chính còn muôn vạn vấn đề chưa hỏi, nhưng khi lời vừa ra khỏi miệng lại biến thành: “Tôi chở cô về.”

Dụ Sân nhớ lúc trước Bách Chính cấm cô không được ngồi gần cậu, theo phản xạ lùi lại mấy bước. Sức khỏe cô đang rất tệ, không có sức chơi với cậu. Dụ Sân chần chờ nói: “Em bắt xe buýt về, ở bệnh viện xe nhiều lắm.”

Bách Chính cũng nhớ sự kiện xảy ra hôm đó.

Cậu nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô gái nhỏ: “Chờ.” Cậu ra ngoài gọi điện cho Kiều Huy: “Tới bệnh viện lái xe ông đây về dùm.”

Cúp máy, Bách Chính nói Dụ Sân: “Không đi xe, tôi bắt xe về chung với cô.”

Cậu nói được làm được, hai người vừa ra bệnh viện, Bách Chính giơ tay bắt xe.

“Lên đi.”

Dụ Sân ngồi xuống rồi, khóe miệng Bách Chính mới chịu cười.

Tài xế chở hai người họ tới cổng trường.

Giờ này chưa tới tiết tự học buổi tối ở trường, nên khắp nơi đều có tiếng nói chuyện ồn ào. Dụ Sân mệt rã rời, muốn mau mau về kí túc xá nghỉ ngơi.

Bách Chính nhịn cả đoạn đường, thấy cô định về, cậu liền duỗi tay cản cô lại.

“Dụ Sân.”

Dụ Sân ngước mắt nhìn cậu.

“Hỏi cô cái này, cô phải thành thật trả lời, không được nói dối nghe chưa?”

Cái này không khó, yêu cầu đơn giản hơn mấy lần trước nhiều. Dụ Sân gật đầu: “Được.”

Mấy chữ “Cô có thích tôi không” liên tục vọt lên cuống họng, nhưng cuối cùng lại biến thành tiếng nấc nghẹn.

Bách Chính cố tỏ vẻ hung dữ: “Người dẫn cô tới bệnh viện là ai?”

Dụ Sân nói: “Anh em.”

Bách Chính nghe vậy nhướng mày, cậu cười: “Anh ruột à?”

Dụ Sân gật đầu.

Khuôn miệng Bách Chính khẽ nhếch: “Đi đi.” Coi như cô ngoan.

Dụ Sân nghĩ chắc cậu đã hỏi xong: “Em về được chưa?”

“Về đi.” Bách thiếu đại phát từ bi.

Dụ Sân ngang qua con đường nhỏ, còn chưa đi được bao nhiêu, tay đã bị kéo lại. Dụ Sân quay đầu, Bách Chính lại muốn gây sự.

Dụ Sân nhìn cậu bằng ánh mắt dò hỏi, giọng Bách Chính như con ác long thô bạo: “Tôi thành thật xin lỗi cô về chuyện hôm qua, tôi bảo đảm sau này sẽ không để chuyện này tái diễn nữa được không?”

Dụ Sân không ngờ cậu lại xin lỗi, cô rất ngạc nhiên, dẫu sao trước giờ tính Bách Chính vốn nóng nảy cao ngạo không khác gì tiểu bá vương.


Bách Chính đã xin lỗi thì đương nhiên cô sẽ không so đo nữa. Dụ Sân cười nhẹ: “Không sao.”

Vẫn là nụ cười dịu dàng ngọt ngào, vẫn là dáng vẻ đó.

Bách Chính cũng cười.

Thấy chưa, đúng là cô gái này phải nghe cậu xin lỗi mới chịu cười. Bách Chính cũng chẳng thấy có gì gọi là mất mặt cả, dừng một chút, lại hỏi: “Hạ sốt chưa?”

Cho dù không còn mềm lòng cảm động vì những hành động bất chợt của Bách Chính như xưa, nhưng Dụ Sân vẫn trả lời cậu: “Đỡ hơn nhiều.”

“Đỡ hơn nhiều là đỡ bao nhiêu?” giọng chàng thiếu niên thấp thoáng ý cười: “Tôi thử được không?”

Có lẽ do con gái trời sinh có tính cảnh giác cộng thêm việc Dụ Sân cảm thấy quái lạ, nên lập tức lùi ra sao theo bản năng.

Song, Bách Chính lại dễ dàng tóm lấy Dụ Sân, siết chặt bả vai, cúi đầu chống trán cô.

Dụ Sân hoảng loạn, ngước mắt vô tình chạm trúng đôi mắt đen nhánh của cậu.

Rốt cuộc Dụ Sân cũng biết lạ ở chổ nào.

Trước khi gặp Bách Chính, cuộc sống của cô ở cố hương vô cùng hạnh phúc, thầy cô thích cô, các bạn học cũng thích cô. Hơn nữa ở cái tuổi tình đậu sơ khai đó, mặc dù các anh chàng trong trấn nhút nhát, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nhận được vài bức thư tình. Cô của ngày xưa y như nữ thần trong kịch bản vậy.

Nhưng những thái cực nóng bỏng hay những ánh mắt ngưỡng mộ khi ấy giờ khắc này lại không địch nổi đôi mắt của người thanh niên này.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở và độ ấm từ trán cậu còn cao hơn cả người bệnh như cô, khiến tim cô loạn nhịp.

Dụ Sân phản kháng đẩy tay cậu ra.

Không phải chứ.

Ân nhân, cậu ấy…

Nhưng Dụ Sân… nếu không vì nể tình ơn nghĩa, thì đã có thể xếp cô vào hàng những người cực ghét Bách Chính.

Ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủi khi lồng ngực rộng lớn của thiếu niên chạm vào mình, Dụ Sân có ảo giác Bách Chính muốn ôm cô.

Dụ Sân nhất quyết phải giải thích rõ ràng cho cậu biết: “Bách Chính! Anh đừng hiểu lầm, trước giờ em chưa từng có ý theo đuổi anh, ngay từ đầu em đã nói em làm tất cả là vì muốn cảm tạ ơn cứu mạng của anh, bất cứ khi nào anh cần giúp đỡ anh cứ nói, em nhất định sẽ tận lực.”

Sự vui vẻ trong mắt Bách Chính loáng cái bay sạch.

Rốt cuộc cậu không thể tự lừa dối bản thân mình được nữa, cả người cứng đơ.

Vừa nãy Bách Chính cứ đinh ninh cô gái này thích mình, huống chi cậu còn kề sát cô như vậy, má cô nhất định sẽ đỏ lên.

Nhưng khi nhìn lại, Bách Chính lại nghe được những gì? Lúc cậu chưa dám hỏi thẳng vấn đề mà cô đã có đáp án trước. Lúc cậu chưa có hành động khác mà cô đã vội từ chối.

Từng câu từng chữ cô thốt ra thật nhẹ nhàng biết bao, gần như không có trọng lực, nhưng lại như thanh hung khí sắc bén dày xéo tim cậu.

Bách Chính buông cô ra, gằn từng chữ một: “Vì tôi cứu cô sao?”

Dụ Sân rất sợ thái độ này của cậu, nhưng vẫn gật đầu.

So với việc được cậu thích, thà cô bị cậu ghét còn hơn.

Bách Chính cười, một nụ cười hoàn toàn không có độ ấm, cậu bình thản hỏi: “Tôi cứu cô lúc nào?”

Dụ Sân nói: “Nửa năm trước ở tai khu, khi đó anh làm tình nguyện viên tới chổ em hỗ trợ. Rõ ràng bác trưởng trấn nói người đó là anh mà?”

Không, không phải cậu.

Trong đầu cậu không có ấn tượng gì về việc cứu cô cả.

Bách Chính cúi đầu nhìn Dụ Sân, lần đầu tiên trong đời biết thế nào mới gọi là rơi xuống hầm băng thật sự, toàn thân rét run.

TD: Lỗi WordPress không post chương được, có cách nào khắc phục không cả nhà ơi:((((((


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.