Thám Tử Kỳ Duyên

Chương 55


Đọc truyện Thám Tử Kỳ Duyên – Chương 55

iếp thư Ngọc Diệp gửi Sơ Bình.
— —
– Vở kịch đã đến hồi kết thúc rồi thưa bà! – Giọng nói quen thuộc vang lên.
Người đàn ông xuất hiện trước ngưỡng cửa, anh mang áo choàng, đội mũ fedora màu tím – đó là chàng- là Khôi Nguyên của con. Bên cạnh anh là người bạn Quốc Việt và những đồng sự.
Anh Quốc Việt chỉa súng vào mụ, nói sắt lạnh:
– Bỏ vũ khí xuống ngay!
Ban đầu, mụ định chống cự, lập tức Quốc Việt bắn một phát súng. Viên đạn bay xượt qua đầu mụ, vở tung kính cửa sổ. Những con mèo chạy tán loạn. Mụ giật bắn mình, đánh rơi con dao mổ, Quốc Việt không mấy khó khăn khống chế, bắt giữ mụ.
Khôi Nguyên cởi trói cho con, vừa thoát khỏi con liền ôm chặt lấy anh, áp mặt vào ngực anh, hôn anh… nhưng lần này… lần này… Khôi Nguyên có biểu hiện rất lạ, anh như có khoảng cách, rõ ràng anh lẩn tránh nụ hôn của con.
– Mọi chuyện ổn rồi cô Ngọc Diệp. Từ giờ trở đi, cô được an toàn. – Khôi Nguyên nói với giọng điệu khách sáo.
Mặc dù, vừa mới thoát chết, nhưng con không thấy vui. Con bị sốc trước thái độ nghiêm túc và “thờ ơ” của anh. Con lập tức buông anh ra, chợt nhớ người đàn ông đã cứu con thoát chết (người đó là Thế Anh), anh ấy ngồi bệt dưới sàn nhà, tựa lưng vào thành giường, đôi mắt vô hồn. Con chạy lại, xem tình hình của ân nhân, trên người anh ấy dính đầy máu, con quan tâm, hỏi thăm tình hình:
– Anh ơi, anh có bị làm sao không?
– Chúng ta phải đến bệnh viện, để tôi chở anh đi.
– Không cần đâu Khôi Nguyên. Tôi không việc gì, mọi người đừng lo lắng. – Thế Anh mỉm cười hồn hậu.

– Tôi rất vui, vì anh đã quyết định trở lại đây, đối mặt với tất cả. Nếu không có anh xuất hiện kịp lúc thì khách hàng của tôi nguy mất rồi, tôi vô cùng biết ơn anh.
Vậy đó Sơ Bình, Khôi Nguyên không gọi tên con là Ngọc Diệp nữa, mà gọi con là khách hàng, khách hàng nghe sao mà xa lạ quá! Con rụng rời, chua xót.
– Đừng nói vậy Khôi Nguyên, đó là ý trời… bà ta, – Thế Anh nhếch mép liếc nhìn mụ đã bị còng tay vào thành giường, – bà ta, là mụ yêu tinh. Nếu không bắt bà ta sớm, sẽ còn nhiều người bị hại.
– Anh nói đúng. Nhưng dù sao cũng khổ cho anh, lại phải…một lần nữa chịu khổ. – Khôi Nguyên chỉ xuống gầm giường, nơi con Rott hung tợn đang rên rĩ.
Thế Anh mỉm cười đáp:
– ĐỊNH MỆNH.
Mụ nghiến răng keng két nhìn Khôi Nguyên với ánh mắt căm thù. Bấy giờ mụ mới lên tiếng:
– Mày hãy đợi đấy!
– Đến nước này rồi bà còn già hàm. Cũng đã đến lúc, để mọi người biết về những bí mật của căn nhà này, và tội ác của bà. – Nói dứt lời, Khôi Nguyên tiến lại chỗ cửa sổ, kéo tấm rèm che màu tím, để ánh sáng mặt trời rọi vào căn phòng.

– Khôi Nguyên, thì ra suốt thời gian qua cậu đã đi tìm tin tức của anh ấy (Thế Anh). Vậy mà cũng giấu luôn cả tớ. – Quốc Việt lắc đầu trách nhẹ.
– Một chút nữa thôi, thì tớ đã không thể gặp lại cậu và Ngọc Diệp rồi. – Khôi Nguyên nói rồi châm điếu xì gà.
– Cậu bị truy sát ư?

– Ừm. Cậu cũng biết mức độ nguy hiểm của cây đèo Lung linh rồi đấy. Bây giờ thì tớ khẳng định mụ ta đứng sau chuyện đó, chính mụ ta đã thuê xã hội đen truy sát tớ. Xe của tớ mất lái lao thẳng xuống vực sâu hun hút, mặc dù tớ đã rất nhanh trí xử lý nhưng không thể cứu được cả hai; tớ bay ra khỏi xe vướng vào một cành cây khô, chật vật lắm mới bò lên được.
– Ô mai chuối! – Quốc Việt thốt lên.
Thế Anh cũng nói:
– Khôi Nguyên đã tìm tôi rất khó khăn.
Con và anh Quốc Việt chỉ còn biết nhìn Khôi Nguyên, chờ đợi một lời giải thích. Khôi Nguyên rít một hơi thuốc, phả ra làn khói trắng. Giọng trầm xuống, nói thong thả:
– Sau khi, thu thập được một số thông tin hết sức quan trọng từ bà Hiền; trước đó, tôi đã có đáp án của bài toán. Như tôi đã từng nói với Ngọc Diệp, tôi đi chuyến này là bước cuối cùng để chứng minh những suy đoán. Hãy bắt đầu từ căn nhà này, các người hãy nói thử xem, căn nhà này được xây dựng với mục đích gì?
– Trồng cần sa. – Quốc Việt nói gãy gọn.
– Đúng vậy. Ngay từ đầu, ông Trịnh Vỹ và những người Hoa đó đã lập ra một kế hoạch vô cùng hoàn hảo. Đầu tiên, mua đứt ngọn đồi này với mục đích sử dụng là trồng những cây trà nhằm qua mắt chính quyền địa phương. Để an tâm hơn, ông Trịnh Vỹ còn lợi dụng người em bệnh tật của mình, – Khôi Nguyên chỉ mụ, – ông ta đã nghĩ ra một cách để xây dựng cơ sở trồng cần sa trên đồi trà, với ý tưởng sẽ xây dựng một căn nhà cho em ông ta – người bị mắc bệnh tâm thần phân liệt, – nhằm cách ly bà ta với con gái ông là cô Hoàng Lan. Ông ta còn thêu dệt ra câu chuyện cô Hoàng Lan bị bà Thùy Dung bóp cổ để tin này được truyền đi khắp khu vực mà ông đang sống, với mục đích hợp lý hóa việc ông cho xây dựng căn nhà. Mà ý đồ thực sự là để xây dựng cơ sở trồng và chế biến cần sa dưới một tầng hầm kiên cố, tuyệt đối an toàn. Tầng hầm được thiết kế sao cho thuận tiện trong mọi mặt, vừa có thể trồng cần sa, vừa vận chuyển thành phẩm được dễ dàng, và có thể tẩu thoát khi bất ngờ gặp phải sự cố bị lực lượng an ninh vây bắt.
– Tớ đã hiểu lý do, cậu không đồng ý với suy đoán của tớ.
– Tớ không đồng ý vì sao? Vì suy đoán của cậu làm tớ băn khoăn. Cậu đã suy luận dựa vào những vết xước, và kết thúc với nhận định: “Những nạn nhân trước khi chết bị mổ lấy nội tạng.” Đúng vậy, thì tớ đã đi sai hướng sao? Vì tớ đã nghĩ đến một tình huống khác, tớ cho rằng, chính ông Trịnh Vỹ đã giết chết những người Hoa kia vì một lý do nào đó, có thể là để bịt đầu mối, cũng có thể là cướp đi toàn bộ số tiền mà bọn họ đã kiếm được trong phi vụ làm ăn này. Sau khi, gây ra tội ác…ông Trịnh Vỹ đã rất bất an… kèm theo đó là nổi sợ hãi cơ sở sản xuất cần sa của mình bị bại lộ. Ông ta đã quyết định đưa cả gia đình lên sống trên đồi trà.
– Tôi đã hiểu lý do ông Trịnh Vỹ “thành tâm cúng bái”, sau khi, chuyển lên đồi trà sống. Thì ra, ông ấy cúng để xin những oan hồn mà ông làm hại tha thứ. Ông ấy cũng tỏ ra hung dữ khác thường, khi đánh Hoài Phong lúc cậu ta nghịch ngợm trong phòng khách. Nguyên nhân là ông ta không muốn cơ quan bí mật dưới nhà mình bại lộ.
– Ngọc Diệp nói rất có lý. Tôi băn khoăn khi nhận được thông tin từ Quốc Việt. Tôi đặt ra câu hỏi: “Vậy rốt cuộc những bộ hài cốt đó là đối tượng nào, nếu như không phải là đám người Hoa kia?” Sau khi, nhận được kết quả được gởi về từ nước ngoài. Mọi chuyện đã rõ. Có cả thảy 8 bộ hài cốt, 3 trong số đó là phụ nữ. Kết quả mô hình tái tạo cho ra những khuôn mặt, trong đó có 3 khuôn mặt tương đối giống với 3 khuôn mặt của những người phụ nữ bị mất tích.
Anh Quốc Việt lên tiếng:

– Nói đúng hơn, 5 bộ hài cốt đàn ông là của 5 người Hoa, 3 bộ còn lại là hài cốt của những người bị mất tích. Vậy ai đã giết những người đó, trong khi ông Trịnh Vỹ đã chết cách đây 20 năm. Mũi tên đều dồn về một người, mà người đó có tiền sử bị mắc bệnh tâm thần, thích ăn thịt mèo, và có những dấu hiệu vô cùng nguy hiểm…đó là chính là bà. – Quốc Việt chỉ mặt mụ.
– Tôi phát hiện ra được điều đó là nhờ vào màn hình máy vi tính của Quốc Việt. Hình nền con mèo đen đập vào mắt tôi. Tôi đã nói: “Cái gì thế này”. Khi đó, Quốc Việt không biết được tôi đang nghĩ gì trong đầu nên cậu ấy thấy rất lạ. Thực ra, lúc đó, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Một câu nói vang lên: “Lát nữa mẹ sẽ cạo xương mày để nấu cao.” Tôi nhớ lần đầu tôi và Ngọc Diệp đến nhà mụ, mụ đã làm gì với con mèo chắc mụ vẫn còn nhớ. Câu nói của mụ hôm nào làm tôi liên tưởng đến những vết xước trên những bộ hài cốt. Nói cụ thể, mụ đã giết người, cạo xương, và ăn thịt họ. Tôi không biết rõ mụ đã làm gì khiến bệnh nhân Hải Ninh bị điên, nhưng chắc chắn những hành động dã man của mụ, Hải Ninh đã tận mắt chứng kiến. Nhận được điện báo của giám đốc bệnh viện Hòa Phát, tôi đã đến ngay bệnh viện để xem thử tình hình của Hải Ninh. Ngoài lời kể của ông Trung về việc bệnh nhân Hải Ninh trốn được ra bên ngoài, ăn thịt những con chim non, thì một biểu hiện khác của anh ta khiến tôi quan tâm, đó là, anh ta cứ cầm cái ly nhựa, cạo miệng ly vào những chấn song, hành động đó cứ lặp đi lặp lại. Không lâu sau thì Hải Ninh mất, anh ta mất cùng ngày bà đến bệnh viện Hòa Phát “diễn thuyết” (!) Bà hãy khai thật đi, chính bà đã nhát chết Hải Ninh phải không?
Đến lúc này thì mụ nhận tội, mụ cười một tràng điên dại rồi nói:
– Đúng! Riêng thằng Hải Ninh, nó cũng như mày Khôi Nguyên à, nó cũng là thám tử nhưng không chuyên nghiệp như mày. Tao đã đánh thuốc mê nó, bắt trói nó xẻo từng miếng thịt, tao hành hạ nó từ từ khiến nó bị điên. Thịt nó dở ẹt, tao chẳng thèm ăn. Tao thuê bọn đầu gấu đem tống cổ nó vào trại. Không ngờ mày lại đến tận bệnh viện để tìm nó, thằng đó là con chuột nhắc, mới trông thấy mặt tao nó đã ngã lăn ra chết. Bọn mày thấy uy lực của tao chưa? Kết cục của bọn mày sẽ như nó vì đụng đến đức mẹ là tao đây. Tao đã cho nó sống không bằng chết. Chính tao đã giết hết bọn nó, những kẻ khốn kiếp, luôn uy hiếp và đe dọa anh tao. Vì bọn nó mà tao bị đẩy vào nhà thương điên. Một lần tình cờ, tao đã trông thấy tất cả… tao biết tất cả… tụi nó muốn khử tao đêm hôm đó, và tao đã chạy thoát. Để cứu mạng tao, anh Vỹ buộc phải đưa tao vào trại tâm thần. Tao không bị điên! Tao không bị điên tụi mày hiểu chứ! Tao đã chạy trốn khỏi cái trại đó, và tất nhiên rồi…tao phải giết sạch, phải mổ bụng, moi tim, uống máu bọn chúng. Tao có đầu óc, và tao biết cách để cho chúng nó phải ngủ thật say, tao làm thịt từng đứa một. Khi anh Vỹ đến thì đã muộn, hơn một tháng, tao đã mổ bụng moi tim, uống máu bọn nó hết. Sợ sự việc bị bại lộ, anh Vỹ đã lên kế hoạch tẩu táng những bộ xương đã bị tao lóc thịt, cạo xương. Tụi tao đem những cái xác giấu xuống tầng hầm, nơi mà bọn chó má đó đã làm ra. Chúng có rất nhiều tiền, những cái rương bên trong chứa toàn vàng ròng và đá quý. Anh Vỹ giao lại căn nhà bên kia đồi trà cho tao, chạy cho tao một tờ giấy xuất viện với xác nhận của bác sỹ: ĐÃ BÌNH PHỤC. Tao được trở lại cuộc sống đời thường từ đó. Nhưng không ngờ, anh tao lại bị tai nạn và mất sớm. Tất cả là tại mẹ mày mà ra. – mụ chỉ mặt Thế Anh – tao hận mẹ mày, và cả những con đà bà đẹp trên thế gian này. Vì chúng nó mà tao phải mất đi người anh yêu dấu, tao thề sẽ lột da, ăn tim, uống máu bọn chúng. Và để đạt được khát khao báo thù của mình, tao đã giăng ra những tấm lưới nhện. Ba đứa ngu ngốc đã bị tao làm thịt, không ngờ đến mày, – mụ lại chỉ mặt con, – mày thật may mắn đấy con ạ! Vì không chết dưới tay tao, nhưng mày đừng vội mừng; tao sẽ không bị bỏ tù đâu vì tao là người điên mà. Tao sẽ ra trại và tìm giết mày. – Mụ nghiến răng keng két.
– Câm ngay! – Anh Quốc Việt quát lớn.
Khôi Nguyên nói tiếp:
– Bà thuê xã hội đen truy sát tôi. Bà nghĩ rằng mình đã thành công nhưng bà đã lầm, tôi vẫn sống và còn biết được mọi âm mưu của bà. Bà đột nhập và nhà Quốc Việt, đánh thuốc mê bắt cóc Ngọc Diệp, để lại một lá thư nhằm đánh lạc hướng cậu ấy. Suy nghĩ của bà không giống như người bình thường, nếu người bình thường họ sẽ chẳng làm gì cả, còn bà thì khác, bà để lại lá thư để chắc chắn rằng Quốc Việt sẽ mất thời gian vào việc tìm kiếm tung tích của Ngọc Diệp và xem đó như một sự minh chứng cho trí tuệ siêu phàm(!) của bà. Thực ra, bà đã đưa cô ấy trở lại đồi trà, muốn hãm hại cô ấy giống như những người phụ nữ trước đây bà từng hãm hại. Bà là một con bệnh thần kinh nguy hiểm, một con thú ăn thịt người.
– Không đúng. Tao không thuê xã hội đen giết mày. Mày đừng có vu khống. – Đến nước này rồi mụ vẫn cãi chày, cãi cối.
– Còn cô Hoàng Lan thì sao Khôi Nguyên? Vậy nỗi oan của cô ấy là gì vậy anh? Cô ấy vì sao mà chết? Có phải cô ấy đã tự tử không?
– Đúng vậy Ngọc Diệp. Cô ấy vì uất quá mà treo cổ chết.
– Uất quá! Không phải do căn bệnh ư?
– Không.
– Nhưng, trước đó cô ấy bị chảy máu cam.
– Căng thẳng và đau buồn, cũng khiến người ta chảy máu cam. Chẳng phải tôi cũng bị vậy còn gì, tôi nhớ chính cô đã từng lau mặt cho tôi đấy thôi.
– Còn những vết bầm trên cổ Hoàng Lan thì giải thích thế nào đây?

– Cô ấy đã có ý định tự tử nhiều lần, nhưng chưa đủ quyết tâm. Những vết bầm đó là vết lằn do dây thừng gây ra.
– Còn dấu hiệu cô ấy hay nôn mửa và…phải rồi, còn tờ giấy ghi số thứ tự khám bệnh mà bà Hiền lục thấy trong túi áo của cô Hoàng Lan nữa.
– Đó là lý do mà cô ấy không thể tự tử. – Nói rồi, Khôi Nguyên đốt điếu thuốc khác.
Con và Quốc Việt ngơ ngác chẳng hiểu gì. Trong làn khói mờ đục, Khôi Nguyên ngồi trên khung cửa sổ giải thích về vụ án.
– Bi kịch của cô Hoàng Lan, thời điểm đó cô đi khám và biết mình đã có thai. – Khôi Nguyên quay sang nhìn Thế Anh đang đưa tay lau những giọt nước mắt.
Khôi Nguyên tiếp tục nói: – Cô Hoàng Lan đã có thai với Thế Anh, đó là nguyên nhân khiến cô ấy hay bị nôn mửa. Sau khi tình yêu đầu đời bị đổ vỡ, cô ấy rơi vào trạng thái suy sụp. Đáng ra, cô ấy đã tự tử rồi, nhưng ngờ đâu thời điểm then chốt nhất, lại phát hiện ra mình có thai. Nên cô ấy đã không tự tử nữa, cô ấy cần phải sống để sinh ra đứa con đang cựa quậy trong bụng mình.
– Hu…hu…hu…anh giết em rồi Hoàng Lan ơi! Anh là thằng khốn nạn, thằng chó chết mà… sao trời còn chưa đánh chết anh đi! Để anh sống làm gì nữa… – Thế Anh vò đầu, bứt tóc, khóc lóc thê thảm.
Khôi Nguyên tiến lạnh chỗ Thế Anh, đặt tay lên vai anh, an ủi:
– Chẳng phải anh đã nói rồi sao. Đó là định mệnh. Là cái nghiệp anh phải trả cho xong ở kiếp này. Khi anh quay trở lại đây, tôi đã rất mừng, cuối cùng thì anh cũng đã tìm ra được lối thoát; chẳng lẽ tôi đã đoán sai hay sao?
Thế Anh nín khóc. Khôi Nguyên tiếp tục nói về vụ án.
– Nhưng, kết quả thì sao? Như mọi người đã biết. Cô Hoàng Lan đã treo cổ tự tử đúng vào ngày ông Trịnh Vỹ gặp tai nạn ở đèo Lung Linh. Chiếc xe chở theo ông lao xuống vực thẳm.
Đã có con với Thế Anh thì tại sao cô Hoàng Lan lại dại dột tìm đến cái chết? Chắc mọi người sẽ vô cùng khó hiểu.
– Phải rồi, vậy lý do nào khiến cô ấy lại làm vậy? – Quốc Việt cũng thấy trong chuyện này có những điều rất kỳ lạ.
– Mọi người sẽ thông cảm cho cô Hoàng Lan khi biết được lý do thực sự khiến cô phải tự tử. Tôi sẽ chẳng dài dòng nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.