Thám Tử Kỳ Duyên

Chương 52(1)


Đọc truyện Thám Tử Kỳ Duyên – Chương 52(1)

Ghi chép của Khôi Nguyên

Gần hai mươi năm, đến hẹn lại lên, tháng tám, là Thế Anh vắng nhà, hơn mười ngày sau mới trở về. Thế Anh đã đi đâu và làm gì? Đó mới là điều tôi quan tâm. Thông tin người xe ôm cung cấp xem vậy mà rất đắc giá. Trên đường về lại thành phố, tôi không ngừng suy nghĩ. Nói về ngày tháng liên quan đến vụ án cũng có nhiều sự trùng hợp.
Thí dụ: Hai cha con ông Trịnh Vỹ mất cùng ngày, và rơi đúng tháng tám. Những nạn nhân mất tích trong vụ án cũng vào tháng tám. Kiều Oanh mất vào tháng tám.
Nói riêng về số hài cốt tìm thấy trong tầng hầm cũng là số tám. Trong trường hợp này, số tám có bí ẩn gì không? Chắc chắn là có, tôi vẫn trung thành với câu nói: “sự khác thường luôn chứa đựng bản chất không tầm thường” Nhiệm vụ của tôi là tìm ra điều không tầm thường đó.
Thế Anh có liên quan đến cái chết của ông Trịnh Vỹ và Hoàng Lan không? Những xác chết dưới tầng hầm và những vụ mất tích, hung thủ là kẻ nào? Động cơ của hắn là gì?
Tôi lập tức gọi điện cho bà Hiền, để hỏi bà về ngày mất của hai cha con ông Trịnh Vỹ.
Sau đây là nội dung cuộc điện thoại:
– Alo, cháu Khôi Nguyên đây ạ.
– Chào cháu Khôi Nguyên.

– Bà vẫn khỏe chứ?
– Mấy hôm nay thời tiết mưa nắng thất thường, nên căn bệnh đau nhức nó quấy cháu à.
– Cũng khổ bà nhỉ!
– Riết rồi cũng quen, bà lờn luôn rồi. Khôi Nguyên gọi cho bà chắc muốn hỏi bà điều gì phải không? Bà không làm mất thời gian của cháu đâu, cứ đi thẳng vào vấn đề đi cháu.
– Dạ, cháu muốn hỏi bà về ngày mất của cô Hoàng Lan.
– Cô ấy mất ngày mười bốn tháng bảy.
– Dạ, cám ơn bà. Cháu cần biết vậy thôi. Cháu không làm phiền bà nữa, cháu cúp máy đây ạ, chúc bà sức khỏe.
– Ừm, chào cháu, bà chúc hai đứa thành công. Khi nào rảnh lại đi cùng Ngọc Diệp đến nhà bà chơi.
– Dạ.

Tôi thất vọng, chào bà Hiền. Rồi tắt máy điện thoại.

Như vậy, suy đoán của tôi trật lất. Tôi lục lại hồ sơ những vụ mất tích, theo ghi chép những vụ mất tích xảy ra vào tháng tám và ngày rất gần nhau; đó là điều bất thường.
Hung thủ đã có toan tính sắp đặt từ trước. Có một quy tắc nào đó giữa những con số, đâu là chìa khóa của bài toán. Phải giải được phương trình đó thì mới mong tìm được Thế Anh.
Tôi tiếp tục suy nghĩ và suy nghĩ… đầu óc tôi vận hành hết công suất. Vò đầu, bóp trán, căng thẳng đến cao độ suốt mấy tiếng đồng hồ. Tôi đứng lên, ngồi xuống… hút thuốc như điên, đi qua đi lại trong phòng trong bộ dạng như rất bồn chồn, nóng ruột. Đầu tôi đến ngưỡng rối như tơ vò, các tình tiết vụ án đang xen như mê cung, tôi chỉ muốn bứt hết tóc trên đầu mình. Đến mức thần kinh của tôi rơi vào trạng thái cứng, nặng như chì, rơi vào bế tắc, tôi ngã người xuống ghế sofa, cổ họng vừa nóng rát vừa đắng nghét như người đang bị cảm cúm.
Tôi bị mắc chứng bệnh, suy nghĩ quá nhiều là khó thở (căn bệnh là một trở ngại đối với nghề nghiệp của tôi, nếu không bị bệnh khó thở, chắc sự nghiệp của tôi đã thành công hơn nhiều rồi; đôi lúc tôi ghen với Holmes, tôi ước gì mình có được sức khỏe như ông ấy.) Bệnh khó thở đã đành, mỗi lần như vậy lại kéo theo chảy máu cam.
Nhiều lúc chán nản với sức khỏe của mình, đâm ra tôi buông thả, bỏ mặc, đến đâu thì đến. Nhiều khi máu chảy ròng ròng tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Tôi muốn hủy hoại mình, tôi là vậy.
Nhưng, bây giờ thì khác rồi, vì tôi đã có Ngọc Diệp, cô ấy muốn tôi khỏe, nếu thấy bộ dạng của tôi như bây giờ chắc cô ấy buồn lắm. Tôi phải nằm xuống cầm máu, tắm rửa, nghỉ ngơi, rồi đi ăn uống bồi bổ. Tôi phải có sức khỏe tốt thì mới làm việc được.

Sau khi tắm rửa xong, tôi lên phòng ngồi với ánh đèn mờ và chai rượu vodka. Tôi rót rượu vào chiếc cốc chuyên dùng, ngồi nhâm nhi.
Uống rượu mà không suy tư về cuộc đời thì uổng lắm. Tôi ngồi nghĩ về đời mình, về ba mẹ, về em gái; những người thân đã cùng lúc rời bỏ tôi mà đi. Ngọc Trinh sẽ về nhà chồng một ngày không xa, Vũ và muội ấy đã quyết định sẽ chuyển nghề vì lý do mưu sinh, để xây dựng gia đình. Đường nào rồi cũng về La Mã, con đường mà mỗi người đã chọn cho riêng mình liệu có đi cùng họ đến suốt cuộc đời. Đam mê cũng có ngày tàn phai, ngọn lửa nhiệt huyết cũng có ngày tàn lụi. Một ngày nào đó người ta nhận ra, mình đã sai lầm khi lựa chọn, họ làm lại và tiếp tục nhận ra sai lầm, cho đến ngày gần đất xa trời họ thấy quyết định đầu tiên là đúng nhất, nhưng họ đã đánh mất nó chỉ vì công cuộc mưu sinh, áp lực và ngộ nhận. Tôi không muốn theo lối mòn của họ, tôi đã hiểu được mình, thấy được tố chất của mình, đam mê của mình; tôi sống để đốt cháy mình trong đam mê với công việc, tôi yêu nghề và sẽ không bao giờ từ bỏ nghề dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào.
Tôi là một kẻ cô đơn? Chính phải. Không ai cô đơn như tôi. Cô đơn hàng đêm khi phải đối diện với bóng tối, sự trống trải. Cô đơn khi bên đời có rất nhiều người nhưng vẫn thấy hiu quạnh. Tôi không thể mở lòng với bất kỳ ai ngoài bản thân tôi. Tôi sợ những khoảng trống vắng, những thời gian ngồi với sự lặng lẽ, đơn điệu. Một ngày không có gì ý nghĩa để làm, không có vụ án nào căng não để suy nghĩ, không có sự sáng tạo… ngày đó, với tôi như sống mà đã chết. Nhưng, tôi đã quen rồi. Cảm xúc đã chai sạn, đã lìm lợm kể từ ngày người thân của tôi mất đi. Nỗi đắng cay của đời người, bị phản bội, bị chà đạp, bị đánh đập, bị coi thường, bệnh tật, đau khổ… tôi đã bị đóng đinh quá nhiều lần, đến mức tôi coi thường cả sự bình lặng, êm ấm. Tôi giống một con bệnh tự kỷ, thích những đòn roi bầm da thối thịt, hơn là, những dịu hiền ngọt ngào. Bác sĩ Trung nói rất phải: “Ở trên đời này, người điên nhiều hơn người tỉnh” Tôi là một thí dụ. Tôi điên, và thừa nhận cái điên của mình.
Rượu là nguồn cảm hứng bất tận dành cho những nghệ sĩ, tôi tự xem mình là một nghệ sĩ. Tôi không cần ai phong tặng, mà chính tôi phong tặng cho mình danh hiệu cao quý đó. Tôi đến với rượu như một người bạn, một người anh em có thủy có chung, có nghĩa có tình. Dù đôi lúc rượu làm tôi trào máu họng. Nói tôi uống ít rượu lại thì còn nghe được, chứ bảo tôi bỏ rượu thì còn khuya. Tôi coi trọng rượu như vậy đó, thế mà, rượu lại phản bội tôi. Rượu ăn mòn những tế bào sự sống của tôi đã đành, rượu còn gián tiếp gây ra mâu thuẫn giữa tôi và Ngọc Diệp. Mà, cô ấy cũng thật là… Chuyện nhỏ như con thỏ, lại thích xé ra to. Nói đến lỗi phải tại ai lúc này còn có ích gì. Cũng tôi gây ra một phần, nếu tôi đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy thì tôi đã không hành động như vậy. Nếu là chuyện tình cảm thì không nói làm gì, cô ấy giận một thời gian rồi lại thôi, tôi sẽ có cách chủ động làm lành với cô ấy. Nhưng, lần này liên quan đến chuyện sống chết. Tôi không thể hàng ngày túc trực bên cạnh để bảo vệ cho cô ấy. Cái gã Đình Văn kia, rõ ràng, chỉ là kẻ ăn chơi, nhà giàu, khoe của. Cô ấy đi với gã, tôi không an tâm chút nào. Không phải tôi đang ghen đâu, tôi nhận xét rất khách quan. Trực giác mách bảo tôi như vậy. Thế mà, Ngọc Diệp không nhận ra, cô ấy còn bênh vực cho gã. Cũng may là Quốc Việt đã đưa Ngọc Diệp về nhà, có cậu ấy cũng an tâm phần nào.

Ngọc Diệp trước khi đi, có để lại cây đàn guitar. Tôi nâng đàn chơi một vài bản Classic của Tarrega, hát đôi bản nhạc Trịnh để tâm hồn mình lắng đọng, như hạt cát thả vào bể nước trong.
Âm nhạc là người tình chung thủy của tôi, người tình ấy làm tôi vui, cho tôi buồn, nâng tôi lên vườn địa đàng, hạ tôi xuống vực sâu thăm thẳm; người tình lãng mạng ấy đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, và quan trọng nhất người tình ấy không bao giờ phụ rẫy tôi.
Âm nhạc không như con người, âm nhạc rất dễ chịu… Tôi thả mình trong giai điệu du dương nhẹ nhàng, dâng trào cảm xúc, tôi hát:
“Tình yêu mật ngọt, mật ngọt trên môi.
Tình yêu mật đắng, mật đắng trong đời.
Tình yêu như biển, biển rộng hai vai… biển rộng hai vai.

Tình yêu như biển, biển hẹp tay người… biển hẹp tay người, lạc lối…
(…)
Làm sao ru được tình vơi…
À… ơi… nỗi đau này người…
Tình yêu vô tội, để lại cho ai
Buồn như giọt máu, lặng lẽ nơi này
Trời cao đất rộng, một mình tôi đi… một mình tôi đi…
Đời như vô tận, một mình tôi về… một mình tôi về… với tôi.”

Sau giấc ngủ, tôi tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái. Tôi tự tay xuống bếp chuẩn bị bữa ăn sáng. Trong lúc dùng bữa điểm tâm, một ý tưởng bất ngờ lóe lên trong đầu… tôi vui sướng trong bụng. Vội lục tìm hồ sơ, ghi lại ngày tháng cụ thể xảy ra những vụ mất tích. Rời khỏi nhà, khẩn trương vào việc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.