Đọc truyện Thám Tử Kỳ Duyên – Chương 26
Chương 26
Hồi ký của Ngọc Diệp.
—
Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu. Hình như, đã hơi muộn, tôi cảm nhận được ánh nắng ấm áp bên ngoài khung cửa sổ có mùi của buổi ban trưa. Lũ chim đang đùa dỡn với nhau ngoài bậu cửa. Tôi còn nghe được cả tiếng rơm rang trên mái ngói. Ai đây?
Ồ! Đó là chàng hoàng tử của tôi. Khôi Nguyên vẫn còn đang ngủ, tôi kịp nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay anh, tôi như con se sẻ được anh che chở, bao bọc.
Ai đó sẽ hỏi tôi: “Ngọc Diệp, đêm qua cô đã ngủ với anh ấy?” Tôi sẽ trả lời: “Phải, tôi đã ngủ với ảnh, nhưng không làm mấy chuyện ‘xyz’ đó.” Tôi liếc mắt nhìn qua bức tường trắng, chỗ đang treo hai bộ đồ thời trang của nhà thiết kế Lu Lu. Tôi mỉm cười sung sướng. Ngày hôm qua, không phải là một giấc mơ. Tôi đã hạnh phúc, đã trải nghiệm giây phút lãng mạn cùng với người tôi yêu. Tôi nhắm mắt lại, khép mình xít gần hơn người ấy, tôi tham lam muốn mượng thêm một chút hơi ấm từ cơ thể anh, để sưởi ấm cho cõi lòng đang rung lên từng nhịp hân hoan của mình. Tôi mỉm cười… mỉm cười… và mỉm cười.
Thế rồi, tôi cũng cố gạt đi những mường tượng không vui. Một tương lai không nói trước được điều gì. Tôi muốn những giây phút của ngày hôm qua sẽ đến với tôi mỗi ngày, tôi rất sợ mặt trái của đồng tiền, sợ cái quy luật hiển nhiên của cuộc sống này. Một ngày nào đó, trong tương lai tôi và Khôi Nguyên sẽ xa nhau, hoặc sự hấp dẫn trong tôi không còn nữa, hoặc vì lý do nào đó mà anh ấy và tôi chỉ sống và nghĩ về nhau như một hoài niệm dĩ vãng. Tôi biết nghĩ như thế sẽ rất khó chịu, rất buồn và không tốt. Nhưng tôi không thể cố làm lơ với những thứ, những nỗi bất an cư ngụ trong sâu thẳm tâm hồn tôi. “Mày hãy vui lên nào Ngọc Diệp, hãy nghĩ đến những điều tích cực, đừng để khối óc mày ngập tràn những hình ảnh bi quan. Mày làm được mà!” Vậy đó, tôi tự khích lệ mình.
Tôi say sưa ngắm nhìn anh ấy ngủ. Đó là lần đầu tiên tôi thấy người tôi yêu nhắm mắt ngủ say. Trong lúc ngủ ảnh thật trẻ con, tôi chỉ thèm được chủ động hôn lên vầng trán anh ấy. Tôi rướn người, xít môi lại gần hơn…
Khôi Nguyên từ từ mở mắt. Ảnh chớp mi mắt một nhịp, rồi mở to. Đôi mắt long lanh tựa như ngấn lệ, mở ra một mùa thu trong suốt.
– Ngọc Diệp định hôn lén tôi đấy à?
Tôi e thẹn đáp:
– Làm gì có.
– Nói dối như Cuội ấy.
Anh vuốt tóc tôi, rồi nhẹ nhàng hôn lên dòng suối mát.
– Hôn tóc thôi, không được hôn môi đâu nhé Khôi Nguyên.
Tôi ra điều kiện với ảnh.
– Cấm người ta sao?
– Ai biểu anh lạm dụng làm gì.
– Ây, đúng là kỳ tích.
Tôi tròn mắt nhìn anh.
– Lần đầu tiên tôi nằm ngủ quên cả giờ giấc như vậy.
Anh ấy nâng cánh tay lên, cho tôi xem giờ trong chiếc đồng hồ Movado của ảnh.
10 h30 phút.
– Trời ơi! Muộn vậy rồi sao!
Tôi định vùng dậy thì ảnh níu tôi lại.
– Nằm chút nữa đi, Ngọc Diệp.
Anh ôm chặt lấy người tôi. Nếu không phải chúng tôi chưa làm chuyện đó, thì chúng tôi là vợ chồng chính hiệu. Khôi Nguyên giữ riệt lấy tôi, hình như, anh ấy cũng có một ham muốn giống như tôi, anh ấy thèm một chút hơi ấm, một chút mềm mại từ cơ thể tôi. Thật lòng, tôi rất thèm để ảnh ôm, nhưng đã đến lúc tôi phải có giá trị của mình… tôi vùng dậy.
– Đừng nướng nữa, dậy đánh răng rửa mặt, rồi đi ăn sáng thôi.
Khôi Nguyên lì lợm hết chỗ nói. Bản tính của anh ấy là chiếm hữu, anh ấy không chấp nhận được việc mình bị từ chối. Ảnh nắm tay tôi kéo tôi nằm xuống giường, ảnh trở người lại, nằm đè lên người tôi, hai tay ảnh đan vào lòng bàn tay tôi khóa chặt ở đầu giường… tôi cảm nhận cơ thể của anh đang thít chặt lấy tôi, toàn thân tôi nóng hầm lên. Hỏa khí tràn lên mặt tôi đỏ ửng. Ảnh xít môi lại gần hơn… trong một phút ngây dại, tôi như tỉnh ra, đưa ngón trỏ lên cản trước môi ảnh:
– Không được!
– Ồ, thú vị đấy! Cô đang chi phối tôi.
– Khôi Nguyên, làm ơn giữ giới hạn…
Hình như bị chạm tự ái, Khôi Nguyên lập tức buông tôi ra. Vừa lúc, chuông điện thoại của ảnh reo lên nhạc chuông nokia, Khôi Nguyên nghe máy:
– Alo… sao, cậu đang ở dưới nhà à! Đợi tớ một chút nhé!
– Anh Quốc Việt phải không?
– Ừm, cậu ta đang ở dưới nhà đấy!
Tôi quýnh lên:
– Trời ơi! Phải làm sao đây. Không thể để anh ấy biết chúng ta ngủ chung giường được.
Khôi Nguyên nhìn tôi từ đầu xuống chân, anh ấy hơi nhướng mày, nói:
– Cô bị làm sao thế hả? Làm cứ như là ngày tận thế không bằng.
– Nhanh! Nhanh lên! Anh hãy xuống nhà trước đi. Hãy nói là tôi đang ngủ, rồi khoảng 10 phút sau anh lên đánh thức tôi dậy.
– Thôi đi cô ạ! Cô thật là rảnh việc. Xuống nhà thôi!
—
Tôi và Khôi Nguyên cùng xuống mở cửa cho anh Quốc Việt. Trên người chúng tôi khi đó đang mặc đồ ngủ. Anh Quốc Việt nhìn Khôi Nguyên, xong lại nhìn tôi… ánh nhìn của anh ấy có gì đó “tủm tỉm”. Tự dưng mặt tôi nóng bừng lên, tôi cúi đầu chào anh Quốc Việt, bộ dạng tôi khi đó rất bối rối.
– Ồ! Hai người có vẻ ưa ngủ muộn nhỉ!
Anh ấy còn cố tình chọc tôi và Khôi Nguyên.
– Hôm qua, tớ hơi mệt Quốc Việt à, cả cô ấy cũng vậy nên…
– Ồ!
Anh Quốc Việt đáng ghét, còn chọc quê tôi nữa. Tôi ngượng chín cả mặt bỏ chạy xuống dưới nhà bếp.
– Ơ, Ngọc Diệp.
– Mặc kệ cô ấy đi! Chúng ta vào đây bàn chuyện nào. Cậu đến đây tìm tớ chắc có tin gì cho tớ rồi phải không? Nào lại ghế sofa đi.
Tôi vừa đánh răng vừa lắng tai nghe hai ảnh nói chuyện. Anh Quốc Việc cho Khôi Nguyên biết:
– Khi cậu nói với tớ, muốn truy tìm tung tích của Bính Lù, tớ đã về sai người đi dò la ngay!
– Đã có phát hiện gì rồi à! Nhanh thế!
– Hôm qua, tớ đã điều tra được, ông Bính Lù mà cậu nói là một tay bợm nhậu từng có tiền án đánh người gây thương tích. Ông ta có quan hệ khá là thân thiết với cô ả giang hồ có tên là Hải Yến.
– Hải Yến?
– Cô ả hiện là chủ một quán cà phê, và chủ đại lý vé số ở đường 3 tháng 2.
– Bình Lù thường xuất hiện ở đó hả?
– Ừm, mọi khi ông ta vẫn thường đến chỗ Hải Yến, nhưng từ ngày hôm qua thì không thấy đến nữa.
– Nói như vậy, rất có khả năng Bính Lù sẽ tìm cách liên lạc với Hải Yến. Nếu ta bám sát theo mọi nhất cử nhất động của cô ta, sẽ có ngày thộp được Bính Lù?
– Đúng vậy đó Khôi Nguyên.
– Cám ơn cậu Quốc Việt, về phần cô ta cậu cứ để tớ lo liệu. Cậu hãy giúp tớ tìm hiểu thêm từ nguồn khác, có phát hiện gì hãy báo cho tớ biết nhé!
– Được rồi, cậu nhớ cẩn thận đấy.
– Cậu định đi luôn à?
– Tớ ghé qua báo cho cậu biết tin.
– Phải rồi! cho tớ địa chỉ, tên quán cô Hải Yến đó luôn Quốc Việt.
– 11 A, đường 3 tháng 2, cà phê Hải Yến.
– Còn đại lý vé số.
– Sát bên cạnh luôn.
– Tớ nhớ rồi, một lần nữa cám ơn cậu.
– Tớ đi trước nha! – Anh Quốc Việt gọi lớn tên tôi, – Ngọc Diệp, anh đi trước nhé!
(…)
Tôi vừa lau mặt xong, vội chạy lên nhà thì ảnh đã đi mất rồi. Khôi Nguyên tiễn ảnh đi một đoạn rồi quay lại.
– Anh ấy đến rồi đi vội vàng vậy?
– Đến báo tin thôi.
– Tôi nghe thấy rồi.
– Tai cũng thính đấy nhỉ.
– Làm thám tử đương nhiên giác quan phải nhạy bén rồi.
– Chúng ta sắp có trò vui đấy.
– Đi chơi nữa sao?
– Ai nói với cô là đi chơi. Lần này, là công việc. Cô sẽ thấy, làm thám tử không hề đơn giản chút nào. Nhưng làm thám tử cũng không hề nhàm chán.
– Anh làm tôi tò mò quá!
– Tránh ra nào! Cô đang ngán đường tôi đấy. – Khôi Nguyên gạt tôi ra, rồi thong thả xuống nhà bếp.
—
Cả ngày hôm đó Khôi Nguyên nằm lì trong phòng, thời gian chủ yếu là dành cho việc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Khôi Nguyên chở tôi đến một nơi vô cùng lạ lẫm. Nói lạ lẫm là bởi, ban đầu tôi và ảnh cùng vào một quán chụp ảnh chân dung. Ông lão tóc bạc, đeo cặp mắt kính dày cộm vừa trông thấy Khôi Nguyên thì giống như cá bắt được mồi, ông lão mừng kinh khủng. Ông ném xấp ảnh đang cầm trên tay xuống bàn, chạy tới nắm tay Khôi Nguyên, miệng không ngớt nói:
– Cháu đã đến rồi. Thế là ông sắp có truyện để viết tiếp.
– Ông ơi! Phen này ông sẽ có những chất liệu khá lý thú để xây dựng tác phẩm đấy.
– Ồ, cháu làm ông phấn khích quá! Khi nào thì ông nhận được bản thảo của cháu đây?
– Vụ án chưa kết thúc ông à! Khi nào kết thúc, cháu sẽ viết lại tóm tắt tình tiết, rồi gửi cho ông. Còn hôm nay, cháu đến là nhờ ông giúp đây.
– Ông hiểu cháu muốn gì rồi, nào, chúng ta bắt đầu thôi.
Ông lão dẫn tôi và Khôi Nguyên ra sau nhà, vào một căn phòng chật hẹp, có một tủ gỗ nặng nề dựa vào bức tường đá.
– Khôi Nguyên, phải nhờ hai cháu rồi.
Khôi Nguyên hiểu ý, quay sang nói với tôi:
– Ngọc Diệp, giúp tôi một tay.
– Tôi phải làm gì đây?
– Giúp tôi kéo cái tủ này ra.
– Ồ!
Tôi rất tò mò, không hiểu vì sao lại làm vậy. Nhưng, muốn biết lý do thì chỉ có cách làm như anh ấy đã nói.
Hơi khó khăn, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng kéo được cái tủ sang một bên, lộ ra một cánh cửa bằng gỗ lim.
– Được rồi, hai đưa tránh ra một chút để ông mở cửa.
Ông lão rút từ trong túi chùm chìa khóa lẻng kẻng, ông tìm chiếc chìa khóa phù hợp để tra vào ổ.
“Cạch”
…
“Kẹt…ttt” – cánh cửa từ từ được mở ra.
Đập vào mắt tôi là một không gian, như tôi đã nói ban đầu là vô cùng lạ lẫm. Căn phòng khá rộng treo đầy những trang phục lộng lẫy, trang phục đủ các loại. Dày, dép, mũ, nón… không thiếu một thứ gì cả. Căn phòng còn hơn cả một shop thời trang. Giữa phòng đặt một chiếc gương lớn, chiều cao của chiếc gương phải hơn hai mét. Một cái bàn gỗ chạm khắc rất tinh vi, trên bàn là son phấn, lượt là, những hủ sơn móng tay, đồ kẻ mắt các loại… bên cạnh là một tủ cao cũng gần hai mét, với những ngăn kéo được dán nhãn: Tóc người Mỹ, tóc người Châu Phi, tóc người châu Á, răng giả, Silicon độn ngực…
– Khôi Nguyên, cháu cứ chơi cho thỏa trí tưởng tượng của mình. Ông ra ngoài trước đây.
– Dạ! Cám ơn ông. Cháu sẽ ra sau khi đã biến hình xong.
Ông lão vỗ nhẹ lên vai Khôi Nguyên, rồi đi ra ngoài.
Còn lại tôi và Khôi Nguyên, tôi mới hỏi ảnh:
– Anh Nguyên, chúng ta làm gì ở đây?
– Theo tôi!
Khôi Nguyên đến chỗ treo áo đồ, lấy móc kéo xuống một bộ đồ da dành cho nữ. Thiết kế của bộ đồ đó nhìn là biết dành cho những cô gái hư, thích ăn chơi, và rất sành điệu.
– Cô đến chỗ bức màng che màu đen, đó là chỗ thay đồ, rồi mặc vào.
– Tôi phải mặc mấy thứ này sao?
– Không có nhiều thời gian đâu. Nhanh đi Ngọc Diệp.
Tôi không có thời gian để suy nghĩ, cầm lấy bộ đồ da Khôi Nguyên đưa cho bước tới chỗ thay đồ.
Tôi trút bỏ lớp y phục đang mặc trên người để khoác lên cơ thể bộ y phục kỳ quái nhất mà tôi từng thấy. Quái thật! Bộ đồ đó giống như thiết kế để dành riêng cho tôi vậy, nó vừa vặn đến từng chi tiết. Bộ đồ bó, ôm sát lấy những đường cong cơ thể. Quần ôm rất khít nổi bật lên vòng ba tròn trịa, thật khó chịu, và hơi xấu hổ khi phải mặc cái quần da đó. Nhưng, vẫn còn đỡ nếu so với chiếc áo. Đó là, loại áo thiết kế rất khiêu gợi, sexxie… chỗ ngực xẻ một đường nhỏ, khéo léo phô diễn vòng một sau một màn lưới mỏng manh, chiếc áo ôm cũng khít không kém gì chiếc quần. “Một bộ đồ biến thái” – Tôi đánh giá.
Tôi bước ra khỏi chỗ thay đồ, với bộ dạng bối rối kinh khủng. Quá xấu hổ khi phải xuất hiện trước mặt Khôi Nguyên trong bộ dạng gái hư kiểu sexxie như vậy. Bước chân tôi không còn tự tin nữa, tôi cúi mặt xuống đất để che đi khuôn mặt đang đỏ nhừ.
– Ồ, ai đây?
– Khôi Nguyên à! Trông tôi gớm ghiếc lắm phải không? Tôi không muốn mặc nó chút nào hết.
– Tôi thấy đẹp mà.
– Thôi đi, anh đừng có xạo nữa.
– Quyến rũ lắm Ngọc Diệp.
– Anh nói thật đấy chứ!
– Thật. Đêm hôm qua, và hiện tại bây giờ là tôi thấy cô đặc biệt nhất đấy. Nào, lại đây!
Tôi đã lựa cho cô một đôi giày, cô xem đi, rất ấn tượng.
Tôi cầm lấy đôi giày cao cổ bằng da cùng màu với bộ áo quần đang mặc trên người. Đôi giày không cầu kỳ, đơn giản nhưng rất vừa mắt tôi, Khôi Nguyên, anh ấy có khiếu thẩm mỹ lắm! Ảnh đã chọn thứ gì, thì thứ đó chắc chắn phải đẹp.
Tôi mang đôi dày vào, rồi soi mình trước tấm gương lớn. Từng đường nét cơ thể trình diễn mỹ miều trước mắt tôi, và trước mắt Khôi Nguyên. Lúc này, khi soi mình trong gương tôi mới thật sự thấy mình đẹp. Tôi soi tới soi lui vóc dáng của mình, Khôi Nguyên yêu cầu tôi:
– Ngọc Diệp, cô xoay một vòng tôi xem nào!
Tôi xoay một vòng cho anh ấy ngắm nghía.
– Phải vậy chứ! Tôi có lời khen đấy!
– Hì hì… tôi mờ, mặc gì cũng đẹp. – Tôi cười tít mắt.
– Mái tóc không được rồi. Lại bàn trang điểm đi!
Tôi bước tới bàn trang điểm, quay lại nhìn Khôi Nguyên.
– Anh muốn tôi làm gì nữa?
– Ngồi xuống ghế đi Ngọc Diệp.
Tôi ngồi xuống ghế,
Khôi Nguyên tiến lại đứng sau lưng tôi. Anh ấy một tay vịn lưng ghế, cúi xuống thật gần tôi. Tôi nhìn qua tấm gương trang điểm, thấy khuôn mặt mỹ tuyệt của anh ấy, gần như cọ sát với khuôn mặt mình.
Tôi tò mò hỏi:
– Làm gì vậy?
– Tôi sẽ trang điểm cho cô.
– Anh ư!
– Cô không biết sao, tôi là chuyên viên trang điểm đấy.
Đầu tiên Khôi Nguyên úp chiếc gương trang điểm lại, sau đó, kéo ngăn bàn lấy ra một chiếc lượt ngà trắng muốt, ảnh nhẹ nhàng cài chiếc lượt lên mái tóc tôi, mở dây buột tóc để mái tóc dài xỏa xuống. Khôi Nguyên đang chải tóc cho tôi, từ tốn và rất diệu dàng… Những ngón tay của anh ấy mới thật điệu nghệ, lả lướt đi dưới mái tóc bềnh bồng của tôi. Sau khi đã chải tóc cho tôi xong, ảnh bắt đầu bện tóc thành những sợi con rít. Mọi thứ được Khôi Nguyên tiến hành rất chậm rãi, tỉ mỉ từng li từng tí. Sau khi đã bện tóc cho tôi, là đến khâu trang điểm, kẻ mắt, tô mày, đánh phấn, gắng lông mi giả… mọi thứ xong đâu vào đó, Khôi Nguyên kéo ngăn tủ lục tìm, và lấy ra một bộ tóc giả – loại tóc nhuộm màu xanh, đỏ, tím, vàng rất sành điệu.
– Thêm thứ này nữa, thì có vẻ hoàn hảo đấy!
Khôi Nguyên đội mái tóc giả lên cho tôi. Rồi nói:
– Bây giờ thì cô hãy soi thử mình trước gương đi Ngọc Diệp.
Tôi đứng dậy, bước ra soi gương.
– Trời ơi! Là tôi đây sao!
Tôi đã quá bất ngờ trước hình dạng mới của mình. Mới còn là cô gái thùy mị nết na, tôi đã biến thành một gái hư chính hiệu. Từ mái tóc, đến trang phục, giày dép…
– Cô thấy thế nào? Đẹp chứ?
– Có phải tôi không đấy Khôi Nguyên?
– Không phải cô thì là ai vào đây nữa. Cô nên vui vì đã có vinh hạnh được một người tôi trang điểm cho.
– Ồ, cám ơn anh Khôi Nguyên. Anh làm cho cuộc sống của tôi có thêm màu sắc mới lạ.
– Cầm lấy!
Khôi Nguyên ném cho tôi bao thuốc lá. Tôi bắt lấy, quay sang nhìn ảnh khó hiểu.
– Rút một điều ra, lấy bật lửa tôi để trong bao thuốc, mồi điếu thuốc, ngậm trên miệng rồi soi mình thử xem.
Tôi cũng muốn xem thử điều gì nổi bật sau khi tôi làm như những gì Khôi Nguyên nói.
Tôi bật quẹt zippo mồi điều xì gà cu ba. Kẹp điếu thuốc đang cháy, đưa lên môi rít vào một hơi rồi nhả khói ra.
“Khộc… khộc… khộc…” Tôi không biết hút thuốc nên ho sặc sụa.
– Cô chưa quen đấy! Thế nào, cô thấy mình có giống một cô gái ăn chơi không?
– Giống lắm Khôi Nguyên à! Anh tài thật đấy, sao có thể biến tôi thành một người giống như vậy được nhỉ.
– Phần cô xong rồi, bây giờ đến phiên tôi.
Khôi Nguyên chọn rất nhanh cho ảnh một bộ đồ da dành cho nam, thiết kế cũng rất ăn chơi, sành điệu. Ảnh lựa dày cao cổ, tóc giả màu đỏ đậm, nịt đầu lâu, dây chuyền hình quỷ satan, vòng đeo tay gai góc… Khôi Nguyên vào chỗ thay đồ, rất nhanh chóng anh ấy xuất hiện với nhân dạng mới là một bad boy chính hiệu.
– Woah! Ai đây?
– Cô thấy thế nào?
– Ngầu lắm!
– Hợp với cô đấy.
– Xong rồi hả Khôi Nguyên?
– Cô biết còn thiếu gì không?
– Thiếu gì cơ?
– Lại đây!
Khôi Nguyên mở ngăn tủ lấy ra một chùm bông tai loẻn xoẻn, và mở tiếp một ngăn tủ khác lấy ra những hình dáng – hình xăm giả.
– Ngọc Diệp đến đây tôi đeo khuyên tai và dáng hình cho.
Tôi và anh ấy đeo mỗi người một cặp khuyên tai rất cá tính. Những hình xăm nhỏ được ảnh dáng lên gáy, lên cổ tay, cổ chân tôi.
– Xong rồi! Chúng ta đi thôi.
Bọn tôi ra gặp lại ông lão trong hình dạng mới. Ông lão gật đầu khen ngợi:
– Cháu có tay lắm đấy Khôi Nguyên.
– Ông thấy tụi cháu có đẹp đôi không?
– Còn phải hỏi, rất đẹp đôi… rất đẹp đôi.
– Cháu đi đây, hẹn gặp lại ông.
Tôi cúi đầu kính cẩn chào ông, rồi đi ra cùng Khôi Nguyên. Chúng tôi chưa kịp ra khỏi cửa ông lão đã gọi với theo:
– Khôi Nguyên! Đừng quên phần thưởng của ông nhé!
– Ông hãy yên tâm đi! Nhất định cháu sẽ gửi cho ông. Đợi tin tốt lành của cháu nhé!
Tôi đã rất tò mò, không biết Khôi Nguyên muốn đưa tôi đi đâu, mà lại phải hóa trang thành những nhân dạng hippie nổi loạn như vậy.