Đọc truyện Thám Tử Kỳ Duyên – Chương 1
Thư gửi anh trai
(From: Việt Nam.
To:,.)
Sương Mù, ngày mười chín, tháng năm, năm Ất Mùi
Anh hai yêu mến của em!
Em xin lỗi vì đã không viết thư cho anh sớm để kể về sự việc kinh hãi mà em vừa trải qua. Phần vì quá khiếp sợ, phần vì không muốn ảnh hưởng đến việc học tập của anh ở nước ngoài, em đã phá lệ một lần.
Anh cũng biết rồi đó, từ nhỏ đến giờ mỗi khi gặp sự cố gì nghiêm trọng em đều nói lại với anh, để cùng anh tìm ra phương án giải quyết. Anh là người rất thông minh, quyết đoán, trong bất kỳ trường hợp nào anh cũng không làm em thất vọng. Cũng vì vậy mà em hay ỷ lại vào anh, lâu dần hình thành thói quen không tốt; sống xa anh nửa vòng trái đất, không có anh bên cạnh để nhờ vả, mọi việc lớn nhỏ em phải tự làm lấy; tính em lại hậu đậu và hay sai vặt nên thời gian đầu em đã gặp không ít khó khăn.
Đúng là “thời thế tạo anh hùng” anh à! Trong hoàn cảnh phải bơ vơ giữa đất khách quê người buộc em phải tự lập, mạnh mẽ và quyết đoán giống như anh.
Trước khi kể lại toàn bộ câu chuyện em đã gặp phải cho anh nghe! Em muốn nhắn gửi với anh một điều, vì biết anh là con người của khoa học nên em mới phải nhắn với anh rằng: “chuyện ma quỷ” là có thật. Anh phải tin em, vì chắc chắn cho đến thời điểm này, không có người phụ nữ nào anh yêu thương và tin tưởng hơn em đâu.
Anh đã chuẩn bị tinh thần chưa?
Để bắt đầu câu chuyện: “Bóng ma cô trên đồi trà.”
—
“Cạch” “cạch” “cạch”…
Đó là âm thanh đều đều của tiếng gõ bàn phím.
Đồng hồ đã điểm 11h đêm, em đang thức để soạn giáo án, ngày mai sẽ có đoàn thanh tra trên sở về.
Hôm đó, là sinh nhật nhỏ bạn học cùng trường đại học, cả hội rủ nhau đi hát karaoke đến tận 10 h, vừa đến nhà là em vội mở máy tính lên, lao vào công việc ngay.
Ngồi trên máy tính là một cực hình đối với em, anh hai là người hiểu em hơn ai hết. Em chỉ cần ngồi trên máy tính 15 phút đã cảm thấy khó thở, ngồi nửa tiếng là uể oải ngáp dài, đến 1 tiếng là toàn thân nhức mỏi không chịu được phải đứng lên đi lại.
Em xuống nhà bếp pha ly trà nóng uống cho tỉnh táo. Bưng ly trà trên tay, em đi lại phía cửa sổ có tấm rèm che màu tím. Em đang đứng ở lầu hai căn nhà – mới thuê – kéo tấm rèm ra để ngắm quang cảnh bên ngoài.
Đêm đó, trăng rất sáng nên em quan sát được khá rõ cảnh vật.
Vì căn nhà biệt lập và nằm trên một đồi trà nên không có đèn đường thắp sáng. Ban đầu, khi được giới thiệu em đã không định thuê lại, do địa thế căn nhà nằm ở nơi cách biệt với khu dân cư.
Nhưng, căn nhà cổ kính được chào với một cái giá khá “đặc biệt” nên em đã gật đầu đồng ý. Vì nhìn chung căn nhà đẹp, rộng rãi, thoáng mát; đáp ứng được tiêu chuẩn cần thiết cho việc sinh hoạt, ăn ở. Chỉ hơi khổ một chút trong việc đi lại; và đôi lúc bất an vì lo sợ có kẻ trộm đột nhập.
Căn nhà nằm trên một đồi trà, có con đường đất dẫn lên. Từ cửa sổ lầu hai có thể nhìn được bao quát cảnh vật bên dưới là hồ nước lớn, cụm dân cư nhà cửa mọc san sát nhau, tiếng chó sủa văng vẳng vọng về yếu ớt, những ánh đèn nhập nhoạng xa xa, dãi ánh trăng trên đồi trà quyện với bóng đêm đặc quánh làm nên không gian u huyền lạnh ngắt. Bất giác em rùng rợn trong người, tóc gáy dựng lên và da gà bắt đầu nổi hột.
Em nhìn quanh căn phòng thắp đèn ngủ mờ mờ.
“Tích tắc”
“Choang”
Em giật bắn mình, đánh rơi cái ly đang cầm trên tay.
Em thở ra một hơi dài, đưa tay lên vuốt ngực.
Vừa rồi là tiếng đồng hồ treo tường báo hiệu đã 12 h đêm.
Đồng hồ báo hiệu là một hiện tượng rất bình thường, nhưng không hiểu sao đêm hôm đó em rất sợ, đầu óc em rơi vào trạng thái liên tưởng hoang mang. Bất cứ một chuyển động nhẹ nào từ bên ngoài cũng làm em bất an lo lắng.
Em ý thức được hoàn cảnh của mình lúc đó, một cô gái chân yếu tay mềm trong căn nhà cô quạnh tách biệt hoàn toàn với khu dân cư.
Em dùng ý chí để khắc phục nỗi sợ hãi, cố xóa đi trong đầu những tưởng tượng ghê rợn.
Ánh trăng đêm đó không mang nét thơ mộng đẹp đẽ, trái lại nó mang nét âm u, lạnh lẽo, rùng rợn.
Vô thức thôi thúc em phải làm một việc gì đó để lấp đi nỗi sợ, và em cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh vỡ nằm vung vãi trên sàn nhà.
– Á! – Em rít lên.
Do quá vội vã hấp tấp, em bị một mảnh thủy tinh vỡ cứa đứt tay, máu chảy tràn ra với tốc độ nhanh không thể tưởng. Hoảng quá! Em luồn tay vào bụng, bọc ngón tay đang bị thương lại bằng chính lớp vải từ chiếc áo thun màu trắng em đang mặc trên người.
– Khốn kiếp! – Em nghiến răng, vừa đau nhức, vừa tức giận, pha lẫn sợ hãi. Vết thương cứ chảy máu không cầm được.
Em sợ không dám mở vết thương ra nhìn, chỉ thấy máu thấm ra ướt sũng chiếc áo thun.
Không thể cứ để vậy được, em nhanh chóng gọi điện thoại di động cho nhỏ Ý Nhi – là đồng nghiệp của em – đến giúp đỡ.
Vì đã hơn 12h rồi, nên gọi mãi mà Ý Nhi không bắt máy, chắc là đang ngủ say. Em cố gọi thêm vài lần nữa, đến lần thứ tư thì nhỏ nghe máy.
Nhận được điện thoại em cầu cứu, Ý Nhi rất lo lắng, gọi ba của Ý Nhi dậy, khẩn trương chạy qua nhà giúp em.
Em được chở đến trạm xá, được bác sĩ khám, mới biết vết thương rất sâu phải tiêm thuốc tê, thuốc cầm máu rồi may lại hẳn hoi. Bây giờ em mới tạm thở phào nhẹ nhõm.
Bác Sánh – ba của Ý Nhi – chở em về, bỏ lại Ý Nhi ở trạm xá.
Đã 1 h 30’
Trời vẫn ánh trăng kỳ dị.
Trên đường về em rất sợ ý nghĩ phải ở lại căn nhà quạnh quẽ đó qua hết đêm. Nhưng không biết phải làm sao, chẳng lẽ, lại đi nói với Bác Sánh – ba của Ý Nhi – là em sợ ma, không dám về nhà. Rồi em tự thuyết phục mình đã quá nhạy cảm, thực tế em đã gặp ma quỷ gì đâu, chẳng qua là do tâm lý bất ổn nên mới sinh ra lo sợ ngu ngốc vậy thôi. Ngày mai mọi thứ sẽ lại đâu vào đó, khi thần kinh của em đã ổn định trở lại.
Bác Sánh đưa em về đến con đường đất, dẫn lên đồi trà. Bác cho xe dừng lại, quay lui nói với em:
– Con về ngủ một chút đi, mai còn có sức để đi làm. Bác nghe Ý Nhi nói ngày mai có thanh tra sở xuống kiểm tra.
– Dạ, cám ơn bác đã giúp con, đêm hôm lại làm phiền giấc ngủ của bác vậy con ngại lắm ạ!
– Có gì đâu con, gặp khó khăn gì cứ gọi cho Ý Nhi, giúp được gì bác sẽ giúp, đừng ngại. – Bác Sánh cười rất thoải mái, em ước được giống như bác lúc này, vô ưu, vô lo. Không giống như em, người đang lạnh tái đi vì sợ phải trở lại căn nhà heo hút đó.
– Dạ. – Em cúi đầu đáp lời Bác Sánh. Bác còn nói gì đó nữa mà em không nghe rõ. Hình như là chào tạm biệt em để về thì phải.
Con đường đất dẫn lên đồi trà không thể đi xe máy vào đêm hôm, vì rất nguy hiểm, người ta đã đặt biển cảnh báo, nếu sơ sẩy có thể bị rơi xuống hố ngay. Lúc đến chở em đi cấp cứu, bác Sánh và Ý Nhi phải bỏ xe lại phía dưới rồi đi bộ lên.
Em vừa định mở miệng nhờ Bác Sánh đưa đi một đoạn cho đỡ sợ, cũng vừa lúc bác nổ máy cho xe chạy đi đón Ý Nhi đang ngồi chờ ở trạm xá.
Vậy là, chỉ còn em với bóng tối tối đặc quánh. Ánh trăng lúc này bị che phủ bởi một đám mây nên cảnh vật khi mờ khi tỏ. Sương khuya lắng xuống tê buốt da thịt.
Em đi lủi thủi trong đêm, hai gối run lẩy bẩy, trống ngực thúc dồn dập đến nỗi em tưởng cuốn tim sắp rụng ra.
Em lắng tai nghe mọi âm thanh xung quanh rất tập trung.
Một cơn gió nhẹ thổi tạt qua mặt em, em cảm tưởng những cây trà đang rung lên bần bật, tiếng gió rít lên rồi bỗng dưng im bặt.
Em phóng ánh mắt nhìn theo con đường sâu hun hút trước mặt, tuyệt đối không dám ngoái đầu nhìn lại đằng sau.
Không gian lúc đó rất ma quái, xung quanh lặng như tờ; em không nghe bất cứ một tiếng động nào nữa, dù là nhỏ nhất. Muốn tìm một âm thanh của côn trùng, ếch nhái cũng không tìm thấy.
Thật khủng khiếp! Mồ hôi em đọng lại thành hạt, chảy ròng ròng trên mặt; thân thể nóng hổi như đang bị thiêu sống.
Đôi chân tê dại của em bước đi nặng như chì, em sợ đến nỗi không dám chạy.
Đi được gần nửa con đường, em nhìn thấy lờ mờ khúc quanh cùi chỏ có cây đa cổ thụ rậm lá, dưới gốc quét sơn trắng là cái am thờ nhỏ xây bằng gạch đỏ.
Mọi khi đi qua khúc quanh này em không cảm thấy gì, nhưng lần này thì em thật sự lạnh, lạnh toát.
Người em bắt đầu “rít rát” khó chịu.
Tim mỗi lúc đập mạnh hơn…
…. “bịch”
… “bịch”
… “bịch”
Lờ mờ, cho đến rõ dần… rõ dần…
Dưới ánh trăng u huyền, lạnh lẽo em nhìn thấy một cái bóng trắng cao lêu nghêu ngồi trên cái am thờ.
Một cô gái mặc áo dài trắng, tóc dài đen bóng, độ bóng của mái tóc ghê lắm! Nó làm người ta phải chết đứng.
Mái tóc không che giấu được khuôn mặt bợt bạt, đôi môi khô khốc, và hai vệt mắt sắc như dao.
Em chỉ thấy người con gái đó có phần thân trên – từ gối cho tới đầu – cô ta bị cụt hai chân.
Những cơn run lạnh trong người em nổi lên từng đợt, em nghĩ trong đầu:
“Đó là ma… là ma… là ma…”
Em khó khăn bước qua người đàn bà đó, vờ như mình không thấy gì, miệng liên tục niệm: A Di Đà Phật…
Em đứng khựng lại khi nghe thấy tiếng gọi đằng sau lưng mình:
– Em ơi, lại đây chơi với chị. – Một giọng nói rùng rợn và quái dị nhất mà em từng nghe thấy, âm vực của giọng nói cao lạnh khủng khiếp, đó là giọng của ma, chỉ có ma mới nói “rỏng rỏng” như vậy.
Em sợ ma nữ sẽ bắt lấy em từ phía sau nếu em bỏ chạy. Em bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt, muốn nôn mửa.
– Em đừng sợ, chị không làm gì em đâu. – Tiếng nói gần sát bên tai em, em vẫn đứng bất động, mắt nhắm nghiền.
– Tôi là người tốt, đừng hù dọa tôi nữa. – Em nhớ lại lời bà ngoại ngày xưa, mỗi khi kể chuyện ma cho anh em mình nghe, bà nói: nếu gặp ma thì hãy nói mình là người tốt và van xin đừng chọc mình nữa, hồn ma sẽ để cho mình đi.
– Chị khổ lắm em ơi! Hu hu hu.
– Có chuyện gì oan khuất chị hãy nói với em. – Giọng em rung theo nhịp tim đập.
– Chị chết tức tửi lắm!
“Ặc…ặc…ặc” – Em nghe thấy những âm thanh nghèn nghẹt đằng sau lưng.
Một hồi im ắng…
(…)
(…)
(…)
Em từ từ ngoái đầu nhìn lại:
– Á… á… á… á…
Nguồn: (Facebook: s:// .facebook.com/nhim.kute.50
Mail: [email protected])