Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 47


Bạn đang đọc Thâm Tình Trong Mắt Anh – Chương 47

Khách không mời mà đến là thím họ của Lý Cận Dữ. Thẩu Cúc Hoa chỉ có một đứa con trai, cũng chỉ còn một đứa cháu nội. Họ hàng cũng không được bao nhiêu, chỉ có duy nhất một đứa em gái để nương tựa vào. Nhà em gái bà thì ngược lại, con cháu đầy đàn, nhưng không có ai tiền đồ xán lạn, trừ bố của Dương Thiên Vỹ. Mấy năm trước bố cậu không hiểu gì còn chơi cổ phiếu để nợ một đống tiền, mấy năm nay mới nghiêm túc làm ăn ở Quảng Đông để trả nợ. Những người còn lại thì người chơi game cả ngày, người ngủ ở nhà ôm giấc mộng giàu có.

Thím họ của Lý Cận Dữ là một trong số đó, đến nhà chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp, nếu không phải mượn tiền thì cũng là mai mối cho anh.

“Đầu năm nay, bà mối cũng khó làm.” Trước khi thím họ tiến vào cửa, Diệp Mông đã thức dậy rồi, vì Bình An cứ sủa không ngừng, dường như không thích vị khách này chút nào.

Cô vừa ngủ dậy, cổ họng khô khốc, ngái ngủ nằm xuống bàn tội nghiệp kéo kéo tay Lý Cận Dữ: “Chồng ơi, em khát nước.”

Lúc này Lý Cận Dữ không muốn ra ngoài gặp thím họ, dựa vào ghế đọc sách, miễn cưỡng hỏi: “Khát nước à?”

Một tay Diệp Mông đặt ra sau cổ, tay còn lại vẫn đang nắm lấy tay Lý Cận Dữ, gục trên bàn cười cười, mắt chớp chớp đùa anh: “Uống cái khác có được không?”

“Uống cái gì?”

Lý Cận Dữ chưa kịp hiểu, mù mịt nhìn sang cô, ánh mắt cũng di chuyển theo ánh nhìn của cô, từ từ di chuyển xuống dưới đũng quần mình. Lúc này anh mới hiểu ra, bất ngờ ho sặc sụa, sau đó nhịn không được vừa cười vừa mắng.

“Moá!”

Diệp Mông nằm cười ngiêng ngả, trong mắt lúc này như phủ một tầng mây bên ngoài cửa sổ, vừa thanh tú vừa thoải mái như mây trôi.

Phòng khách, cuối cùng Bình An cũng không sủa nữa, ngoan ngoãn nằm phục xuống.

“Lý Cận Dữ có nhà à?” Thím họ nghe thấy tiếng ho của anh liền tiến đến trước cửa phòng anh ghé mắt nhìn, nói với bà cụ: “Sao không ra ngoài gặp thím chứ?”

“Người ta ở trong đó với vợ,” Bà cụ ngồi trên xe lăn, đắp một tấm mền mỏng, trợn mắt: “Chứ ai thèm ra ngồi với bà thím chứ.”

Mặt thím họ lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Ấy, Lý Cận Dữ lấy vợ rồi?”

“Ừ,” mặt bà cụ vẫn bình thản như không, “Chưa kịp thông báo, đợi khi nào chúng nó làm lễ ra mắt rồi báo cho bên thím sau.”

Thím họ tò mò hỏi thăm: “Nhà nào đấy?”

“Đến lúc đó là biết thôi,” Thẩu Cúc Hoa cũng không mấy kiên nhẫn, “Rốt cuộc hôm nay thím đến đây làm gì?”

Thím họ thầm nghĩ, nhìn thái độ của bà cụ thì chắc cháu dâu cũng chẳng ra gì. Do đó bà ta ho một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, nhỏ giọng dò hỏi: “Nghe nói, mẹ ruột Lý Cận Dữ có công ty đồ cổ lớn ở Bắc Kinh?”

Bà cụ lạnh lùng nhìn bà ta: “Liên quan gì đến thím.”

Thím họ ngượng ngùng cười: “Là Dương Cao Nghĩa, Cao Nghĩa thấy ở trấn thì không ăn nên làm ra nổi, nên muốn đến Bắc Kinh phát triển sự nghiệp. Có thể nhờ Lý Cận Dữ kêu mẹ nó giúp được không, mọi người đều là họ hàng, bà xem, Dương Thiên Vỹ bây giờ cũng sống ở Bắc Kinh tốt biết bao, nghe Cao Nghĩa nói, hôm qua Dương Thiên Vỹ mới mua một đôi giày đá bóng 2000 tệ lận.”

Bà cụ già thì già, nhưng không hồ đồ, nghe là hiểu ngay bà thím họ này có ý gì.

Con trai bà ta thấy Dương Thiên Vỹ sống tốt ở Bắc Kinh nên cũng tưởng bở, cũng muốn đến Bắc Kinh phát triển sự nghiệp?

“Bà chiều hư Dương Cao Nghĩa từ nhỏ quen rồi, nó làm sao chịu khổ được như Dương Thiên Vỹ.” Bà cụ mỉa mai.


Thím họ lập tức nói: “Cao Nghĩa chịu khổ được, từ lúc sinh nó ra nhà tôi đã hưởng phúc ngày nào đâu, bà đừng thấy đất nhà người ta tiện tay đào cái hố mà tìm được bảo bối, lật tay thì có ngay căn nhà, nhà tôi giữ mảnh đất đó mấy năm nay, chả thấy có cái bảo bối nào.”

Trấn Ninh Tuy có ngàn năm lịch sử, trong trấn đào được không biết bao nhiêu là đồ cổ, ai nấy cũng đã trở nên giàu có từ lâu. Anh em nhà họ Dương sống chết cũng giữ khư khư mảnh đất đó cũng là có nguyên nhân, vì lâu lâu sẽ có một người nông dân đào ra được bảo vật từ hố, rồi lại trao qua tay bọn buôn lậu đồ cổ, kiếm được bộn tiền. Hồi đó kiếm được nhiều, nhưng sau này khi chính phủ quy hoạch mấy mẫu đất thành di chỉ khảo cổ, những điều khoản về di vật văn hóa cũng được chỉnh sửa, nghiêm cấm đào bán bảo vật, dù có đào ra được cũng bị cưỡng chế nộp lên cho cục di vật văn hóa của địa phương, lén đào bán để kiếm lợi riêng sẽ bị xử phạt nặng.

Từ sau khi luật ra, mọi người cũng không dám làm bậy nữa, bọn buôn lậu không dám ngang ngược như trước, nhưng vẫn ngấm ngầm buôn bán. Đến nay, trên trấn vẫn còn không ít những địa điểm buôn bán lậu. Có một vài người dân đào được bảo vật dưới đất nhà mình, không chịu giao nộp mà lén lút bán cho bọn buôn lậu.

Đất nhà người khác thì như đất thánh, mỗi tấc đất một tấc vàng, kiếm được biết bao nhiêu là tiền. Nhà họ Dương thì có động đất cũng không đào ra được bảo vật nào. Cả nhà thím họ nản lòng, lại thấy hai ngày trước Dương Thiên Vỹ đăng lên wechat, liền ghen ăn tức ở, muốn đến tìm Lý Cận Dữ để đi đường tắt cho dễ.

Trong phòng ngủ vẫn là bầu không khí vừa rồi. Diệp Mông đã hết buồn ngủ, một tay chống lên bàn, một tay chơi đùa ngón tay thon dài của chồng, lâu lâu lại hôn lên đầu ngón tay anh, nhìn như của lạ. Lý Cận Dữ để mặc cô chơi đùa, lâu lâu lại véo tai cô, kêu cô đừng giỡn nữa, yên lặng một chút.

Diệp Mông chán quá, gác cằm lên bàn, cuối cùng nhịn không được hỏi một câu: “Bảo bối, anh đọc sách đến khi nào?”

“Chán rồi à?” Lý Cận Dữ hỏi.

“Hơi hơi.”

Lý Cận Dữ đặt sách xuống, kéo cô qua ngồi xuống giữa hai chân mình, còn mình thì lười biếng dựa vào ghế, nhìn cô: “Chơi với em một lúc nhé?”

Cô ngồi trên người anh, nghịch phéc mơ tuya trên áo khoác anh: “Sao anh không hỏi em tại sao hôm đó Câu Khải lại ở nhà em?”

Lý Cận Dữ nhìn cô cứ kéo dây áo khoác xuống rồi lại kéo lên, cũng mặc kệ để cô nghịch, ánh mắt lóe lên tia lãnh đạm, thấp giọng nói: “Không muốn hỏi nữa.”

Diệp Mông thở dài một hơi, nghiêng người đến nâng mặt anh lên, nói rõ hết ngọn ngành mọi chuyện rồi cọ cọ chóp mũi anh, lấy lòng: “Sau này anh có ghen cũng xác định rõ đối tượng đã được không, Câu Khải vừa không đẹp trai, còn lùn như thế, em có điên đâu, có chồng xinh đẹp như này không cần, đi ngoại tình?”

Hai người dán mặt vào nhau, hô hấp gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp quấn lấy nhau.

“Xinh đẹp là để miêu tả con gái, em thích bị đánh à.” Lý Cận Dữ nói, ngữ khí không hề mang chút đe dọa nào.

Diệp Mông không nể nang gì vạch trần anh: “Giả vờ cái gì, nghe em nói thế rõ ràng sướng muốn chết lại còn!”

Hai người lại kề sát nhau, ánh mắt nồng nhiệt, Lý Cận Dữ rất muốn hôn cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lấy, ho một hơi, giả bộ: “Làm gì có, sướng bình thường.” Diệp Mông cười nghiêng ngả, ngã lên người anh.

Hai người ầm ĩ một hồi lâu, nghe tiếng nói chuyện bên ngoài vang lên.

Hai người liếc nhau, không nói gì đi thẳng ra ngoài. Thím họ vừa thấy Lý Cận Dữ thong dong bước ra, hai mắt bà ta sáng lên, lập tức vứt lại bà cụ, chạy đến chỗ bọn họ.

Bà cụ ngăn không kịp, chỉ có thể đỏ mặt tía tai rống lên: “Thím nói với thằng bé cũng vô ích, mụ đàn bà đó không liên quan gì đến nhà này!”

Thím họ mặc kệ tất cả, chạy đến chỗ hai người, liếc thấy Diệp Mông ở phía sau Lý Cận Dữ, liền hỏi: “Đây là vợ cháu à?”

Lý Cận Dữ thản nhiên ừ một tiếng: “Thím đến có việc gì sao?”

Thím họ lặp lại chuyện vừa nãy mới nói với bà cụ, luyên thuyên một hồi.

Lý Cận Dữ càng nghe sắc mặt càng lạnh lẽo hơn, nhưng không hề ngắt lời bà thím. Mãi đến khi bà ta dừng chuyện rồi, anh mới nói:


“Xin lỗi, giúp không được, mẹ cháu không nhận cháu.”

Diệp Mông xót xa vô cùng, nhìn vẻ mặt mỗi lúc một lạnh đi của anh, đến cả đáy mắt cũng tỏa ra hơi lạnh xưa nay chưa từng có.

Thím họ kia vẫn không biết lịch sự gì: “Sao có thể không nhận cháu chứ, tốt xấu gì cũng là con ruột mà. Trên đời này không có mẹ nào là không yêu con….”

“Có bà ấy.”

“Hay là cháu không muốn giúp, Lý Cận Dữ, cháu không được như thế,” Bà thím cậy già lên mặt, không chịu buông tha anh còn làm anh khó xử: “Chuyện này thím giao cho cháu rồi đấy, cháu phải giúp thím cho thật tốt vào….”

Diệp Mông không nghe tiếp được nữa, kéo Lý Cận Dữ ra sau lưng, dịu dàng ngắt lời: “Thím họ, thím còn chuyện gì nữa không?”

Những tính toán ích kỷ của bà thím trong mấy năm nay, dường như đã dừng lại trong khoảnh khắc này.

Bà cụ và em gái sống nương tựa lẫn nhau, mà bản thân lại không có nhiều con cái cho nên cũng rất mềm lòng với con cháu của em gái mình. Có đôi lúc bà ta hết tiền tiêu, hoặc là lúc Dương Cao Nghĩa muốn mua một cái gì đó, bà ta liền sang đây kêu ca, khóc lóc, bà cụ không nói nhiều lời mà móc tiền túi ra cho bà ta luôn. Lại nói, nhà bà cụ đúng là kho báu, rút bao nhiêu tiền cũng không hết. Mỗi lần mang về cũng 8000 đến 1 vạn, đủ cho cả nhà bà ta sống dư dả nửa năm. Một già một nhỏ nhà này, người thì đi lại không tiện, người thì không bao giờ tính toán chi li. Thím họ thấy nhà này dễ dụ, nên dụ bao nhiêu năm nay, giờ bỗng dưng xuất hiện một nữ chủ nhân trong nhà, trong lòng thầm nghĩ, sau này khó mà moi được tiền từ bà cụ như ngày xưa.

Thím họ bỗng dưng thấy tức giận vô cớ, thầm nghĩ nhìn cái dáng vẻ bảo vệ chồng của cô ta kìa, chỉ là một đứa con đến mẹ ruột còn không thèm nhận mà thôi, không biết còn tưởng là bảo bối gì cho cam. Miệng thím họ rất thối, nếu ép bà ta đến đường cùng thì cái gì cũng thốt ra được, mấy từ như mụ đàn bà chanh chua, ưa chửi đổng cũng không đủ để hình dung bà ta. Nhưng lúc này dù gì cũng là đi nhờ vả, bà ta vẫn nhịn xuống.

“Diệp Mông phải không? Thím là thím họ của Lý Cận Dữ, Cao Dương Nghĩa cũng là em họ của Lý Cận Dữ, người trẻ mà, nhà thím hy vọng nó có thể ra ngoài va chạm….”

“Cháu nghe ngồi, thím nói rồi,” bà thím này quá lải nhải, được một câu nói mãi, Diệp Mông không có kiên nhẫn như Lý Cận Dữ, thẳng thắn ngắt lời: “Không phải Lý Cận Dữ đã nói là anh ấy không giúp được rồi sao? Thế này đi, cháu nghĩ thím nên lên mạng tìm tin tức tuyển dụng xem sao.”

“Mạng gì?”

“58 Đồng Thành, Đại Giới, còn không được nữa thì thím thử lên Thế Kỷ Giai Duyên xem xem, nói không chừng có nữ đại gia nào thích nuôi con thay thím đấy.”

Chửi con bà ăn bám?

Thím họ nghe được sự châm chọc trong câu nói của cô, không nén được cơn giận: “Cô ăn nói kiểu gì thế?”

“Thím nghe không hiểu tiếng người à? Lời này chắc thím sẽ hiểu,” Diệp Mông cười cười, “Lý Cận Dữ nói anh ấy không giúp được, thím có bị điếc không?”

Diệp Mông vừa đấm vừa xoa, vừa thấy bà ta kìm không được cơn giận đã lập tức nói: “Thím nói Dương Cao Nghĩ liên lạc với cháu, có thể cháu sẽ có cách.”

Thím họ sửng sốt, khuôn mặt dịu lại hẳn: “Thật sao? Cháu làm gì?”

Diệp Mông cười đùa: “Buôn người. Thím tin cháu là được.”

Thím họ lúc này như  muốn cậy cả vào cô, làm sao dám nghi ngờ, sự tức giận vừa nãy lập tức tan đi như mây khói, cười híp mắt: “Cháu cho thím cái số điện thoại, thím về bảo Dương Cao Nghĩa gọi cho cháu.”

Đợi thím họ vui vẻ ra về, một già một nhỏ và cả chú chó ngoài vườn đều không mấy hài lòng nhìn cô.

Lý Cận Dữ xoay người đi vào phòng, Diệp Mông đi theo. Cánh cửa vẫn còn hé mở, dường như anh chẳng quan tâm đã đóng được chưa, kéo Diệp Mông ngồi xuống đùi mình: “Sao em thích lo chuyện bao đồng thế?”


Diệp Mông cảm thán: “Vô tâm, người ta là vì thương anh đó.”

“Anh không muốn em liên quan đến đám người đó, họ chính là côn trùng hút máu, có lần một là sẽ có lần hai, không bao giờ biết đủ. Còn nữa, em ở Bắc Kinh làm lớn thế hả? Nếu em vì chuyện này mà phải nợ Câu Khải, anh xử đẹp em.” Anh ngẩng đầu như thế đang cảnh cáo, còn véo mạnh vào eo cô.

Diệp Mông bị nhột, cười né đi.

Lý Cận Dữ càng không vui, liên tiếp nhéo lên eo cô, không mạnh không nhẹ, miệng thì hung dữ nhưng thốt ra lại chỉ như đang đùa cô: “Né cái gì? Hả? Né cái gì mà né? Hửm?”

“Em có nói là sẽ giúp cậu ta thật đâu, anh lo cái gì.”

“Thế thì em đừng có hứa, con người thím họ, em đã hứa cái gì mà không làm thì thím sẽ gây em mãi thôi.”

“Ây dà, em nói rồi, em có cách của em, anh tin em được không. Chồng ơi, em muốn ăn tối.”

Lý Cận Dữ lười biếng cầm sách lên: “Mệt rồi, không muốn nấu.”

“Được thôi, thế thì hôm nay ra ngoài ăn.”

Lý Cận Dữ rất nhanh đã ngồi đọc sách nghiêm túc: “Không thích, gọi cơm đến đi, ăn ở nhà.”

Diệp Mông hiểu ý, cười tủm tỉm ngồi lên đùi anh, trêu anh: “Anh đúng là dính người đó nha. Tối có muốn tắm cùng nhau không?”

Cửa phòng tắm làm bằng kính, Lý Cận Dữ nói: “Bà nội sẽ nhìn lén.”

“Bây giờ bà vẫn đang nhìn lén mà.” Diệp Mông nói.

Lý Cận Dữ theo bản năng quay đầu lại nhìn, quả nhiên bà cụ đang giả vờ cho chó ăn nhưng mắt thì nhìn chằm chằm vào chỗ hai người.

Lý Cận Dữ quay lại nhìn vào sách, giả vờ một hồi.

Sau đó anh xốc cô dậy khỏi đùi mình, lãnh đạm nói: “Đi đóng cửa đi, anh muốn hôn em.”

Chuyện lạ.

Diệp Mông ra đóng cửa, cùng lúc đó bà cụ ở phòng khách thốt ra hai chữ.

Chờ sau khi hai người nghiêm chỉnh mở cửa ra, bà cụ lại thốt ra hai chữ đó, “Thằng quỷ, giả bộ đứng đắn.”

Dương Cao Nghĩa rất nhanh đã liên lạc với Diệp Mông, còn gửi sơ yếu lý lịch của mình qua.

So với Dương Thiên Vỹ, miệng mồm Dương Cao Nghĩa quả nhiên giảo hoạt hơn nhiều, còn bồi thêm một câu: “Cảm ơn chị gái xinh đẹp.”

Diệp Mông mặc kệ cậu ta, mở lý lịch ra xem. Dương Cao Nghĩa đúng là có đẹp trai, ngũ quan cũng sắc nét, cô vừa xem vừa bất tri bất giác nói một câu: “Nhà anh đúng là gen tốt, Dương Cao Nghĩa cũng đẹp trai đấy chứ, không giống bà thím chút nào, sao em cứ thấy đẹp trai giống anh ấy?”

Lý Cận Dữ lạnh lùng “xùy” một tiếng.

Lúc đó Diệp Mông không để ý, chỉ tưởng rằng anh nghe cô khen người khác nên ghen. Ai ngờ, sau khi gặp Dương Cao Nghĩa ngoài đời, cô mới được một phen kinh ngạc, nhìn người thật với tấm hình, mặt mày nhìn dữ tợn hơn nhiều, mấy câu nói đành mắc kẹt trong họng, cuối cùng uyển chuyển thốt ra một câu: “Cậu photoshop thế này…..có hơi quá đà nhỉ.”

Mẹ nó chứ, còn lấy mặt Lý Cận Dữ làm mẫu photoshop?

Dương Cao Nghĩa giải thích: “Lý Cận Dữ đẹp trai, đám em trai họ nhà em lúc chỉnh ảnh dán CV đều dựa vào tấm ảnh thẻ của anh ấy để chỉnh. Dù gì cũng là anh em họ mà, ít nhiều cũng có chút giống chứ.”


Giống cái rắm. Diệp Mông muốn bùng nổ.

Lý Cận Dữ làm gì có cái mắt ti hí như cậu ta.

Dương Cao Nghĩa vốn dĩ không quá xấu trai, ít nhất thì ngũ quan cũng đâu ra đấy, chỉ là photoshop quá lố, khiến cảm giác lúc thấy người thật quá hụt hẫng. Cô cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc đó Lý Cận Dữ lại cười lạnh, hóa ra là anh sớm đã biết.

Diệp Mông thở dài một hơi, đưa tay ra: “Giao tấm ảnh thẻ của Lý Cận Dữ ra đây.”

Buổi tối về nhà, Diệp Mông còn bị châm chọc một trận. Lý Cận Dữ đang ngồi trong phòng đọc sách, thấy cô về, quay đầu nhìn cô, trong mắt có cả đắc ý lẫn trêu tức: “Thế nào? Đẹp trai không? Gen nhà anh cũng được quá chứ nhỉ?”

Diệp Mông bất bình: “Dương Cao Nghĩa này đúng là tên lừa đảo, còn dám lấy tấm hình đó làm ảnh đại diện wechat. Sao cậu ta có thể thoải mái lấy hình anh làm ảnh đại diện chứ!”

Cô còn bổ sung thêm một câu: “Bảo bối, anh đẹp trai thật!”

“Bớt đi,” Lý Cận Dữ lật sách, cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi: “Ăn chưa? Chưa ăn thì để anh nấu cho.”

“Ăn rồi.”

Anh chau mày: “Ăn gì rồi?”

“Hải sản.”

“Chậc chậc,” anh lắc đầu liên tục: “Mời Dương Cao Nghĩa ăn hải sản, còn mời anh thì đi ăn vặt đúng không?”

“Dương Cao Nghĩa mời đấy. Sao em phải tiêu tiền chứ?” Diệp Mông cong người, dưới ánh sáng mờ ảo, nghiêng qua hôn lên mặt anh: “Tiền của em, trừ chồng ra, sao có thể tiêu cho người ngoài được chứ.”

Cửa sổ vẫn mở, rèm chưa kéo, hoa đào đỏ thẫm chen nhau nở rộ. Đầu tường là chú mèo nằm yên tĩnh, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, như là phim đã bắt đầu, mời mọi người cùng đến xem.

Phương pháp loci của Lý Cận Dữ đang lặp lại cảnh tượng cuối cùng, vẫn còn hai đoạn nữa chưa ghép cảnh xong.

Anh nhìn vào sách, vừa lật sang trang, vừa chậm rãi hôn cô.

Đợi đến khi nhớ xong, anh vứt sách đi, cắn mạnh lên môi cô, cúi đầu nói vào tai cô một câu.

“Làm giúp anh.”

Sau khi hai người làm xong trong WC, Diệp Mông nhận ra Lý Cận Dữ ngày càng mặt dày. Trước đây thì ngoan ngoãn mặc kệ cô làm gì cũng được, không dám nói câu nào, có khó chịu cũng ấm ức chịu đựng. Bây giờ, có làm nhanh hay chậm, nhẹ hay mạnh anh cũng xịt vòi hoa sen kháng nghị. Gan ngày càng lớn rồi.

…………..

*

Diệp Mông làm việc hiệu suất rất cao, quả thật đã tìm cho Dương Cao Nghĩa một cơ hội, là một chương trình tuyển dụng, xác suất trúng tuyển rất cao.

Trước đây Câu Khải đã từng tham gia chương trình này, Diệp Mông vừa hay quen được biên đạo của chương trình. Hai người họ quan hệ rất tốt, bên kia xem xong sơ yếu lý lịch của Dương Cao Nghĩa, rất thoải mái làm động tác OK “Sẽ sắp xếp cho cô.”

Sau đó một tuần, có thông báo Dương Cao Nghĩ đến ghi hình.

Trước tối ghi hình, Diệp Mông nhận được điện thoại của Thai Minh Tiêu, tuần sau anh ta và Câu Khải phải đi Pháp, nghe nói có một nhà sưu tầm đồ cổ đang bán đấu giá “Trường Chung Đỉnh”, một bảo vật Trung Quốc bị lưu lạc ở hải ngoại đã gần trăm năm.

“Đó là quốc bảo,” Diệp Mông kinh ngạc: “Ai chụp bán vậy?”

“Gade,” Thai Minh Tiêu nói: “Bây giờ những ai trong ngành nhận được tin tức cũng đều vội vã sang bên đó rồi, lần này không phải vì tiền, mà vì phải lấy về thứ nên thuộc về Trung Quốc. Cho nên, chúc mừng cô, kỳ nghỉ của cô đã kết thúc, mau quay về đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.