Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 12


Bạn đang đọc Thâm Tình Trong Mắt Anh – Chương 12

Trăng sáng sao thưa, đèn đường trấn nhỏ lúc tỏ lúc mờ, hắt lên con đường dài. Đêm càng về khuya, chỉ còn tiếng gió xuyên qua kẽ lá. Lâu lâu ở dưới lầu lại nghe tiếng đám thiếu niên hi ha đánh game về khuya.

Diệp Mông chỉnh lại ngọn đèn, ánh sáng vàng mờ dần chuyển sang màu trắng rõ. Bóng dáng chàng trai đang mơ hồ cũng vì thế mà trở nên rõ nét hơn. Cô nghiêng đầu nhìn, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá chàng trai đối diện.

Thực ra anh hơn hẳn đám thiếu niên dưới lầu. Nhưng khuôn mặt Lý Cận Dữ vừa trắng vừa gầy, môi và mí mắt đều mỏng, đường cong sắc sảo, yết hầu rõ nét, nếu đeo thêm kính cận thì không khác gì tri thức cặn bã. Nếu chỉ nhìn thế này, thì rất tùy tính, rất lơ đãng, là kiểu mà chỉ cần đi trên đường thôi cũng bị người của mấy công ty giải trí nhét danh thiếp vào tay. Ánh mắt anh trong sáng, không có sự vô tư lự, nhưng lại rất giống với đám thiếu niên dưới lầu. Diệp Mông cũng cảm thấy, nếu chỉ là trai đẹp bình thường thì sẽ không quá để ý, nhưng vẻ đẹp trên mặt anh còn kết hợp với một loại khí chất cấm kỵ, trầm mặc mà thần bí, như thể có một sợi dây vô hình đang cuốn lấy cổ cô.

Muốn biết quá khứ của anh.

Muốn biết tình cảm của anh.

Muốn biết rốt cuộc anh đã lớn lên trong gia đình thế nào.

Lý Cận Dữ tắt màn hình wechat, hai tay chống đầu gối, rất thẳng thắn nói: “Diệp Mông, nếu tôi thật sự thích một người, tôi sẽ không thay lòng. Tôi sẽ mãi mãi thích người ấy, và trong mắt người ấy cũng chỉ có thể có mình tôi.”

Anh quay đầu nhìn cô, nói tiếp: “Nhưng rõ ràng, cô không phải, cho nên, tốt nhất đừng chọc vào tôi.”

“Sao cậu lại biết tôi không phải?” Diệp Mông cười hỏi lại.

Lý Cận Dữ lúc này mới để ý dưới xương quai xanh của cô có khắc hình xăm, hình như là tên của một người.

Anh cười lạnh, mở điện thoại, bấm vào khung wechat. Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.

“Cậu cũng tự tát vào mặt nhanh thật đấy, hôm qua ai nói không thể thích bạn trai cũ của Giang Lộ Chi.”

Diệp Mông cắn một ngụm táo, chậm rãi nói: “Đúng là có nói thế thật, lúc đó khác bây giờ khác, con người không thể bất biến được. Bình thường không nhìn kỹ cậu ta, tối qua ngồi trong bar nhìn kỹ mới thấy, ngoại hình đúng với tiêu chuẩn của tớ. Chưa từng thấy ai khớp với hình mẫu lý tưởng của tớ đến vậy, vừa ngoan vừa đẹp. Cực phẩm như này mà bỏ qua tớ còn là con gái chắc? Hơn nữa nghĩ ở một góc độ khác, Tiểu Giang áp bức tớ nhiều năm vậy, tớ lấy được bạn trai cũ của cô ta, không phải cũng là đảo ngược tình thế sao? Dù gì tớ cũng thích khuôn mặt cậu ta mà…. chiếm chút lời từ Giang Lộ Chi, không biết hai người đó hôn chưa nữa.

Diệp Mông nghe xong, vẫn bình tĩnh nhìn anh: “Hôm đó cậu ở bên ngoài?”

Lý Cận Dữ khóa điện thoại, lãnh đạm nói: “Không, là chị hộ lý ghi âm lại cho tôi, sợ tôi bị lừa.”

Diệp Mông bật cười: “Chị hộ lý đó thích cậu à? Nhiều chuyện vậy?”


“Người ta đã có con rồi.” Lý Cận Dữ duỗi chân ra phía trước, hình như cũng đã mệt rồi, tư thế cũng thoải mái hơn. Nhẹ nhàng nói: “Nếu cô thật sự thích khuôn mặt tôi như thế, được rồi, tôi cho cô thuê,  1 tháng 2 vạn, mỗi ngày đều trưng cho cô nhìn?”

Thấy cô không nói gì, anh lại cười tự giễu: “Tôi không quan tâm cô thật sự muốn giúp tôi hay chỉ muốn chọc tức Giang Lộ Chi, đừng có mời bác sĩ tâm lý gì đó cho tôi nữa, nếu không lần sau tôi trói cô vứt ra đường làm mồi cho chó hoang.”

Diệp Mông giương cằm về phía hộp ghi ta trên tủ: “Hôm nay không phải cũng định trói tôi lại đó sao.”

Lý Cận Dữ bật cười, khóe môi cong cong: “Người khôn ngoan như cô có phải từ bé đến giờ chưa từng chịu thiệt?”

Không khí đã nhẹ nhàng đi, hai người tâm tư khác nhau, cũng khó mà không đối chọi nhau.

“Cậu vừa nói 1 tháng 2 vạn, có thể hôn không?” Diệp Mông bắt đầu trêu chọc cậu em trai.

“Không được.” Lý Cận Dữ nghĩ một hồi: “5 vạn đi, thì sẽ cho hôn cho ôm.”

Cô ra vẻ kinh ngạc: “Thế thì đắt quá.”

Anh cười qua loa, cũng không nói tiếp nữa.

Ánh sáng trong phòng lan ra, một hồi lâu, Diệp Mông bỗng dưng lại hỏi:  “Thật sự không định hẹn hò thật với chị sao?”

Giọng hai người đến khàn, Lý Cận Dữ khàn hơn,  chắc là do đã nói chuyện cả đêm khiến cổ họng anh ngứa hơn. Anh nặng nề ho khan, bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Không, cô theo đuổi ai cũng thẳng thắn vậy sao?”

“Đó gọi là hàm súc.” Diệp Mông nghiêm túc hỏi: “Tại sao chứ? Là vì không định hẹn hò với tôi? Hay là không định hẹn hò với bất kỳ ai? Cậu cũng không thể cứ tự mình chịu đựng vậy chứ, hồi đó mẹ tôi cũng mắc chứng trầm cảm….”

Lý Cận Dữ quay người lại, tiếp tục đối lưng với cô, cúi đầu xuống: “Mẹ cô, cuối cùng vẫn là tự sát, không phải sao?”

“Tôi cảm thấy mẹ tôi không phải là tự sát, tôi chỉ là không có chứng cứ thôi.” Diệp Mông lắc đầu, luôn kiên trì tin vào nghi vấn của mình.

Cuối cùng Lý Cận Dữ thản nhiên nhìn cô, rất thẳng thắn nói: “Thực ra tôi không nghĩ nhiều đến vậy, tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất yên bình, không muốn có bất kỳ chuyện gì, bất kỳ ai đến thay đổi quỹ đạo cuộc sống hiện tại của mình nữa.”


“Quỹ đạo gì?” Diệp Mông hỏi.

Lý Cận Dữ cười:  “Nói sao nhỉ,  cũng là nhờ bà tôi, nếu không phải có bà, năm năm trước lúc bị mẹ bỏ rơi, tôi đã chết rồi.  Hơn nữa bây giờ tôi chăm sóc bà cũng đã rất tốn thời gian công sức rồi, tâm tư đâu mà yêu đương nữa.”

“Vậy tại sao cậu lại hẹn hò với Giang Lộ Chi? Cô ta thì không thay đổi quỹ đạo của cậu chắc?”

“Vì cô ta đẹp hơn cô đó.” Lý Cận Dữ liếc mắt nhìn cô, lười biếng nói.

Diệp Mông tức tối: “Cậu là cậu em không có mắt nhất mà tôi từng gặp.”

Lý Cận Dữ cũng mỉa mai đáp lại: “Nhưng cô lại là chị gái có mắt nhìn nhất mà tôi từng gặp.” 

“………….”

Hai người đều không nói gì, trong bóng tối, ánh mắt hai người nhẹ chạm nhau, như bị cảm xúc khống chế, yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, một giây sau, không hẹn mà cùng cúi đầu cười. Dường như băng đã tan, thuyền đánh cá giữa biển mênh mông đã về lại bến, trong không khí tựa hồ có cảm xúc không tên nào đó đã dần phai rồi.

*

Sau đó, hai người cũng không còn gặp lại nữa. Cho đến ngày Phương Nhã Ân xuất viện, Diệp Mông vì quan tâm nhóc mập mà ngồi kéo hạng giúp cậu lên đến vương giả mạnh nhất, còn tặng cho cậu bộ giáp cậu hằng mơ ước. Nhóc mập cảm động đến rơi nước mắt, không ngờ đến, Diệp Mông tặng xong còn chia sẻ một liên hệ wechat cho cậu, nhóc mập mở ra: “Đây là ai vậy chị?”

Ngay cả bà nội ngồi bên cũng không nhịn nổi tò mò ghé đầu qua xem, Diệp Mông cong người, dọn giày dép cho Phương Nhã Ân: “Là quản lý của CLB điện tử MH, không phải cậu muốn làm một tuyển thủ sao, bọn họ năm nay đang tuyển sinh, nhưng tuổi cậu hơi lớn nên tôi đã nói chuyện trước với quản lý, cậu có thể đi thử xem.”

“Thật hả chị!” Nhóc mập kích động không thôi, nhảy cẫng lên, có chút không tin được: “Chị còn quen cả với quản lý của MH?” Bà nội bắt đầu bày ra kỹ năng trào phúng: “Cái trình độ của nó, đi làm bàn phím cho người ta đánh thì được.”

Diệp Mông cười, đứng dậy, ngước mắt nhìn, thấy Lý Cận Dữ đang đứng ở cửa. Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao trắng, sạch sẽ, gọn gàng, nhìn càng trẻ trung hơn. Ánh mắt cô tự nhiên dừng lại trên người anh, nhưng rất nhanh đã rời đi, nói với bà nội: “Cũng chưa chắc, cứ đi thử xem sao, những tuyển thủ mới sẽ được bồi dưỡng từ đầu đến cuối, đầu tiên là tố chất cơ thể và tâm lý đã, cuối cùng mới là thao tác đánh game. Năm ngoái tuyển thủ giỏi nhất MH cũng từng là một tên gà mờ nhất trong đội mà, nhưng cậu ta lại là người vững vàng kiên định nhất. Cho nên huấn luyện viên rất thích  cậu ta, cháu nghĩ về điểm này thì Dương Thiên Vỹ rất giống cậu ta.”

Bất kể là người ta mắng cậu gà mờ tệ hại thế nào, mặt cậu đều không đỏ, tim cũng không đập loạn, không gì có thể ảnh hưởng sự quyết tâm của cậu.

Dương Thiên Vỹ là tên thật của nhóc mập, tên gốc là Dương Vỹ, nhà này đặt tên con đúng là rất không có tâm.


Dương Thiên Vỹ được ủng hộ, cả người tràn trề nhiệt huyết, máu dồn lên não, bắt đầu nịnh nọt: “Chị Diệp Mông, chị thật tốt, sau này ai lấy được chị, người đó chắc chắc kiếp trước đã cứu cả thế giới.”

Diệp Mông lập tức hắt gáo nước lạnh: “Nhưng nói thật, vào tuổi này của cậu, rất nhiều tuyển thủ đã rút lui rồi. Tôi chỉ là gợi ý cậu đi thử xem, không nói cậu chắc chắn sẽ làm được, đừng có vui mừng sớm quá.”

Thiên tài thì ắt có, nhưng rất ít, không phải ai cũng sẽ gặp. Diệp Mông càng không phải là người giỏi phát hiện nhân tài trong lĩnh vực này. Cô chỉ hy vọng Dương Thiên Vỹ sớm nhận ra chính mình, nghiêm túc tìm một công việc, có thể chia sẻ gánh nặng gia đình với Lý Cận Dữ. Nếu không cái cổ họng của cậu ta qua mấy tháng nữa chắc sẽ đi đời.

Hộ lý vừa đúng lúc đến thay bình truyền cho bà nội, thấy phòng bệnh náo nhiệt, ánh mắt đảo qua Diệp Mông, tủm tỉm chủ động mở lời: “Náo nhiệt vậy?”

Ở đây nhiều hộ lý như vậy, nhưng bà nội không thích nhất chính là cô ta, nên không thèm đáp. Nhóc mập thì đang bận đắm chìm trong trang wechat của vị quản lý MH, Lý Cận Dữ vốn dĩ đã kiệm lời, cho nên không khí cả căn phòng chùng xuống. Hộ lý cười gượng hai tiếng, nói với Lý Cận Dữ: “Soái ca(1), đợi lát nữa bình chảy hết, cậu đến phòng hộ lý tìm tôi.”

Lý Cận Dữ đáp lại được.

“Vậy không làm phiền mọi người nữa.” Ánh mắt nữ hộ lý lại từ từ đánh giá Diệp Mông, thấy Phương Nhã Ân đã phùng mang trợn mắt với mình, đành thu hồi ánh nhìn ra về.

Diệp Mông im lặng dọn dẹp đồ, sau đó lấy cây ghi ta ở góc tường đưa cho Lý Cận Dữ: “Cái ghi ta này đưa cho Kiều Mạch Mạch đi, cảm ơn con bé đã giúp tôi một chuyện lớn như thế, tiền tôi sẽ không chuyển nữa, cũng ngang ngang với cây ghi ta này rồi.”

Lý Cận Dã cúi đầu nhìn cô một hồi: “Được.”

“Tôi còn tưởng cậu không cần,” Cô đùa: “Biết thế tôi mua cái rẻ hơn rồi.”

“Thế cô trả lại đi, dù gì cũng là của Kiều Mạch Mạch.”

Hai người đứng chặn ở cửa, một người lười biếng dựa vào khung cửa, một người đứng đối diện, có hỏi có đáp, cũng đã tốt hơn ngày xưa nhiều rồi.

“Chị đây keo kiệt vậy chắc?” Diệp Mông nói.

Lý Cận Dữ cười không nói, nhìn mấy gói to nhỏ cô dọn lại dưới đất. Bộ đồ thể thao trắng khiến anh nhìn rất giống thiếu niên, dựa vào tường hỏi: “Có cần giúp gì không?”

“Không cần, Dương Thiên Vỹ nói thằng bé sẽ tiễn chúng tôi ra xe, cậu cứ ở lại với bà nội đi.”

……………..

Người đi rồi, căn phòng trở nên ảm đạm hẳn. Bà nội nhìn rõ mồn một, liền nói với Lý Cận Dữ lúc này đang chuẩn bị lấy ghế ngồi: “Ba Đậu, hai đứa thêm wechat nhau chưa?”


Lý Cận Dữ hơi khựng lại, lắc đầu: “Chưa ạ.”

“Không liên lạc lại nữa?” Bà chau mày, trách anh không biết trân trọng: “Diệp Mông con bé nhìn đường hoàng, phóng khoáng, không câu nệ, làm gì cũng cẩn thận, còn hiểu nhân tình thế thái. Bà sống lâu đến vậy rồi, chưa thấy con bé nào hiểu chuyện như nó. Một cô gái tốt thế mà, haizz, con nỡ để mất rồi.”

Bằng lái xe của Diệp Mông là thi từ hồi đại học, cuối năm nay vừa đúng lúc đổi bằng. Có điều cô xưa nay vẫn là tay lái gà mờ. Hơn nữa ở Bắc Kinh nhiều năm, cô đã quen với đi tàu điện ngầm vốn luôn thuận tiện hơn tự lái xe. Lần này chân của Phương Nhã Ân bị đau rồi, cô bị bạn mình sống chết nhét vào ghế lái.

Phương Nhã Ân ngồi ở ghế phó lái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu có để ý không?”

Diệp Mông lúc này dùng toàn lực tập trung lái xe: “Hả? Gì cơ?”

“Vừa nãy có hai chiếc xe đạp ngang qua.”

Diệp Mông nhìn gương chiếu hậu, thản nhiên nói: “Thấy rồi.”

Tố chất tâm lý của cô không tồi, những âm thanh thúc giục chói tai từ hai chiếc xe phía sau vang lên như bản giao hưởng Beethoven, cô vẫn thản nhiên, chậm rãi lái xe: “Tớ đã nói là bắt taxi rồi, là cậu cứ đòi xem kỹ thuật của tớ tệ đến chừng nào đấy chứ!”

“Tớ không ngờ nó lại tệ đến như vậy chứ bộ!” Có điều Phương Nhã Ân cũng đã quen với mấy tiếng thúc giục như loa kia rồi, thản nhiên tán gẫu cùng Diệp Mông: “Cậu và Lý Cận Dữ không add cả wechat luôn hả?”

Diệp Mông nhẹ nhàng phanh xe trước đèn đỏ, có chút buồn cười nói: “Ừ, cậu ta làm như kiểu tớ hẹn hò với cậu ta là đang đòi mạng của cậu ta không bằng, tớ làm gì dám chọc vào nữa?”

“Mấy em trai bây giờ….” Phương Nhã Ân chậc chậc hai tiếng, thở dài nói: “Tớ nói cậu biết, hộ lý kia chắc chắn có ý với Lý Cận Dữ, con cái lớn vậy rồi, mà vẫn muốn câu trai trẻ. Còn ghi cả âm, thảo nào mấy cô hộ lý cô nào cô nấy cứ nhìn cậu như thể cậu là kiểu con gái hư hỏng không bằng. Thế hai người bây giờ thế nào?”

“Cậu ta đã nói đến thế rồi, tớ còn có thể làm gì chứ, đành ai về nhà đấy thôi.” Diệp Mông dựa vào ghế, lơ đãng nói: “Xem như là một tiết mục nhỏ vậy,  nhỡ đâu sắp tới lại có một em trai hợp với tớ hơn xuất hiện thì sao. Còn về người như cậu ta thì, nghĩ thông một chút….”

Cô còn quay đầu lại tiêu sái khuyên Phương Nhã Ân: “Cuộc sống mà, có phải là “Người kéo học yêu” (2) đâu mà ở đây thì cắt một đoạn, ở kia lại chèn nhạc nền, chỉnh sửa cuộc sống của mình thành bộ phim hoàn hảo như mình muốn đâu. Trước mặt cậu sẽ luôn là những đoạn video ba phút không giống nhau, nhưng chỉ có cậu biết, thực ra cuộc sống của mình không chỉ có ba phút đó, mà là cả một video dài mấy vạn, thậm chí là mười mấy vạn giờ. Chỉ có một mình mình vượt qua. Cho nên, tại sao phải vì một đoạn phim ba phút mà làm ảnh hưởng đến cả vạn giờ đồng hồ còn lại chứ? Như thế là tự chuốc lấy phiền toái đấy.”

Phương Nhã Ân bị nói đến cạn lời, trong lòng cảm thấy chua xót, lại cảm thấy sự thoải mái, hiểu mình của cô là học từ người khác: “Ầy, tớ thích nhất là bộ dạng ung dung thoải mái này của cậu, nếu ngày nào đó cậu vì đàn ông mà hồn bay phách lạc, nửa sống nửa chết. Tớ sẽ tuyệt giao với cậu.”

“Yên tâm, đến cái tuổi này rồi, chị gái tớ đây trừ mê túi xách đẹp, dỗ dành em trai thì không còn kiểu thật sự động lòng nữa rồi.” Diệp Mông cười nói.

– —–

Soái ca hay mỹ nữ là cách gọi phổ biến dùng để gọi nam hoặc nữ trẻ tuổi ở Trung Quốc thay vì “này, ấy, bạn gì đó ơi,….”. Hiện tại cũng có cách gọi khác là tiểu ca ca hoặc tiểu tỷ tỷ.

Một bộ phim điện ảnh Mỹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.