Đọc truyện Thâm Thâm Lam – Chương 45: Hiểu rõ
Tác giả nhắn lại
Phụ nữ thật sự rất dễ dàng bị rung động.
Bọn họ vội vàng bắt taxi, tới bệnh viện gần đó, chân Trạch Viễn vẫn còn âm ỉ chảy máu. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt cùng mệt mỏi của Trạch Viễn, lòng Tiêu Tiếu quặn đau, anh nhất định rất đau, rất đau, thế nhưng một tiếng cũng không dám kêu. Anh vẫn âm thầm mà chịu đựng, Tiêu Tiếu khẩn trương nắm lấy tay anh, miệng lo lắng nói: “Lập tức tới rồi, Trạch Viễn, một lúc nữa sẽ không có chuyện gì.” Trạch Viễn nặn ra một khuôn mặt tươi cười thật khó coi, lúc này anh còn không quên cho cô một nụ cười an tâm.
Tới bệnh viện, nhân viên chữa cháy nhanh chóng chạy tới đỡ lưng anh, trực tiếp hướng về khoa cấp cứu, Tiêu Tiếu gắt gao mà theo sát ở phía sau. Y tá vừa thấy Trạch Viễn đến, chân vẫn còn chảy máu, nhanh chóng bảo nhân viên chữa cháy đem Trạch Viễn nằm xuống trên giường. Sau đó báo cho bác sĩ tới đây, rồi quay sang phía bọn họ nói: “Ai là người nhà, nhanh đi làm thủ tục!” Tiêu Tiếu vẫn đứng ở bên cạnh, nhìn thấy y tá đang chỉ huy, trong mắt khẩn trương mà nhìn Trạch Viễn chằm chằm, miệng càng không ngừng thúc giục y tá mau cho Trạch Viễn dùng thuốc, nóng vội mà thiếu chút nữa hét toáng lênđối với y tá: “Phải xử lí trước đã, anh ấy chảy rất nhiều máu.” Thế nhưng, y tá chính là cầm một ít cồn để sát trùng cho Trạch Viễn, không có bác sĩ tới đây để xử lí. Tiêu Tiếu vẫn ở bên người Trạch Viễn mà đi vòng vòng, thật quá đáng, có phải bệnh viện này là đòi tiền gì gì đó không? Đều chỉ nhắc đến tiền, chẳng lẽ không có tiền thì thấy chết mà không cứu?
Y tá cũng không để ý tới cô, chỉ lo quay sang nói với nhân viên chữa cháy : “Báo cho người nhà mau đến đây làm thủ tục.”
Nhân viên chữa cháy đành phải quay đầu nhìn về phía Trạch Viễn, Trạch Viễn nhẹ nhàng hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ do dự, anh không nghĩ làm cho người nhà phải lo lắng, đang do dự có nên nói cho bọn họ hay không?
Tiêu Tiếu vừa nhìn thấy bọn họ trực tiếp đến hỏi Trạch Viễn, trong lòng khẩn trương, đem nhân viên chữa cháy kéo sang một bên: “Cho tôi mượn di động dùng một chút!” Mặt nhân viên chữa cháy lộ vẻ nghi hoặc, Tiêu Tiếu không đủ kiên nhẫn mà thúc giục anh ta: “Gọi điện thoại kêu người mang tiền đến ngay, bằng không, nơi này nói không chừng để mặc anh ấy chảy máu đến chết cũng không xử lí.”
Nhân viên chữa cháy nhìn thấy Tiêu Tiếu tức giận, đành phải ngượng ngùng mà đem điện thoại di động lấy ra. Tiêu Tiếu cầm lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc, đành phải tìm A Mật, Trạch Viễn không thể tìm đến cha mẹ anh, cô cũng không muốn cha mẹ mình lo lắng, đành phải tìm người bạn tốt nhất này.
Điện thoại reo nửa ngày, A Mật rốt cuộc cũng đứng lên, giọng nói vẫn là buồn ngủ lắm. Nhưng Tiêu Tiếu cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy: “A Mật, cậu nhanh chóng đến đây. Hiện tại tớ đang ở bệnh viện số hai, Trạch Viễn bị thương, cậu mang mấy ngàn đồng tới đây.” Điền Mật vốn đang buồn ngủ, đột nhiên vừa nghe xong, cô sợ tới mức nhảy lên dựng đứng trên giường: “Tiêu Tiếu, bệnh viện? Cậu bị thương?”
“Tớ không sao, chân Trạch Viễn bị thương, cậu đừng nói nhiều như vậy, tới đây trước, nhanh lên đi!” Tiêu Tiếu nóng vội mà không thể cùng cô giải thích nhiều lần, lại nghĩ đến cái gì; “A Mật, chúng tớ ở khoa cấp cứu.”
Điền Mật nhận lời, Tiêu Tiếu tắt điện thoại, đột nhiên cảm giác trong lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi, thật may là có A Mật. Cô xoay người, nhìn thoáng qua Trạch Viễn, anh vẫn là thản nhiên mà mỉm cười, cố gắng không cho vẻ thống khổ hiện lên trên mặt, trong lòng lại đau đớn, anh sẽ không kêu đau sao? Không nên cứ như vậy mà chịu đựng.
Cô ngẩng mặt lên nhìn về phía nhân viên chữa cháy, đưa điện thoại vào tay anh ta. Sau đó, kêu y tá đến, nói bọn họ lập tức xử lí, người của cô sẽ đến làm thủ tục, bọn họ không lo sẽ thiếu tiền. Y tá do dự, nhìn nhìn Tiêu Tiếu mặt mày hung hăng, nhưng vẫn chạy đi gọi bác sĩ đến đây.
Sau đó bác sĩ tới đây, kêu y tá bảo bọn họ đi ra ngoài, không cần làm phiền ông ta xử lí vết thương. Tiêu Tiếu lo lắng mà nhìn Trạch Viễn, tuy rằng cô muốn ở cùng anh, thế nhưng, bác sĩ cũng không cho phép, cô cùng người cảnh viên đành phải đứng chờ ở bên ngoài. Tiêu Tiếu đứng ngoài cửa lo lắng mà bước qua bước lại, đôi mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào cánh của đang khép hờ kia, thế nhưng, lại không dám đi vào, sợ quấy rầy bọn họ. Đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu rên, kèm theo không khí căng thẳng bên ngoài, lòng của Tiêu Tiếu liền khẩn trương, một chút nữa là cổ họng phát ra tiếng, ‘Trạch Viễn….. ’ Cô gắt gao mà lấy tay ép chặt ngực, sợ chính mình khẩn trương quá mức sẽ thét lên chói tai.
Nhân viên chữa cháy thấy cô lo lắng như vậy, đành phải an ủi cô, không những vậy còn quan tâm cô có chuyện gì không? “Mới từ giữa đám lửa thoát ra, khẳng định đã hít rất nhiều khí độc, tốt nhất là nên kiểm tra một chút, xem có khác tường gì hay không?” Tiêu Tiếu vô hồn mà lắc đầu, cô không có việc gì, cô chuyện gì đều không có, bởi vì Trạch Viễn tới cứu kịp thời, cô mới có thể may mắn thoát khỏi tai nạn, trong lòng nghĩ anh như là thiên thần đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ, thế nhưng, ánh mắt kiên định của anh, ngữ khí trấn định của anh, đều đem lại cho cô dũng khí to lớn.
Rất lâu sau, cửa mở, bác sĩ đi ra. Tiêu Tiếu chạy nhanh tới, hỏi: “Bác sĩ, anh ấy không có việc gí chứ? Có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật tốt, miếng thuỷ tinh đã được lấy ra, chúng tôi đã sát trùng miệng vết thương rồi băng bó. Có điều, hình như sau khi anh ấy bị đâm vào chân, còn sử dụng cái chân bị thương, khiến thuỷ tinh đâm vào rất sâu, miệng vết thương cũng bị rộng thêm. Tôi đề nghị anh ấy nên nghỉ ngơi thật tốt trong một khoảng thời gian.” Tiêu Tiếu nghe bác sĩ giải thích, khẩn trương mà gật đầu, cô chỉ biết anh bị thương không nhẹ, đã chảy nhiều máu như vậy.
Bác sĩ lại nói: “Vừa rồi khi băng bó cho anh ta, nhìn thấy mặt anh ấy xanh mét, giống như có chút suy yếu, có phải vừa rồi anh ấy đã kịch liệt vận động hoặc là làm một việc gì hoạt động mạnh?”
Tiêu Tiếu nhanh chóng hỏi: “Anh ấy bị sao vậy? Có nặng lắm không?”
Nhân viên chữa cháy ở một bên giải thích, nói: “Anh ấy vừa rồi từ giữa đống lửa đem vị tiểu thư này cứu ra ngoài, không chừng hít vào nhiều khí độc lắm.”
Bác sĩ gật đầu, khó trách, ông quay đầu lại giao phó cho y tá đưa Trạch Viễn đi kiểm tra lại một chút, sau đó mới quay sang Tiêu Tiếu: “Tôi đề nghị tốt nhất nên ở lại bệnh viện để quan sát một chút, ở giữa đám cháy hít vào quá nhiều khí độc, đối với thân thể sẽ nguy hiểm, hơn nữa chân anh ấy còn bị thương, tốt nhất nên nằm viện vài ngày.”
Tiêu Tiếu nghĩ rằng nguyên nhân sâu xa là vì mình nên Trạch Viễn mới bị thương, đương nhiên phải kiểm tra cho anh thật tốt, ngàn vạn lần đừng bỏ qua, nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
Bác sĩ lại nhắc nhở: “Hai người đi làm thủ tục nhập viện đi, làm xong, y tá sẽ giúp anh ấy sắp xếp phòng bệnh.”
Tiêu Tiếu lo lắng mà nhìn về phía bên ngoài bệnh viện, A Mật tại sao còn chưa tới? Đang suy nghĩ, từ đại sảnh liền hiện ra hai thân ảnh, Điền Mật cư nhiên cũng gọi Quân Tường tới.
Tiêu Tiếu chạy nhanh lại đón, cũng cố gắng chào hỏi Quân Tường, liền kéo tay A Mật chạy về hướng chỗ thu phí, Quân Tường đành phải bước theo sau.
Chờ bọn họ đem tiền nộp, rốt cuộc thủ tục cũng đã làm xong. Tiêu Tiếu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn thấy gương mặt lo lắng của A Mật, Tiêu Tiếu đột nhiên cảm giác thực mệt mỏi, cái đầu khẽ tựa vào vai A Mật. Quân Tường lo lắng mà ở bên cạnh khẩn trương hỏi: “Tiêu Tiếu, em không sao chứ? Thế nào mà lại thành ra bộ dạng này?” Điền Mật cũng khẩn trương nói: “Đúng vậy, Tiêu Tiếu, rốt cuộc tại sao lại thế này? Ở trong điện thoại cậu cũng chưa nói rõ ràng.”
Tiêu Tiếu mệt mỏi nói: “Nhà của tớ không cẩn thận để bị cháy, Trạch Viễn đã chạy tới cứu tớ, còn làm chân anh ấy bị thương.”
“Cháy?” Điền Mật cùng Quân Tường đồng thời kinh ngạc hô to, Điền Mật nhanh chóng kiểm tra, cẩn thận mà tỉ mỉ nhìn mặt cô, thân thể cô: “Cậu có sao không? Có bị thương hay không?” Tiêu Tiếu mệt mỏi nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Tớ không sao, thế nhưng cảm giác có chút mệt mỏi, dường như là vừa rồi quá khẩn trương.” Cô chính là cảm thấy đầu có chút ong ong.
“Vậy em cũng phải làm kiểm tra!” Quân Tường khẩn trương nói, rất sợ trên người Tiêu Tiếu trên xảy ra chuyện gì, mà chính cô ấy cũng chưa phát hiện ra.
Tiêu Tiếu nhẹ nhàng cười, đột nhiên nhớ tới Trạch Viễn còn ở bên kia. Nhanh chóng buông Điền Mật ra, hướng phòng hộ lý chạy tới: “Trạch Viễn vẫn còn bên kia, chúng ta nhanh lên.”
Chạy vào căn phòng ừa rồi, Trạch Viễn đã không còn ở đó, Tiêu Tiếu sốt ruột mà kéo tay y tá, hỏi rằng cô ta đã đưa Trạch Viễn đi chỗ nào rồi? Y tá nói đã sắp xếp cho Trạch Viễn đến phòng bệnh rồi, là phòng bệnh 301, Tiêu Tiếu vừa nghe xong, lại chạy đến phòng bệnh tìm Trạch Viễn. A Mật cùng Quân Tường vẫn đi theo cô, Quân Tường nhìn thấy biểu hiện lo lắng khẩn trương của cô, trong lòng rất là chua xót, cô thuỷ chung mà yêu thầm Bùi Trạch Viễn kia. Điền Mật lén nhìn Quân Tường, nhìn thấy biểu hiện buồn bực trên mặt anh, trong lòng cũng không biết an ủi anh như thế nào. Nhìn lại Tiêu Tiếu, trong mắt trong lòng cô hiện tại chỉ có Bùi Trạch Viễn kia, không lo lắng là Quân Tường vẫn còn khó chịu nha!
Tới phòng bệnh 301 rồi, đây là một phòng chung, có 4 cái giường ngủ, mấy giưưòng khác đều trống không, chỉ có một người là Trạch Viễn.
Bọn họ đi vào, nhìn thấy y tá đã cho Trạch Viễn thay bộ quần áo bệnh nhân, giúp anh nằm xuống. Trạch Viễn nhìn thấy bọn họ tiến vào, mỉm cười mà gật đầu, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, dường như là vừa mới căng thẳng, hiện tại dây thần kinh đã được buông lỏng ra, cả người cảm thấy thực thoải mái. Y tá thấy mấy người bọn họ vừa tiến đến, mau chóng nói: “Các vị ngày mai hãy quay lại, đã qua thời gian thăm bệnh, người bệnh cần nghỉ ngơi.” Nói xong liền đuổi bọn họ đi ra ngoài.
Tiêu Tiếu vùng vằng không muốn đi, nhưng y tá không cho ở lại, đuổi bọn họ đi ra. A Mật đành phải kéo tay Tiêu Tiếu lại an ủi: “Tiêu Tiếu, ngày mai lại đến nha. Cậu cũng mệt mỏi, chúng ta về trước đi.” Tiêu Tiếu muôn vàn lần không muốn, thế nhưng cũng không có biện pháp. Đành phải đứng ở cửa nhìn Trạch Viễn nói vào: “Em ngày mai sẽ đến thăm anh!” Trạch Viễn ảm đạm cười, gật gật đầu.
Quân Tường nhìn thấy gương mặt anh mệt mỏi, ở trong lòng cũng không biết nói cái gì? Là anh ta cứu Tiêu Tiếu, sao trước giờ lại làm khổ Tiêu Tiếu như vậy?
Cuối cùng vẫn là Quân Tường cùng A Mật kéo Tiêu Tiếu rời khỏi. Bắt một chiếc taxi, trước là để A Mật cùng Tiêu Tiếu trở về, A Mật bảo Tiêu Tiếu đêm nay ngủ lại nhà cô. Trên đường đi, Tiêu Tiếu không buồn lên tiếng, trong lòng cũng không biết là đang nghĩ cái gì? A Mật đành phải nhẹ nhàng ôm cô, vừa mới trải qua nguy hiểm, trong lòng cô nhất định cũng bị hù doạ rồi. Quân Tường theo bọn họ lên lầu, giao phó cho A Mật thật tốt mà chiếu cố Tiêu Tiếu, mới một mình rời khỏi.
 Mật để cho Tiêu Tiếu ngồi trên sô pha, chính mình đi chuẩn bị nước để cô tắm rửa, muốn cho Tiêu Tiếu nghỉ ngơi sớm một chút.
Đến khi A Mật quay ra, trong lòng cả kinh, đại sảnh cư nhiên không có một ai, chạy nhanh đến phòng tìm, cũng không có ai. Tiêu Tiếu cư nhiên chạy ra ngoài!
Vốn dĩ, Tiêu Tiếu nghĩ đi nghĩ lại vẫn là, lo lắng cho Trạch Viễn, quyết định hay là quay lại bệnh viện cùng Trạch Viễn. Cô cầm theo một trăm đồng trong ví của A Mật, liền lén lút chuồn ra khỏi cửa, cô biết nếu nói cho A Mật, khẳng định cô ấy sẽ không để cho mình đi, đành phải lén chạy đi.
Tới bệnh viện rồi, y tá thấy cô lại chạy tới lần nữa, nhanh chóng ngăn cô lại, không cho cô đi vào, bảo cô ngày mai lại đến. Cô lo lắng mà cầu xin nửa ngày, nói toàn điều tốt đẹp, y tá thấy cô thật sự sốt ruột, do dự hồi lâu, mới dồng ý cho cô đi vào, còn cố ý giao phó, cho cô một lần này, lần sau không được viện cớ này nữa. Tiêu Tiếu vui vẻ mà gật gật đầu, vội vàng đi về phía bên trong.
Cô nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng 301 ra, bên trong yên tĩnh, lặng lẽ đi vào, Trạch Viễn đã ngủ. Tiêu Tiếu nhẹ nhàng đi đến bên giường, lẳng lặng mà nhìn gương mặt anh điềm tĩnh trong lúc ngủ, trong lòng cảm thấy có chút thoả mãn. Cô cẩn thận kéo một cái ghế, chậm rãi ngồi ở bên giường.
Tiêu Tiếu nhẹ nhàng ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của anh, không hề giống gương mặt xám xanh lúc nãy, trên mặt sạch sẽ, có vài vệt hồng hồng, dường như là trong lúc đến cứu mình mà đụng phải. Cô chậm rãi ghé sát, thân thể phủ một nửa bên giường, làm cho mình nhìn thấy mặt anh rõ ràng hơn.
Nhìn thấy cái mũi cao thẳng của anh, có chút trầy xước, hàng lông mi tinh tế hơi hơi nhíu lại, giờ phút này anh có ngủ cũng không an ổn có phải không? Có mấy sợi tóc tinh tế, xoã tự nhiên trên trán, thoáng chút ướt át, có thể là do khi rửa mặt cúi thấp xuống, làm cho chúng dính sát vào nhau ở trên trán, có vẻ hơi hỗn độn.
Tiêu Tiếu dời tầm mắt chậm rãi về phía cánh tay bên người, ngón tay thon dài, suông thẳng, ngón tay gấp khúc tự nhiên. Cô cúi thấp mà nhìn chằm chằm, đều có thể nhìn thấy toàn bộ mạch máu lộ ra qua làn da. Đúng vậy, anh có một đôi tay thật đẹp, thế nhưng, hiện tại đôi tay trắng trẻo này đã nhợt nhạt đi rất nhiều bởi vết trầy xước, đập vào mắt là vết máu trên ngón tay, anh nhất định dùng rất nhiều sức lực, mới có thể bị trầy xước tứa máu ra như vậy.
Tiêu Tiếu nhẹ nhàng nâng tay trái của anh lên, thật cẩn thận như thể rằng sợ anh mới ngủ không ngon một chút đã bị mình làm tỉnh. Thế nhưng, mi mắt anh hơi nháy nháy một chút, cũng không tỉnh lại. Anh nhất định là mệt muốn chết rồi, vừa rồi khẩn trương như vậy, bỗng nhiên trầm tĩnh lại, nhất định là cảm thấy thực mệt mỏi. Cô nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay thực ôn nhu mà phủ trên miệng vết thương, trong lòng cảm kích, đôi tay này, tại thời điểm nguy cấp, đã đem lại cho cô thật nhiều yên ổn. Nhớ tới lúc bị anh gắt gao ôm vào trong lồng ngực, đem theo cô chậm rãi đi qua đám lửa, cô cảm giác vô cùng tin cậy, trong lòng dường như quên mất bọn họ đang nguy hiểm biết bao, chỉ nghĩ toàn tâm toàn ý theo sát anh, để cho anh đem cô ra khỏi cảnh nguy hiểm.
Cô nhìn thấy gương mặt anh tuấn mỏi mệt kia, trong lòng cảm động mà run lên, giờ phút này hồi tưởng lại mới có cảm giác sợ hãi. Vừa rồi, lửa lớn xung quanh lúc nào cũng có thể đốt tới phòng bếp, nếu dẫn tới bình chứa khí gas, ở trong phòng liền rất nguy hiểm, bọn họ đi ra ngoài là một loại phiêu lưu. Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, không thể tưởng tượng, nếu anh không có màng nguy hiểm tới cứu mình, chính mình sẽ bị nhốt ở trong phòng cho đến chết, huống chi cô vừa rồi lại say như vậy, hiện tại đầu óc vẫn còn mờ mịt. Tay cô nắm nhẹ tay anh, thật tốt, có anh ở đây, vô luận là anh từ chỗ nào nhảy ra, anh cứ như từ trên trời rơi xuống truớc mặt cô. Đem tất cả nguy hiểm đẩy ra phía sau, kiên định mà chắn ngang trước mặt cô, gắt gao ôm lấy, ánh mắt kiên định, đều làm cho cô quên hết tất cả, thầm nghĩ rằng đem chính mình toàn bộ giao cho anh.
Cô tham lam mà theo dõi sắc mặt lúc ngủ của anh, trầm tĩnh như vậy, vẫn giống như anh lúc bình thường. Cô đột nhiên nhớ lại cái gì, nhẹ nhàng mà xoa cánh tay anh, chậm rãi đem ống tay áo kéo lên. Đập vào mắt cô rõ ràng là dấu răng đã thâm lại, đây là bị cô cắn, trong lòng khẩn trương, lúc ấy miệng mình cắn thế nào. Trong lòng áy náy nhẹ nhàng xoa miệng vết thương kia, còn đau không? Anh đã xức thuốc chưa?
Lòng của cô đột nhiên cảm thấy bất lực, chính mình luôn oán hận anh không thể thừa nhận lòng mình, luôn nảy sinh ý nghĩ xấu xa tự làm thương tổn chính mình, đem toàn bộ đau đớn của mình đổ lỗi cho anh. Thế nhưng, bất luận là cô hận anh, cô vẫn là không thể quên được anh thản nhiên mỉm cười. Vốn tưởng rằng đau đớn ẩn sâu trong lòng, sẽ bị thời gian xóa nhòa đi, anh lại đột nhiên xuất hiện ở một khắc kia làm cô bừng tỉnh dậy, lại một lần nữa tự tra tấn chính mình là không có kết quả. Cho tới bây giờ trong lòng anh vẫn không có cô, anh như một ly trà xanh mát rượi tự nhiên, lờ mờ mà dẫn dụ làm cho cô say mê, chậm rãi làm cho cô nghiện như một thói quen, sau đó muốn bỏ cũng bỏ không được.
Anh yêu cô, cô không hề hoài nghi điều đó! Đem cô từ trong bóng đêm đi ra, cô nhìn thấy ánh mắt đen sâu lo lắng của anh, lòng của cô cũng đã rung động có lẽ không muốn chống cự, anh yêu cô, anh thật sự yêu cô! Nếu không yêu cô, tại sao anh lại có ý thức trách nhiệm, lại có thể mạo hiểm như thế để đến đây cứu cô. Anh đã có thể đi báo cháy, hoàn toàn có thể giống như bọn họ ở bên ngoài cửa chờ đợi lính cưú hoả tới cứu cô. Khi anh từ ban công nhảy vào, anh có do dự không? Anh có sợ hãi không? Nhớ đến anh vì cô mà nhảy ban công hàng xóm rồi leo qua, lòng cô không thể kiềm chế mà co thắt lại, cảm giác xúc động làm cho mũi cô run rẩy, cô biết, việc này cần dũng khí rất lớn, đặc biệt là đối với anh con người hết thảy đều bình tĩnh, sẽ không mạo hiểm mà chờ người đến cứu, hành động mạo hiểm như thế làm cho người ta giật mình. Cho nên, anh không muốn để cho người nhà biết, nếu bọn họ đã biết, nhất định không thể tin, Trạch Viễn lí trí như vậy, cư nhiên lại xúc động không màng nguy hiểm mà đi cứu cô!
Tiêu Tiếu khẽ buông tay anh, gắt gao mà dùng hai tay che miệng và mũi mình, hít vào thật sâu, trong lòng vô cùng cảm động cùng tim đập nhanh, làm cho hô hấp ngày càng nặng nề, gắt gao mà đè nén, rất sợ trong lòng quá cảm động mà thốt ra tiếng, anh yêu cô, điều này làm cô thống khổ mà chờ đợi rất lâu, giờ phút này như được ngồi trên tàu cao tốc, trong lòng vui sướng, thoả mãn tất cả mọi khát vọng của cô, cái loại cảm giác hạnh phúc này thực mãnh liệt mà tuôn trào, cô nghĩ muốn vui vẻ mà nhảy lên, thế nhưng, chỉ có thể gắt gao cắn chặt miệng lại, rất sợ chỉ một tiếng nhỏ của chính mình lại làm kinh động đến anh.
Rất lâu sau, cô mới nhẹ nhàng buông tay ra, hít thở thật sâu, chậm rãi chờ đợi trong lòng bình ổn lại, mắt lẳng lặng mà nhìn sắc mặt lúc ngủ của anh, nước mắt âm ấm cũng chầm chậm từ trong khóe mắt chảy ra.
Đúng vậy, giờ phút này cô mới ý thức được chính mình sai lầm rồi! Cô vẫn dùng cách thức yêu tự cho là đúng của chính mình áp đặt cho anh, cô nghĩ đến cảm giác được anh quan tâm, anh nên thành thực mà thừa nhận tình yêu của cô, dũng cảm mà nắm lấy tay cô. Thế nhưng, cô sai lầm rồi, cách thức của chính mình cũng không nhất định sẽ phù hợp với anh. Anh là một người bình thản như vậy, không muốn thể hiện, hơn nữa lại để ý đến cảm nhận của người thân như thế. Cho dù trong lòng anh đối với cô có chút dao động, thế nhưng, cũng không đủ để lay động trách nhiệm trong lòng anh, áp lực này làm cho anh không thể thoải mái mà đối diện với lòng mình, anh chỉ có thể giấu trái tim lại, lui về phạm vi an toàn, đây là phương thức bảo hộ duy nhất của anh, bảo hộ này làm anh quan tâm người khác, cũng là bảo vệ cô.
Trên mặt cô chậm rãi lộ ra nét mỉm cười, đúng vậy, tình yêu của cô quá mạnh mẽ, rất bá đạo, vội vàng cùng trầm trọng, sẽ chỉ làm anh cảm giác ngày càng khó chịu, cho nên, anh lựa chọn bỏ trốn. Mà khi anh cự tuyệt, lại làm cô thương tổn thật sâu. Tiêu Tiếu trong giờ phút này, thực cảm thấy mình chỉ như một con ngốc, vẫn nghĩ rằng mình được nhiều người đàn ông hâm mộ như vậy, nếu muốn cô liền có thể có được tình yêu của mình. Thế nhưng Trạch Viễn trước mặt cô lại cự tuyệt, mới làm cho cô thực sự ý thức được, chỉ số thông minh của mình trong tình yêu chỉ có hạn, thậm chí vẫn là rất ngốc.
Tình yêu không phải độc chiếm, có thể nói, nó là một loại rung động tình cảm cùng bao dung. Trên đời có nhiều người xa lạ như vậy, chỉ có những người thực sự có duyên mới có thể gặp nhau, bọn họ may mắn gặp nhau, nhưng lại khác nhau như thế, cô thế nào có thể ngây ngốc mà cho rằng, anh nhất định phải dùng phương thức của cô mà đón nhận cô. Anh có tính cách cùng cách sống của chính mình, mà tự mình lại thầm nghĩ làm thế nào để có được anh, chỉ biết cười nhạo anh nhu nhược cùng yếu đuối, điên cuồng chỉ trích anh thương tổn chính mình. Thế nhưng, chính cô đã gây thương tổn cho anh không phải sao? Yêu là phải đến từ hai phía, lòng của anh cô chưa bao giờ nắm rõ, lại thế nào có thể vọng tưởng gắt gao mà nắm giữ.
Tiêu Tiếu khẽ lắc đầu, ở bên cạnh giường, nhẹ tay mà nắm tay anh, cảm giác anh ấm áp ngay tại bên người. Lòng cô chận rãi chùng xuống, đúng vậy, yêu không phải là ép buộc, là hấp dẫn, là lắng nghe, là độ lượng cùng bao dung. Cô cũng muốn chậm rãi mà học đuợc, học được thế nào là bình tĩnh. Cô mang theo cảm kích từ tận đáy lòng, chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cuộc tình yêu của cô đã trở lại!