Đọc truyện Thâm Sơn Có Quỷ – Chương 8
Thác nước đổ xuống, chảy vào một cái đầm nước nhỏ, bắn ra một làn hơi nước mông lung.
Tiểu Xuân đi đến bên đầm nước, nhìn thử một chút. Đầm nước rất sâu, dưới nước đen ngòm, không thể thấy đáy. Nàng quay đầu, Lý Thanh vẫn đứng yên ngay sau lưng nàng, vẻ mặt hơi hoang mang.
Tiếng thác nước chảy rất lớn, ào ào, lúc Tiểu Xuân không nói gì, Lý Thanh khó có thể nhận ra nàng đang ở đâu.
Tiểu Xuân ngồi cạnh đầm nước, cầm cái chén rửa sạch. Đó là một cái chén bằng sứ, miệng chén đã bị mẻ, dưới đáy chén còn dính vết bẩn khó rửa, Tiểu Xuân cố chà rửa thật mạnh tay.
Chắc hắn không dùng cái chén này để uống nước đâu nhỉ, còn không thì dùng chén này đút nước cho ông lão uống…..Trong lòng Tiểu Xuân tự hỏi, nghĩ đến việc ông lão có thể sống đến tận bây giờ quả thật là không đơn giản.
Nàng rừa chén xong, lại đứng lên, xoay đầu thấy Lý Thanh đang đứng đó như đầu gỗ. Nàng cố ý nín thở, rón ra rón rén đi đến cạnh Lý Thanh, Lý Thanh vẫn không hề phát hiện ra.
“A a a—-!”
Tiểu Xuân chợt kêu to, Lý Thanh giật bắn cả người, vội lui về sau mấy bước, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi nhưng lại có phần ngạc nhiên.
“Ha ha ha ha!” Tiểu Xuân chỉ Lý Thanh đã lui về sau mấy bước, không nhịn được cười to: “Bị ta dọa rồi đúng không, nhìn cái dáng vẻ nhát gan của huynh kìa, nói cho huynh biết, đây là hậu quả vì huynh dám đẩy ta!”
“……….”
Lý Thanh nghiêng mặt về phía Tiểu Xuân, đi về trước một bước, Tiểu Xuân lập tức giơ cái chén lên: “Đừng đến đây! Thế nào, còn định đánh trả đấy à?”
Lý Thanh bị nàng rống, đứng tại chỗ, muốn tiến không được mà muốn lùi cũng chẳng xong. Hắn có vẻ gấp gáp, không ngừng phát ra mấy tiếng ùng ục ùng ục.
Tiểu Xuân từ từ thả chén xuống.
“Huynh….huynh vội về nhà chứ gì.”
“Ùng ục.”
“Nói tiếng người!”
Lý Thanh bị rống thì giật bắn cả người, hắn cúi đầu suy nghĩ một lúc, dường như đang nhớ lại xem phải nói thế nào. Tiểu Xuân đợi hồi lâu, Lý Thanh rốt cuộc cũng nói một tiếng “….Đúng.”
Tiểu Xuân liếc hắn một cái, đi đến khoác tay lên vai Lý Thanh.
“Được rồi được rồi, đi là được chứ gì.”
Lý Thanh nâng hông Tiểu Xuân lên, để nàng bám vào, sau đó mới nhanh chóng phóng ra khỏi đó.
Mặc dù đang ở trong rừng, xung quanh toàn là cây và cỏ dại nhưng Tiểu Xuân vẫn tinh tường nhận ra, còn đường Lý Thanh đã đi đến đó và về nhà là giống y như đúc, gần như không hề lệch một bước nào.
Chỉ một lúc sau, hai người đã trở lại ngôi nhà nhỏ. Lý Thanh để Tiểu Xuân xuống rồi đi vào nhà, mò đến bên giường, chuẩn xác ngồi xuống vị trí cạnh ông lão.
Tiểu Xuân đi đến, bưng bát nước vừa múc được đưa đến cạnh ông lão, thế nhưng Lý Thanh lại cứ chắn trước mặt khiến cánh tay nàng không cách nào đưa nước qua.
“….Ta nói này, huynh nhường đường một chút được không, vốn đã cao lớn như gấu rồi mà còn chiếm diện tích nữa.”
Lý Thanh bị Tiểu Xuân kéo sang một bên, Tiểu Xuân đỡ ông lão, đút từng chút từng chút nước cho ông. Ông lão yếu ớt lẩm bẩm mấy câu, sau đó ngủ thiếp đi.
Tiểu Xuân quay đầu, thấy Lý Thanh đang ngồi cạnh, mặt nghiêng, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên này.
Mọi sự lo lắng của tên to con này đều lộ rõ trên mặt.
Tiểu Xuân sắp xếp xong xuôi cho ông lão rồi vỗ vỗ vai Lý Thanh.
“Đi ra ngoài.”
Tiểu Xuân nhìn quanh ngôi nhà vài vòng, cẩn thận đánh giá xem ngôi nhà này còn ở được bao lâu nữa, Lý Thanh thì chỉ đứng ở đằng sau nàng.
“Này to con, ngôi nhà này là huynh xây à?”
Lý Thanh bắt đầu lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.
Tiểu Xuân lại có thể hiểu một cách thần kì “Ý của huynh là, nhà này đã có từ trước, huynh chỉ tu sửa lại thôi?”
Lý Thanh gật đầu.
Tiểu Xuân: “Tay của huynh là cái móng heo đấy à?”
“…..”
Tiểu Xuân chỉ chỉ cái nhà hỏng hóc này, nói với Lý Thanh: “Cơ thể huynh cao lớn như thế, sức mạnh cũng nhiều, sao lại xây ra một ngôi nhà như thế hả?”
Lý Thanh có lẽ đã hiểu Tiểu Xuân là đang giễu cợt mình, hắn ngây người, một lúc lâu cũng không nói gì.
Tiểu Xuân: “Huynh tin không, một cô gái yếu ớt như ta cũng có thể xây một căn nhà còn tốt hơn huynh.”
Lý Thanh cúi thấp đầu, lại phát ra mấy tiếng ùng ục, chỉ là lần này, âm thanh kia vừa thấp lại vừa dài, không hề có chút cảm xúc nào.
Tiểu Xuân: “Sao hả, nói oan cho huynh à?”
“Ùng ục…”
“Kêu ùng ục cái gì mà kêu, cả ngày chỉ biết kêu ùng ục thôi.” Tiểu Xuân chỉ vào đống gỗ bỏ đi ở sau nhà, nói với Lý Thanh: “Có rìu không, đồ mài nữa, mài mấy cái cọc gỗ này thành từng tấm, dày cỡ này….” Tiểu Xuân vừa nói vừa vung tay vung chân.
Lý Thanh lẳng lặng đứng đó, miệng không nhích, cũng không nói tiếng nào.
Tiểu Xuân chỉ nói đến một nửa, lại đột nhiên nhớ ra Lý Thanh là một người mù.
“……” Tiểu Xuân phất phất tay “Ta quên mất.” Nàng đi về trước hai bước, kéo cổ tay Lý Thanh, dẫn hắn đến trước đống gỗ, “Thôi được rồi, để ta chọn gỗ cho, huynh đi lấy dụng cụ lại đây.”
Tiểu Xuân chọn trong đống gỗ kia một lúc, chọn mấy cây còn cứng chắc ra. Lý Thanh không biết lấy từ đâu ra một cây rìu, trên lưỡi rìu còn có mấy vết rỉ sét loang lổ.
Tiểu Xuân ghét bỏ nhìn cái rìu kia: “Cái thứ này dùng được à?”
“Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Được rồi, dù sao cũng là huynh dùng.” Nàng đưa mấy cái cọc gỗ vừa chọn ra cho vào tay Lý Thanh “Bổ mấy cái này ra, sau đó mài thành một tấm dày cỡ một thước. Bây giờ không có đồ mài, huynh cứ bổ mấy cái cọc này trước đi đã.”
Lý Thanh sờ sờ cọc gỗ, Tiểu Xuân ngồi xuống ở đằng sau. Lý Thanh giơ búa lên, không hề do dự bổ từ trên xuống, cọc gỗ lập tức bị chẻ thành hai nửa.”
Tiểu xuân gật gật đầu, “Không tệ, tiếp tục.”
Lý Thanh chẻ xong một cây, lại sờ sờ trên mặt đất, sau đó tay cầm rìu dừng một lúc, hình như cảm thấy dùng không được tốt lắm. Hắn nghiêng đầu qua một bên, giơ tay lên.
Rắc một tiếng, hắn nâng cọc gỗ lên, vết cắt còn phẳng hơn là lúc dùng rìu.
Tiểu Xuân lại không thể thấy được tình cảnh này, nàng đã ngủ thiếp đi.
Nàng quá mệt, từ sáng sớm đã chạy đến đây, sau đó lại bận việc cả ngày, không được ăn uống gì, nếu là bình thường thì nàng đã sớm không chịu nổi, thế nhưng hôm nay, mỗi giờ mỗi khắc đều có một “niềm vui bất ngờ” mới nên nàng mới có thể cố gắng đến bây giờ.
Bây giờ mọi chuyện đã xong, Tiểu Xuân giờ đã tê liệt như đống bùn nhão, vừa ngồi xuống đã ngủ luôn.
Lý Thanh bên kia bộp bộp mấy phát đã chẻ xong đống cọc gỗ, sau đó đứng ở một bên.
Đêm khuya lặng gió, sông núi tĩnh mịch.
Không có động tĩnh gì….Lý Thanh đi vòng qua một bên, chờ mệnh lệnh tiếp theo của Tiểu Xuân.
Vẫn không có động tĩnh.
“Ùng ục…” Lý Thanh hơi nghi ngờ lên tiếng.
Bên kia Tiểu Xuân đã ngủ đến chảy nước miếng, tất nhiên là không trả lời.
“Ùng ục?”
Tiểu Xuân không lên tiếng, Lý Thanh ban đầu còn tưởng rằng nàng sẽ đột nhiên hét to gióng như ban nãy, nên hắn yên lặng đợi một lúc, nhưng đợi cả buổi trời mà Tiểu Xuân vẫn không lên tiếng.
Lý Thanh thả cọc gỗ trong tay ra, đi về trước hai bước.
Hắn dựa vào cảm giác tìm ra được đúng hướng, sau đó ngồi xổm xuống, giơ tay ra, từ từ lần tìm trên mặt đất.
Cuối cùng, hắn mò thấy giày của Tiểu Xuân.
Để xác nhận, hắn đưa tay lên, gãi gãi cổ chân Tiểu Xuân. Trong mơ, Tiểu Xuân cảm thấy không thoải mái thì trở mình, nhấc chân đạp một phát.
Một dấu chân lập tức xuất hiện trên cánh tay Lý Thanh.
“Ùng ục…” Lý Thanh lập tức thả lỏng tay ra, chờ Tiểu Xuân nói chuyện, thế nhưng Tiểu Xuân lại trở mình, bắt đầu ngủ tiếp. Qua một lúc lâu, Lý Thanh mới thò tay ra, lần này Tiểu Xuân cũng không hề nhúc nhích nữa.
Lý Thanh biết là nàng đã ngủ thiếp đi.
Nghĩa phụ từng nói với hắn, buổi tối trong núi lạnh lắm, nếu như ngủ thì phải ngủ trên giường, nếu không sẽ bị cảm. Lý Thanh rất ít khi ngủ, nhưng hắn vẫn nhớ kĩ những lời nghĩa phụ đã nói.
Hắn bế Tiểu Xuân lên, đi vào nhà.
Chiếc giường lót ván gỗ đã để cho ông lão nằm, mặc dù vẫn có thể nằm thêm một người nữa nhưng cũng rất chật.
Lý Thanh ôm Tiểu Xuân, do dự một lúc, cuối cùng hắn buộc phải đưa ra sự lựa chọn giữa ông lão và Tiểu Xuân—–
Hắn ôm Tiểu Xuân đi ra.
Nếu Tiểu Xuân biết nàng bỏ qua mọi hiềm khích, chịu bao đau khổ, phí bao công sức giúp cả nhà ông lão kia, mà cuối cùng ngay cả giường cũng không có mà ngủ, nàng chắc chắn sẽ nổi điên lên phá nát cả ngôi nhà.
Thế nhưng nàng có biết không? Nàng không biết.
Cho nên nàng đã nằm trong lòng tên to con kia, thỏa mãn chảy nước miếng.
Lý Thanh ôm Tiểu Xuân ngồi dựa vào tường. Hắn không thả Tiểu Xuân trên đất là ôm vào trong lòng mình. Đêm lạnh như nước, thân thể của Lý Thanh lại bền chắc ấm áp, hắn không nhúc nhích, để bản thân trở thành giường cho Tiểu Xuân. Mỗi lần Tiểu Xuân nhúc nhích, trở mình, vươn tay vươn chân, hắn sẽ để yên cho nàng hành hạ, sau đó mới kéo tay kéo chân của nàng về.
Một đêm kia, Tiểu Xuân nằm mơ. Giấc mơ này tiếp nối với giấc mơ hôm trước, chỉ là lúc này, nàng đuổi theo tên trộm dược liệu, nhìn rõ được dáng vẻ của hắn, lại còn dạy dỗ hắn một phen. Sau đó, nàng hài lòng về nhà, ngủ ngon giấc.
Một đêm trôi qua rất nhanh, trời dần sáng.
Lý Thanh giơ tay, che mắt lại, chỉ một tia sáng nho nhỏ thôi cũng đủ để trán hắn toát mồ hôi.
Thế nhưng hắn vẫn không đứng dậy.
Tiểu Xuân bị một loạt rung động rất khẽ làm tỉnh giấc. Nàng mở mắt, hơi mơ màng, sau đó, nàng quay đầu, phát hiện mình đang ngủ trên người Lý Thanh….
“A a a—-!!” Yên lặng một lúc, Tiểu Xuân bỗng rống thật to: “Súc sinh! Tên dê xồm! Hèn hạ hạ lưu!!” Nàng vừa rống vừa đưa tay đánh bôm bóp lên người bên dưới.
Sau khi đánh mấy phát, nàng mới phát hiện tay mình ướt đẫm. Nàng ngẩng đầu, giương mắt nhìn mới phát hiện Lý Thanh đang dựa vào tường, cả gương mặt đều trắng xám, người đầy mồ hôi.
Lòng Tiểu Xuân hơi run lên, nhớ ra điều gì đó, vội ngẩng đầu lên—-
Mặt trời nắng gắt xóa tan màn đêm, đã lên cao từ phía chân trời.
Tiểu Xuân vội nhảy ra khỏi người Lý Thanh: “Mau mau mau! Mặt trời lên cao rồi, sao huynh còn ở đây!”
Nàng lay Lý Thanh, giục hắn mau lên, nhưng Lý Thanh vừa bị nàng đụng nhẹ một cái đã ngã ra đất, hoàn toàn không phát ra tiếng odọng. Tiểu Xuân sợ đến mức ngã nhào bên cạnh hắn, cố sức lay hắn.
“Này này! To con, huynh không sao chứ! Mau dậy đi!”
Tiểu Xuân dùng thân thể cản ánh sáng cho hắn, cố sức gọi hắn nhưng Lý Thanh không hề có phản ứng gì. Cuối cùng, Tiểu Xuân dùng tay mình kéo Lý Thanh về phía cửa.
“Ôi trời ơi….trời ạ, sao huynh nặng dữ vậy!” Tiểu Xuân một ngày một đêm không ăn gì, cả người không còn sức lực, thật sự là không cách nào kéo nổi một người đàn ông to lớn như thế.
“Ta nói cho huynh hay, nếu huynh có chết thì đều là tại cái thân thể quá khổ này, không liên quan đến ta đâu đó!” Tiểu Xuân vừa lôi vừa kéo, rốt cuộc cũng kéo Lý Thanh ra đến cái động kia, nàng mở nắp gỗ, đẩy Lý Thanh vào.
Phịch một tiếng, Lý Thanh to lớn đã ngã vào trong động.
Tiểu Xuân: “…….” nàng đẩy cửa động ra “Không sao chứ?!”
Lý Thanh hơi giật mình, Tiểu Xuân thả lỏng: “May quá, không có bị phơi chết mà bị ngã chết thì thiệt thòi rồi.” Nàng nói với Lý Thanh: “Ta giúp huynh đóng nắp, huynh ngồi ở trong đó đi nhé!”
Tiểu Xuân đậy kín nắp, nhìn chằm chằm nó một lúc lâu mới xoay người đi.