Đọc truyện Thâm Sơ – Chương 55: Phiên ngoại sau kết hôn
Edit: An chưa có người yêu | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
Vì mang thai nên các kế hoạch của Khương Sơ đều phải tạm hoãn.
Fan còn hết sức thấu tình đạt lý, “Tiên nữ dưỡng thai thật tốt, nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng quay lại nha.”
“Hứa Đình Thâm nếu anh không chăm sóc tốt cho cô ấy, roi da xin được phép phục vụ anh [Đầu chó]. “
“Sơ Sơ nhanh như vậy đã kết hôn, sinh con chắc chắn cô ấy rất hạnh phúc. Có lẽ cô ấy đã gặp đúng người rồi.”
Trước đó hai người còn dự để một thời gian sau mới có con. Vốn nhà đã có bảo mẫu, nhưng giờ Khương Sơ mang thai người nào đó gấp đến độ cái gì cũng muốn làm, vội mời thêm mấy bảo mẫu nữa. Công việc cũng gác lại hết.
“…” Khương Sơ bĩu môi, “Anh như thế khiến em cũng thấy căng thẳng.”
Lúc trước Hứa Đình Thâm còn chơi game với Trì Tinh, ra ngoài tiếp khách chụp quảng cáo các thứ. Bây giờ gác lại tất cả, cả ngày chỉ quẩn quanh Khương Sơ khiến cô rất áp lực, bây giờ chỉ mới mang thai mấy tháng, nhưng một thời gian nữa vẫn thế này thì sao cô chịu nổi.
“Đừng lo lắng, anh chăm sóc em.”
“Cũng vì sự chăm sóc của anh nên em mới căng thẳng đấy.”
Khương Sơ thấy anh nghe xong vẫn ngồi kiểm tra đồ, hoàn toàn không để ý, trong lòng có hơi đổ sụp. Cô cắn môi, nhẹ nhàng kéo áo anh, “Ông xã hay anh chơi game đi.”
“…” Hứa Đình Thâm nhíu mày, “Anh nhớ ngày trước có người nào đó không thích anh chơi game mà.”
Mới đầu Khương Sơ còn chơi cùng Hứa Đình Thâm nhưng càng về sau cô càng thấy chán. Bình thường Hứa Đình Thâm chỉ chơi game không để ý đến cô, cô sẽ tức giận, nhưng bây giờ…
Làm sao có thể tìm ra cô vợ thế này chứ, còn chủ động bảo chồng chơi game?
“Không phải là em hiểu cho anh hay sao?”
Nhìn dáng vẻ muốn đi chơi của cô hoàn toàn chẳng có gì giống như đang hiểu cho anh cả. Hứa Đình Thâm cong môi, như có như không mỉm cười, “Không cần, chồng em thương em.”
“…” Xì.
Hứa Đình Thâm nghiêm túc nhớ lại thời gian mang thai của Khương Sơ, ngẩng đầu lên hỏi, “Em có cảm giác buồn nôn, muốn ói không?”
Khương Sơ lắc đầu, “Không có.”
Anh nhíu mày, “Vậy em có thèm ăn không?”
“Quán ăn vặt nhỏ” nào đó xoa bụng, “Đói.”
…
Sau đó, lúc nào Hứa Đình Thâm cũng bám theo Khương Sơ như vệ sĩ. Cuối cùng Khương Sơ không thể nhịn được nữa.
“Chị em người ta gặp nhau, anh ở đây làm gì?”
Mấy người bạn của Khương Sơ, bao gồm cả Nghiêm Hi, tất cả đều dùng ánh mắt quái dị nhìn anh.
Hứa Đình Thâm thở dài, “Không thấy em ngực anh nhói đau, hoa mắt chóng mặt, cơ thể như mất hết sức lực.”
Anh có bệnh?
Khương Sơ im lặng, Nghiêm Hi nhìn không nổi nữa, ghét bỏ nói, “Anh ấy rất dính người.”
“Đừng có ghen tị.”
“…”
Cũng may Hứa Đình Thâm mặt dày, đối mặt với nhiều ánh mắt quái dị như thế mà mặt vẫn không thay đổi, tiếp tục sự nghiệp bảo vệ vợ vĩ đại của mình.
Về đến nhà, Khương Sơ do dự hỏi, “Có phải anh yêu con hơn em không?”
“Hửm?” Hứa Đình Thâm nghe xong, khóe môi cong lên, ôm lấy eo Khương Sơ, “Tiểu Khương Sơ đang ghen tị với cục cưng trong bụng à.”
“…” Cô không phải, cô không có, đừng có nói bậy.
Hứa Đình Thâm rất mong con gái nên lên mạng tìm mua rất nhiều quần áo cho bé gái. Khương Sơ cạn lời nhìn anh, đàn ông khi có hứng thú mua sắm rõ ràng còn lợi hại hơn phụ nữ, ấy thế mà lần trước anh còn không biết xấu hổ không cho cô mua.
“Con mới có bao nhiêu tháng đâu mà giờ anh đã mua đồ?”
Hứa Đình Thâm không để ý, “Mua rồi tính tiếp.”
Cô không biết phải làm sao, “Lỡ là con trai thì thế nào?”
“Vậy đành để thằng bé chịu tủi thân mặc đồ con gái thôi.”
Khương Sơ: “…” Một giây đau lòng cho con trai tương lai.
Mỗi ngày Khương Sơ đều tập yoga, xem phim, ra ngoài tụ họp, nhân tiện tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt của Hứa Đình Thâm.
Một ngày đẹp trời, Khương Sơ thừa dịp Hứa Đình Thâm đi chụp hình quảng cáo để đi họp lớp. Cô trò chuyện với mấy bạn học nữ đến quên trời quên đất, bỗng dưng đối phương hỏi sao Hứa Đình Thâm không đến.
“Cậu ấy không đến à?”
“Hai người cãi nhau hả?”
Khương Sơ lắc đầu, “Anh ấy mà ở nhà sẽ không cho tớ ra ngoài đâu.”
Ý Khương Sơ là mỗi lần ra ngoài Hứa Đình Thâm đều đi theo cô, cô thấy ngại khi lúc nào cũng mang theo một người to xác như thế đi ra đường. Nhưng bạn học nữ lại hiểu thành ở nhà Khương Sơ không có địa vị gì hết, bị Hứa Đình Thâm quản, ngay cả ra ngoài cũng không được.
Quả nhiên hôn nhân trong giới giải trí chỉ được cái mã thôi.
Bạn học nữ không khỏi thở dài, thấy ở đối diện cách chỗ Khương Sơ không xa, “Đó không phải Tiếu Lỗi sao? Trước kia cậu ấy thích cậu đấy.”
“…”
Khương Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn tên Tiếu Lỗi trước mắt. Không ngờ đối phương cũng trùng hợp nhìn sang, hai người quan sát lẫn nhau. Tiếu Lỗi nghi hoặc, cho là Khương Sơ không thể quên được tình cũ là anh ta (?), nhưng Khương Sơ lại nghĩ: Tiếu Lỗi là ai?
Dù sao người theo đuổi Khương Sơ quá nhiều, huống hồ Tiếu Lỗi cũng không giống trước, cậu ta cắt tóc ngắn hẳn đi nên nhìn rất có tinh thần, so với tên trẻ trâu hồi xưa thì hơn hẳn nên dĩ nhiên là Khương Sơ không nhận ra được.
Tiếu Lỗi đi tới, “Khương Sơ.”
Chuyện khó chịu nhất trên đời chính là, từng quen biết nhưng bản thân lại không nhớ đối phương là ai.
“…” Khương Sơ vô cùng lịch sự nói, “Xin chào.”
“Cậu còn nhớ hồi trước tôi từng trêu cậu không?”
“…” Khương Sơ cực kỳ lúng túng nhưng nụ cười trên môi vẫn không đổi, “Nhớ? Nhớ.”
Nhớ gì chứ.
Khương Sơ ngày trước toát lên dáng vẻ thanh cao thoát tục còn bây giờ càng thêm rực rỡ, xinh đẹp. Tiếu Lỗi thấy không có Hứa Đình Thâm ở đây thì không khỏi có chút tâm tư, giơ ly rượu trong tay lên, “Khương Sơ, tôi kính cậu.”
Khương Sơ không nhúc nhích, cô chỉ cầm rượu để trang trí, có muốn uống cũng không uống được. Tiếu Lỗi vừa định thúc giục cô thì bỗng có một thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt anh ta, Khương Sơ chỉ cảm thấy sau lưng mình có một thân thể ấm áp, tiếp theo là ly rượu trong tay bị lấy đi, “Cậu có ý gì, để phụ nữ mang thai uống rượu?”
Tiếu Lỗi cũng quên mất, Hứa Đình Thâm vừa nói xong thì những người xung quanh phóng ánh mắt khinh bỉ đến.
Hứa Đình Thâm thờ ơ đặt ly rượu để sang một bên, cánh tay có lực ôm Khương Sơ lại, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cô, “Tiểu Khương Sơ chạy đến gặp cậu ta, có nghĩ đến anh sẽ ghen không?”
“Hả?” Khương Sơ mơ màng ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi Hứa Đình Thâm, “Cậu ta là ai?”
Nếu nói đến thằng tóc vàng thì có khi Khương Sơ còn nhớ.
Hứa Đình Thâm, “…”
Nháy mắt sự khó chịu trong lòng anh liền vơi đi, thậm chí còn thấy mình thật buồn cười, Hứa Đình Thâm xoa mặt cô nàng, “Là người lúc trước ở trong trường rất thích nhặt rác.”
“Ra là cậu ta.”
Khương Sơ rốt cuộc cũng hiểu, đồng tình nhìn về phía Tiếu Lỗi.
Đối phương:???
Hứa Đình Thâm đã tới, Tiếu Lỗi cũng không muốn ở đây để rước thêm nhục, ngồi một chốc liền đi ra. Hứa Đình Thâm lại tiếp tục theo đuôi, Khương Sơ hỏi anh, “Sao anh lại đến đây?”
“Xong việc cái là anh tìm em luôn.”
“Sao anh biết em ở đây.”
“Hm…” Hứa Đình Thâm di dời sự chú ý của cô, “Có đồ ăn kìa, em qua ăn chút đi.”
Khương Sơ đi đến cầm bánh ngọt lên, Hứa Đình Thâm đứng một bên nhìn cô, vừa cúi đầu liền nhíu mày, “Sao em lại mang giày cao gót?”
Khương Sơ liếc anh, khinh khỉnh nói, “Anh đấy, lúc nào cũng nhất kinh nhất sạ [1].”
[1] 一惊一乍 – nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi. – Nguồn: Jean’s blog
Phụ nữ mang thai vẫn đi làm bình thường còn cô lại biến thành búp bê thủy tinh.
Mọi người cùng nhau ăn trưa, nói một hồi thì nhắc đến chuyện anh em của Hứa Đình Thâm từng giả chữ Khương Sơ viết thư tỏ tình cho Hứa Đình Thâm để tác hợp hai người. Không ngờ Hứa Đình Thâm không phát hiện ra.
“…” Hứa Đình Thâm trầm mặc, lúc mọi người cười ầm lên thì nói, “Tớ biết từ lâu rồi.”
Giọng nói còn hơi lạnh lẽo.
Cậu bạn đùa giỡn Hứa Đình Thâm lúc trước bỗng thấy rợn gai ốc.
“Các cậu đùa giỡn tớ, còn chơi rất vui nhỉ?”
Mọi người lập tức ngừng cười, Khương Sơ kéo kéo tay áo anh.
“Làm gì thế, người ta cũng có lòng tốt mà.”
Hứa Đình Thâm cong môi, gắp một miếng thịt cá bỏ vào bát Khương Sơ, nghiêng đầu nói với cậu bạn kia, “Hay lắm, lần sau tôi sẽ tìm cậu tính sổ.”
Cảm giác như được trở lại lúc trước, người bạn kia thở phào nhẹ nhõm, cậu ta dùng tay vỗ vào ngực mình, “Lần sau hẳn là cậu nên bổ sung rượu mừng, không có rượu mừng thì kẹo cưới cũng được.”
Hứa Đình Thâm gật đầu, “Là sơ sót của tớ.”
Cuối cùng Hứa Đình Thâm cũng dừng việc tính sổ.
Khương Sơ lên xe, nghiêng đầu nhìn Hứa Đình Thâm, “Anh hay thật đấy, lần trước còn nói phải cảm ơn cậu ta, sao hôm nay gặp người ta lại muốn đánh người?”
Suy nghĩ của Hứa Đình Thâm bị cô phát hiện rồi.
Anh nhẹ giọng “e hèm” một cái, rồi tựa lên vai Khương Sơ nhìn ánh đèn bên ngoài.
Về đến nhà, người nào đó lấy giấy bút ra đặt trước mặt Khương Sơ khiến cô không hiểu gì, “Anh làm gì thế?”
“Để em viết em yêu anh.”
Khương Sơ cạn lời, “Anh có bệnh à?
Anh ngồi đằng sau đưa tay ôm lấy cô, “Viết một trăm lần đi, ai bảo năm đó em không viết.”
“…” Khương Sơ không hiểu nổi, “Cậu ta làm thì liên quan gì đến em?”
“Anh nói có quan hệ với em thì sẽ có quan hệ.”
“Anh vô lý!”
“Được rồi.” Hứa Đình Thâm vuốt tay cô, “Thế anh viết cho em.”
Khương Sơ ngẩn ra, chỉ thấy Hứa Đình Thâm cầm bút nhét vào tay cô, bàn tay to lớn bao lấy tay cô viết ra mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Em yêu anh.”
“Thôi đi, ngây thơ.” Cô mắng anh nhưng khóe miệng lại cong lên.
…
Đại khái là ông trời nghe được mong ước sinh con gái của Hứa Đình Thâm nên cuối cùng ban cho anh một thằng con trai để trả thù anh.
Khương Sơ cứ nghĩ Hứa Đình Thâm sẽ rất đau lòng, dù gì ngày trước anh cũng đinh ninh là con gái, lại mua rất nhiều thứ đáng yêu, còn cảm thấy sau này bé gái sinh ra chắc chắn sẽ rất thích mấy thứ đồ đó.
Hứa Đình Thâm mới đầu nhìn còn chê, anh cảm thấy đứa bé mới sinh ra này quá xấu. Mẹ bé xinh đẹp như thế cơ mà.
Một ngày đẹp trời nào đó Trì Tinh đến nhà anh ăn chực, Hứa Đình Thâm im lặng hồi lâu bắt đầu diễn, “Haiz, cậu nói xem nên đặt tên cho con trai tôi là gì?”
Trì Tinh hiểu ý Hứa Đình Thâm, cậu biết anh lại bắt đầu làm trò rồi đây, nhưng sân khấu còn chưa xây xong căn bệnh nghiện diễn của cậu ta đã tái phát, Trì Tinh nhanh chóng bóp nát tâm khoe khoang của anh lại, “Cậu đợi Khương Sơ trở về rồi thương lượng, hai ta mà nghĩ thì sẽ không dùng được tên nào hết.”
Hứa Đình Thâm thấy chiêu này không được, thế nên lại bày chiêu khác, “Cậu không biết đâu, đứa bé này rất mềm mại lại còn đáng yêu.”
“…”
“Hơn nữa khi khóc còn rất khỏe, không hổ là con trai của Hứa Đình Thâm tôi.”
Trì Tinh: “…”
Nghiêm Hi: “…”
Khương Sơ cũng thấy mất mặt, cô véo Hứa Đình Thâm một cái, “Anh thôi đi, thằng bé cũng có phải đồ vật hiếm lạ gì đâu?”
“Ừ.” Anh gật đầu, “Nhưng Trì Tinh không có.”
Trì Tinh ha ha.