Đọc truyện Thâm Sơ – Chương 52: Phiên ngoại khoe vợ
Edit: Too | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
Hậu quả của chuyện này là mỗi lần gọi Khương Sơ đều cảm thấy ngại, nhưng lại không dám không gọi.
QAQ
Sau khi nhận giấy đăng kí, ban đầu Khương Sơ còn vui sướng đến choáng váng đầu óc, cảm thấy họ đã bước vào thế giới hai người, nhưng chẳng mấy chốc đã bị lời nói của Hứa Đình Thâm làm cho tỉnh táo lại.
“Sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, chúng mình sẽ về ra mắt gia đình, chụp ảnh cưới, chuẩn bị hôn lễ, còn phải chuẩn bị nơi tổ chức hôn lễ, chuẩn bị váy cưới, mời khách quý, chuẩn bị quà biếu…”
“Dừng, anh đừng nói nữa.” Đầu Khương Sơ muốn phình to, “Đột nhiên em thấy hơi hối hận, chúng mình có thể không kết hôn được không?”
“Muộn rồi.” Hứa Đình Thâm không vui, nhéo mắt cá chân cô, “Đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn rồi mà em còn muốn đổi ý?”
Khương Sơ lẩm bẩm, “Còn có thể ly hôn mà.”
Anh nhíu mày, “Em nói lại xem nào.”
“Chồng à, em sai rồi.” Cô chợt thấy sợ.
Hứa Đình Thâm cúi đầu không nói lời nào. Tự biết mình không đúng, Khương Sơ kéo kéo tay anh, “Em chỉ nói đùa thôi, cả đời chỉ kết hôn có một lần, chúng mình nhất định phải chuẩn bị thật chu đáo.”
Anh ngẩng đầu, khóe miệng còn nở nụ cười, rõ ràng không hề tức giận.
“Hứa Đình Thâm!” Khương Sơ bĩu môi, lại trêu cô.
Hai người còn công việc chưa xong nên mấy ngày này không thể ở bên nhau, Khương Sở mở ngăn kéo, nhìn tờ đăng kí kết hôn đỏ tươi cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nghĩ lại những lời nói lúc nãy của Hứa Đình Thâm cũng thấy chẳng sao.
Cô lật xem lại phát hiện không thấy giấy kết hôn của Hứa Đình Thâm đâu?
Khương Sơ không biết người nào đó lại bắt đầu làm loạn. Sau khi quay quảng cáo, người nào đó kéo một nhân viên công tác lại, hỏi, “Cậu kết hôn chưa?”
Anh ta lắc đầu.
“Vậy chắc chắn là chưa thấy giấy kết hôn.” Hứa Đình Thâm ngồi trên ghế, hai chân mở rộng, tay khoác lên đầu gối, “Lại đây, tôi có lòng từ bi cho cậu xem một chút.”
“…” Nhân viên công tác xem xong, “Anh và bà chủ có tướng phu thê ghê.”
Đều cười ngọt ngào như nhau, nhìn đã thấy hạnh phúc.
Hứa Đình Thâm rất hưởng thụ, “Tháng này tăng lương cho cậu.”
Lâm Kỳ không thể nhịn được nữa, nhấn mạnh từng chữ, “Hứa, Đình, Thâm!”
Sao lại có loại người khoe giấy chứng nhận kết hôn như khoe quần áo vậy?
Lâm Kỳ đưa tay đỡ trán, không ngờ Hứa Đình Thâm ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày, “Cô cũng muốn xem?”
“?”
Anh phì cười, “Sao không nói sớm, sao anh lại không cho cô xem chứ, quan hệ của chúng ta thế nào chứ.”
Thế nào là thế nào? Đúng là kiếp trước tôi nợ anh, Lâm Kỳ oán thầm, cô vỗ vỗ ngực, tránh để mình phát bệnh tim giống Liên Thắng, “Ai muốn xem giấy đăng ký kết hôn của anh với Khương Sơ? Anh có thể bình thường một chút không?”
Hứa Đình Thâm thở dài nói với người bên cạnh, “Người chưa kết hôn làm sao mà hiểu được.”
Lâm Kỳ: “…” Đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Sau vài ngày khoe giấy đăng ký kết hôn, Lâm Kỳ cứ tưởng cuối cùng anh cũng yên tĩnh rồi, không ngờ anh lại đổi cách khoe.
“Cô biết nấu cơm không?”
Lâm Kỳ thuận miệng trả lời, “Không biết.”
“Vợ anh không biết nấu cơm nên anh đành phải nấu.” Anh mím môi cười khẽ, ánh mắt ánh lên tình cảm dịu dàng, “Nhưng rất ngon.”
“…” Cô muốn hỏi một vạn lần khoe cái mọe gì.
Lâm Kỳ run rẩy nổi da gà, “Ông chủ, nếu không thì tôi từ chức đây.”
“Sao thế?”
“Anh nên tìm trợ lý đã kết hôn, hơn nữa tôi thấy về sau phòng làm việc thông báo tuyển dụng nhân viên thì điều kiện quan trọng nhất phải là không còn độc thân.”
“Anh hiểu rồi.” Người nào đó tự cảm thấy hài lòng, “Nhất định là do chuyện tình yêu của anh quá cảm động khiến những người độc thân đều ghen tị.”
Lâm Kỳ: “…”
***
Dạo này Khương Sơ bắt đầu thích sưu tầm chén đĩa gốm sứ đẹp, mua một đống về nhà, Hứa Đình Thâm thấy thì cười nhạo cô, “Em mua nhiều thế lại không dùng, chờ để đến mấy trăm năm sau thành đồ cổ à?”
Lại bị Hứa Đình Thâm chê bai, Khương Sơ bĩu môi, “Em sẽ nấu cơm cho anh mỗi ngày.”
Hứa Đình Thâm mấp máy môi, nói vô cùng uyển chuyển, “Cục cưng, đừng trả thù anh như vậy.”
“…” Cô làm cơm khó ăn đến vậy ư?
Khương Sơ tức giận quay người đi, Hứa Đình Thâm ôm cô từ phía sau, dựa cả người vào người cô, “Chồng sai rồi, không thì anh dạy em nấu cơm nhé?”
“Thật không?”
“Thật mà.” Đôi môi mềm mại của anh ghé sát vào tai cô, hơi nóng chui vào cổ cô, “Có điều muốn thu học phí.”
Thế nhưng cuối cùng thầy Hứa không thể đào tạo Khương Sơ trở thành học trò tâm đắc của mình, bởi vì khi hai người nấu ăn Hứa Đình Thâm rất thích trêu cô, ví dụ như ôm cô từ phía sau, cầm tay dạy, ví dụ như vừa giúp cô tết tóc vừa giúp cô gãi ngứa, lại ví như lúc cởi tạp dề lại đè cô lên tủ bếp.
Học nấu nướng gì chứ, rõ ràng là ve vãn.
Người có vợ yêu trong lòng nào có tâm tư dạy, người bị trêu ghẹo đến tâm phiền ý loạn thì làm gì còn lòng dạ để học.
Khương Sơ nhìn đĩa thức ăn kinh khủng trước mặt, mặt đỏ bừng, “Anh xem thế này sao ăn được nữa?”
“Không sao.” Hứa Đình Thâm vô cùng rộng lượng, tay cầm muôi gõ nhẹ lên trán cô, “Chịu khó làm món khác vậy.”
“…”
Cô không muốn nấu ăn, không bao giờ muốn nữa, để tên thối tha Hứa Đình Thâm tự làm đi.
Khương Sơ nằm trên giường nghĩ vậy.
Sau đó hai người bàn bạc nhân sáu tháng cuối năm sẽ vào đoàn quay phim, lại đúng lúc cả hai đều nhận cùng một bộ phim vô cùng hợp ý nên vui vẻ quyết định sau đợt bận rộn này sẽ cử hành hôn lễ, đến lúc đấy sẽ có một khoảng thời gian thật tuyệt để nghỉ ngơi, tiện thể hưởng tuần trăng mật luôn.
Khó khăn lắm mới được cùng một đoàn phim, Hứa Đình Thâm sao có thể bỏ qua cơ hội thân mật với Khương Sơ chứ. Nhưng trong đoàn lại có người mới rất sùng bái Hứa Đình Thâm và Khương Sơ, thỉnh thoảng lại tìm hai người chơi game, mỗi lần quay xong đều không quên gọi hai người chuẩn bị chuồn mất lại. Người mới vô cùng không có mắt cảm thấy cùng chơi vui hơn.
Hứa Đình Thâm nhịn được lần một lần hai nhưng cuối cùng không thể nhịn được nữa. Lúc anh đang thân mật với Khương Sơ, người mới lại gõ cửa phòng cắt ngang, anh hít một hơi thật sâu, từ từ đứng lên. Khương Sơ cảm thấy không ổn lắm, giữ chặt quần áo anh, “Anh đừng đánh cậu ta.”
“Chồng em có bao giờ đánh người khác không?”
Khương Sơ nghĩ lại một chút thì hình như là không có nên buông lỏng tay ra.
Hứa Đình Thâm mở cửa, người mới vô cùng phấn khích, chuẩn bị mời anh chơi cùng thì Hứa Đình Thâm đã kéo cổ cậu ta ra hành lang, “Trò chơi thú vị lắm à?”
Cậu ta gật đầu, “Thú vị ạ.”
Hứa Đình Thâm lại hỏi, “Yêu đương bao giờ chưa?”
“Từng rồi ạ.”
“Trò chơi thú vị hay bạn gái thú vị?”
Người mới suy nghĩ một chút rồi vô cùng nghiêm túc trả lời, “Trò chơi ạ.”
“…” Hứa Đình Thâm đáp, “Vậy nên cậu mới độc thân.”
“…”
“Cậu biết tôi kết hôn được bao lâu rồi không?”
Người mới lắc đầu.
“Hai tháng.” Hứa Đình Thâm mím môi, “Vì vậy cậu hiểu không?”
“Hiểu gì ạ?”
Anh ngạo mạn nói, “Tôi với chị dâu cậu vừa kết hôn, chúng tôi bận làm gì còn cần tôi phải miêu tả tỉ mỉ cho cậu à?”
Miêu tả tỉ mỉ?
Người mới lắp bắp, “Không… Không cần ạ.”
Sau đó không còn tới quấy rầy bọn họ nữa.
Về sau Khương Sơ còn buồn bực hỏi Hứa Đình Thâm nói gì, Hứa Đình Thâm cảm thấy nếu mình nói thật Khương Sơ sẽ tức giận nên thở dài, “Đe dọa thằng nhóc một chút thôi.”
“Anh xấu thế, lại còn bắt nạt trẻ con.”
“Ngày đầu tiên em biết điều đó à?” Không phải mỗi ngày anh đều bắt nạt cô bé trong lòng sao?
Khương Sơ nhoẻn miệng, “Về sau sinh con, chẳng lẽ anh cũng bắt nạt con?”
“Xem tình hình nữa.” Hứa Đình Thâm cười, “Nếu là con trai thì sẽ bắt nạt, còn nếu là con gái thì sẽ cưng chiều.”
“?” Sao lại trọng nữ khinh nam vậy, Khương Sơ đá anh một cái, “Không cho phép anh bắt nạt con em.”
“Đừng quá đáng nha.” Anh cố ra vẻ đáng thương, “Con trai còn chưa sinh ra mà mẹ nó đã bảo vệ nó rồi. Chẳng lẽ anh chính là một cây cải trắng không ai quan tâm sao? Bé yêu em không thương anh à?”
Xùy, không biết xấu hổ.
Khương Sơ vô cùng nhẫn tâm, “Không.”
Hứa Đình Thâm ghen tị cũng không được nữa!
Bộ phim đóng máy xong thì cũng vừa đến Tết âm lịch. Phim điện ảnh Khương Sơ quay hồi trước cũng sắp công chiếu, anti fan đang chờ ném đá cô nhưng không ngờ vì đề tài phim rất hot nên thành tích đã vả thẳng vào mặt họ.
Hứa Đình Thâm không có việc gì làm liền bắt đầu chuyên mục khoe vợ, “Vợ tôi là tốt nhất, không hề kém ai.”
Anh còn đăng ký một nick phụ, thấy có anti fan nói, “Chẳng phải Khương Sơ dính được hào quang của chủ đề thôi sao? Kỹ năng diễn xuất của cô ta kéo chân cả đoàn phim.” Hứa Đình Thâm lập tức đăng nhập vào nick phụ cãi nhau, “Nghe bạn nói kìa, bạn là ban giám khảo giải thưởng chuyên nghiệp à?”
Anti fan: “Sớm muộn gì Khương Sơ cũng lộ scandal.”
Hứa Đình Thâm: “Cô ấy xinh đẹp, bạn không so được.”
Lâm Kỳ nhắc nhở, “Kiềm chế chút, đừng buông thả quá, đến lúc bị lộ ra thì em không tẩy trắng được cho anh đâu.”
Anh cười xòa một tiếng, “Chỉ cần các cô không làm ẩu thì cô cảm thấy tôi sẽ bị lộ à?”
Lâm Kỳ tự biết đuối lý nên không nói nữa.
Hứa Đình Thâm mời nhân viên của phòng làm việc xem phim, lại một màn rải thức ăn cho chó. Lâm Kỳ không kìm được đả kích, “Vợ của anh là hot nhưng anh đâu có hot, anh có thể nhìn lại mình được không?”
“Vợ chồng vốn là một thể.”
“…” Anh đi chết đi.
Nói thì nói như vậy nhưng thật ra Hứa Đình Thâm không hề có scandal, là một diễn viên gạo cội trong nghề. Hứa Đình Thâm có độ nhận diện rất cao, mặc dù không còn quá nổi như lúc trước, nhưng độ hot cũng không hề thấp.
Hồi trước sau khi thông báo kết hôn, có anti fan sung sướng nói Hứa Đình Thâm sắp toang rồi, không ngờ lại bị nhóm fan trung thành chửi cho, hơn nữa người phát ngôn của Hứa Đình Thâm cũng không nương tay, khiến anti fan không nói nên lời.
“Tôi đề nghị các bạn hãy thật lòng yêu mến Hứa Đình Thâm, người hâm mộ luôn được ưu ái hơn mà.”
“Cảm giác được idol bảo vệ tuyệt thật.”
“Đừng có nói linh tinh nhé, anh lợi hại đến mấy thì cũng phải mua đồ đấy, làm người đại diện cho nhãn hiệu chứ có phải làm từ thiện đâu.”
***
Lễ trao giải cuối năm mời Hứa Đình Thâm và Khương Sơ, trong danh sách còn có cả Hướng Diệc, đám quần chúng ăn dưa hứng chí bừng bừng vào xem, mở livestream chuẩn bị xem trận chiến đẫm máu.
Nhưng khán giả lại không trông thấy hình ảnh như trong tưởng tượng, trái lại chỉ thấy Hứa Đình Thâm và Khương Sơ phát thức ăn cho chó, hai người ngồi cạnh nhau, ánh mắt nhìn nhau đầy dịu dàng, Hứa Đình Thâm nắm tay cô không hề buông ra, uống nước cũng không để Khương Sơ tự uống mà còn đút cho!
Vị yêu đương thật là chua mà!
Lúc Hướng Diệc lên nhận giải, khách mời trao giải lại là Hứa Đình Thâm.
Cái này chẳng khác nào vả mặt nhỉ? Mọi người nghĩ thầm.
Hứa Đình Thâm vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, nhìn qua hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng lúc Hướng Diệc vươn tay lại làm như không thấy, không có ý bắt tay với anh ta.
Hướng Diệc cảm thấy lúng túng đành thu tay lại.
Sau khi kết thúc, hai người gặp nhau trong buồng vệ sinh, Hướng Diệc vốn định giải thích, ai ngờ Hứa Đình Thâm lại ra vẻ vô tội, nói, “Xin lỗi nhé, tôi chỉ sợ tiếp xúc tay chân với cậu sẽ bị fan mắng thẳng mặt mà thôi.”
Sao Hướng Diệc có thể không biết chuyện lần trước fan của mình nhục mạ thẳng mặt Khương Sơ, sau đó gây động tĩnh lớn quá, công ty Hướng Diệc còn phải đè xuống không thì fan của anh ta đã phải xin lỗi rồi.
Mặt anh ta vẫn duy trì vẻ bình thản, “Làm sao có thể chứ?”
Hứa Đình Thâm cười xùy, thờ ơ nói, “Đều là hồ ly ngàn năm, ai thèm tán gẫu với cậu. Con người tôi không mang thù, nhưng chuyện của Khương Sơ thì khó nói lắm, hành vi của fan đương nhiên phải tính lên người thần tượng rồi, cậu nói phải không?”
Hướng Diệc bỗng có dự cảm không lành.
“Vậy nên.” Giọng Hứa Đình Thâm bình tĩnh nhưng lại lộ ra sự nguy hiểm, “Cậu đã bị nhắm rồi.”
Toàn thân Hướng Diệc lạnh buốt, chuyện như thế trong vòng luẩn quẩn này hết sức bình thường, không ngờ lòng vòng một hồi lại trở về chuyện này, anh ta chỉ không ngờ mình đã chọc phải người không nên chọc.
Sau đó Hướng Diệc cũng bị nhằm vào nhiều lần. Mà Hứa Đình Thâm – người đứng sau lại rất vững chắc, Hướng Diệc không thể lay động được địa vị của anh.
Còn chuyện Hứa Đình Thâm không bắt tay với Hướng Diệc, ekip của Hứa Đình Thâm biến thành Hứa Đình Thâm bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, quả thật không nhìn thấy.
Đây đều là chuyện của sau này, tạm thời không đề cập tới.
Sau khi Hứa Đình Thâm đi ra, Khương Sơ hơi lo lắng, “Sao anh lại không cho anh ta mặt mũi ngay tại chỗ thế?”
“Em không nỡ?”
Cô trợn to mắt, “Ai không nỡ bỏ anh ta, em chỉ lo lắng cho mình anh thôi.”
Người khác thấy thế nào, cô không hề để vào mắt.
Tim Hứa Đình Thâm mềm nhũn, lúc ra ngoài anh khoác áo lông cho cô, “Ồ, không nỡ bỏ anh à.”
Anh cúi đầu mút môi cô, “Ăn gì mà miệng ngọt thế?”