Đọc truyện Thâm Sơ – Chương 2
Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi
“Tình yêu chóng vánh” chỉ quay nhanh gọn trong ba ngày.
Đạo diễn sắp xếp nam nữ ở chung, trong ba ngày sẽ phát nhiệm vụ tình nhân cho minh tinh, nếu không hoàn thành sẽ bị phạt. Tổng cộng có bốn đôi, trong đó có một đôi thật còn ba đôi khác phải giả làm một đôi sao cho không bị phát hiện.
Khương Sơ đã xem mấy mùa, gần như đã thuộc các quy tắc, cô thu dọn đồ đạc: “Chỉ cần mang mấy bộ quần áo là được rồi nhỉ?”
Trần Niệm Niệm cười, “Mấy show kiểu này hay chơi xấu minh tinh lắm, chị cứ mang nhiều đồ một chút, thừa còn hơn thiếu. Nếu không đến đó có làm sao chị kêu trời kêu đất cũng không ai hay.”
Khương Sơ không cho là đúng.
Cuối cùng cô xếp ra được một chiếc vali vô cùng bé nhỏ, Trần Niệm Niệm nhíu mày, “Chị nhất định phải gọn nhẹ thế này hả?”
“Mang nhiều hơn không có ai cầm cho tôi.” Khương Sơ cầm áo khoác trên salon, chắc chắn nói: “Yên tâm, đạo diễn biến thái thế nào cũng không thể để chị đói bụng được.”
Khương Sơ xuống lầu, xe của tổ tiết mục đã đợi một lúc rồi, Khương Sơ vẫy tay với Trần Niệm Niệm: “Bai bai.”
Trần Niệm Niệm đứng nguyên tại chỗ hồi lâu rồi lại nhìn quyển sách xem ngày trên tay: “Chắc chắn không hay ho gì.”
“Tình yêu chóng vánh” ghép đôi không nhất định phải là kẻ thù mà có khi chỉ là người xa lạ. Khương Sơ độc thoại với máy quay: “Không biết tổ tiết mục sẽ ghép tôi với ai đây, háo hức quá đi.”
Chỉ cần không phải Hứa Đình Thâm là được.
[Hứa Đình Thâm Hứa Đình Thâm Hứa Đình Thâm…]
[Đã report khỏi cảm ơn.]
[Nói bao nhiêu lần là Hứa Đình Thâm không tới rồi, cút cút cút.]
Lúc chương trình được chiếu chính thức, Khương Sơ vừa nói câu đó thì tên Hứa Đình Thâm xuất hiện đầy màn hình khiến người hâm mộ không thể kiềm chế nổi, người qua đường hóng chuyện cũng rất kích động.
Xe tới nơi đã là buổi trưa, Khương Sơ bị gọi dậy thì ngáp một cái, cô mơ màng mở mắt rồi ngẩn người một lúc lâu mới cầm hành lí xuống xe.
Khương Sơ quay ở tầng ba mươi sáu, cô bước vào thang máy, các con số không ngừng tăng lên.
“Tinh.”
Khương Sơ đi ra, cô nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định được phương hướng thì đi về phía cửa dán tờ giấy “Thế giới của riêng hai người”. Cô ngoan ngoãn bỏ điện thoại vào hộp theo quy định sau đó thành công lấy được chìa khóa.
Khương Sơ bước vào nhà thì thấy các căn phòng đều rất sạch sẽ chứ không cần quét dọn như mấy mùa trước. Cô hơi đói nên vali cũng không thèm cất mà chạy vào phòng bếp, đầy cõi chờ mong mở tủ lạnh ra nhưng phát hiện bên trong rỗng tuếch. Cô không tin nổi lật tung cả phòng bếp ra nhưng vẫn không tìm được gì.
Cô đi ra phòng khách, mơ màng nhìn máy quay, “Mấy mùa trước đều có sẵn đồ ăn mà?”
Anh quay phim thấp giọng nói: “Mùa này mới sửa lại quy tắc.”
Khương Sơ: “…”
Cô đi lòng vòng trong phòng khách, cuối cùng lại đi đến trước máy quay: “Em có thể ra ngoài mua đồ ăn không ạ? Hoặc là thông qua cách khác…”
Đối phương không chút lưu tình ngắt lời, “Không thể.”
Khương Sơ nghiến răng nghiến lợi, quyết định chơi trò làm nũng, “Em đói.”
“Không thể.”
“…” Khương Sơ trợn trắng hai mắt, “Anh là cái máy chỉ trả lời một từ thôi đấy à?”
[Anh quay phim: Hãy coi tôi như khúc gỗ đi mà.]
[Ha ha ha ai bảo không nghe lời trợ lí.]
[Vừa dứt lời đạo diễn sẽ không để tôi đói bụng đâu, không ngờ bị vả mặt nhanh thế, cười chết tui rồi.]
[Khương Sơ nghĩ đạo diễn lương thiện thế.]
Khương Sơ thở dài trong lòng, “Đành phải chờ người còn lại đến xem anh ta có đồ ăn không!”
Đúng lúc này màn hình được chia thành hai nửa, bên trái xuất hiện đôi giày da nửa còn lại của Khương Sơ.
[Chỉ cần nhìn chân thôi tui cũng biết là trai đẹp rồi.]
[Cười chết mất, mỗi đôi chân thì nhìn ra được gì chứ.]
[Mẹ ơi, buộc dây giày kiểu này nhất định là Hứa Đình Thâm rồi.]
[Các người là ma quỷ hả, chỉ mỗi đôi giày cũng có thể nhận ra thần tượng??]
[Trời ơi…]
[Tui không tin tui không tin, Hứa Đình Thâm nhất định sẽ không chung khung hình với Khương Sơ đâu.]
Máy quay chậm rãi di lên trên, quần bò đen bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, tiếp đó là chiếc áo sơ mi xanh lam rộng rãi tươi mát như biển cả, lên trên nữa là khuôn mặt tinh xảo, sống mũi cao thẳng với chiếc kính râm màu đen, lông mi vừa dài vừa rậm, anh hơi nghiêng đầu lộ ra chiếc tai nghe đang đeo.
[Aaaaa Hứa Đình Thâm thật kìa.]
Một cơn bão bình luận lướt qua, show vốn vắng tanh nay hấp dẫn đông đảo người hâm mộ qua xem.
Hứa Đình Thâm đút một tay vào túi, anh quay đầu nhìn hàng chữ trên cánh cửa, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt di động vào trong hộp rồi nhấn chuông cửa.
Khương Sơ vốn đang nằm vắt vẻo trên salon vội bật dậy, điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt: “Tôi sẽ hỏi xem anh bạn kia có mang đồ ăn không.”
[Ha ha ha chị nghiêm túc không?]
[Khương Sơ à, chị mà mở cửa là sẽ hối hận đó.]
[Tui không thể chờ được đến cảnh kẻ thù đỏ mắt gặp nhau nữa, trời ơi hồi hộp quá.]
Khương Sơ mở cửa, bàn tay giơ lên đang định chào hỏi cứng lại. Người đàn ông trước mặt tháo kính xuống, đôi lông mi dài hơi khép lại như có sức mạnh đâm xuyên người, anh ta mở mắt nhìn cô, khóe miệng quyến rũ hơi nhếch lên: “Đã lâu không gặp.”
Khương Sơ bị vẻ mê người của anh quyến rũ đến mức đứng nửa ngày không nói nên lời, đến khi lấy lại tinh thần mới khó chịu đáp: “Hai hôm trước vừa gặp xong.”
Không ngờ người đàn ông lại mù mờ nhìn cô, “Có à?”
Đôi lông mi dài run rẩy tựa như không có ấn tượng gì cả.
Khương Sơ: “…”
[Vl Hứa Đình Thâm ác thật đấy!!]
[Cố ý! Chắc chắn là cố ý!]
[Oscar nợ Hứa Đình Thâm giải nam chính xuất sắc nhất.]
Nụ cười trên mặt Khương Sơ dần biến mất, trong lòng thì mắng Hứa Đình Thâm một nghìn lần.
Cô tức giận chạy về phòng thu xếp đồ đạc, một lúc sau chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cô trộm hé cửa ra nhìn, Hứa Đình Thâm lấy rau củ quả từ trong hành lí ra, đeo tạp dề màu xám lên người rồi đi vào phòng bếp.
Ống tay áo được xắn gọn lên hở ra đường cong cơ bắp mạnh mẽ.
Tâm tình Khương Sơ như vừa đi qua trận đạn lạc, “Anh ơi, em có thể, em có thể mà.” Nhưng cô chợt tỉnh táo lại, mình với anh ta là đối thủ cơ mà!!
Tức quá, tại sao anh ta lại mang đồ ăn cơ chứ?
Khương Sơ dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Hứa Đình Thâm, không ngờ đột nhiên anh ta quay đầu lại nhìn, ánh mắt hai người chạm vào nhau, cô như con hươu bị chấn kinh vội nhìn sang hướng khác, giả bộ như đang ngắm trần nhà, ngón tay luống cuống cậy cửa.
Anh ta nhíu mày, “Cô không mang đồ ăn à?”
Khương Sơ gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng đang nghĩ không biết Hứa Đình Thâm có lòng tốt chia sẻ cho mình chút ít…
“Vậy chẳng phải là ngồi nhìn tôi ăn à?” Anh suy nghĩ một chút rồi nói, trên mặt không hề có sự đồng cảm, “Tôi đây xấu hổ lắm.”
“???” Chia cho tôi ít xấu hổ với.
Khương Sơ dùng sức đóng cửa lại, lật tung khắp phòng mới miễn cưỡng tìm được một thanh socola. Hứa Đình Thâm ghét mình thật rồi, ai bảo trước kia mình không cho anh ta tí mặt mũi nào trước mặt mọi người chứ.
Nhưng… Ánh mắt Khương Sơ trở nên ảm đạm, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ mình không đau lòng chắc.
Màn hình chuyển qua nhà cặp đôi khác. Nhưng bên này Khương Sơ vẫn đang ngắc ngoải vì đói. Lúc lâu sau đột nhiên Hứa Đình Thâm gõ cửa, Khương Sơ bĩu môi, nghĩ thầm: Đừng bảo anh ta mang thức ăn qua chỉ để khoe khoang rồi không cho mình ăn đấy nhé.
Thôi đừng hi vọng, anh ta dám lắm.
Hứa Đình Thâm đeo lại đồng hồ nãy cởi ra để nấu ăn, không ngẩng đầu sai cô: “Ra rửa bát đi.”
“???” Anh ta còn dám sai khiến mình?!
Khương Sơ bĩu môi nhìn Hứa Đình Thâm vào phòng đóng cửa lại.
[Ha ha Hứa Đình Thâm là ác thật đấy.]
[Đối thủ có khác, không có tí thương hoa tiếc ngọc nào luôn.]
[Trước bảo họ ghét nhau tui còn không tin, nay thì tin thật rồi.]
[Hay là hai người đánh nhau luôn tại đây đi.]
Khương Sơ cố nén cảm xúc muốn đánh người lại, chuẩn bị vào bếp phá hoại trả thù Hứa Đình Thâm nhưng không ngờ đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn, lửa giận của cô bị dập tắt trong chớp mắt.
Đây là… Phần cô hả?
Cô như một con mèo đang tức giận xù lông thì bị vặt hết lông, ngẩn ngơ đứng nhìn bàn thức ăn. Không ngờ tên súc sinh này còn có lương tâm…
Phòng bếp rất yên bình còn bên này Hứa Đình Thâm đang ngồi trên giường đọc sách. Lúc đầu anh không định tham gia chương trình này nhưng mấy ngày trước trong lúc vô tình anh phát hiện ra một tờ giấy cũ kĩ đã ố vàng.
Trên đó viết “128 căn e980, nghĩ mãi mà không biết đáp án!”
Mặt sau còn ghi ngày tháng.
Anh lắc đầu, cười nhạo mình còn hy vọng xa vời.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Đình Thâm ra mở cửa, cô gái không được tự nhiên cúi đầu di di chân, “Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì?”
“Cảm ơn anh để lại phần cơm trưa cho tôi.”
“Tôi có để phần cô hả?” Hứa Đình Thâm đóng quyển sách trên tay lại, không ngẩng đầu nhưng khóe miệng nhếch lên một đường cong nhỏ, “Đấy là phần Coca nhà tôi mà.”
Coca là tên con chó nhà Hứa Đình Thâm.
Khương Sơ: “…”
Cô hít sâu, nhịn đi nào nhịn đi nào.
Giết người là phạm pháp!
[Há há, thương Khương Sơ quá đi.]
[Sao tui lại thấy câu này đặc mùi cưng chiều, ngọt quá điii]
[Ngọt gì, ông bị tiểu đường à?]
[Hứa Đình Thâm đúng là đồ ngạo kiều, bên ngoài thì độc mồm hơn bất cứ ai nhưng chẳng phải vẫn mềm lòng hay saooo.]
[Tui thấy chẳng qua do có máy quay thôi, nếu không có chắc chắn Hứa Đình Thâm sẽ không thèm quan tâm đến Khương Sơ đâu.]
[Anti mau cút đi, Hứa Đình Thâm nhà tao là người lương thiện nhất.]
Khương Sơ tức giận quay lưng đi, giọng trầm khàn của người đàn ông sau lưng gọi cô lại: “Biết vì sao anh lại tham gia chương trình này không?”
Khương Sơ cố nén tức giận, quay người lại lườm: “Không phải là đến để chê cười tôi đấy chứ?”
Tiếng cười nhạo phát ra từ cổ họng, sợi dây hy vọng trong lòng vừa ló ra đã bị cắt đứt, anh khôi phục lại trạng thái lạnh lùng bình thường: “Đúng vậy, tôi đến để chê cười cô đấy.”
Anh bị dở hơi à, Khương Sơ tức giận nói: “Anh ghét tôi, tôi cũng rất ghét anh. Với lại đồ anh nấu dở tệ.”
“Bịch” một tiếng cửa bị đóng sập lại. Hứa Đình Thâm thấy lòng mình nhói lên.
Khương Sơ,
Nếu anh nhớ không nhầm, em mới là người đùa bỡn tình cảm của anh mà.