Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 20: Mất Hết Khí Thế


Đọc truyện Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần – Chương 20: Mất Hết Khí Thế


Liên Thanh Châu rũ mắt xuống, nhếch miệng cười, lạnh lùng nói: “Bởi vì Tần tướng quân đã từng bảo vệ công chúa trong trận cung biến máu chảy thành sông ngày xưa cho nên công chúa liền ngây ngốc tưởng rằng sau này tướng quân có thể bảo vệ nàng cả đời, quả thật rất ngốc.

Cũng may công chúa hiện giờ đã nhận ra rõ sự thật”.
Tần Như Lương xoay người rời đi, nói mà không hề quay đầu nhìn lại: “Đó là bởi vì nàng ta còn ngây thơ nên không biết rằng sẽ không có ai muốn sống cùng với một người ngu ngốc như mình.

Nếu như ngươi không muốn rước họa vào thân thì hãy quay về chỗ của ngươi đi, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện ở kinh thành nữa”.
Phía sau lưng hắn, Liên Thanh Châu nhàn nhạt nói: “Có lẽ ta sẽ khiến cho tướng quân phải thất vọng rồi.

Lần này ta đến kinh thành để làm ăn buôn bán, chưa kiếm được nhiều tiền thì sẽ không đành lòng rời khỏi chốn phồn hoa náo nhiệt này”.
Sau khi Tần Như Lương đích thân đến Liên phủ, Liễu Mi Vũ thật sự không thể nuốt trôi cục tức này cho nên nàng ta ngay lập tức mang theo Hương Phiến đến tiểu viện của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt không thường dậy sớm, vẫn đang ngủ trong phòng.
Liễu Mi Vũ và Hương Phiến tất nhiên đã bị Ngọc Nghiên và Triệu thị ngăn lại ở bên ngoài.

Đương nhiên Ngọc Nghiên biết Liễu Mi Vũ là ái thiếp của tướng quân, nếu không thì tướng quân cũng sẽ không vì nàng ta mà đối xử tồi tệ với công chúa.

Hơn nữa dung nhan của công chúa đã bị chính tay hai người này hủy hoại, cho nên đừng hi vọng Ngọc Nghiên sẽ tỏ thái độ tốt với bọn họ.
Hương Phiến hất hàm kiêu ngạo nói: “Phu nhân có chuyện muốn hỏi công chúa, biết điều thì mau gọi công chúa ra đây”.
Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn nàng ta, không chịu yếu thế nói: “Ngươi là cái thá gì mà công chúa nhà ta phải nghe lời ngươi?”
Ngọc Nghiên tuy có vóc dáng nhỏ bé nhưng ngữ khí lại rất cao ngạo.
Hương Phiến nghe vậy thì tức giận nói: “Công chúa cái gì chứ, nếu như tướng quân không tốt bụng thu nhận nàng ta thì bây giờ nàng ta chỉ là một con chó không còn nhà mà thôi!”
Ngọc Nghiên vô cùng phẫn nộ, vừa định cãi lại thì cánh cửa phòng phía sau lại bất thình lình mở ra.
Thẩm Nguyệt khoác một chiếc áo mỏng màu xanh chồi non, ngái ngủ đứng bên khung cửa.
Thẩm Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn xuống Hương Phiến rồi nói: “Ngươi nói ai là chó không nhà?”
Hương Phiến không ngờ Thẩm Nguyệt sẽ nghe thấy, trong lòng có khó chịu cũng không dám đáp lại.
Thẩm Nguyệt chậm rãi nói: “Cho dù ta không còn nhà nhưng ít nhất ta vẫn là chính thất phu nhân của phủ tướng quân, Triệu mụ, những lời mà nha hoàn này nói ngươi đã nghe rõ rồi chứ?”
Triệu thị trả lời: “Nô tỳ nghe rõ”.

“Vậy thì ngươi mau đưa nàng ta đến chỗ quản gia đi rồi truyền lại nguyên lời mà nàng ta nói cho quản gia nghe.

Để ta xem tội bất kính với chủ nhân thì sẽ bị xử đánh bao nhiêu trượng lớn theo gia pháp của phủ tướng quân”.
“Vâng”.
Hương Phiến biến sắc, Triệu thị đã tiến lên muốn bắt lấy nàng ta.
Liễu Mi Vũ vội vàng nói: “Hương Phiến chỉ lỡ lời mà thôi, khi trở về ta sẽ giáo huấn nàng ta thật kỹ, công chúa không cần phải bận tâm đến chuyện này nữa”.
Thẩm Nguyệt cười nói: “Ta không bận tâm đâu”.
Liễu Mi Vũ quay lại rồi quát lên với Hương Phiến: “Còn không mau xin lỗi công chúa!”
Sắc mặt Hương Phiến chuyển từ trắng sang đỏ rồi tới tái, nàng ta cắn môi chật vật nói: “Là Hương Phiến đã lỡ lời, xin công chúa thứ tội!”
Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta, nhếch môi cười lạnh nói: “Thật xin lỗi, ta không nhận lời xin lỗi này đâu”, nói xong nàng còn nghiêm mặt nói thêm: “Triệu mụ, còn không mau lôi nàng ta đi!”
Hương Phiến cố chống cự nhưng trong chốc lát đã bị Triệu thị to béo tóm chặt lấy, không nhúc nhích nổi.
Ngọc Nghiên ở bên cạnh cũng rất hăng hái, còn cẩn thận vào phòng lấy dây thừng trói tay Hương Phiến lại, sau đó giao một đầu dây thừng cho Triệu thị rồi nói: “Triệu mụ lôi nàng ta đến chỗ quản gia đi, lúc phạt đánh trượng Triệu mụ nhớ phải đứng canh chừng, tránh để bọn họ làm qua loa lấy lệ”.
Triệu thị nhìn Ngọc Nghiên đáp: “Ta đã hiểu rồi”, nói xong liền lôi Hương Phiến đang kêu la thảm thiết đi.

Ngọc Nghiên cũng vẫy tay với Triệu thị nói: “Triệu mụ đi đi, cứ yên tâm, công chúa ở đây giao cho ta”.
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ trắng bệch, nàng ta muốn đuổi theo nhưng lại không dám, chỉ có thể thấp thỏm lo lắng.
Sau đó Thẩm Nguyệt lại thản nhiên hỏi: “Ngươi tới tìm ta làm gì?”
Liễu Mi Vũ dường như đã mất hết khí thế, giọng nói nghe có phần yếu ớt hơn bình thường: “Ta nghe nói công chúa đã bảo tướng quân đi trả lại thuốc bổ”.
“Đúng vậy, thế thì sao?”
Liễu Mi Vũ lộ ra ánh mắt oán hận, tức giận nói: “Công chúa biết tướng quân cảm thấy đau lòng cho ta nên mới lấy một ít thuốc bổ để bồi dưỡng cho thân thể của ta, thế mà công chúa lại bắt tướng quân phải bù lại số lượng ban đầu.

Công chúa có biết tướng quân đã tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc mới bù lại được hay không?”
Thẩm Nguyệt nhếch môi nói: “Ta không biết”.
Liễu Mi Vũ vẫn lộ ra vẻ tức giận nói: “Công chúa dù sao cũng là phu nhân của tướng quân, tại sao còn đi giúp người ngoài? Chẳng lẽ công chúa muốn cấu kết với người ngoài đào tiền của phủ tướng quân sao?”
Thẩm Nguyệt cảm thấy buồn cười liền nói: “Mi Vũ, ngươi nói hay lắm, bây giờ ngươi mới biết ta là phu nhân của tướng quân sao? Ngươi nói ta nghe thử xem ta cấu kết với người ngoài như thế nào? Những thứ thuốc bổ đó không phải là ngươi tự mình lấy dùng đó sao? Ngươi nói ta muốn đào tiền của phủ tướng quân, ta thấy ngươi mới là người đào tiền nhiều hơn ta đó.

Ngươi đã hoang đàng tiêu pha mà còn đổ tội lên đầu người khác, đúng là không biết xấu hổ”.
Sắc mặt Liễu Mi Vũ lại chuyển từ đỏ thành trắng bệch, nàng ta cãi lại: “Dù công chúa có hận ta đến thế nào thì cũng phải suy nghĩ cho tướng quân một chút, Công chúa làm như vậy thì mặt mũi của tướng quân biết để ở đâu?”
Thẩm Nguyệt đứng dựa vào cửa nói: “Tại sao ta phải suy nghĩ cho hắn ta? Lúc các ngươi đuổi ta ra khỏi nhà, lúc các ngươi bắt ta uống thuốc phá thai, ta nhớ các ngươi đâu có suy nghĩ cho ta chút nào đâu?”

Sau đó nàng lại đảo mắt, cười rồi nói tiếp: “Chẳng qua tất cả đều là người một nhà, những chuyện này đều là chuyện quá khứ, ta có thể không nhắc tới nữa.

Cho dù Tần Như Lương đã trả lại thuốc bổ thì ta cũng có thể nói với Liên Thanh Châu một tiếng, ta và hắn dù sao cũng là bạn bè, chỉ cần ta ra mặt thì Liên Thanh Châu sẽ gửi thuốc bổ về đây ngay”.
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ dịu đi một chút, nàng ta nói: “Nếu như công chúa có thể không nhắc đến những chuyện trước đây mà ra mặt thay phủ tướng quân nói một lời thì đó chính là một đại ân”.
Thẩm Nguyệt nói: “Mi Vũ, chỉ vì vài món thuốc bổ mà ngay cả thể diện của phủ tướng quân ngươi cũng không cần nữa sao? Ngươi luôn miệng nói rằng phải suy nghĩ cho Tần Như Lương, ta thật sự rất muốn hỏi ngươi, ngươi làm như vậy thì mặt mũi của Tần Như Lương biết để ở chỗ nào?”
Liễu Mi Vũ lúc này mới biết Thẩm Nguyệt cố ý trêu đùa mình, nàng ta lại biến sắc, liền nói: “Ta chỉ muốn công chúa ra mặt nói vài lời, chuyện này có liên quan gì đến tướng quân chứ? Công chúa không chịu khắc phục tổn thất cho phủ tướng quân thì cũng thôi đi, cần gì phải gây sự với ta như thế?”
“Ngươi không cần đi xem thử Hương Phiến đã ra sao rồi sao? Nha đầu đó mảnh khảnh ốm yếu, hy vọng là không bị đánh chết, như vậy thì chẳng còn gì thú vị”.
Nói xong, Thẩm Nguyệt liền xoay người đi vào phòng.
Thân thể Liễu Mi Vũ run lên, hai tay nắm chặt, những đầu móng tay bấm vào lòng bàn tay, vừa giận vừa hận.
Cuối cùng nàng ta vẫn lo lắng cho tình hình của Hương Phiến cho nên không chần chờ nữa mà liền quay đầu loạng choạng đi ra ngoài.
Khi Liễu Mi Vũ chạy ra sân trước, Hương Phiến đã khóc rú lên, không biết đã bị đánh bao nhiêu trượng lớn.
Nhìn thấy Liễu Mi Vũ đến, Hương Phiến chảy nước mắt giàn giụa, kêu rên thảm thiết: “Phu nhân cứu nô tỳ! Cứu…!cứu nô tỳ!”
Thân thể Liễu Mi Vũ run lên, nàng ta liền quát lên the thé: “Tất cả dừng lại cho ta!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.