Thầm Mến

Chương 26: Chính thê


Đọc truyện Thầm Mến – Chương 26: Chính thê

Editor: Phong Nguyệt Vô Biên

Thời gian một tháng trôi nhanh trong chớp mắt, trang web của Hanh Thông trong một tháng này tiến triển rất thuận lợi, đã vượt qua cuộc thử nghiệm cuối cùng. Tang Lộ và Hạ Hàm cũng tiến triển rất thuận lợi, Hạ Hàm không quá bức bách, chẳng qua đôi lúc sẽ gọi một cuộc, hoặc sau khi tan sở cùng dùng bữa tối, hơn nữa cả ngày chủ nhật đều ở bên nhau, thật sự khiến Tang Lộ cảm nhận được sự nhiệt tình của anh. Chuyện trước kia chỉ xảy ra trong mộng bỗng nhiên biến thành sự thật, điều này khiến cho Tang Lộ có một loại cảm giác không chân thật mãnh liệt, nhưng Hạ Hàm rõ ràng tồn tại, nụ cười rực rỡ, vòng ôm ấm áp, còn cả nụ hôn nóng bỏng như lửa cháy, mà ngay cả căn nhà nhỏ bé của cô, cặp văn kiện hàng hiệu màu đen của Hạ Hàm cũng từng đặt ở đó một lúc. Tuy chỉ ngắn ngủi vài ngày, nhưng cảm giác xoay chuyển không cân đối này đã khiến cô vạn phần đau khổ, nhưng cũng hết sức ngọt ngào. Một mặt Tang Lộ hưởng thụ tình yêu của Hạ Hàm, một mặt đối diện với sự cắn rứt lương tâm của chính mình, lúc thì cao hứng, lúc thì thở dài, “nhân tài” lại có loại cảm xúc đặc thù chỉ có khi yêu đương này, lập tức khiến cho toàn bộ công ty hứng thú. Cũng vì quan hệ với Giang Dạ, danh hiệu “tảng đá mỹ nhân” Tang Lộ sớm đã “nức tiếng gần xa”. Mọi người đều đoán chuyện vui của Giang Dạ và Tang Lộ đã gần tới rồi. Liên tục nhận được vài lời chúc mừng không đầu không đuôi của vài người, cuối cùng Giang Dạ cũng cảm thấy Tang Lộ bất thường. Rốt cục, dưới ánh nắng  mặt trời gay gắt sau giữa trưa, anh cùng Tang Lộ nói chuyện một lúc lâu. Kết quả đương nhiên không trì hoãn, anh bị phán tử hình, hơn nữa còn chẳng hoãn lại một chút.

Giang Dạ thống khổ mà tuyệt vọng, anh đối với Tang Lộ, quả thực không còn cách gì nữa. Thích một người thời gian dài, loại tình cảm này sẽ dần lắng đọng lại, đồng thời còn lẫn cả một loại quán tính đáng sợ, làm nhiễu tư duy của mọi người, tựa như bạn luôn dùng một đôi đũa ăn cơm, kích thước, chiều dài chiếc đũa cùng ngón tay đã kết hợp thuần thục ăn ý, một ngày đôi đũa đó đột nhiên gãy, nếu tìm đôi khác, bạn sẽ cảm thấy rất không quen, đến nỗi vốn là mĩ vị cũng không còn ngon nữa. Tang Lộ là người đầu tiên anh động tâm, tuy rằng hai người có bốn năm không gặp, nhưng lửa tình trong lòng anh chỉ cháy mạnh hơn chứ không tắt. Từng khoảnh khắc ở bên Tang Lộ, tất cả đều là giấc mộng ngọt ngào nhất của anh, nay đột nhiên tỉnh mộng, anh có một loại chênh vênh không biết thế nào để thích ứng, anh khổ sở đến mức không thể nào đối diện với Tang Lộ, ngay cả viết bài cũng không nổi, không thể không xin phép nghỉ ở nhà lấy lại sức.

Trong lúc đó, Giang Ninh có tìm Tang Lộ một lần. Cái vị sư tỷ vốn tràn đầy sức sống, cười phóng khoáng, nay lại ngồi xuống lặng lẽ nói cho Tang Lộ rất nhiều chuyện trước đây của Giang Dạ, từ nhỏ Giang Dạ đã ngoan ngoãn như thế nào, thực chất bên trong bướng bỉnh cỡ nào. Nói đến cuối, chị ấy cũng không có ý tứ yêu cầu Tang Lộ ở bên Giang Dạ, chỉ nói với Tang Lộ, chuyện sau khi tốt nghiệp Giang Dạ cùng Tang Lộ gặp nhau kỳ thật cũng chẳng phải là do vận mệnh gì cả, mà là do chị chịu không được khẩn cầu của Giang Dạ, mà Tang Lộ lại xác thực là nhân tài nên mới tạo ra sự ngẫu nhiên như thế. Đối với Tang Lộ mà nói khoảng cách bốn năm, từ khi Giang Dạ vô tình biết được cô và chị gái mình trùng hợp học chung một trường, Giang Dạ tại một nơi bí tiến hành chuyện tình cảm này, cuối cùng là trông giữ cô từ lúc tốt nghiệp, trông giữ đến lúc cô vào công ty, dựng nên mở màn của vận mệnh, chờ đợi phản ứng của cô.

Tang Lộ nghe xong xúc động rơi lệ, cô thương cảm cho người con trai si tình này, lại khổ nỗi bản thân không có cách nào đáp lại phần tình cảm chân thành ấy. Thời điểm áp lực không chịu được, cô chủ động tìm Giang Dạ, vẻ mặt Giang Dạ tiều tuy nghe cô nói năng lộn xộn “Thực xin lỗi”…, sau đó ngơ ngẩn khóc. Sau cùng anh thở dài một câu, nói, “Nếu đã không có cảm giác, thì cũng không còn cách nào khác!” kết thúc cuộc nói chuyện của hai người. Hôm sau, Tang Lộ thấy Giang Dạ ở công ty, vẫn tiều tụy nhưng lại nở nụ cười chào hỏi cô, không khỏi cảm thấy khổ sở một trận. Giang Dạ, hi vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc của bản thân, thật tâm đấy! Cô âm thầm nói trong lòng.


Trong thời gian “gà bay chó sủa này”, còn có một đại sự đang âm thầm tiến hành, chẳng qua là Tang Lộ còn chưa biết mà thôi, đó chính là chuyện Hạ Hàm đưa ra yêu cầu ly hôn với Vương Đình.

Chuyện này được nói đến trong lúc ăn cơm, Vương Đình hoảng hốt đến mức bát cơm rơi xuống, cũng không phát giác, cô chỉ lặp đi lặp lại hỏi tại sao?

Thái độ đè nén không khống chế được, cuối cùng lớn tiếng khóc kêu, rồi ngất lịm đi.

Hạ Hàm cũng nghĩ phản ứng của Vương Đình nhất định sẽ mãnh liệt, nhưng trăm triệu lần không ngờ sẽ nghiêm trọng như thế, dưới sự bất đắc dĩ, chỉ đành dời thời hạn ly hôn về sau.


Cặp uyên ương trong phòng rốt cục sau một hồi tranh cãi kinh thiên động địa thì hoàn toàn chia tay. Có lẽ hai người cũng không nguyện ở lại cái nơi thương tâm này, hoặc là hai người sớm đã kiếm nơi khác “phòng trước khỏi họa”, cho nên, sau khi chia tay, động tác của hai người đều nhất trí thu thập hành lý, trả phòng, dứt khoát bỏ đi. Chủ nhà hỏi Tang Lộ muốn gọi thêm vài người đến thì Tang Lộ hơi do dự rồi cự tuyệt, để bản thân thanh tĩnh trước một chút cũng không sao. Cũng không nghĩ tới trước hết việc này, lại thuận tiện cho Hạ Hàm, hai người cùng đi cùng về, y hệt một đôi vợ chồng mới cưới, nhưng mà, Tang Lộ chưa bao giờ cho Hạ Hàm ở lại qua đêm. Tuy rằng đã biểu hiện muốn ở bên Hạ Hàm, nhưng trong tiềm thức, cô vẫn không chống lại được sự cắn rứt lương tâm, một ngày Hạ Hàm còn chưa ly hôn với Vương Đình, thì ngày đó cô không thể cướp chồng người ta được. Hạ Hàm hiểu sự đấu tranh của cô, cũng không yêu cầu gì nhiều, chị phải đau khổ đè nén dục vọng với người yêu ở trong lòng.

Tình thế giằng co một chỗ cũng không giải quyết được gì, khi cả ba đều đã nhanh chóng không chịu nổi áp lực thì Vương Đình tìm tới cửa, cùng Tang Lộ đối mặt với nhau.

“Ngồi đi!” Tang Lộ nói với Vương Đình, đứng dậy rót hai chén hồng trà. Hôm nay chủ nhật không phải đi làm, tối hôm qua cô lại chơi game một trận cho đến rạng sáng. Lúc này mặc dù mặt trời lên cao, nhưng xác thực mà nói, cô mới bị Vương Đình “tới chơi” đánh thức, bởi vậy so với bộ dáng tóc tai hỗn độn của cô, Vương Đình chỉnh đốn gọn gàng, trang sức trang nhã tất nhiên là vô cùng nổi trội.

“Nguyên nhân tôi đến chắc cô cũng biết phải không?” Vương Đình bình tĩnh ngoài ý muốn của cô, nhưng khẩu khí tuyệt đối không hề dửng dưng.

Tang Lộ gật đầu, uống một ngụm hồng trà, cô đã chuẩn bị tốt để nghênh đón việc bị mắng, nhưng cô quyết sẽ không lùi bước, mặc kệ Vương Đình nói lời quyết liệt như thế nào, cô vẫn quyết tâm muốn ở bên Hạ Hàm!


“Trên đời có nhiều đàn ông như thế, vì sao cô lại muốn cướp chồng người khác?” Giọng điệu Vương Đình vẫn bình tĩnh như cũ, lời nói lại giống như một nhát đao nhọn đâm đau đớn thần kinh hổ thẹn trong người Tang Lộ.

“Nếu có thể buông tay, có ai lại muốn làm bên thứ ba?” Cô trầm trầm nói, ánh mắt đối chọi với Vương Đình, “Em kính phục thái độ làm người của chị, tin tưởng chị cũng hiểu được nỗi khổ của em.”

Ánh mắt Vương Đình hơi lóe lên, nhưng cũng không phản bác cách xưng hô của cô, cho cô cơ hội biện giải. Tang Lộ dừng một chút, tiếp tục nói: “Em đối với Hạ Hàm, thứ nhất không màng tiền tài của anh ấy, thứ hai không màng danh tiếng của ảnh, chỉ vì bản thân anh ấy mà thôi. Hôm nay, chẳng sợ Hạ Hàm anh ấy là một tên khất cái người gặp người ghét, chỉ cần anh ấy còn thương em dù chỉ một chút, em cũng sẽ không chịu buông ra. Chị đối với Hạ Hàm nổi danh là có tình nghĩa, nhưng em phải nói, trái tim của em một chút cũng không thua kém so với chị, không biết Hạ Hàm có đề cập với phu nhân hay không, em từng là học sinh của anh ấy?”

Vương Đình gật đầu, “Chuyện của hai người Hạ Hàm đều nói với tôi, cho nên lâu như thế tôi mới tới gặp cô. Hàm không yêu tôi, tôi cũng biết, tin là em cũng biết anh ấy cũng không hề ghét tôi. Sự tình cho đến tình trạng hôm nay, theo lý mà nói, tôi còn cưỡng cầu thêm nữa thì thật sự có chút không màng nhân tình thế thái, tuy rằng thoạt nhìn bên ngoài người bị thương là tôi, nhưng trên thực tế cũng là tôi chậm trễ nhân duyên của hai người.” Nói đến đây cô liền cười tự giễu, vì giấc mộng ngắn ngủi của mình, cũng vì sự cố chấp buồn cười nhiều năm qua của bản thân.

Tang Lộ nghe vậy thì hơi ngẩn người. Từ khi quyết đinh muốn cùng Hạ Hàm ở bên nhau, cảnh giao phong với Vương Đình liền xuất hiện ở trong giấc mộng của cô hàng ngày. Trong mộng, cô đều bị Vương Đình giống như một người đàn bà chanh chua chửi bới đến mức khóc tỉnh lại. Không nghĩ đến hôm nay thấy được người con gái nhỏ nhắn này, vậy mà lại là một cô gái rộng rãi, ban đầu còn chế giễu là giả tạo, nhưng Vương Đình vẫn thế, ngược lại làm cô đứng cũng không nổi. Chính mình là tiểu nhân cướp chồng người khác, cảm giác phá hoại gia đình của người khác lại trồi lên mãnh liệt. Vốn dĩ, cô cũng là một người hết sức tự trọng mà!


Vương Đình trầm mặc không nói lời nào trong chốc lát, khi Tang Lộ cảm giác xấu hổ đến cực điểm mới mở miệng: “Nhưng đứa bé là vô tội, tôi muốn giữ cha ở lại cho nó!”

“Đứa bé?” Tang Lộ nhíu mày, “Hạ Hàm nói qua là hai người không có con.”

“Vốn là không, nhưng…” Vương Đình bắt đầu lục túi xách, lục một lát thì lấy ra một tờ giấy mỏng đưa đến, “Hôm nay mới xét nghiệm, tôi đã có thai ba tháng rồi.” (ÚI! Đúng lúc ghê cơ!!!!!!)

Nói là sấm sét giữa trời quang cũng không ngoa, Tang Lộ hé miệng, trừng mắt nhìn tờ giấy trên bàn trà. Thực tế tờ giấy đó viết gì cô hoàn toàn không thấy rõ lắm, ánh mắt của cô đã vị một bóng đen chậm rãi che phủ. Trong mông lung cô nghe được giọng nói của Vương Đình tiếp tục truyền tới, bình tĩnh mà kiên quyết, “Chúng ta là người lớn thế nào cũng không sao, nhưng liên lụy đến con trẻ là vô cùng không tốt, em xem ra cũng là một người sáng suốt hiểu chuyện, chắc cũng không làm ra loại chuyện khiến người khác khinh thường nhỉ?” 

Tang Lộ không biết Vương Đình rời đi lúc nào, chờ khi cô phục hồi lại tinh thần, trong phòng đã trống rỗng chỉ còn mình cô. Mặt trời ngoài cửa sổ rất lớn, hệ thống sưởi cũng đâu có hỏng, mà vì sao mình lại lạnh đến thế? Cảm giác này cũng giống với năm đó khi Hạ Hàm kết hôn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.