Đọc truyện Tham Luyến – Chương 20
Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn, “Đón khách sao?”
Hạ Đàn vội gật đầu, “Đúng vậy, ba em có việc phải về quê rồi, trong khách sạn không có ai biết lái xe.”
Cô lại cúi người thấp xuống thêm một chút, đôi mắt sáng ngời nhìn Hàn Triệt, thanh âm mềm mại lại hỏi thêm một tiếng, “Được không ạ?”
Ánh mắt của cô khiến cho Hàn Triệt nghĩ đến một loại vật nhỏ rất đáng yêu.
Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, rất lâu sau cũng không có nói chuyện.
Anh có hơi do dự, tốt xấu gì thì mình cũng là nhân vật uy tín danh dự ở thủ đô, lại chạy đến nhà ga xe lửa đón khách, chuyện này tính là cái gì đây chứ?
Đôi mắt Hạ Đàn vẫn đang trông mong nhìn anh, Hàn Triệt nhìn chòng chọc vào cô, sau một lúc lâu không ngờ bại trận, “………được.”
Hai mắt Hạ Đàn sáng ngời, nhất thời cao hứng đến mức cười rộ lên, “Hàn tổng thật sự là một người tốt.”
Hàn Triệt a một tiếng, “Ít nói lời tâng bốc tôi đi.”
Anh cúi đầu dùng bữa, Hạ Đàn vẫn như cũ cúi người đứng ở một bên, nghiêng đầu qua nhìn anh hỏi, “Ăn đủ không ạ? Hay anh muốn gọi thêm gì không?”
Hàn Triệt: “Em gói cho tôi thêm một phần, lát nữa tôi lại mang về cho bà nội.”
“Được, chờ anh ăn xong rồi em lại đóng gói về cho anh, nếu không sẽ nguội mất.” Hạ Đàn tủm tỉm cười.
Hàn Triệt ăn sáng xong, Hạ Đàn liền gói lại một phần và đưa anh đến trước xe.
Hàn Triệt mở cửa xe ra, Hạ Đàn đưa phần thức ăn được đóng gói từ ngoài cửa sổ xe vào cho anh, cười khanh khách, “Cho em gửi lời chào với bà nội Lưu nha, trở về em lại đến thăm bà.”
Hàn Triệt đặt cái túi thức ăn lên trên ghế phó lái, quay đầu lại nhìn Hạ Đàn nói: “Đã biết, trở về đi.”
Hạ Đàn cong mắt lên, “Ừm, em đi làm việc đây, buổi tối gặp lại.”
Hạ Đàn cười và vẫy vẫy tay với Hàn Triệt, vui vẻ mà xoay người chạy đi.
Hàn Triệt ngồi trong xe, chăm chú nhìn vào bóng lưng vui vẻ của Hạ Đàn. Thật lâu sau, khẽ cười và thu hồi tầm mắt.
Đặt chìa khóa vào ổ khóa, khởi động xe và quay đầu rời khỏi.
Cả một chiều Hàn Triệt cũng không quay trở lại, mà lại ở nhà cũ thôn Tây cùng chơi với bà nội.
Bà nội đã rất lâu không được gặp những người bạn hàng xóm của mình nên ngồi ở vây quanh bếp lò ở trong sân nói chuyện phiếm, anh tựa vào cánh cửa có đôi khi xuất thần, cũng có đôi khi vô tình mà nghe được vài câu.
Buổi tối đêm đón giao thừa, mọi nhà trong thôn đều dán câu đối xuân, trước cửa nhà treo lồng đèn.
Ở nơi nông thôn chất phát này, việc đón mừng năm mới rất có ý nghĩa.
Hạ Đàn đã từng nói quê hương cô rất đẹp, hiện tại anh cảm thấy đích xác là không tệ.
Lúc chạng vạng gần bảy giờ, Hàn Triệt nhận được tin nhắn của Hạ Đàn: [Hàn tổng, chuẩn bị xuất phát nha!]
Hàn Triệt nhìn tin nhắn, cười một tiếng rồi trả lời cô: [Ừm.]
Anh cất điện thoại và đi đến trước mặt bà nội nói: “Bà nội, con có việc phải ra ngoài một chuyến, buổi tối con sẽ không trở về, bà nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bà nội Lưu nghe nói xong ngẩng đầu lên và hỏi: “Muốn đi đâu vậy?”
Hàn Triệt nói: “Có một chút chuyện ạ.”
Hàn Triệt không nói rõ, bà nội Lưu cũng sẽ không hỏi thêm, dặn dò nói: “Vậy con đi chậm một chút, bên ngoài vẫn còn lạnh đấy, làm xong việc thì sớm quay trở lại khách sạn.”
Hàn Triệt cười cười, gật đầu: “Dạ.”
Hàn Triệt lễ phép chào hỏi với những người khách lớn tuổi khác, sau đó mới rời khỏi.
Chạy xe trở lại trên trấn, dừng xe lại bên bờ sông đối diện khách sạn nhà Hạ Đàn, gửi tin nhắn cho cô: [Đi thôi.]
Hạ Đàn đang cùng Thanh Thanh xem TV ở quầy bar, nhận được tin nhắn của Hàn Triệt, hai mắt sáng ngời, lập tức nói: “Em đi đây.”
Cô chạy vọt ra bên ngoài, Thanh Thanh ở phía sau hô to: “Đi chỗ nào đó.”
Hạ Đàn lớn tiếng trả lời cô: “Đi đón khách.”
Hạ Đàn thấy xe Hàn Triệt, chạy thẳng qua.
Cô chạy đến phía trước ghế phụ, sau đó kéo cửa xe ra ngồi vào bên trong.
Cô cúi đầu tự mình gài dây an toàn xong, rồi mới ngẩng đầu lên, cười khanh khách nhìn Hàn Triệt, “Hàn tổng, vất vả cho anh rồi.”
Hàn Triệt nhìn cô một cái rồi lại khẽ cười, “Ừm, đúng là vất vả thật.”
Hạ Đàn mở to hai mắt, nhìn anh nói: “Trở về em sẽ mời anh đi ăn nhé.”
Hàn Triệt cười khẽ cũng không trả lời lại, nâng tay đặt lên tay lái, “Đi thẳng đến sân ga sao?”
“Ừm, trực tiếp qua đó luôn.”
Từ thị trấn đi đến nhà ga xe lửa là khoảng hai mươi phút, lúc đến nơi cũng chỉ mới có bảy giờ hai mươi.
Vị khách này phải đến tám giờ mới đến đây.
Xuống xe, bên ngoài gió lạnh thấu xương, mùa đông ở phía nam vừa ẩm vừa lạnh, tay chân đông lạnh giống như bị ngâm trong nước đá.
Hạ Đàn bị lạnh đến mức phải rụt cổ lại, hai tay cuộn lại ở bên trong túi áo khoác lông vũ, bờ vai cũng bởi vì lạnh quá nên phải co rút lại.
Trời đã tối, đèn ở xung quanh ga tàu lửa cũng được thắp sáng lên.
Hàn Triệt từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Hạ Đàn co ro lại vì lạnh.
“Lên xe chờ đi, phải còn một lát nữa bọn họ mới đến.”
Hai mắt Hạ Đàn nhìn qua quầy bán khoai lang ở phía đối diện.
Khoai lang nướng nóng hổi, hai mắt cô sáng rỡ nghiêng đầu nhìn Hàn Triệt nói: “Em đi mua khoai lang nướng, anh muốn ăn không?”
Hàn Triệt sửng sốt, theo tầm mắt của cô nhìn về phía đối diện, sau đó nói: “Đi thôi.”
Anh khóa cửa xe lại.
Hạ Đàn và anh cùng sóng vai đi về hướng đối diện.
Trời vừa đổ mưa, trên mặt đường rơi từng giọt lộp độp, ngọn đèn đường chiếu sáng lờ mờ lên mặt đất.
Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn lạnh co vai lại, không nhịn được cười, “Lạnh đến như thế sao?”
Hạ Đàn gật đầu, nghiêng đầu qua nhìn anh, “Anh không lạnh sao?”
Hàn Triệt ừ một tiếng, “Không lạnh lắm.”
Một chiếc xe đột nhiên từ đầu kia chạy tới, Hàn Triệt theo bản năng giữ chặt cánh tay Hạ Đàn, “Nhìn đường một chút.”
Hạ Đàn thè lưỡi, “….Ờ.”
Đi đến đối diện, Hạ Đàn cao hứng chạy tới phía trước gian hàng bán khoai lang nướng.
Cô tò mò mà nhìn vào bên trong thùng, khoai nướng nóng hổi tỏa ra khí nóng, cô vui vẻ nheo nheo hai mắt lại, quay đầu hỏi Hàn Triệt, “Anh có muốn không?”
Hàn Triệt lắc đầu, “Không.”
Hạ Đà không không quan tâm anh nữa, quay về nói với ông chủ: “Bán cháu 2 củ đi ạ.”
Hàn Triệt nhìn vào củ khoai đỏ hồng kia, cười một cái, “Em cẩn thận chút.”
Hạ Đàn bĩu môi, “Em đói mà.”
Ông chủ đặt hai củ khoai vào giấy gói đưa cho Hạ Đàn, Hàn Triệt lấy ví tiền ra và thanh toán cho cô.
Hạ Đàn nâng đầu lên cong cong mắt nhìn Hàn Triệt, “Cảm ơn anh nha.”
Hàn Triệt liếc mắt nhìn cô một cái, cười cười, “Hạ tiểu thư khách sáo rồi.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt lướt qua phía sau lưng Hạ Đàn dừng lại ở trước một gian hàng
Anh liếc nhìn bàn tay Hạ Đàn đang đỏ ửng vì lạnh bước qua đó.
Phía trên có treo một cái bóng đèn dây tóc.
Hàn Triệt hơi cúi thấp người, từ trên sạp lấy lên một bao tay có lông xù xù màu hồng nhạt.
Anh cầm lên và đưa cho Hạ Đàn, “Thử đi.”
Hạ Đàn đang gặm khoai lang, sửng sốt mà mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Hàn Triệt: “Đứng ngốc ở đó làm gì? Không phải lạnh sao.”
Hạ Đàn ngẩn ngơ nhìn anh, qua vài giây sau, mới dần dần lấy lại tinh thần nhưng vẫn có chút ngây ngốc như cũ.
Cô khẽ “ờ” một tiếng và đem củ khoai đỏ hồng trong tay đưa cho Hàn Triệt.
Hàn Triệt nhận lấy, đưa bao tay cho cô.
Hạ Đàn lấy tay mang vào, kích cỡ vừa vặn.
Cô đặt bàn tay đã đeo bao tay dưới ánh đèn, quay đầu lại hỏi Hàn Triệt: “Đẹp không?”
Hàn Triệt khẽ ừ, “Cũng được.”
Hai mắt Hạ Đàn cong lên, “Em cảm thấy nhìn đẹp lắm.”
Hàn Triệt nở nụ cười, lấy ví tiền ra và thanh toán cho cô.
Hàn Triệt tặng đôi bao tay này làm cô như mở cờ trong bụng.
Trong khoảng thời gian chờ khách xuống xe lửa, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bao tay của mình, thỉnh thoảng còn trộm quan sát vẻ mặt của Hàn Triệt. Nghĩ muốn từ vẻ mặt của anh có thể nhìn ra được một chút cảm xúc gì đó.
Nhưng mà anh vẫn đứng ở một bên hút thuốc, ánh mắt nhìn ở nơi xa xa, vẻ mặt lạnh nhạt, trên khuôn mặt vẫn không hề có biểu tình gì cả.
Hạ Đàn vẫn chăm chú nhìn Hàn Triệt, không bao lâu sau, cuối cùng anh cũng nghiêng qua, “Nhìn cái gì vậy?”
Hạ Đàn nhíu mày, cười nói: “Không có gì.”
Hàn Triệt: “…..”
Tâm tình Hạ Đàn vô cùng tốt.
Cô đang mang đôi bao tay màu hồng nhạt, giơ cao bảng tên, gương mặt tươi cười, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm về phía nhà ga xe lửa.
Hàn Triệt chăm chú nhìn Hạ Đàn một hồi, nhìn nụ cười rạng rỡ trên khóe môi của cô, không nhịn được mà khẽ cười.
Anh cúi đầu, hít một ngụm khói, trong mắt cũng không khỏi nổi lên ý cười nhẹ.
Đúng tám giờ, Hạ Đàn đã đón được khách.
Lần này là một cặp vợ chồng trẻ.
Trên đường trở về, Hạ Đàn đảm đương trách nhiệm hướng dẫn viên, nhiệt tình thuyết trình cho bọn họ về phong tục tập quán cũng như dân tình(*) của quê mình.
(*) dân tình: tình hình – tình trạng hiện tại của dân địa phương.
Dọc đường Hàn Triệt cũng không có nói chuyện. Nhưng mà nghe Hạ Đàn nói liên tục suốt hành trình như một con chim hoàng oanh nhỏ, cuối cùng không nhịn được mà nhủ thầm một câu.
Không biết ở đâu ra mà nhiều tinh lực thế cơ chứ.
Xe chạy đến khách sạn, Hạ Đàn giúp khách trọ mang hành lý xuống, sau đó chạy ra phía trước, ghé vào lên cửa kính xe, nhìn Hàn Triệt nói: “Anh chờ em một chút nha, em quay ra liền.”
Hàn Triệt khẽ ừ và tắt máy xe.
Hạ Đàn vui vẻ đưa khách trọ đi vào bên trong, vừa vặn lúc này Thanh Thanh đang đứng ở quầy bar, “Ôi, về rồi đấy à.”
“Dạ, vị này là Trương tiên sinh và Trương phu nhân, chị giúp họ đăng ký thủ tục chút nha.” Hạ Đàn nói xong thì đi vòng vào bên trong quầy bar, lấy một chai nước khoáng từ trên kệ xuống.
“Ơ Hạ Đàn, em mua đôi bao tay mới này lúc nào vậy?” Tiểu Trương ở phía đối diện quét mắt qua, ngẩng đầu lên liền thấy được đôi bao tay màu hồng nhạt trên tay Hạ Đàn.
Hạ Đàn cầm chai nước khoáng đi ra, cười hỏi: “Đẹp không?”
“Nhìn đẹp đó, mua lúc nào vậy.”
“Mới vừa mua thôi à.” Hạ Đàn vui vẻ nói.
Hạ Đàn cầm chai nước khoáng vui vẻ chạy ra bên ngoài.
Từ phía xa xa đã nhìn thấy Hàn Triệt đứng ở bên bờ sông.
Cô vội vàng chạy qua.
“Hàn Triệt.”
Hàn Triệt đang ở bên bờ sông nhìn mặt sông yên ả, nghe được giọng nói liền quay đầu lại thì đã thấy Hạ Đàn đang chạy về phía anh.
Hạ Đàn chạy đến trước mặt Hàn Triệt, đưa chai nước suối cho anh: “Uống chút nước đi.”
Anh cũng không khách sáo với cô làm gì nên nhận lấy chai nước.
Hạ Đàn mỉm cười và nhìn anh, “Hôm nay anh đã vất vả rồi.”
Hàn Triệt đang vặn nắp chai nước khẽ ừ một tiếng: “Đúng là vất vả.”
Hạ Đàn cong mắt lên lại nói tiếp: “Cảm ơn anh hôm nay đã mua bao tay cho em.”
Hàn Triệt nhìn cô: “Không có gì.”
Ban đêm gió rất lớn, trong không khí còn mang theo hơi ẩm và lạnh lẽo.
Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt, do dư thật lâu, chợt hỏi anh: “Vì sao anh mua bao tay cho em?”
Trái tim cô nhảy lên thình thịch, vừa khẩn trương nhưng cũng có chút hưng phấn.
Cô cảm thấy giữa mình và Hàn Triệt dường như có gì đó không giống nhau, thế nhưng lại không dám xác định.
Đôi mắt Hàn Triệt thật sâu nhìn cô, sau một lúc lâu, “Em nói đi?”
Hạ Đạn sững sờ mở to mắt, trái tim cô dường như ngừng đập trong tức khắc.
Cô nhìn anh, đại não hoàn toàn trống rỗng.
Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, nói: “Tôi đi về đây, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Anh nói xong liền xoay người lại và đi lên cầu.
Hạ Đàn vẫn còn đứng ngốc ở một chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hàn Triệt. Mãi cho đến khi anh xuống cầu không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, không biết là vì lạnh hay là nguyên nhân nào khác, hai bàn tay cô run lên, gửi tin nhắn cho Hàn Triệt: [Câu anh vừa nói, là ý gì?]
Tim cô đập rất nhanh, giống như có cái đồ vật gì đó muốn nhảy ra ngoài cổ họng.
Cô đợi thật lâu, Hàn Triệt cũng không gửi tin phản hồi cho mình.
Buổi tối hôm nay, Hạ Đàn mất ngủ cả đêm, nắm lấy điện thoại không ngừng đi tới đi lui ở trong phòng.
Cứ cách vài giây lại nhìn điện thoại một lần, rồi vài giây sau tiếp tục nhìn lại lần nữa, thế nhưng Hàn Triệt vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Hạ Đàn sốt ruột muốn phát bực, sau một hồi cô nằm gục trên giường, sau một hồi lại ngồi dậy, tiếp tục xoay qua xoay lại ở trong phòng.
Cô nằm sấp trên giường, cầm điện thoại đợi cho đến hơn ba giờ sáng.
Tức giận đến mức ngồi bật dậy trên giường, hai bàn tay nắm lấy điện thoại, thở phì phò mắng nó: “Ghẹo người ta chỉ ghẹo nửa câu, thối lắm!”
Hạ Đàn trút giận xong lại nằm lên giường, nhìn chòng chọc vào ánh đèn mờ mờ ảo ảo trên đỉnh đầu.
Ngày hôm sau là năm mới.
Hôm qua gần bốn giờ sáng Hạ Đàn mới ngủ, mà buổi sáng ngày hôm sau bảy giờ đã thức dậy.
Mặc kệ dù nói thế nào đi nữa, hôm nay là năm mới, tâm tình cô vẫn cực kỳ tốt.
Cô đã thay một bộ váy mới, một chiếc áo khoác màu xanh da trời, bên trong mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng sữa và chân đi đôi giày tuyết cô mới mua.
Mỗi năm Tết đến thì Hạ Đàn đều phải mặc quần áo mới, thói quen này cô đã duy trì suốt mười chín năm qua.
Cô cảm thấy khi Tết đến nhất định phải theo đó mà mặc quần áo mới. Điều này cũng như là một loại nghi thức, tạm biệt cái cũ, tất cả đều bắt đầu từ cái mới.
Từ trên lầu đi xuống, trong khách sạn đã treo đèn lồng đỏ, nơi nơi đều tràn ngập không khí mừng Tết đến.
“A, cô chủ nhỏ năm mới vui vẻ nhé.” Có vài người ăn sáng sớm, nhìn thấy Hạ Đàn, khách sáo mà lên tiếng chào hỏi.
Hạ Đàn cong mắt lên, từ trên lầu nhảy vọt xuống, “Cũng chúc Ngài năm mới vui vẻ nhé, chúc Ngài sức khỏe dồi dào, phát tài phát lộc.”
“Ha ha, mượn cát ngôn(*) của cô vậy.” Đối phương được chúc phúc, lập tức mỉm cười vui vẻ.
(*) Cát ngôn: là lời nói tốt lành, may mắn.
Hạ Đàn vui vẻ chạy ra bên ngoài.
Ba cô đang dán câu đối xuân ở ngoài cửa.
Hạ Đàn chạy ra xa nhìn một chút.
“Ba, nghiêng qua bên phải một chút, không thẳng rồi.”
“À, giờ thì sao.”
“Cao quá, thấp xuống chút nữa đi ạ.”
“Vậy được chưa?”
“Ừm, được rồi đó ạ.”
Hạ Đàn nhìn câu đối xuân dán trên cánh cửa, vô thức mà đi lùi ra sau một bước.
Một bước lùi này, đột nhiên lưng đập vào trong một lồng ngực.
Cô sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Hàn Triệt đã đứng ở phía sau lưng mình.
Anh nhìn cô, khóe môi gợn lên ý cười nhẹ, “Hạ tiểu thư, chào buổi sáng.”
Hai mắt Hạ Đàn nhíu lại, cô xoay người lại, chăm chú nhìn anh và nhỏ giọng hỏi: “Vì sao anh không trả lời tin nhắn của em?”
Hàn Triệt nhướng mày, cười như không cười mà nhìn cô: “Sao? Tin nhắn gì cơ?”
Hạ Đàn nhìn ánh mắt mập mờ của Hàn Triệt, không hiểu sao má có chút nóng, “Anh…. Anh đừng có mà giả bộ.”
Hàn Triệt khẽ cười, cũng không trả lời cô. Vòng qua người cô, đi thẳng vào bên trong khách sạn.
Hạ Đàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, cắn chặt môi.
Cô nắm chặt tay và đi theo sau.
Hàn Triệt đã ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ.
Cô cầm lấy thực đơn đi qua phía anh, “Hàn tiên sinh hôm nay muốn ăn cái gì ạ?”
Cô đặt thực đơn lên trước mặt anh.
Hàn Triệt nhàn nhã dựa lưng vào ghế, nâng mắt lên nhìn cô cười cười: “Hạ tiểu thư có đề cử món nào không?”
Hạ Đàn: “Hạ tiểu thư không biết.”
Hàn Triệt: “……..”
Hạ Đàn nhìn xung quanh khắp mọi nơi, trái phải không thấy ai cả, đột nhiên cúi thấp người và nhìn Hàn Triệt, ánh mắt chuyên chú mà chằm chằm nhìn anh, “Hàn Triệt.”
Khóe môi Hàn Triệt mỉm cười, nhìn cô, “Sao?”
Hạ Đàn khẽ mấp máy môi, cô nhìn anh, sau một hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi: “Anh có thích em không?”
Hàn Triệt nhướng mày, hời hợt mỉm cười, “Hạ tiểu thư rất thú vị.”
Hạ Đàn nhíu mày, “Anh có ý gì chứ?”
Hàn Triệt cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua là nhìn cô cười.
Hạ Đàn không mò ra được chính xác là anh đang suy nghĩ cái gì, vừa gấp vừa tức, “Câu nói ngày hôm qua anh nói đó, rõ ràng là….”
“Là cái gì?” Hàn Triệt mỉm cười nhìn cô, hỏi ngược lại.
Bỗng nhiên Hạ Đàn cảm thấy dáng vẻ tươi cười của Hàn Triệt rất gợi đòn.
Cô tức giận mà giật lấy thực đơn đem đi.
Hàn Triệt nhịn cười nói: “Tôi vẫn chưa gọi món mà Hạ tiểu thư.”
Hạ Đàn nổi giận đùng đùng trở lại quầy bar.
Thanh Thanh có chút sững sờ, “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Đàn mấp môi không nói câu nào.
Thanh Thanh không nhịn được cười, kéo kéo Hạ Đàn, nhỏ giọng hỏi: “Em và Hàn Triệt cãi nhau sao?”
Hạ Đàn: “Em với anh ta không có quan hệ gì cả, cãi nhau cái gì được chứ?”
Thanh Thanh: “Vậy em không gọi món cho anh ấy à?”
Hạ Đàn cắn môi, không hé răng.
“A, em gái tiểu Hạ, hôm nay mặc quần áo mới sao, thật xinh đẹp nha.” Mấy thanh niên ngày hôm qua từ trên lầu bước xuống, mỉm cười nói với Hạ Đàn.
Hạ Đàn ngẩng đầu lên, lịch sự cười nói: “Cảm ơn anh.”
Cô lấy thực đơn bước ra ngoài, “Hôm nay ăn món gì ạ?”
Mấy chàng trai kéo ghế ra ngồi xuống, “Em gái tiểu Hạ có đề cử cho chúng ta món gì không?”
“Được ạ.” Hạ Đàn đem thực đơn đặt lên bàn, chỉ vào các món ăn ngày hôm nay, “Hôm nay có sủi cảo, mọi người có muốn dùng không? Có nhân cải trắng, nhân hẹ, nhân nấm hương, cái gì cũng có.”
“Để anh nhìn nào——-“
Hàn Triệt ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhàm chán mà ngắm nghía cái ly trong tay, ánh mắt tràn đầy hứng thú mà nhìn Hạ Đàn.
Hạ Đàn gọi món cho khách xong, cô xoay người lại thì nhìn thấy Hàn Triệt đang nhìn mình.
Hàn Triệt mỉm cười nhìn cô, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, “Em gái tiểu Hạ, lại đây chút.”
Ny có lời nhắn nhủ: