Tham Luyến

Chương 2


Đọc truyện Tham Luyến – Chương 2

Editor: Mini

Beta-er: Min

Hạ Đàn quay trở lại khách sạn thì nhìn thấy Hàn Triệt đứng ở quầy lễ tân, Thanh Thanh đang chuẩn bị làm thủ tục nhận phòng cho anh.

“Em về rồi!” Hạ Đàn vô thức hô lên một tiếng, người làm trong khách sạn đều bị giật mình hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía Hạ Đàn.

Hàn Triệt cũng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hứng thú.

Hạ Đàn lúc này mới ý thức được bản thân phản ứng thái quá, có hơi xấu hổ, đành nhẹ nhàng khụ một tiếng.

Đi vòng qua phía sau quầy lễ tân, nhận phần việc trong tay Thanh Thanh, đưa tay ra nói với Hàn Triệt, “Thẻ chứng minh.”

Hàn Triệt nhìn cô một cái, lấy ví tiền từ trong túi quần ra, sau đó rút thẻ chứng minh trong ví đưa cho cô.

Hạ Đàn nhận lấy, ánh mắt dừng lại trên tấm hình của anh.

Trong mắt không thể che giấu được sự kinh ngạc. Nhìn bên ngoài đã rất đẹp rồi thì thôi đi, ngay cả hình chụp trên chứng minh cũng đẹp trai đến vậy.

Cô lại nhìn xuống tên của anh: Hàn Triệt.

Ngày sinh…..

Năm 1987, năm nay mới có hai mươi bảy tuổi.

Hạ Đàn lặng lẽ tính toán.

Hai mươi bảy tuổi, vẫn còn trẻ lắm.

Sau khi đăng ký xong tên và thông tin chứng minh, Hàn Triệt đang muốn lấy thẻ về, chợt có một bàn tay đè lại phía trên.

Anh ngước mắt lên nhìn Hạ Đàn.

Hạ Đàn nhìn anh hỏi: “Anh đã kết hôn chưa?”

Tiểu Trương ở bên cạnh nghe được, xém chút nữa là hộc máu. Đại tiểu thư, cô làm như thế này không phải là quá trắng trợn rồi sao!


Hàn Triệt nhướng mày, “Sao vậy? Ở khách sạn cũng điều tra hộ khẩu sao?”

Hạ Đàn mặt không đỏ tim không đập nói, “Anh cũng biết đây là khu du lịch mà, có vài người viện cớ ngoại tình, cho nên chúng tôi phải hỏi rõ tình trạng hôn nhân của khách hàng, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì chúng tôi còn có thể giải thích rõ ràng được.”

Ánh mắt Hàn Triệt sâu thẳm và sắc bén nhìn cô chằm chằm, dường như nhìn thấu được ý đồ của cô.

Hạ Đàn có chút chột dạ, ngón tay lặng lẽ nắm chặt cây bút.

Vài giây sau, mới nghe được Hàn Triệt nói: “Chưa kết hôn.”

Hạ Đàn vui vẻ trong lòng, cơ hồ theo phản xạ có điều kiện mà hỏi: “Vậy còn bạn gái thì sao?”

Hàn Triệt: “Sao đây? Cái này cũng muốn kiểm tra?”

Đôi mắt anh dán chặt vào cô, Hạ Đàn chột dạ cào cào váy, “Cái này…có thể không cần…”

Tay cầm lấy thẻ phòng, chuẩn bị đưa cho anh, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy hai từ, “Không có.”

Hạ Đàn sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu.

Hàn Triệt nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Anh vươn tay về phía cô, “Chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, có thể vào ở được chưa?”

Hạ Đàn nhìn anh, vô cùng vui vẻ nhưng cũng có chút lúng túng, mờ mịt mà gật đầu, sau đó đặt thẻ phòng lên tay anh, “…Lầu ba, phòng đầu tiên bên phải.”

Hàn Triệt cầm lấy thẻ, lại nhìn Hạ Đàn, “Cô dẫn đường.”

“Sao?”Hạ Đàn nhất thời không phải ứng kịp, sững sờ nhìn chằm chằm Hàn Triệt.

Hàn Triệt nhắc nhở cô, “Cô vừa mới đồng ý giúp tôi.”

Hạ Đàn ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến, “Vâng vâng, được.”

Cô vòng qua quầy lễ tân bước ra, đi đến phía trước, “Anh đi theo tôi.”


Hạ Đàn dẫn Hàn Triệt đi lên lầu hai.

Cửa phòng mở ra, bên trong trang trí theo phong cách cổ điển, trần nhà làm bằng gỗ, vách tường cũng là gỗ, cùng chất liệu và màu sắc với sàn nhà.

Ga và chăn mền màu trắng xếp gọn trên giường, trắng noãn như mới.

Là một phòng lớn, ngoài phòng ngủ ra, còn dùng một bức bình phong để ngăn cách với khu vực làm việc.

Trong phòng còn có mùi đàn hương nhàn nhạt.

Hạ Đàn nhìn phòng của khách sạn nhà mình, có chút tự hào hất cằm nhìn Hàn Triệt nói, “Thấy sao? Phòng nhà chúng tôi cũng đâu kém năm sao đúng không?”

Hàn Triệt cười ra tiếng, “Cũng không tệ lắm.”

Anh cởi áo khoác ngoài, thuận tay để lên sô pha.

Phía trong là cái áo sơ mi trắng, anh giơ tay cởi bỏ hai cúc áo, yết hầu chuyển động lên xuống.

Hạ Đàn đứng ở một bên, ánh mắt không tự chủ mà nhìn vào yết hầu gợi cảm của người đàn ông, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch không ngừng.

Cô vội dời tầm mắt, vô thức sờ vào gương mặt đang nóng lên của mình.

Hàn Triệt cởi hai nút áo, sau đó mới ngồi lên sô pha.

Anh nâng mắt nhìn thấy Hạ Đàn đang ngây ngốc đứng ngẩn người ở một bên.

Ánh mắt dời xuống, dừng lại ở chân cô.

Cô vẫn còn đang đi đôi giày cao gót màu trắng đó.

Khóe môi Hàn Triệt hơi cong lên, “Chân không sao à?”

“A?” Hạ Đàn đang xuất thần, bất thình lình nghe một câu này, trong nhất thời không phản ứng kịp lại, mờ mịt nhìn về phía Hàn Triệt.


Cánh tay Hàn Triệt chống lên đầu gối, thuận tay chỉ vào chân cô, “Chân của cô, không phải bị trật sao?”

Hạ Đàn đột nhiên hoàn hồn, “À, đúng vậy, trật chân.”

Cô vừa nói vừa trọ chân xuống, khập khiễng đi đến sô pha đối diện Hàn Triệt ngồi xuống.

Hơi nghiêng người xoa xoa cổ chân, “Có chút đau, một lát nữa chắc phải đi khám bác sĩ.”

Cô ngẩng đầu, phát hiện Hàn Triệt đang nhìn mình chằm chằm.

Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy ánh mắt của Hàn Triệt tựa như đang nhìn thấu cô, trong lòng nhảy dựng, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ,thế là vội vàng ngồi thẳng lưng, chuyển chủ đề, “Người anh muốn tìm là ai vậy?”

Hàn Triệt lấy một tờ chứng minh từ trong ví tiền ra, để lên bàn trà đưa cho Hạ Đàn, “Là bà ấy.”

Ảnh chụp thẻ chứng minh là ảnh trắng đen, chứng tỏ đã rất lâu năm rồi.

Hạ Đàn cầm lên, chỉ liếc nhìn một cái liền sợ hãi không thôi, ngẩng đầu hỏi: “Anh tìm bà ấy làm gì? Anh là gì của bà ấy?”

“Chuyện này cô không cần quan tâm.” Hàn Triệt chỉ vào bức ảnh, giương mắt nhìn Hạ Đàn chằm chằm, “Sao thế? Cô biết à?”

Hạ Đàn im lặng hai giây, mờ mịt lắc đầu, “Không biết.”

Nếu dẫn anh đi tìm người nhanh như vậy, thì chẳng phải anh sẽ lập tức rời đi sao?

Hạ Đàn lặng lẽ mím môi, lại cúi đầu nhìn vào ảnh chụp, sau đó mới ngẩng đầu, khờ dại nói: “Có điều tôi có thể giúp anh tìm người, tôi là người của trấn Thiệu, lớn lên ở đây, quen biết rộng rãi, khẳng định sẽ tốt hơn là các anh tự tìm.”

Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, cũng không nói gì, không biết có phải không tin lời cô nói hay không?

Hạ Đàn chột dạ, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, lại nói: “Anh yên tâm ở lại đây vài ngày đi, chỉ cần người ở trấn Thiệu thì nhất định sẽ tìm được thôi.”

Cô vừa dứt lời, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, “Hàn tổng.”

“Vào đi.”

Hà Vũ đẩy cửa đi vào, mồ hôi đầy đầu. Thấy Hàn Triệt thì lập tức đi đến, vừa định mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Hạ Đàn ngồi ở đối diện.

Anh ta hơi sửng sốt nhìn Hạ Đàn, lại quay sang nhìn Hàn Triệt, “Hàn tổng, vị này là…”

Hàn Triệt nhìn về phía Hạ Đàn.

Lúc này Hạ Đàn mới nhớ chưa giới thiệu tên của mình cho Hàn Triệt, vội nói: ” Tôi là Hạ Đàn.”


Hạ Đàn.

Hàn Triệt gật gật đầu, sau đó chỉ vào Hạ Đàn rồi giới thiệu cho Hà Vũ, “Hạ tiểu thư, là bà chủ của khách sạn này.”

Hạ Đàn có chút ngượng ngùng, cười hì hì, lại nói “Khách sạn này là của ba mẹ tôi, tôi cùng lắm chỉ là cô chủ nhỏ thôi.”

Hàn Triệt khẽ nhướng mày, trong mắt lộ ra ý cười gần như không phát hiện được.

Hạ Đàn từ sô pha đứng dậy, “Chuyện tìm người tôi sẽ phụ trách, anh an tâm ở đây đi.”

Hàn Triêt gật đầu, “Vậy làm phiền Hạ tiểu thư.”

Hạ Đàn cong mắt cười, “Không phiền, vậy tôi đi xuống trước đây.”

Hàn Triệt: “Được.”

Bước đi được hai bước, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói: “Anh cần gì cứ gọi, mỗi ngày tôi đều ở đây.”

Hàn Triệt “ừ” một tiếng, “Cảm ơn.”

Hạ Đàn lại cong cong mắt, vui vẻ xoay người đi, bước chân nhẹ nhàng chạy ra bên ngoài.

Ánh mắt Hàn Triệt dừng lại ở chân của cô.

Dường như phát hiện bản thân bị lộ tẩy, vừa mới chạy đi, đột nhiên lại trở nên khập khiễng, cong người, chậm chạp mà hướng ra cửa.

Hàn Triệt cười khẽ.

Giả bộ cũng giống đấy.

Đợi Hạ Đàn đi khỏi, Hàn Triệt vẫn còn nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng đến xuất thần, con ngươi sâu thẳm, giống như đang nghĩ cái gì.

Hà Vũ vẫn có chút sợ Hàn Triệt, hơn nữa vừa nãy mới bị mắng trong điện thoại, lúc này lại thấy anh tựa như đang suy tính chuyện gì đó, chỉ dám đứng một bên, cũng không dám thở mạnh.

Mãi cho đến khi Hàn Triệt ngẩng đầu, hỏi anh ta, “Thuê phòng khách sạn ở khu du lịch, cần phải báo tình trạng đã kết hôn hay chưa sao?”

Hà Vũ “a” một tiếng, vẻ mặt mờ mịt, “Không….Không có quy định đó ạ.” Ngừng một lát lại lo lắng hỏi: “Bọn họ vừa mới hỏi ngài vấn đề này sao?”

Hàn Triệt nhớ đến đôi mắt tròn xoe của Hạ Đàn, khóe miệng không khỏi gợi lên ý cười, nói: “Không có gì.”

Tác giả có lời muốn nói: ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.