Tham Luyến

Chương 16


Đọc truyện Tham Luyến – Chương 16

Ban đêm yên tĩnh.

Ánh đèn trong thư phòng sáng lờ mờ, chỉ có một ngọn đèn để bàn, ánh sáng mỏng manh, chiếu về phía Hàn Triệt.

Hàn Triệt vẫn còn đang làm việc.

Hạ Đàn kéo một cái ghế ở bên cạnh Hàn Triệt, nằm sấp lên mặt bàn, ngồi cùng với anh.

Chẳng qua là cô cảm giác mình sắp ngủ thiếp đi.

Hai mí mắt không ngừng đánh nhau.

Lúc Hàn Triệt ngước mắt lên, liền thấy Hạ Đàn đang che miệng ngáp.

Anh không khỏi buồn cười, nói: “Em đi ngủ đi.”

Hạ Đàn dụi mắt, “Còn anh thì sao?”

Hàn Triệt không nâng đầu lên, tiếp tục gõ gõ lên bàn phím, “Tôi cũng sắp xong việc rồi, em đi ngủ trước đi.”

Hạ Đàn nói: “Vậy em ở đây đợi anh thêm một lát nữa.”

Hàn Triệt ngước mắt nhìn cô một cái, thấy Hạ Đàn vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, giữ vững tinh thần.

Trong mắt anh chợt lóe lên ý cười, đơn giản là không tiếp tục khuyên cô nữa. Sau khi trả lời xong email cuối cùng, liền tắt máy tính.

Bây giờ Hạ Đàn mới tỉnh táo được một chút, hỏi: “Làm xong rồi sao?”

Hàn Triệt ừ một tiếng, vươn tay cầm điện thoại di động từ trên bàn lên, “Đi ngủ thôi.”

Ngẩng đầu lên, lại thấy đôi mắt Hạ Đàn như phát sáng nhìn anh.

Hàn Triệt nhìn thấy ánh mắt của Hạ Đàn như vậy, không hiểu vì sao lại có dự cảm không tốt, chăm chú nhìn cô một hồi, sau đó hỏi: “Có chuyện gì à?”

Hạ Đàn hỏi: “Anh có đói bụng không?”

Hàn Triệt: “………..”

Mắt Hạ Đàn lại càng sáng hơn, nhỏ giọng nói: “Em đói bụng.”

Hàn Triệt: “…………. Cho nên?”

Hạ Đàn cong mắt lên, cười nói: “Anh nấu giúp em chút gì để ăn đi.”

“………”

Huyệt thái dương của Hàn Triệt lại nhảy lên thình thịch.

Anh biết ngay mà, khi Hạ Đàn dùng ánh mắt đó nhìn anh, khẳng định sẽ không có chuyện gì tốt cả.

Quả nhiên, người này ở đây chờ anh nhảy vào hố mà.

Nhìn chằm chằm Hạ Đàn một lát, thật lâu sau đó, ấn ấn vào huyệt thái dương, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang muốn đá văng Hạ Đàn ra khỏi cửa, cuối cùng hỏi cô, “Muốn ăn cái gì?”

Mắt Hạ Đàn sáng ngời, vội vàng hỏi: “Muốn ăn mì.”

Sau khi Hàn Triệt vào phòng bếp nấu mì cho Hạ Đàn, cảm thấy chính mình không thể tưởng tượng nổi.

Anh đúng là điên thật rồi vậy mà đi gội đầu cho một cô gái, đêm hôm khuya khoắt lại tiếp tục đi nấu mì cho cho cô ăn khuya.

Trong lòng anh buồn bực thở một hơi dài, càng nghĩ lại càng muốn đem Hạ Đàn đá văng ra khỏi nhà.

“Phải còn chờ bao lâu nữa ạ?” Hạ Đàn đang cầm một ly sữa tươi, đứng ở bên cạnh Hàn Triệt, nhìn vào trong nồi.

Cô chưa từng ăn qua mì Hàn Triệt nấu.

Cô tò mò mà vào trong nồi.


Hàn Triệt ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ Hạ Đàn nghiêng đầu tò mò nhìn vào trong nồi, không hiểu sao lại có chút muốn cười, vẫn bình tĩnh đáp, “Sắp xong rồi.”

Khoảng mười lăm phút sau, Hàn Triệt đã nấu xong mì cho Hạ Đàn, bày ra trong dĩa, đưa cho cô, “Cầm lấy.”

Hạ Đàn vội vàng nhận lấy, “Thơm quá đi.”

Hàn Triệt đi ra bên cạnh rửa tay, xoay người bước ra ngoài.

“Anh cũng ăn một chút đi, em một mình ăn không hết được.” Hạ Đàn đi theo sau lưng Hàn Triệt, bước ra khỏi phòng bếp, đặt dĩa mì lên trên bàn ăn cơm.

Sau đó lại xoay người quay trở vào phòng bếp, chẳng mấy chốc lấy ra thêm một cái dĩa và một cái nĩa sạch.

Hạ Đàn chia dĩa mì ý ra làm hai phần, rồi lại bưng hai dĩa mì đi đến phòng khách.

Hàn Triệt ngồi trên sô pha uống nước.

Hạ Đàn đi qua, ngồi xuống kế bên anh và đưa cho anh một phần mì, “Chúng ta ăn với nhau đi.”

Hàn Triệt cúi đầu xuống nhìn và nói: “Tôi không đói.”

“Ăn một chút đi, anh làm việc trễ như vậy, chắc là mệt rồi.” Hạ Đàn vẫn khăng khăng bưng dĩa, nhìn Hàn Triệt.

Hàn Triệt nhìn chằm chằm cô một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Hạ Đàn cong mắt cười, “Chúng ta xem phim đi.”

Hạ Đàn cầm điều khiển tivi từ trên bàn trà lên, bật mở TV.

TV của nhà Hàn Triệt là loại Smart TV có thể kết nối mạng Internet, Hạ Đàn chọn một bộ phim hài đã được chiếu cách đây không lâu, “Xem cái này đi, nghe nói phim này hài lắm.”

Hạ Đàn để điều khiển tivi xuống, đặt lên bàn trà, bưng dĩa mì lên và bắt đầu ăn.

Cô vừa ăn vừa xem TV, thỉnh thoảng lại thích thú cười ra tiếng bởi những tình huống hài trong phim.

Cả phòng khách tràn ngập tiếng cười khúc khích của Hạ Đàn.

Hàn Triệt không xem TV, nhưng lại chăm chú nhìn Hạ Đàn, nhìn rất lâu.

Đôi mắt tối đen như biển, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hạ Đàn vừa xem TV, lại vừa ăn mì, phải đến nửa tiếng đồng hồ mới ăn xong.

Hàn Triệt đã ăn xong từ sớm rồi, đang cầm cái ly lên uống nước.

Hạ Đàn dọn hai cái dĩa gọn lại, “Em đi rửa dĩa.”

Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, đáp ừ một tiếng.

Hạ Đàn cầm hai cái dĩa từ trên sô pha đứng dậy, xoay người bước về hướng phòng bếp.

Mặc dù cô không biết nấu ăn, nhưng rửa chén vẫn rất sạch sẽ.

Đem mấy cái dĩa rửa xong, lau khô nước, sau đó đặt vào tủ khử trùng.

Hạ Đàn dọn dẹp phòng bếp gọn gàng sạch sẽ không còn một hạt bụi, từ bên trong bước ra, nhìn thấy Hàn Triệt vẫn còn ngồi trên sô pha.

“Hàn —–” Cô bước qua, vẫn chưa kịp gọi anh, thì đã nhìn thấy anh ngồi dựa vào sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô vội vàng ngừng kêu tên anh, ngồi xuống bên cạnh và nghiêng đầu sang nhìn anh.

Hai mắt Hàn Triệt nhắm lại, dáng vẻ giống như đang ngủ.

Hạ Đàn say sưa ngắm anh, nhìn được một lúc, cô duỗi tay qua và giúp anh xoa bóp ở phía sau gáy.

Hàn Triệt mở mắt ra, ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Đàn, nhỏ giọng hỏi: “Em đang làm cái gì vậy?”

Hạ Đàn nhìn anh nói: “Em thấy anh mệt mỏi, muốn giúp anh mát xa một chút.”


Hàn Triệt nâng tay lên, kéo tay cô trở về, “Đi ngủ đi, không còn sớm đâu.”

Hạ Đàn gật gật đầu, “Vậy em đi ngủ trước.”

“Ừm.”

Hạ Đàn nhìn anh một cái, từ trên sô pha đứng lên, xoay người bước lên lầu.

Đi đến giữa cầu thang, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói: “Hàn Triệt.”

Hàn Triệt nhìn về phía cô, “Sao?”

Hạ Đàn cong mắt lên, mỉm cười nhìn về phía anh, “Ngủ ngon nha.”

Hàn Triệt nhìn cô, hiếm khi lại nở nụ cười, “Ừm, ngủ ngon.”

Hạ Đàn vui vẻ đi lên lầu.

Hàn Triệt chăm chú nhìn vào bóng lưng của Hạ Đàn, nhìn cô đi lên lầu, đóng cửa phòng lại, sau đó mới thu hồi tầm mắt.

Anh cúi đầu xuống, nâng tay bóp bóp ở phía sau gáy.

Không thể hiểu được, khóe môi gợn lên một nụ cười nhạt.

Ngày thứ hai sống ở nhà của Hàn Triệt, giấc ngủ của Hạ Đàn vô cùng ngon.

Vì ngày hôm sau phải đến bệnh viện thay thuốc nên cô đã thức dậy từ lúc sáng sớm.

Đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, cô từ trong phòng ngủ bước ra, chợt nghe thấy giọng nói đang nói chuyện từ dưới lầu vọng lên.

Hạ Đàn đi đến bên cạnh lan can, liếc mắt nhìn xuống phía dưới lầu một cái, bắt gặp Hàn Triệt đang đứng ở cửa sổ sát mặt đất, vừa nói chuyện vừa nhìn ra bên ngoài.

Hà Vũ đứng ở sau lưng anh cách đó không xa.

Hạ Đàn đỡ vào lan can đi xuống lầu.

Hà Vũ nhìn thấy cô, mỉm cười và gật gật đầu chào hỏi.

Hạ Đàn cong cong mắt, “Chào buổi sáng trợ lý Hà.”

Hà Vũ cười cười, “Chào buổi sáng Hạ tiểu thư.”

Hạ Đàn đi đến phía trước sô pha và ngồi xuống, tự mình cầm lấy ấm trà rót nước uống.

Nước trong ấm trà vẫn có chút nóng, cô dùng hai tay bưng ly nước lên, thổi thổi, ánh mắt nhìn về hướng của Hàn Triệt.

Hàn Triệt vẫn còn tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Ước chừng khoảng hơn năm phút sau, Hàn Triệt mới cúp điện thoại, xoay người bước lại.

Hạ Đàn vừa nhìn thấy Hàn Triệt liền mỉm cười, chào hỏi anh, “Buổi sáng tốt lành nha.”

Hàn Triệt nhìn thoáng qua cô một cái, nhỏ giọng ừ một tiếng.

Anh bước đến, nói với Hạ Đàn: “Lát nữa Hà Vũ sẽ chở em đến bệnh viện.”

Hạ Đàn sửng sốt: “Vậy anh thì sao?”

Hàn Triệt nói: “Tôi có chút việc.”

Nói xong, liền đi lên lầu thay quần áo.

Hàn Triệt đi rất vội, sau khi thay quần áo xong, liền đi thẳng ra khỏi cửa.


Hạ đàn vội vàng đuổi theo sau, “Vậy buổi tối anh có đến đón em không?”

Hàn Triệt nói: “Không chắc nữa, nếu tôi không đi được thì sẽ sắp xếp người khác đến đón em.”

“Vâng…….” Hạ Đàn có chút mất mác, nhỏ giọng nói: “Chỉ em là muốn mời anh ăn đồ cay ở bên ngoài cổng trường em thôi.”

Hàn Triệt nói: “Lần sau đi.”

Hạ Đàn gật gật đầu, tiễn Hàn Triệt ra đến tận cửa.

Nhìn Hàn Triệt lên xe, cô đứng ở bên ngoài cửa kính giơ tay vẫy vẫy với anh, “Anh chạy xe chú ý an toàn nhé.”

Hàn Triệt chăm chú nhìn cô, đôi mắt tối sầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau một lúc lâu, mới ừ một tiếng, “Vào nhà đi, đừng để bị cảm.”

Bên ngoài gió rất lớn, Hạ Đàn quay trở vào trong nhà thu thập một hồi, mặc thêm áo bành tô rồi bước ra ngoài.

Cô ngồi trên xe của Hà Vũ, phải đi bệnh viện thay thuốc trước, sau đó Hà Vũ mới đưa cô đến trường học, xe dừng lại ở bên ngoài trường của cô.

Cả ngày hôm nay Hạ Đàn đều có tiết. Xuống xe, nói lời cảm ơn với Hạ Vũ, liền xoay người bước vào bên trong trường học.

Đầu gối của cô cũng không còn đau giống như hai ngày trước nữa.

Bệnh viện lớn quả nhiên là bệnh viện lớn, mặc dù mắc tiền nhưng chữa bệnh thật ra lại rất tốt.

Chỉ mới có thay thuốc hai ngày thôi, lúc nãy vừa mới đi khám xong, một vài chỗ ở vết thương đã từ từ khéo miệng lại.

Buổi sáng hôm nay Hạ Đàn có hai tiết, buổi chiều cũng có hai tiết, buổi tối lại tiếp tục hai tiết. Cho nên cả ngày đều chỉ có thể ở lại trong trường học.

Tiết cuối cùng của buổi tối kết thúc lúc tám giờ bốn mươi.

Vừa tan học, Hạ Đàn liền cùng các bạn ở cùng phòng KTX kéo tay nhau đi xuống lầu.

Khi xuống tới lầu, Hạ Đàn liền ngó nghiêng nhìn xung quanh, tìm xe của Hà Vũ.

Cô nhìn bốn bề chung quanh cả buổi trời, đột nhiên nghe tiếng kèn xe từ phía đối diện truyền đến.

Hai mắt cô sáng ngời, quay đầu chào tạm biệt với các bạn cùng phòng, “Kỳ Kỳ, Tiểu Di, mình về trước nha.”

“Ok, đi đi, cậu đi từ từ thôi nhé.”

Hạ Đàn gật gật đầu, sau đó mới đi qua phía bên kia đường.

Vốn dĩ Hạ Đàn nghĩ rằng Hạ Vũ sẽ đi đón mình, kết quả đến khi cô bước qua, mới phát hiện người ngồi bên trong xe là Hàn Triệt.

Hạ Đàn vừa kinh ngạc vừa vui, ghé vào cửa sổ, cong mắt cười lên, “Sao lại là anh vậy? Không phải anh nói có việc bận sao?”

Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn, mỉm cười khẽ, “Lên xe đi.”

“Vâng!”

Hạ Đàn cực kỳ cao hứng, mở cửa xe bước lên.

Vừa lên xe liền hỏi: “Anh đã ăn cơm tối chưa?”

Hàn Triệt khởi động xe, hỏi cô: “Vẫn chưa, em đã ăn rồi sao?”

Hạ Đàn vội vàng nói: “Em vẫn chưa ăn!” Cô vui vẻ mà nhìn Hàn Triệt, “Vậy chúng ta cùng đi ăn đồ cay nha, em mời anh.”

Hàn Triệt nén cười, ừ một cười, “Đi hướng nào đây?”

“Phía trước, ngay tại đối diện cổng trường.”

Hàn Triệt lái xe ra khỏi trường học, tìm chỗ đỗ xe ở gần cổng trường.

Hạ Đàn nằm sát trên cửa sổ, kích động chỉ vào một quán ăn ở phía đối diện, “Là ở chỗ này này.”

Hàn Triệt nhìn theo hướng ngón tay Hạ Đàn chỉ, một quán ăn nho nhỏ, có vài học sinh đang ngồi ở bên trong.

Hàn Triệt dừng xe lại, Hạ Đàn vui vẻ dẫn Hàn Triệt bước qua, “Đồ cay ở đây ăn cơm rất ngon, mỗi lần đến chỗ này em đều phải ăn tám chén cơm lận đó.”

Hàn Triệt nâng mắt nhìn, “Bao nhiêu chén??”

Hạ Đàn rất nghiêm túc nói: “Tám chén.”

“…….”


Hàn Triệt nghĩ Hạ Đàn thật sự có thể ăn đến tám chén cơm, cho đến khi bước vào trong quán ăn mới phát hiện chén ăn ở đây rất nhỏ, trong một chén cơm cũng chỉ có khoảng một muỗng cơm nhỏ mà thôi.

Hạ Đàn cùng Hàn Triệt ngồi ở vị trí sát bên cửa sổ, nhân viên phục vụ cầm thực đơn bước đến, Hạ Đàn cúi đầu nhìn và đánh dấu món ăn muốn gọi lên thực đơn.

“Anh thích ăn cái gì?”

Hàn Triệt tựa lưng vào ghế, dáng ngồi lười biếng, nói: “Đều ăn được cả, em chọn món em thích ăn là được.”

Hạ Đàn nghiêm túc chọn đồ ăn, ngẩng đầu lên hỏi Hàn Triệt, “Anh có thể ăn cay không?”

Hàn Triệt nhìn cô, “Miệng vết thương của em vẫn chưa lành, ăn cay ít thôi.”

Hạ Đàn mếu máo, ngẩng đầu lên và đưa thưa đơn lại cho nhân viên phục vụ, “Vậy nấu hơi hơi cay, cho chúng tôi một khay cơm là được rồi.”

“Vâng, vui lòng chờ một lát.”

Nhân viên phục vụ thu dọn thực đơn lại, Hạ Đàn vui vẻ nói chuyện phiếm với Hàn Triệt, “Lát nữa anh ăn nhiều một chút nha, em mời khách.”

Hàn Triệt nhìn cô, mỉm cười nói: “Ừm cảm ơn Hạ tiểu thư.”

Hạ Đàn cúi đầu xuống và mỉm cười.

“Đúng rồi, bọn em sắp có kỳ nghỉ.” Bỗng nhiên Hạ Đàn nhớ đến tin nhắn của lớp nhận được ngày hôm nay, nói: “Ngày 20 tháng 1 có kỳ thi, sau khi thi xong sẽ được nghỉ học.”

Hàn Triệt ngắm nghía bật lửa nói: “Nghỉ học thì em sẽ về nhà sao?”

Hạ Đàn gật gật đầu, “Chắc chắn phải đi về rồi, phải về nhà đón năm mới chứ.”

Hàn Triệt ừ một tiếng, không nói tiếp cái gì nữa.

Hạ Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời cũng đã tối đen, ánh đèn đường sáng mờ mờ.

“Hạ Đàn!” Đột nhiên ở phía sau có người gọi cô.

Hạ Đàn quay người lại, “Trần lợi.”

“Tớ đang định gọi điện thoại cho cậu đây, vậy mà có thể ở chỗ gặp cậu.” Trần Lợi vui vẻ bước đến, đẩy đẩy bả vai của Hạ Đàn, “Ngồi xuống một chút đã.”

“Ừm.” Hạ Đàn đáp một tiếng, xê dịch vào phía bên trong, Trần Lợi liền ngồi xuống bên cạnh cô.

Hàn Triệt nâng mắt lên, ánh mắt quét qua Trần Lợi.

Lúc này Trần Lợi mới phát hiện sự hiện diện của Hàn Triệt, sửng sốt và hỏi Hạ Đàn: “Đây là?”

Hạ Đàn nói: “Là bạn của mình.”

Hàn Triệt nhìn vào mắt Hạ Đàn.

“Ừm ừm.” Trần Lợi thuận miệng trả lời, móc điện thoại di động từ trong túi áo ra, “Tớ đang muốn gọi cậu ngày nào thì trở về nhà đây, bây giờ phải mua vé máy bay trước, bằng không đến lúc đó sẽ không còn vé nữa.”

Cậu đưa màn hình trang web mua vé máy bay qua, thò đầu lại gần, đưa cho Hạ Đàn xem.

Hạ Đàn cúi đầu xuống, nhìn cả buổi trời, “Vậy cậu định mua vé ngày nào?”

Trần Lợi nói: ” Tớ dự định thi xong thì đi luôn, mua vé ngày 21 là được rồi.”

“Sớm như vậy sao.”

“Đúng vậy, về nhà sớm một chút, cậu mua vé chung với tớ đi, chúng ta cùng nhau trở về.”

Hạ Đàn suy nghĩ một lát lại nói: “Được rồi, vậy mình sẽ về chung với cậu.”

Trần Lợi: “Được, vậy tớ sẽ mua vé chung một lượt.”

“Ừm, trở về tớ sẽ trả tiền lại cho cậu.”

Hai người ngồi dựa vào nhau rất gần, vẫn cứ liên tục nói chuyện không ngừng nghỉ.

Hàn Triệt ngồi ở đối diện, ánh mắt dừng lại ở hai cái đầu dựa sát bên nhau của Trần Lợi và Hạ Đàn, đôi mắt tối sâu thăm thẳm.

Trần Lợi đã mua vé máy bay xong, sau đó nói lời tạm biệt với Hạ Đàn và rời khỏi.

Hàn Triệt nhàn nhã dựa lưng vào ghế, nhìn Hạ Đàn, giống như chỉ tình cờ hỏi cô: “Bạn học của em sao?”

Hạ Đàn gật gật đầu, “Đúng vậy, cậu ấy cùng quê với em, là bạn chơi từ nhỏ đến lớn.”

Hàn Triệt nhíu mày, nhìn Hạ Đàn, chợt cười ra một tiếng, “Chậc, thanh mai trúc mã sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.